Phần 1

Tôi gặp anh vào ngày hoa phượng tím nở rộ nhiều nhất. Lúc đó, anh 18 còn tôi 15 tuổi. Vì trường chúng tôi gần nhau nên hầu như ngày nào tôi cũng thấy anh. Tôi nhìn anh qua khung cửa kính, xem lúc anh có giờ thể dục, lúc anh chơi bóng rổ cùng bạn. Nhưng anh không hề bận tâm đến tôi vì anh còn đang hẹn hò với bạn thân của tôi. Anh không hề biết rằng lúc đó tôi tuyệt vọng như thế nào đâu nhưng hai người vẫn hẹn hò.

 Trong giây khắc nghe bạn tôi giới thiệu với tôi rằng anh là bạn trai cô ấy, cả thế giới của tôi như sụp đổ. Nhưng rồi khi tôi nhận ra các bạn tôi, gia đình tôi bên cạnh tôi thì tôi nhận ra rằng thế giới vẫn còn tươi đẹp lắm.Từ đó, tôi bắt đầu sống như trước kia, ăn ngủ, học. 

Bỗng một hôm, bạn tôi chạy qua nhà tôi rồi kể lể:"Anh ấy bỏ tao rồi mày ạ, anh ấy bảo anh ấy đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Anh ấy bảo tao có biết con bé ấy.." Rồi cô ấy khóc, khóc như chưa từng được khóc, thật ra đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy. "Tinh tong..Tinh tong.." Tôi vội vàng dìu cô ấy ngồi rồi chạy xuống nhà . Tôi thấy anh đưng đó, vội mời anh vào nhà rồi nói chuyện. Không ngờ tôi chưa kịp nói ra một lời mà anh ôm chầm lấy tôi, ôm mặt tôi mà hôn, hôn ngấu nghiến.Anh nói:" Xin lỗi em vì mất ngần ấy anh mới nhận ra rằng .... anh yêu em!"

 "Cạch" Tôi quay đầu lại và thấy bạn tôi đang đứng đó, mắt sưng đỏ mà nhìn chúng tôi trân trối. Cô ấy chạy tới chỗ tôi rồi "Chát". Cô ấy đã tát tôi, vài móng tay nhọn dài bấu vào mặt tôi tạo ra những đường dài ghe rợn. Cô ấy bỏ chạy, bắt một chiếc taxi gần đó rồi đi. Tôi quay qua anh, mời anh vào nhà. Tôi cùng anh nói chuyện, hóa ra anh đã biết tôi thầm quan sát anh, biết những hành đọng điên rồ của tôi và vờ hẹn hò với bạn tôi để biết thêm về tôi. Đến lúc không thấy bóng dáng tôi nữa, anh hốt hoảng."..Rồi anh bỗng nhận ra rằng anh đã yêu em từ lâu, từ lúc biết rằng anh có một cô bé yêu mình thầm lặng.", anh nói . 

Sau đó,  tôi với anh hẹn hò nhau trong 5 năm, 19 tháng, 3 tuần và 2 giờ và đi đến... kết hôn. Tôi vẫn còn nhớ lúc anh cầu hôn tôi, anh quỳ một chân rồi như một hoàng tử bạch mã  trong đời thực, hỏi:"Em làm vợ anh nhé?" Chỉ một câu hỏi mà làm tôi lâng lâng. Tôi nhìn anh, ánh mắt trìu mến và nhẹ nhàng đáp:"Mãi mãi anh nhé!". Thế là chúng tôi chính thức là vợ chồng mãi mãi về sau.

Anh là mối tình đầu tiên và duy nhất của tôi. Tôi chưa bao giờ hối hận vào cái ngày hoa phượng nở ấy, ngày anh nói yêu tôi mà ôm anh vào lòng, cho anh đặt chân vào tim tôi...

                                                                                                                              KÍ TÊN T/G

                                                                                                                                Thư Tịch


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: