Chương 48

Hùng thức giấc trong một căn phòng lạ. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ, không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Cậu bước ra ngoài, thấy Hiếu đang ngồi trước máy tính lớn, đeo tai nghe và tập trung cao độ vào màn hình. Những bản nhạc điện tử dồn dập phát ra từ loa, nhưng lại không hề khiến Hùng thấy khó chịu. Ngược lại, cậu cảm thấy lòng mình dịu lại.

Hiếu cởi tai nghe, nhìn Hùng đang đứng đó. "Dậy rồi à? Sữa nóng nhé?"

Hùng gật đầu, ngồi xuống chiếc sofa gần đó. "Cảm ơn cậu, Hiếu."

Hiếu nhẹ nhàng pha sữa, không hỏi han nhiều. Hùng khẽ khàng nói, "Tôi chưa muốn về nhà lúc này. Tôi...."

"Vậy thì đừng về," Hiếu đáp, đặt ly sữa nóng xuống bàn. "Tôi có mua đồ ăn sáng trên bàn đó, tôi không giỏi nấu ăn nên chịu khó ăn cơm hàng với tôi nhé."

Hùng bật cười ngước lên, nhìn thẳng vào Hiếu. Trong mắt Hiếu không có sự dò xét hay thương hại, chỉ có một sự thấu hiểu và nâng niu đặc biệt. Hùng chợt nhận ra, mối quan hệ này không có sự phức tạp hay ghen tuông, mà chỉ có sự an toàn. Cậu cảm thấy lòng mình dịu lại, Hùng chỉ ngồi yên bình xem Hiếu làm nhạc. Cậu không nói thêm gì, nhưng Hiếu hiểu. Cậu quay lại với công việc của mình, để Hùng chìm vào thế giới âm nhạc và sự bình yên mà cậu đã tạo ra.

Trong khi đó, tại căn hộ của Hùng, Dương trải qua một đêm trắng. Cậu không thể ngủ, cũng không thể nghĩ được gì. Cậu đã làm tổn thương người mà cậu nâng niu, và giờ đây cậu không thể chịu đựng được cảm giác trống rỗng này.

Cậu nghĩ Hùng sẽ tìm đến Đăng. Hùng đã luôn là một người cần sự bao bọc, và Đăng luôn là người sẵn sàng cho đi sự ấm áp đó. Dương không thể để mất Hùng như vậy được. Không chịu đựng thêm nữa, Dương vơ lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài, hướng đến căn hộ của Hải Đăng.

Đúng lúc mở cửa thì Hải Đăng xuất hiện. Cậu đã liên tục nhắn tin cho Hùng từ đêm qua sau khi máy bay của Hùng đáp xuống Sài Gòn, nhưng không có hồi âm. Sáng nay vừa đáp xuống SG, cảm giác lo lắng lên đến đỉnh điểm, Đăng vội vàng đến thẳng căn hộ của Hùng, chưa kịp cất hành lý.

Dương ngỡ ngàng khi thấy Đăng đang đứng đó, vẻ mặt đầy lo lắng, tay cầm vali. Đăng ngước lên, thấy Dương cũng không quá ngạc nhiên.

"Gem dậy chưa?"

Dương nhíu mày. "Mày đến đây làm gì? Không phải Hùng ở chỗ mày à?"

Cả hai cùng nói một lúc. Đăng hoang mang: "Mày hỏi khùng gì vậy? Tao vừa về đến Sài Gòn sáng nay mà!"

Dương choáng váng, cậu gấp gáp lôi điện thoại ra gọi cho Hùng không chần chừ. Sự ghen tuông của Dương tan biến, nhường chỗ cho nỗi sợ hãi tột cùng. Cả hai Alpha đứng nín thở, lắng nghe tiếng chuông reo dài trong điện thoại.

Đến hồi chuông thứ năm, một giọng nói trầm ấm và điềm tĩnh từ đầu dây bên kia vang lên.

"Alo?"

Dương nghẹn lời, nhìn thẳng vào Đăng. Đăng cũng hoàn toàn sững sờ. Cả hai cùng nghe Hiếu nói, giọng điệu điềm nhiên đến lạ.

"Hiện tại Hùng đang bận chút. Có gì cậu ấy sẽ gọi lại sau nhé."

Dứt lời, Hiếu cúp máy. Dương và Đăng nhìn nhau, khuôn mặt hiện lên sự ngỡ ngàng tột độ. Giọng nói trầm ấm của Hiếu từ đầu dây bên kia như một lời tuyên bố lạnh lùng, dội thẳng vào nỗi sợ hãi của cả hai. Hùng đã không tìm đến ai trong số họ. Cậu đã chọn một người hoàn toàn khác.

Đăng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Nỗi hoang mang trên gương mặt cậu nhanh chóng bị thay thế bằng cơn giận dữ.

"Mày làm gì mà để Gem bỏ đi như vậy?" Đăng gằn giọng, nỗi lo lắng giờ đã chuyển thành sự tức giận tột cùng. "Tao đã tin rằng anh ấy an toàn khi về với mày! Rốt cuộc, mày đã làm gì?"

Dương nhìn thẳng vào Đăng, ánh mắt cậu lạnh như băng. "Đó là chuyện của tao và Hùng. Liên quan gì đến mày?"

"Không liên quan đến tao? Mày bị ngốc à, Dương!" Đăng gầm lên. "Tao đã cố gắng liên lạc với em ấy cả đêm qua nhưng không được! Tao vừa bay về đến đây, chưa kịp cất vali đã chạy đến tìm! Mày nghĩ tao không liên quan? Tao chỉ lo cho anh ấy thôi!"

"Lo? Mày lo lắng hay mày muốn chứng tỏ cái gì?" Dương tiến lại gần hơn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực. "Mày có biết chính cái sự quan tâm thái quá của mày đã làm Hùng thêm mệt mỏi không? Hùng đã chọn ở bên tao, tao không cần mày lo cho anh ấy!"

Đăng bật cười chua chát :
-"Vậy sao? Mày chắc là Hùng chọn ở bên mày chứ không phải do mày ép em ấy sao? Nếu tao không vướng mấy chuyện rắc rối khiến em ấy hiểu lầm thì giờ này người ở đây với em ấy chưa chắc đã là mày đâu, Dương à. Còn mày dù đã ở bên cạnh Gem nhưng vẫn làm em ấy buồn đến mức phải bỏ đi đó sao ? "

Lời nói của Đăng như một nhát dao đâm thẳng vào tim Dương. Cậu đứng sững lại, những lời tức giận vừa rồi tan biến hết. Sự im lặng bao trùm lấy không gian. Đăng quả quyết quay lưng bước đi.

"Tao sẽ tìm Gem về. Tao sẽ ở bên cạnh em ấy, dù bất kể lý do gì. Còn mày muốn thế nào, tao không quan tâm và mày cũng không ngăn được tao đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro