Chương 53
Hùng siết chặt vòng tay quanh eo Hiếu, giọng nói khàn khàn vì cơn phát tình vẫn còn sót lại và cả sự mê đắm: "Hiếu... tôi muốn nhiều hơn... Được không"
Hiếu ngừng lại. Anh siết Hùng chặt hơn, để cậu cảm nhận rõ ràng từng đường cơ bắp săn chắc và hơi nóng cuồng nhiệt của anh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Hùng, ánh mắt anh thoáng tối lại vì dục vọng nhưng lại nhanh chóng được kiềm chế. Hiếu hiểu rằng nếu muốn đi xa hơn thì không thể vào lúc này.
Anh cúi sát vào tai Hùng, thì thầm:
"Bé cưng, bé sẽ có tất cả. Nhưng nó sẽ là 'mãi mãi', không phải một đêm vội vã. Tôi muốn bé hoàn toàn tỉnh táo, đủ yêu và sẽ không hối hận. Giờ thì ngủ ngoan nhé."
Anh hôn nhẹ lên vết cắn tạm thời trên cổ Hùng, một nụ hôn chủ quyền nhưng đầy dịu dàng. Sau đó, Hiếu ôm Hùng vào lòng, dỗ dành cậu ngủ yên trong sự che chở tuyệt đối của Alpha.
Sáng Hôm Sau, Hùng thức dậy. Cảm giác mệt mỏi uể oải, cơn phát tình đã qua nhưng dư âm vẫn còn. Cậu vô thức rúc vào chăn hít hà mùi hương của Hiếu để trấn an chính mình. Một lúc lâu cậu do dự mặc chiếc áo sơ mi đầy hương của Hiếu vào và bước ra ngoài.
Nghe âm thanh phát ra từ khu vực bếp cậu bước đến cạnh bên Hiếu đang quay lưng pha cà phê. Thân hình săn chắc, sáu múi gợi cảm khiến Hùng ngại ngùng nhưng lại làm nổi bật những vết cào rướm máu trên lưng anh. Hùng rụt rè đưa tay chạm nhẹ vào chúng.
"Đau không?" Hùng hỏi, giọng đầy áy náy. "Là tôi... đêm qua sao?"
Hiếu mỉm cười, không bận tâm. "Không sao . Một bé mèo cưng đòi hỏi yêu thương thôi mà."
Nói xong anh quay lại dứt khoát bế bổng Hùng, đặt cậu ngồi trên mặt đảo bếp lạnh. Hiếu giam Hùng giữa hai cánh tay, ánh mắt đầy ý định.
"Bé đã tỉnh táo hoàn toàn chưa?" Hiếu hỏi, giọng trầm khàn. "Bé có muốn tiếp tục chuyện chúng ta bỏ dở không? Giờ thì bé muốn gì tôi cũng chiều...."
Hiếu nâng nhẹ cằm lên, chiếm lấy đôi môi Hùng bằng một nụ hôn sâu. Bàn tay anh luồn vào trong vạt áo sơ mi lỏng lẻo chậm rãi vuốt ve ngực Hùng.
Tiếng chuông cửa phá bỉnh lại vang lên mất hứng.
Hùng giật mình, đẩy Hiếu ra, vội vàng chỉnh lại chiếc áo. Hiếu tiếc nuối giây phút vừa qua nhưng vẫn mỉm cười, xoa đầu Hùng: "Bé vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và thay bộ đồ cho thoải mái đi nhé, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi."
Hùng gật đầu chạy vội vào phòng tắm. Hiếu khoác chiếc áo sơ mi đen vào, kéo chốt khóa và mở cửa.
Trước mặt Hiếu, đứng sừng sững là Đăng và Dương. Đăng căng thẳng, còn Dương trông tiều tụy nhưng ánh mắt lạnh lùng, quyết đoán.
Hiếu điềm nhiên mời hai người vào. Ngay khi họ bước qua ngưỡng cửa, cả hai đều nhận ra: căn hộ tràn ngập mùi hương gỗ đàn hương và sữa yến mạch hòa quyện hoàn hảo.
Đăng trở nên giận dữ tột độ, nhưng Dương vẫn cố gắng bình tĩnh, huýt vai Đăng trấn tĩnh rồi nhìn thẳng vào Hiếu. Hiếu chỉ vào ghế ra hiệu cả hai ngồi xuống.
"Hai đứa ngồi đi, Hùng vừa dậy còn đang trong nhà tắm. Hôm qua cậu ấy hơi mệt."
Cả hai siết chặt nắm tay thừa hiểu ẩn ý sau câu nói của Hiếu.
Cửa phòng tắm mở ra. Hùng bước ra. Cậu khựng lại vì bất ngờ vì sự xuất hiện của Đăng và Dương mà không có sự báo trước nào cả, nhưng rồi cậu lại đưa ra một lựa chọn vô thức: cậu bước qua Dương và Đăng, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Hiếu trên sofa.
Hiếu vòng tay qua eo Hùng vỗ nhẹ như một cách trấn an hết sức tự nhiên.
Dương biết cậu không thể chần chừ thêm nữa. Cậu quyết đoán bước đến, kéo Hùng bật dậy, một cái ôm thật chặt. Mùi pheromone của Dương nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, gợi lại ký ức.
"Về nhà với em, Hùng. Em không hề chợp mắt từ lúc anh đi. Em biết em làm Hùng buồn nhưng về nhà của tụi mình nha anh, rồi anh muốn phạt em như thế nào cũng được." Dương thì thầm, giọng cậu chứa đầy sự đau khổ. "Em biết anh vẫn yêu em mà. Em nhớ anh muốn phát điên lên. Về nhà với em, làm ơn..."
Hùng hoàn toàn im lặng, nước mắt bắt đầu chực trào. Tình yêu sâu đậm dành cho Dương vẫn còn đó.
Ngay khi Dương buông Hùng ra, Đăng lập tức bước tới. Cậu nắm lấy tay Hùng, áp lòng bàn tay cậu vào má mình.
"Gem biết khi không liên lạc được với Gem, anh đã lo lắng như thế nào không," Đăng nói, giọng cậu run rẩy. "Anh chưa làm được gì từ khi trở về từ Đà Nẵng... Anh biết Gem đang bối rối nhưng chính vì vậy chúng ta cần nói chuyện nhé Gem. Về nhà trước nhé."
Lòng Hùng hoàn toàn rối bời. Cả Đăng và Dương đang dùng chính tình yêu và sự tổn thương của họ để kéo cậu trở về. Cậu không thể đẩy người mình yêu thương sâu sắc ra xa.
Đăng vẫn giữ tay Hùng áp vào má mình, chờ đợi một cái gật đầu.
Đúng lúc đó, Hiếu đột ngột đứng phắt dậy. Anh kéo Hùng trở lại đứng sát vào mình, hoàn toàn tách Hùng ra khỏi phạm vi tiếp xúc của Dương và Đăng.
"Đủ rồi," Hiếu lạnh lùng ngắt lời, giọng nói anh trầm thấp nhưng mang theo sức nặng áp đảo của một Alpha mạnh mẽ. Mùi gỗ đàn hương bùng lên, vừa để cảnh cáo , vừa để thổi bùng lên sự ỷ lại dựa dẫm từ đợt đánh dấu tạm thời trong Hùng.
Hiếu nhìn thẳng vào Dương và Đăng, rồi hơi cúi đầu xuống, chỉ vào vết cắn tạm thời trên cổ Hùng.
"Cậu ấy không thể về với hai đứa mày lúc này. Vết cắn tạm thời của anh đã khóa chặt pheromone Alpha của anh vào tuyến thể của cậu ấy. Trong vài ngày tới, cậu ấy phải ở lại đây, chỉ có ở bên cạnh anh Hùng mới cảm giác an toàn và thoải mái."
Mặt Đăng tái mét vì sốc và giận dữ. Dương nhìn vào vết cắn, rồi nhìn vào đôi mắt Hiếu, ánh mắt từ đau đớn chuyển sang lạnh lùng.
Đăng nhào tới túm cổ áo Hiếu: "Sao anh dám làm vậy?"
Hiếu dửng dưng: "Hay là mày muốn anh dùng cách an ủi thông thường khi các Alpha ở cạnh Omega phát tình?"
Đăng giơ nắm đấm "Anh..." Nhưng Dương đã kịp giữ tay Đăng lại. "Mày bình tĩnh đi Doo... đừng làm Hùng bối rối thêm." Đăng nhìn qua Hùng đang tái mét thẩn thờ đứng trơ ra thì cơn kích động cũng lắng lại, cậu buông vội Hiếu ra.
Hiếu quay lại bên cạnh Hùng siết eo kéo cậu sát vào cơ thể mình, thì thầm vào tai cậu bằng giọng chỉ Hùng nghe thấy: "Đừng sợ. Tôi sẽ cho bé có đủ không gian và thời gian để suy nghĩ."
Rồi Hiếu nhìn Đăng và Dương.
"Hàng ngày, hai đứa có thể gọi điện, gửi tin nhắn, làm bất cứ điều gì tụi bây muốn. Miễn không làm Hùng khó chịu anh sẽ tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng nếu hai đứa cố gắng ép buộc cậu ấy bằng bất cứ cách nào... Anh sẽ không quân tử như tối qua nữa đâu."
Dương gật đầu, ánh mắt lạnh lùng đầy quyết tâm. "Được. Tụi em sẽ chờ Hùng hoàn toàn khoẻ lại." rồi cậu nhìn qua Hùng vẫn đang bối rối khẽ gọi "Hùng..."
Hùng ngước nhìn bạn trai nhỏ đã tiều tụy không ít, không tự chủ mà tiến một bước về phía Dương. Dương mừng rỡ biết rằng cậu đã đúng, trong lòng Hùng vẫn có cậu.
"Hùng ở đây cũng được nhưng nhớ giữ ấm nhé. Những ngày này đừng ăn muộn dễ đau bụng. Lát em sẽ gửi đồ dùng cần thiết qua cho anh nhé, muốn ăn gì không mai em nấu cho anh..."
Hùng lắc nhẹ đầu.
Đăng cũng tiếp lời: "Mai Anh sẽ mua sữa qua cho Gem nhé. Thích gì cứ nhắn tin cho anh."
Hùng lại gật đầu nhẹ.
Đăng trừng mắt nhìn Hiếu lần cuối, rồi bị Dương kéo ra khỏi căn hộ.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, Hùng ngã vào lòng Hiếu, run rẩy và kiệt sức. Cậu ôm chặt lấy Hiếu, hít hà mùi gỗ đàn hương như hít thở dưỡng khí.
"Tôi đã làm đúng không, Hiếu?" Hùng thì thào, giọng cậu nghẹn lại vì sự giằng xé.
"Bé còn mệt đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đã. Chúng ta còn rất nhiều thời gian mà, không sao cả." Hiếu đáp, giọng anh chứa đầy sự dịu dàng và chiến thắng thầm lặng. Anh nhẹ nhàng bế Hùng đặt vào ghế ngồi nhanh chóng hâm nóng đồ ăn sáng cho cậu.
"Ăn ngoan đi nào, bé cưng." Hiếu thì thầm, hôn nhẹ lên mái tóc Hùng. "Trong những ngày này hãy khoan suy nghĩ hãy cứ dựa vào tôi nhé. Hai chúng ta vẫn còn chuyện riêng chưa giải quyết xong mà, phải không...."
Ánh mắt Hiếu dừng lại ở đôi môi Hùng, nơi vừa mới là nhân chứng cho nụ hôn đầy khao khát của họ khiến Hùng ngại ngùng cúi đầu.
Cuộc chiến giành lấy Hoa xinh vẫn chưa ngã ngũ nhưng có vẻ Hiếu đang có lợi thế hơn cả....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro