Day 17
Trí nhớ của Quý đại thiếu luôn luôn không tồi, huống chi trong khoảng thời gian gần đây hắn chỉ từng tiếp xúc qua một nữ sinh, muốn quên cũng khó, bởi vậy không cần ngẩng đầu, chỉ nghe thanh âm hắn liền biết đây là Tống Oanh Thời.
Lần trước Tống Oanh Thời còn đầy mặt ghét bỏ với ngốc bạch ngọt, lần này đã bị dỗ ngọt, mà ngốc bạch ngọt không ngờ lại dùng hắn tán tiểu nữ sinh, được lắm!
Tiểu Ngũ tự nhiên cũng nhận thức Tống Oanh Thời, sau khi sửng sốt lập tức làm mặt quỷ với Ưng ca, đưa cho cậu túi nilon đựng chén, thức thời không làm bóng đèn.
Tống Oanh Thời vừa lúc quét thấy thần sắc hắn, đợi người đi xa liền hỏi: “Bọn họ không biết bạn là nhân cách thứ hai?”
Ồ, thì ra là đem việc này nói cho người ta, khó trách có thể dỗ tốt.
Quý Thiếu Yến nhìn thoáng qua ngốc bạch ngọt, nghe đối phương nói: “Ừ, bọn họ cũng không hỏi tôi.”
Khả năng không biết não bổ thứ gì.
Chu Lê đoán trong lòng, thiếu niên nhị bức nhiều sung sướng, ý tưởng cũng luôn làm người không biết nên khóc hay cười, có lẽ là cảm thấy cậu hàng năm bị ngược đãi, sớm phát tiết một chút, cảm xúc liền ổn định.
Tống Oanh Thời đạt được giải thích nghi hoặc, liền hỏi vấn đề quan tâm: “Móng vuốt nó bị làm sao vậy? Tớ nhớ rõ lần trước thấy nó không phải như vậy.”
Chu Lê nói: “Lệch vị, cuối tuần là có thể đi hủy mang cố định.”
Hơi hơi khựng lại, cậu bổ sung nói, “Nhân cách kia của tôi đánh.”
Tống Oanh Thời a phát: “Cậu ta đánh?”
“Ừ, đánh một nửa tôi kịp thời xuất hiện cứu hắn,” Chu Lê vuốt ve lông Cẩu đại gia, trải thảm cho việc tặng chó, ra vẻ ưu thương thở dài, “Tình huống tôi giống như không thích hợp nuôi thú cưng.”
Tống Oanh Thời có điểm tán đồng, nhưng cũng khó mà nói cái gì.
Nàng sờ sờ Husky trong ngực, thấy nó một chút phản ứng cũng không có, nếu không phải có hô hấp và nhiệt độ cơ thể, quả thực giống con chó bông, nàng tức khắc lo lắng: “Nó có phải còn bị thương chỗ khác hay không? Tớ thấy nó thật héo a.”
Chu Lê nói: “Không phải, khả năng bởi vì từng chịu ngược đãi, hắn an tĩnh hơn so với những con chó khác, ngẫu nhiên còn sẽ tự bế, quen là tốt.”
Tống Oanh Thời nghe được đau lòng, vội vàng lại sờ sờ đầu Husky, hỏi: “Vậy nó có tên không?”
Chu Lê vừa rồi là chạy chậm vài bước đón Cẩu đại gia, Tống Oanh Thời hỏi như vậy, hiển nhiên không nghe thấy xưng hô của cậu với Husky.
Vậy là tốt rồi, cậu thở dài nhẹ nhõm.
Tốt xấu gì cũng là ông xã tương lai của cô, tôi sao có thể để cô biết hắn kêu Đản Đản chứ? Không thể!
Vì thế cậu nói: “Không có, nếu không bạn lấy cho một cái đi.”
Quý Thiếu Yến ngẩng đầu, an tĩnh nhìn chằm chằm ngốc bạch ngọt trợn mắt nói nói dối.
Chu Lê đối diện ánh mắt hắn, yên lặng phản ứng một giây, bất động thanh sắc rời xa nửa bước, miễn cho thiếu gia này nghĩ lầm cậu có ý với con gái nhà người ta, mới có thể đã muốn tặng chó lại để nàng đặt tên.
Trong《 Husky kết duyên 》 Quý Thiếu Yến là cái bệnh kiều.
Thời điểm hắn biến thành chó không cần ngụy trang, phần lớn thời gian đều thờ ơ lạnh nhạt, sau đó mới chậm rãi thay đổi thái độ với nữ chính. Mà thời điểm hắn là người liền đặc biệt có thể giả bộ, ôn tồn lễ độ, đối xử khiêm tốn, những việc như thất lễ, hấp tấp, phẫn nộ chưa bao giờ phát sinh trên người hắn, là hoàng tử bạch mã trong mắt trong tim rất nhiều người.
Nhưng hắn chỉ là ngày thường nhìn bình thường, một khi người nào đó được hắn đặt trong lòng, dục vọng chiếm hữu phi thường nghiêm trọng chính là tùy thời mà đến.
Trong tiểu thuyết sau khi Tống nãi nãi qua đời, cả nhà Tống Oanh Thời đều đối với nàng không tốt, ba Tống tuy nói yêu thương con gái, nhưng luôn sẽ vì mẹ kế ác độc hướng sai đường mà trách cứ nàng.
Dưới tình huống bình thường, nam chính sẽ đạp tường vân bảy màu tới chống lưng cho nữ chính, tàn nhẫn ngược những cặn bã đó, đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
Quý Thiếu Yến cũng xác thật chống đỡ cho nàng, nhưng nhân gia đã từng toát ra một cái ý niệm âm u, chính là trước mặc kệ nàng, chờ nàng hoàn toàn thất vọng với phụ thân mới ra tay, bởi vì hắn muốn trở thành người thân cận nhất quan trọng nhất với nàng, tốt nhất là toàn bộ thế giới của nàng chỉ còn lại một sinh vật sống là hắn, vậy hắn liền thoải mái.
Có điều nghĩ thì nghĩ, Quý Thiếu Yến thấy nàng thương tâm rơi lệ, rốt cuộc vẫn mềm lòng, liền giúp vội —— đây là Quý Thiếu Yến vừa mới trở về, là việc lúc mới chỉ có chút thích với Tống Oanh Thời, sau này hắn có thể toát ra ý tưởng khác hay không, Chu Lê thật sự không nói chắc được.
Dục vọng chiếm hữu đáng sợ như vậy, Chu Lê hoàn toàn không muốn biết làm tình địch của hắn là cái loại thể nghiệm gì, cho nên tinh tường cho thấy mình không có chút hứng thú nào đối với Tống Oanh Thời, miễn cho tương lai thời điểm một người năm tháng tĩnh hảo lại bị vứt một cái nồi* to lên người.
*Nồi= tội
Tống Oanh Thời không chú ý cậu kéo giãn khoảng cách, tự hỏi một lát, nói: “Nó an tĩnh như vậy, lấy cái tên vui vẻ chút đi, gọi Hoan Hoan thì sao?”
Này còn không bằng Đản Đản tôi đặt đâu!
Chu Lê nghĩ đến cái tên “Ha ha” nguyên văn, không chờ mong gì với bản lĩnh đặt tên của nàng, che lại lương tâm nói: “Khá dễ nghe.”
Tống Oanh Thời cười rộ lên, vuốt Husky: “Vậy từ hôm nay trở đi, em kêu là Hoan Hoan.”
Quý Thiếu Yến tiếp tục làm một con chó bông, một ánh mắt cũng chưa cho nàng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, hướng tiểu khu đi đến.
Chu Lê từ trước đến nay biết ăn nói, nhưng cậu cảm thấy duy trì quan hệ bình thường nhất cùng Tống Oanh Thời liền tốt, liền không dám tha thiết tán ngẫu, phần lớn đề tài đều quay chung quanh Husky, còn nói ra việc rút bài đánh cược số mệnh xem TV, chọc cho Tống Oanh Thời hết sức hiếu kỳ, muốn thử một lần.
Chính là muốn để cô thử.
Quý Thiếu Yến nhắm mắt nghe, nghĩ thầm bằng không làm sao có lấy cớ đưa cô vào trong nhà đến với thế giới hai người?
Chu Lê cười nói: “Để sau có cơ hội đi.”
Quý Thiếu Yến thầm nghĩ: Xem đi, phỏng chừng rất nhanh liền có cơ hội.
Chu Lê nếu biết ý nghĩ của Quý thiếu gia, tuyệt đối sẽ lập tức nhảy xuống Hoàng Hà.
May mà cậu hoàn toàn không biết gì cả, chờ tới lối rẽ liền đón lấy Husky, hẹn tốt với Tống Oanh Thời ngày mai cùng nhau đi làm, cùng nhau nói lời từ biệt.
Quý Thiếu Yến tự bế một đường, giờ phút này nghe thấy từ ngữ mấu chốt “đi làm”, rốt cuộc lại lần nữa nhìn về phía ngốc bạch ngọt.
Hắn đã nói làm sao lại gặp được nhau, thì ra là chuyện như vậy, hắn có điểm hoài nghi Chu Lê biết người ta công tác ở nơi đó, cố ý tìm đến đó.
Ở chung mấy ngày này, ngốc bạch ngọt tuy rằng thường thường động kinh, nhìn tựa hồ cũng không có theo đuổi gì, nhưng vài lần sự tình xuống dưới, hắn phát hiện ngốc bạch ngọt này có rất nhiều chủ ý, năng lực hành động cũng mạnh, hắn cảm thấy việc này tám phần không phải trùng hợp.
Chu Lê một lần nữa ôm Cẩu đại gia, luôn có cảm giác đã lâu không có xoa lông qua —— chẳng sợ cậu vừa mới xoa qua vài lần.
Cậu không khỏi lại xoa xoa lông cho Cẩu đại gia, hướng nhà đi về: “Đản Đản, nhóc xem tính tình nàng có phải khá hơn nhiều so với lần trước không?”
Giờ thì cậu lại biết gọi tôi Đản Đản?
Quý Thiếu Yến không muốn phản ứng cậu.
Chu Lê bị làm lơ quen, một chút cũng không ngại.
Cậu tự nhận là đã cho nam nữ chính online một lần, cao hứng ngâm nga khúc nhạc, dạo tới dạo lui vào cửa.
Cậu 6 giờ tan tầm, hiện tại gần đến 7 giờ, Tiền Đa Thụ đang chờ cậu ăn cơm.
Đại khái là ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay cảm xúc của Tiền Đa Thụ tương đối ổn định, cũng không nói cậu không có việc gì tìm việc, còn hỏi một câu công tác thế nào.
Chu Lê thả chó về phòng ngủ, rửa tay xong đi tới ngồi xuống: “Khá tốt, chủ quán xem ta biểu hiện không tồi, cho thêm 50, ngày mai vận khí tốt một chút khả năng sẽ còn cho nhiều hơn, hai ngày tổng cộng 400, ngươi muốn có thứ không?”
Tiền Đa Thụ sửng sốt, ngay sau đó nhớ tới bọn họ hẹn tốt nếu một tuần hắn không động thủ, con trai liền mua quà cho hắn, mà ngày mai là ngày cuối cùng. Hắn lập tức cười: “Ngươi xem rồi mua, đừng mua quá quý là được.”
Chu Lê đáp ứng, cầm lấy đũa.
Có điều 400 đồng có thể mua chút gì đâu?
Cậu một bên ăn cơm một bên tự hỏi, cảm thấy tình hình chung chính là mua cà vạt và kẹp cà vạt mấy thứ linh tinh, nhưng công ty của Tiền Đa Thụ tùy thời muốn đóng cửa, mua về sau cũng không dùng được, thật sự quá trát tâm.
Cậu thật ra muốn mua mấy hộp thái thái tĩnh tâm khẩu phục dịch, nhưng phỏng chừng nếu cậu mua về, Tiền Đa Thụ sẽ ném vào mặt cậu.
Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cậu chuẩn bị mua cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, tốt xấu gì cũng có thể trường kỳ dùng.
Giải quyết xong vấn đề quà tặng, ăn cơm tối qua liền tiếp tục bồi Cẩu đại gia, đánh răng cho Cẩu đại gia xong, khi muốn lau móng vuốt nhỏ thấy hắn ngồi xổm dưới vòi hoa sen, chớp chớp mắt, giảng đạo lý: “Chó một tuần tắm một lần là được, tắm nhiều không tốt cho lông của nhóc, biết không?”
Quý Thiếu Yến ngồi xổm bất động.
Hắn địa phương xa lạ bò một ngày, cảm giác cả người đều không thoải mái.
Chu Lê tính tính thời gian: “Như vậy đi, ngày mai lại tắm cho nhóc.”
Quý Thiếu Yến ngẫm lại hôm nay tắm xong ngày mai còn phải đến nhà tiểu Ngũ, bị thuyết phục, chịu đựng cảm xúc khó chịu, dịch sang bên cạnh hắn một bước nhỏ.
Chu Lê thấy thế liền biết thiếu gia này đồng ý, khom lưng ôm hắn lại đây, tỉ mỉ lau lông một lần.
Nhưng mà đồng ý thì đồng ý, Chu Lê rất nhanh phát hiện Cẩu đại gia tâm tình không tốt.
Ngày thường tuy nói hắn cũng không quá phản ứng mình, nhưng không tới trình độ nghiêm trọng như vậy, hôm nay nhìn vừa tới sai giờ không nhiều lắm.
Chu Lê cảm thấy sự tình quá độ, vội vàng móc di động ra dò hỏi tiểu Ngũ ban ngày xảy ra chuyện gì.
Tiểu ngũ ở bên kia vẻ mặt mộng bức, hồi phục nói: Không xảy ra việc gì a.
Chu Lê bùm bùm gõ chữ: Cậu không biết a, Đản Đản nhà tôi quá yếu ớt, có khi thấy một cọng cỏ nhỏ không vừa mắt, hắn cũng có thể không vui nửa ngày giống như trời sập. Cậu kể sự việc một ngày cùng tôi, bao gồm có người chọc hắn hay không, hắn có ăn những thứ khác không, có tản bộ linh tinh không, tôi phân tích một chút.
Tiểu ngũ nhìn cái chữ “hắn” kia, nghĩ thầm Ưng ca đây là nuôi Husky như nuôi con trai.
Hắn đành phải hồi ức một phen, nghiêm túc viết xuống một chương hai trăm từ 《 Husky hằng ngày 》, gửi qua.
Chu Lê nhanh chóng xem xong, cảm giác xác thật không có việc gì, nhiều lắm là bị nhóc gấu quấy rầy, nhưng trước kia các tiểu đệ từng sờ qua đầu của hắn, hắn không phải cũng rất bình tĩnh sao?
Cậu nhìn Husky ghé vào giường vẫn không nhúc nhích, kiên nhẫn dỗ trong chốc lát, phát hiện vẫn như cũ vô dụng, lo lắng mà vuốt ve lông: “Đản Đản, sao nhóc lại không vui nhỉ?”
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm hoa nhỏ trên khăn trải giường, không nhìn cậu.
Có lẽ hắn không thích khí vị nhà tiểu Ngũ, cũng có lẽ là bị trở thành công cụ dùng để tán gái, tóm lại hắn cũng không biết mình vì sao lại có chút không vui.
Chu Lê nghiêng người nằm, một bên vuốt lông một bên nói: “Ai, nếu không anh kể chuyện cho nhóc nhé!”
Quý Thiếu Yến không tỏ ý kiến, nhắm mắt lại.
Chu Lê biết hắn có thể nghe thấy, ở trong trí nhớ cướp đoạt một phen, nói: “Anh kể cho nhóc chuyện mạo hiểm kỳ ảo, tên 《 Cướp biển vùng Caribê 》, truyền thuyết kể trên biển có một con thuyền Black Pearl, toàn thân đen nhánh, thủy thủ cả thuyền đều đã chịu nguyền rủa. Một ngày nọ, cô bé tên là Elizabeth thấy một cậu bé trôi nổi trên biển, vớt lên, thấy trên cổ cậu đeo một đồng vàng khắc hình xương đầu lâu……”
Cậu nhớ lại cốt truyện, nỗ lực đem câu chuyện nói đến lên xuống trầm bổng: “Elizabeth chạy ra khoang thuyền, chỉ thấy dưới ánh trăng, những thủy thủ đoàn thế nhưng tất cả đều là bộ xương khô, nhưng quỷ dị chính là bọn họ có thể động có thể nói, Elizabeth bị dọa ngây người!”
Khúc sau là gì nhỉ…… Cậu nhắm hai mắt, ý thức dần dần mơ hồ.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm loại công việc hè này, vội vàng cả ngày, giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, vì thế trước khi cậu phản ứng lại, cơn buồn ngủ liền nhanh chóng bao phủ cậu.
Quý Thiếu Yến kỳ thật vẫn luôn đang nghe.
Giờ phút này chờ rồi lại chờ, phát hiện không có phần dưới, không khỏi mở mắt ra, đối diện một khuôn mặt ngủ, tức khắc trầm mặc.
Cậu muốn ngủ thì ngủ, vì cái quái gì phải kể đến lúc gay cấn rồi mới ngủ tiếp?
Ân, càng không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro