Chương 51
Hùng ngồi trên sofa, tay vẫn cầm điện thoại nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Hiếu. Căn phòng ngập tràn sự yên bình, chỉ có tiếng nhạc điện tử khe khẽ và mùi hương gỗ đàn hương ấm áp, vững chãi của Hiếu. Từng khoảnh khắc trôi qua, Hùng cảm thấy mình như một con thuyền tìm thấy bến đỗ bình yên.
Bỗng, một cảm giác nóng ran đột ngột ập đến, lan tỏa khắp cơ thể. Hùng bối rối, cố gắng trấn tĩnh nhưng mọi thứ dường như không nằm trong tầm kiểm soát. Cậu thấy người rệu rã, khó chịu, một cảm giác quen thuộc đến đáng sợ. Đây là dấu hiệu của kỳ phát tình.
Hùng giật mình, hoảng loạn. Cậu đã quá quen với việc có Đăng Dương bên cạnh để vỗ về , để chuẩn bị thuốc ức chế. Do bỏ đi bất ngờ, rối ren nên cậu đã quên mất. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, Hùng cố gắng kìm nén mùi hương của mình nhưng vô ích. Mùi sữa yến mạch ngọt ngào, dịu dàng của cậu bỗng trở nên nồng nàn hơn, bắt đầu tỏa ra khắp căn phòng, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Hiếu ngừng làm nhạc, quay sang nhìn Hùng. Anh ngửi thấy sự thay đổi của pheromone và nhận ra ngay vấn đề. Mùi hương của Hùng giờ đây không còn là sự thư thái nhẹ nhàng mà đã trở nên cuồng nhiệt, mời gọi một cách bản năng.
"Hùng, cậu có sao không?" Hiếu hỏi, giọng trầm thấp.
"Tôi... không ổn." Hùng nói, giọng run rẩy. "Tôi... tôi cần phải về."
Hùng bật dậy, định chạy đi nhưng cơn mệt mỏi và ham muốn bỗng ập đến, khiến cậu loạng choạng. Hiếu vội vàng đỡ lấy Hùng. Khoảnh khắc da chạm da, cảm giác nóng rực của Hùng truyền sang tay Hiếu, và bản năng của cả hai lập tức trỗi dậy.
Hùng, vốn đã quen với sự che chở của Alpha trong những kỳ phát tình, vô thức tìm kiếm hơi ấm từ Hiếu. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, rúc vào ngực Hiếu, hít hà mùi gỗ đàn hương vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nó mang đến một sự an ủi kỳ lạ. Theo bản năng, Hùng buông lỏng cơ thể, để pheromone của mình tuôn trào không kiểm soát.
Hiếu cảm thấy toàn thân nóng ran. Mùi sữa yến mạch ngọt ngào, cuồng nhiệt của Hùng như một lời mời gọi không thể từ chối. Bản năng Alpha trong anh gào thét, thúc giục chiếm lấy người đang run rẩy trong vòng tay mình. Hiếu cố gắng kìm nén, nhưng pheromone của anh cũng bắt đầu tỏa ra, bao bọc lấy Hùng.
Hiếu nhìn "mèo con" đang rúc vào ngực mình, hít hà một cách đầy ham muốn. Anh thở dốc, bàn tay run run cầm lấy điện thoại, gọi ngay cho bộ phận hỗ trợ Omega, yêu cầu mang khẩn cấp thuốc ức chế đến.
Cuộc gọi kết thúc, Hiếu thở ra một hơi đầy căng thẳng. Cậu bất ngờ giữ chặt bàn tay nóng bỏng của Hùng đã luồn vào trong áo, vuốt ve cơ ngực săn chắc của mình. Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt đẫm, nhìn anh đầy ấm ức. Cậu khẽ cắn vào cằm anh như để tỏ thái độ. "Sao Hiếu không an ủi tôi, sao ngăn cản tôi chứ?"
Lý trí của Hiếu hoàn toàn tan vỡ. Anh không thể kiềm chế thêm được nữa. Ánh mắt Hùng như một lời mời gọi không thể chối từ. Hiếu cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi Hùng. Nụ hôn không phải là sự chiếm hữu, mà là sự dâng hiến, đầy khao khát và tôn trọng. Môi Hiếu lướt nhẹ nhàng, từ từ mút lấy cánh môi ngọt ngào của Hùng, như một lời hỏi thăm đầy dịu dàng.
Nhận được sự đáp lại, Hùng như một con mèo nhỏ tìm được hơi ấm. Cậu vòng tay qua cổ Hiếu, rên lên một tiếng khe khẽ, đón nhận nụ hôn sâu hơn. Nụ hôn không vồ vập, không mãnh liệt, mà từ từ, nhẹ nhàng khám phá, đầy sự trân trọng. Mọi thứ diễn ra chậm rãi như một bản nhạc, khiến Hùng say mê.
Hùng thở dốc, dứt ra khỏi nụ hôn sâu của Hiếu. Ánh mắt cậu dán chặt vào đôi mắt anh, đầy khao khát và ham muốn. Hùng không nói gì, chỉ cúi xuống, liếm nhẹ lên chiếc cổ gợi cảm của Hiếu. Mùi gỗ đàn hương nồng nàn lan tỏa, Hiếu như bị điện giật, run rẩy. Hùng nhận thấy phản ứng của anh, cậu bật cười đầy quyến rũ rồi ngước lên, môi chạm môi Hiếu, chủ động bắt đầu một nụ hôn mới. Lần này không còn e dè, Hùng táo bạo cắn nhẹ môi anh, đầu lưỡi rụt rè lướt vào trong.
Hiếu bất ngờ trước sự chủ động của Hùng, nhưng đó cũng là điểm mấu chốt khiến mọi lý trí của anh sụp đổ. Anh dành lại thế chủ động, siết chặt eo Hùng, đẩy cậu vào góc tường. Ánh mắt anh nhìn sâu vào Hùng, đầy khao khát nhưng cũng chứa đựng sự nghiêm túc.
"Hùng... cậu chắc chắn chứ?" Hiếu hỏi, giọng trầm khàn.
Hùng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt ướt đẫm long lanh. Cậu chủ động vòng chân qua eo Hiếu, như một lời mời gọi không thể rõ ràng hơn.
Hiếu dứt khoát cúi xuống, tiếp tục một nụ hôn sâu và mãnh liệt. Cậu đưa tay cởi áo Hùng, để lộ làn da trắng sáng mịn màng. Ánh mắt Hiếu tối lại, đặt những nụ hôn ướt át, từ bờ vai mảnh mai đến xương quai xanh gợi cảm, khiến Hùng rên lên từng tiếng đứt quãng.
Cùng lúc đó, tay Hùng cũng không hề kém cạnh. Cậu vội vàng cởi chiếc áo hoodie của Hiếu. Làn da màu đồng khỏe mạnh, cơ bụng săn chắc, những đường cơ bắp rắn rỏi hiện ra, khiến Hùng không thể rời mắt. Bàn tay cậu vuốt ve, khám phá từng đường nét trên cơ thể Hiếu, cảm nhận sự nóng bỏng dưới lòng bàn tay.
Hiếu ngậm lấy vành tai Hùng, thì thầm giọng khàn đặc: "Cậu thật sự quá gợi cảm...". Hùng rên lên khe khẽ, ngửa cổ ra sau, đón nhận những nụ hôn ướt át của Hiếu. Hiếu hôn dần xuống, lướt qua xương quai xanh rồi dừng lại ở hõm cổ, nơi mùi pheromone của Hùng đang tỏa ra cuồng nhiệt nhất. Hiếu liếm nhẹ, Hùng thở dốc, cả cơ thể mềm nhũn, chỉ biết dựa vào Hiếu.
Hiếu từ từ bế Hùng lên, để cậu quấn chặt lấy mình. Cậu bước đi chậm rãi về phía sofa. Những ngón tay nóng bỏng của Hiếu luồn vào trong chiếc quần của Hùng. Mọi giác quan của Hùng đều bị đánh thức, cậu rên lên những tiếng đứt quãng, tiếng rên đầy khoái cảm và mời gọi. Khi Hiếu chuẩn bị cởi nốt chiếc quần của Hùng thì một tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, dồn dập và gấp gáp. Cả hai giật mình, Mọi thứ trong phòng dường như chững lại...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro