Chương 52

Tiếng chuông cửa dồn dập, cắt ngang mọi cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong căn phòng. Cả Hiếu và Hùng đều giật mình. Lý trí của Hùng bỗng nhiên bị cưỡng ép kéo quay trở lại, khiến cậu ngơ ngác chưa load được tình hình. Còn Hiếu, với bản năng Alpha, nhanh chóng dùng một chiếc chăn mỏng che chắn cho Hùng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.

"Hiếu?" Hùng thì thào, giọng vẫn còn run rẩy.

Hiếu mặc vội lại áo của mình, cố gắng trấn tĩnh pheromone đang cuồng loạn. Mùi gỗ đàn hương lập tức trở nên dịu lại, nhưng vẫn đủ để an ủi vỗ về sự bối rối của Hùng. Hiếu bước ra cửa, mở hé.

Một người phụ nữ trung niên, với vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng, đứng đó trong bộ đồng phục của đội hỗ trợ Omega khẩn cấp. Bà thở dốc, có lẽ đã phải đến đây một cách vội vã.

"Chào anh, tôi là..." bà bắt đầu, nhưng khi ánh mắt bà lướt qua Hiếu, rồi liếc vào bên trong, nơi Hùng đang ngồi trên sofa che chắn cơ thể trong chiếc chăn mỏng, đôi môi sưng đỏ và mùi pheromone ngọt ngào vẫn còn vương vấn, bà ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Vẻ mặt mệt mỏi của bà bỗng chuyển thành tức giận. Bà nhét mạnh ống thuốc vào tay Hiếu, nói một cách đầy bực dọc: "Thật lãng phí thời gian. Lẽ ra tôi đã được ăn tối rồi. Cậu nghĩ chúng tôi rảnh lắm hay sao vậy? Cậu có nhớ rõ đây là số khẩn cấp không vậy?" Bà lườm Hiếu một cái rồi quay lưng, nhanh chóng bước đi mà không để Hiếu nói một lời.

Hiếu sững sờ. Vị nữ Omega đó không chỉ tức giận vì bữa tối bị gián đoạn, mà còn vì Hiếu đã khiến bà phải đến đây một cách vô nghĩa. Nhưng dù sao, lọ thuốc cũng đã ở trong tay họ. Hiếu đóng cửa lại, quay về phía Hùng, trên tay vẫn cầm chiếc ống thuốc. Mọi thứ trở lại với sự tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn lại sự căng thẳng và bối rối.

Hùng ngước lên, đôi mắt vẫn còn mơ màng, đôi môi sưng đỏ hé mở, những dấu hôn lấp ló trên cổ. Cậu nhìn Hiếu, giọng nói khàn đặc: "Ai vậy Hiếu?"

Hiếu bước đến bên sofa, ánh mắt không rời khỏi Hùng, một nụ cười mê đắm nở trên môi. "Nhân viên cứu hộ khẩn cấp. Cô ấy đến đưa thuốc và vừa mắng tôi vì làm mất thời gian lỡ bữa tối của cô ấy vì rõ ràng chúng ta không cần đến cô ấy."

Hiếu đặt lọ thuốc lên bàn, rồi từ từ bước lại gần Hùng. "Và cậu có nghĩ cô ấy mắng tôi là đúng không Hùng?"

Hùng còn chưa kịp phản ứng, Hiếu đã cúi người, vòng tay ôm chặt lấy cậu, giam Hùng trong vòng tay vững chãi. "Tôi bị oan, nhưng nếu đã bị mắng rồi thì giờ phải thực hiện thôi," Hiếu thì thầm, giọng trầm khàn đầy ma mị.

Hùng chưa kịp phản ứng, Hiếu đã bế cậu lên khỏi sofa. Từng bước chân dứt khoát, anh bước nhanh vào phòng ngủ. Cánh cửa đóng lại. Trong căn phòng, Hiếu đặt Hùng xuống giường, rồi cúi xuống. Nụ hôn lần này không còn là sự khám phá nhẹ nhàng, mà là một sự nồng nhiệt, cuồng si. Hiếu hôn lấy Hùng một cách mạnh mẽ, say đắm, không cho cậu có cơ hội suy nghĩ hay phản kháng. Pheromone gỗ đàn hương của anh tỏa ra dữ dội, cuốn lấy Hùng, khiến mọi giác quan của cậu bị nhấn chìm trong cơn lốc của khoái cảm. Hùng chỉ biết rên lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ Hiếu, đáp lại nụ hôn đầy mê đắm đó.

Hơi thở cả hai trở nên dồn dập, gấp gáp. Nụ hôn của Hiếu là một ngọn lửa, đốt cháy mọi lý trí và sự phòng bị còn sót lại trong Hùng. Mùi hương của anh không chỉ là sự che chở, mà là một lời tuyên bố đầy quyền lực, cuốn Hùng vào một cuộc chơi mà cậu không thể từ chối. Hùng cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ lạc vào đại dương, để mặc cho Hiếu định đoạt.

Hiếu rời môi Hùng, di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần, đặt những nụ hôn ướt át. Bàn tay anh dịu dàng luồn vào mái tóc mềm mại của Hùng, còn tay kia vuốt ve dọc sống lưng. "Bé biết mình đẹp và hấp dẫn lắm không Hùng..." Hiếu thì thầm, giọng khàn đặc. Hùng chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, vùi mặt vào hõm vai Hiếu hít hà mùi hương của Hiếu một cách say mê.

Tất cả lý trí, sự bối rối đều tan biến. Giữa Hiếu và Hùng, chỉ còn lại sự hòa quyện của hai tâm hồn, hai cơ thể và hai mùi hương. Mùi sữa yến mạch ngọt ngào của Hùng và mùi gỗ đàn hương ấm áp của Hiếu hòa quyện vào nhau, tạo thành một hương thơm mới, độc đáo, chỉ thuộc về riêng họ. Cả hai chìm đắm vào khoảnh khắc này, quên đi mọi lo lắng, mọi mối bận tâm bên ngoài, chỉ còn lại sự gắn kết mãnh liệt và đầy khao khát. Cuộc chơi của riêng họ đã thực sự bắt đầu.

Hiếu liếm nhẹ đầu ngực đầy đặn trắng hồng, hai bàn tay bận rộn chu du vuốt ve khám phá khắp thân thể, Hùng thì ngượng ngùng co người lại tránh đi ánh mắt đắm đuối nóng rực. Cậu vẫn đang rất ngại ngùng nhìn vào mắt Hiếu, bởi vì khác với Dương, cậu với Hiếu quen nhau chưa lâu và cũng chưa gần gũi bao giờ. Dù có những cảm xúc không gọi được tên, nhưng chưa đến mức như hiện tại. Phần nhiều là do đợt phát tình và pheromone thúc đẩy.

Hiếu vẫn đang chìm đắm, nhưng trong một giây phút nhìn vào ánh mắt mê mang kèm sợ hãi do dự của Hùng, cậu chững lại. Cậu biết rằng Hùng đang trải qua những cảm xúc phức tạp. Anh dịu dàng hôn lên mắt, lên mũi rồi xuống cổ. Hiếu liếm lên tuyến thể của Hùng rồi không do dự cắn xuống, rót đầy pheromone vào khiến Hùng bật ra tiếng kêu đầy ngỡ ngàng: "Đau, Hiếu!"

Hiếu siết chặt vòng tay ôm lấy Hùng, vỗ về. "Ngoan nào bé cưng," anh thì thầm, giọng trầm khàn đầy yêu chiều. "Chỉ là đánh dấu tạm thời để bé cảm thấy dễ chịu hơn thôi."

Hùng nằm trong vòng tay Hiếu, cảm nhận được mùi gỗ đàn hương mạnh mẽ đang bao bọc lấy mình. Sự đau đớn ban đầu dịu đi, thay vào đó là một cảm giác thoải mái ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu ngước mắt nhìn Hiếu, sự tò mò và bối rối vẫn hiện hữu. "Đánh dấu... tạm thời?" Hùng ngập ngừng "Hiếu không tiếp tục ạ... Bình thường Dương sẽ..."

"Sụyt... đừng nhắc người khác vào lúc này, nhất là thằng nhóc đó," Hiếu đặt tay lên môi Hùng, không để cậu nói hết câu. "Tôi không muốn bé sẽ tránh mặt tôi ngay khi bé tỉnh lại khỏi cơn phát tình vào sáng mai." Anh hôn lên trán Hùng.

Nói rồi, Hiếu rời Hùng ra. Cơ thể anh cởi trần, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc, những đường nét nam tính, đẹp như tạc tượng dưới ánh đèn phòng ngủ. Mỗi chuyển động của anh đều dứt khoát, mạnh mẽ, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng. Hùng không thể rời mắt khỏi thân hình hoàn hảo và gương mặt đẹp trai, nam tính của Hiếu.

Hiếu bước nhanh ra phòng khách, lấy lọ thuốc ức chế. Pheromone gỗ đàn hương của anh tỏa ra dứt khoát, mạnh mẽ, tuyên bố quyền kiểm soát tình huống. Anh quay lại, cầm ống tiêm trên tay.

Ánh mắt Hiếu khóa chặt lấy Hùng. "Nhìn tôi này, bé cưng. Đừng sợ." Anh đưa mũi tiêm vào da Hùng. Pheromone gỗ đàn hương tăng cường, trấn an Hùng ngay lập tức. Dòng thuốc ức chế từ từ được đẩy vào. Không khí trong phòng dịu lại, nhưng sự gắn kết vừa hình thành thì không. Vết cắn tạm thời của Hiếu đang phát huy tác dụng: nó khóa chặt sự an ủi của pheromone Alpha vào cơ thể Hùng, khiến cậu chỉ muốn dựa dẫm vào Hiếu.

Hiếu rút kim tiêm ra, ôm lấy Hùng vào lòng, để cậu tựa đầu vào vai anh. Anh vuốt ve mái tóc Hùng, hít hà mùi hương đang dần trở nên dịu dàng trở lại.

Hùng siết chặt vòng tay quanh eo Hiếu, giọng nói khàn khàn vì cơn phát tình vẫn còn sót lại và cả sự mê đắm:

"Hiếu... tôi muốn...."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro