Chương 2. Bốn mắt nhìn nhau
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, những giọt nước từ đài phun nước dường như đã biến thành từng hạt nhỏ, quấn lấy thứ ánh sáng êm dịu như chỉ có thể xuất hiện trong mơ, từng chút từng chút rơi vào lòng nhau.
Thời gian có thể ngăn cách thứ gì?
Mười năm rồi.
Các nàng mười năm không có mặt đối mặt với nhau như vậy.
Đôi mắt Nhan Chỉ Lan ngấn lệ không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên.
A Yên của nàng đã trưởng thành, thành thục, so với trước kia càng thêm xinh đẹp.
Thiếu niên Tiêu Nhược Yên kiêu ngạo không kềm chế được, giữa đôi chân mày luôn mang theo một cổ không sợ trời không sợ đất,tinh thần phấn chấn. Khi đó, cô một mình ôm đàn ghi-ta sáng tác, nổi tiếng khắp vườn trường, fanboy fangirl vô số, cô nhẹ kéo khóe miệng cong cong cũng đủ để cho bao người thần hồn điên đảo.
Hiện giờ, trên gương mặt xinh đẹp ấy nụ cười đã không còn, nét mặt cô lại nhiều thêm một phần quạnh quẻ tịch liêu.
Năm tháng tặng thêm cho cô phần trầm ổn khí tràng, tóc dài như thác nước đổ xuống, hàng lông mày sắc bén, môi đỏ khí thế, nhưng duy độc ở hốc mắt lại như ẩn chứa vài giọt ngấn lệ yếu ớt, đượm buồn.
……
17 tuổi năm ấy, Nhan Chỉ Lan rút vào lòng ngực Tiêu Nhược Yên nhẹ giọng hỏi,
“Chúng ta sẽ tách ra sao?”
Vừa mới tắm rửa xong, trên người nàng tản ra hương thơm làm người ta mê muội, nàng ngửa đầu, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên, gương mặt trắng nõn cọ cọ vào cổ Tiêu Nhược Yên , lộ ra nét kiều diễm chỉ khi ở bên cạnh cô mới có.
Tiêu Nhược Yên nhéo cái mũi của nàng, tuy rằng tương lai còn quá xa, con đường sắp tới tràn đầy gai nhọn nhìn không thấy ánh sáng, nhưng cô vẫn sẽ kiên định ôm chặt nàng, một chữ một chữ nghiêm túc nói ra
“Sẽ không, chỉ cần chúng ta yêu nhau, không có gì có thể đem chúng ta tách ra.”
Nhan Chỉ Lan nghe xong trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng một tay câu lấy Tiêu Nhược Yên, thưởng thức mùi hương trên người cô, nhẹ giọng nỉ non:
“Vậy cậu cần phải nhớ cho kỹ, chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu nhau.”
Không có gì có thể đem chúng ta tách ra.
Chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu nhau.
……
Các nàng làm sai cái gì sao?
Không có.
Nhưng ông trời thật tàn nhẫn đem kết cục này đẩy đến trước mặt các nàng.
“Ba như thế nào lại sinh ra cái thứ biến thái như con?”
“Con muốn ba mẹ chết hay sao? Đây là theo kịp trào lưu sao??? Con là một đứa con gái như thế nào có thể thích con gái, đây là trái với luân lý!”
“Tách ra, bắt buộc phải tách ra, bằng không ba sẽ khiến cả nhà họ Tiêu không có chốn để dung thân!”
……
Những ký ức thời niên thiếu bỗng dâng trào theo nhịp điệu của đài phun nước, cột nước quay cuồng, âm nhạc bay bỗng lên cao. Dòng nước đang nở rộ giữa không trung, nháy mắt vỡ tan, lã chã lã chã.
Những hạt mưa ướt đẫm rơi vãi ra xung quanh, dính ướt áo khoác của hai người.
Thấm ướt tận vào lòng, biến thành máu tươi.
Tiêu Nhược Yên nỗ lực muốn đối với Nhan Chỉ Lan nở một nụ cười, nhưng kết quả, đáy mắt cô lại dâng lên một mảnh ướt át.
Tiểu Nhan, Tiểu Nhan, Tiểu Nhan……
Năm tháng vội vàng, thời gian mười năm chẳng thể lưu lại trên mặt nàng bất cứ dấu vết nào, đôi mắt nàng vẫn đẹp như vậy, như dòng nước vừa ôn nhu vừa rạo rực, làn tóc ấy đã từng quấn lấy đầu ngón tay cô,dịu dàng dán vào cổ cô mà cọ cọ, Tiêu Nhược Yên chợt hoảng hốt, tựa hồ như đang cảm nhận được sự ấm áp cùng mềm mại của hương thơm ấy.
Hai người cách rất xa đối diện nhau.
Vẫn như mọi khi, người người vội vàng bước ngang qua, những giọt nước vẫn như thường lệ nhảy nhót giữa không trung,nhưng không có ai có thể ngăn cách hai ánh mắt ấy đang giao triền quất quýt.
Không có ai mở miệng, hai con ngươi lại bất tri bất giác cùng lúc đỏ hoe.
Các nàng yêu nhau, yêu nhau rất nghiêm túc.
Nhưng chỉ vì giới tính……Chỉ vì giới tính mà phải bị chia cách, một lần từ biệt chính là mười năm.
Mười năm……
Tiếng hét nổ vang trời của Lan Lan phá tan bầu không khí im lặng.
“A a a a, lão tứ!!! Trùng hợp như vậy sao!!!”
Lan Lan kích động xông lên phía trước, ôm chặt Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan lảo đảo bị nàng kéo vào trong lòng ngực, rũ rũ mắt, khắc chế cảm xúc tận đáy lòng.
“Nhớ chết mình rồi, nhớ chết mình rồi!”
Lan Lan hưng phấn đến độ gương mặt có chút phiếm hồng, nàng một tay ôm Nhan Chỉ Lan, xoay người thì thấy Tiêu Nhược Yên:
“Lão nhị, cậu bị ngốc ra rồi sao??? Sững sờ ở kia làm gì??? Lại đây đi! Lão tứ đây nè, cậu không quen biết sao???”
Nàng hoài nghi Tiêu Nhược Yên có phải bị ma nhập rồi không?
Nhưng không ai cùng học cấp ba lại không biết hồi đó tình cảm giữa hai người tốt đẹp như thế nào.
Tiêu Nhược Yên không phải là người tốt tính nhưng cô chỉ nghe lời Tiểu Nhan, Lan Lan đã từng chứng kiến, nàng đôi khi không biết vì sao Tiêu Nhược Yên lại nổi cơn thịnh nộ,mặt lạnh như băng không để ý đến bất cứ ai, chỉ cần Tiểu Nhan ngoan ngoãn kéo kéo lắc lắc góc áo của cô, khuôn mặt căng thẳng ấy lại dễ dàng bị lay động, khối băng trên mặt cũng dần tan ra, còn đâu là băng thanh ngọc khiết hờ hững dửng dưng như trước đó nữa.
Trong bữa tiệc đêm giao thừa của trường, Tiêu Nhược Yên cùng Nhan Chỉ Lan ở trên sân khấu, một đàn dương cầm một đàn ghi-ta hợp tấu, càng làm kinh ngạc toàn trường.
Các nàng cùng nhau hợp tấu, một khúc hát như là một điệp khúc của tâm hồn, ánh mắt giao triền truy đuổi, trong đáy mắt toàn là ngọt ngào , lúc ấy trong trường liền có người bàn tán. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là những lời đồn đoán lén lút sau lưng, không ai ngờ đến hai hoa khôi của trường lại thật sự yêu nhau.
Đến bây giờ Lan Lan vẫn còn dư vị vô cùng, mãi không quên được hình ảnh hai người biểu diễn chuyên nghiệp kết hợp ăn ý như trời ban , nàng muốn nhờ lão đại lưu giữ khoảnh khắc ấy, chờ đến lễ tạ ơn, cùng nhau ôn lại một lần.
Nhan Chỉ Lan không ngừng nhìn Tiêu Nhược Yên, khóe mắt có chút ửng đỏ, sóng mắt chính là sự dịu dàng đã từng khiến Tiêu Nhược Yên cuồng si.
Nàng hàm chứa nước mắt mà nở một nụ cười.
Tiêu Nhược Yên ngẩn ngơ bước tới ,ngược ánh đèn mà giẫm lên từng giọt nước, cố hết sức không để nước mắt chảy xuống:
“… Đã lâu không gặp."
Nhan Chỉ Lan nghẹn ngào:
“Đã lâu không gặp.”
Làn gió nhẹ thổi bay tóc mái trên trán cô, con ngươi đen huyền của Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan cũng nhìn cô, gầy và hốc hác. Ánh mắt ấy đã bớt đi phần sắc bén của tuổi thiếu niên, tràn đầy mệt mỏi và tiều tụy, trái tim nàng từng chút từng chút nhói đau.
Lan Lan vẻ mặt an tâm:
"Có phải đã lâu không gặp nên các cậu vui đến mắt đều đỏ bừng lên rồi?? Ồ, thật là trùng hợp, tưởng là ngày mai mới gặp, hôm nay đã được gặp nhau rồi."
Ba người đi đến quán cà phê ngày xưa học cấp ba hay đến.
Thời đó, quán cà phê không được sang trọng và tinh tế như bây giờ, chỉ có vài bộ bàn ghế đơn giản, thời đó cà phê không được giới sinh viên ưa chuộng lắm, thua xa các loại có ga như Coca Cola, Sprite,Rising Sun và nước tăng lực. Những đồ uống có gas như vậy được rất nhiều người ưa chuộng.
Tiêu Nhược Yên cũng không thích uống lắm, nhưng khi đó Nhan Chỉ Lan rất thích, nàng rất thích cà phê nhập khẩu, nàng thích mùi thơm êm dịu cùng vị đắng quyệt vào đầu lưỡi.
Rất nhiều lần, Tiêu Nhược Yên đều ngồi trên ghế dựa vào cửa sổ bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Nhan Chỉ Lan:
“Uống ngon đến như vậy sao? Cậu không thấy đắng sao?”
Cô mới vừa mới tập đàn xong, bị giáo viên răn dạy một phen, nói cô gần đây không tập trung luyện tập, khiến tâm tình của cô không tốt lắm.
Tiểu Nhan uống cà phê nguyên chất không đường, hơn nữa nàng thích chọn cà phê kiểu Mỹ vô cùng đậm đà, Tiêu Nhược Yên trộm thưởng thức qua một lần, đầu lưỡi bị đắng đến tê dại, cô trực tiếp phun ra.
Nhan Chỉ Lan cười cười, dưới mái tóc đen huyền dài óng ả , làn da trắng nõn bất chợt hiện lên chút phiếm hồng, chậm rãi lan ra cả gương mặt.
“Uống cà phê đắng nhất, ngắm người tình xinh đẹp nhất”
Lời như vậy, nếu không phải vì muốn dỗ Tiêu Nhược Yên vui vẻ, đánh chết nàng cũng nói không nên lời.
Nhưng lời đã nói như vậy, sắc mặt cố giấu nét hồng nhuận vẫn lộ ra chút xấu hổ trong lòng.
Nàng đẹp như vậy, một ánh mắt của nàng cũng đủ khiến cho Tiêu Nhược Yên thần kinh run rẩy, càng không cần phải nói đến những lời âu yếm như vậy, gương mặt Tiêu Nhược Yên bổng hiện lên một tia phấn hồng, cô đứng dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, cô áp sát bên tai Tiểu Nhan, thấp giọng nỉ non:
“Về ký túc xá, cậu lại nói cho mình nghe được không?”
……
“Lão nhị?? Lão nhị!!! Cậu đang thất thần cái gì vậy?!”
Lan Lan bất mãn nhìn Tiêu Nhược Yên, làm cái gì vậy chứ, nàng cùng cô nói chuyện, đôi mắt cô cứ nhìn đăm đăm nơi khác.
Tiêu Nhược Yên khôi phục tinh thần, cười cười xin lỗi:
“Làm sao vậy?”
Lan Lan nhún vai, “Hỏi cậu muốn uống cái gì, lão tứ gọi cho cậu, cậu ấy nói cậu thích uống chanh dây.”
Trái tim Tiêu Nhược Yên như là bị thứ gì đó chạm vào, một chút chua xót lại mang theo một cổ ngọt ngào như có như không , nàng còn nhớ rõ.
Ánh đèn tạc lên người Nhan Chỉ Lan, trên người nàng phảng phất có mùi hương của mứt hoa quả , thời thiếu niên, nàng cực kỳ có khí chất, nàng đứng trong đám đông dù là không nói một lời ,trong nháy mắt người người đều phải ngước nhìn bởi vẻ ngoài xuất sắc ấy, hiện giờ, dưới ảnh hưởng của chuyên môn âm nhạc, nàng lại được tô đậm thêm nét cổ điển sang trọng, đôi môi đỏ mọng và mềm mại, nhu hòa mà lại rụt rè.
Đã nhận ra ánh mắt của Tiêu Nhược Yên, Nhan Chỉ Lan ngẩng đầu, đối với cô hơi hơi mỉm cười, sóng mắt đượm tình ôn nhu thâm thúy làm người ta say mê.
Tiêu Nhược Yên theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, cô cầm lấy cái ly bên cạnh uống một ngụm che giấu tâm tư đang dao động.
“Phốc.”
Lan Lan ở bên cạnh cười, nàng nhướng mày nghiền ngẫm nhìn Tiêu Nhược Yên:
“Lão nhị, cậu có chuyện gì sao, từ lúc nhìn thấy lão tứ liền giống như con mèo ngốc vậy, cái ly đó trống không, cậu uống cái gì?”
Tiêu Nhược Yên:……
Nhan Chỉ Lan cũng nhẹ nhàng cong cong khóe môi, ánh sáng ôn nhu từ đôi mắt tràn ra.
Tiêu Nhược Yên theo quán tính cúi đầu, luồn gió hiu quạnh từ trái tim lại lần nữa tuôn trào, khổ sở đến nổi cô cơ hồ muốn rơi lệ.
Từ khi nào.
Vô số lần, ở trong mộng, cô đã từng gặp nàng.
Hoặc là hai người các cô.
Hoặc là giống như khi còn học cấp ba, mấy chị em trong cùng ký túc xá vui vẻ ở bên nhau.
Rất nhiều lần chỉ mơ thấy Tiểu Nhan.
Cô thấy Nhan Chỉ Lan chạy vội vã khắp nơi đi tìm cô, gọi tên cô; hoặc là Tiểu Nhan tự ôm lấy mình chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất; hoặc là nàng vừa đánh đàn vừa yên lặng rơi lệ.
Trong mộng, Tiêu Nhược Yên dùng sức lắc mạnh Nhan Chỉ Lan, ai oán không cam lòng hỏi:
“Tiểu Nhan, vì sao cậu không trở về, chúng ta nói sau bốn năm sẽ cùng nhau đi tha hương, cậu quên rồi sao? Hay là…… dũng khí của cậu sau bốn năm đã bị sụp đổ, cậu không còn yêu mình nữa? Mình như cái xác không hồn đợi cậu suốt một năm, suốt một năm……”
Mỗi lần tỉnh mộng, đã là nửa đêm.
Tiêu Nhược Yên nội tâm đau đến kiệt sức.
Tình yêu tuổi thiếu niên, mối tình đầu sâu nặng, toàn bộ như thiêu đốt cô.
Mười năm.
Tiêu Nhược Yên cho rằng chính mình đã buông tay, năm đó, từng dòng từng chữ cuối cùng trong thư cô để lại cho Nhan Chỉ Lan đều bị kí ức xóa nhòa,loang lỗ.
—— chờ mình, bốn năm sau, tốt nghiệp đại học xong, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.
Cô không trách Nhan Chỉ Lan, tuổi trẻ ấy quá mức bốc đồng, có những suy nghĩ tưởng chừng là đương nhiên, Nhan Chỉ Lan cùng gia đình nàng không giống nhau, ở cái thành thị rắc rối phức tạp như vòng xoáy khổng lồ này , nàng không thể nào làm theo ý bản thân muốn như vậy, muốn đi thì đi.
Cô không hận nàng.
Cô cho rằng bản thân đã quên mất tất cả.
Cho rằng chính mình đã có thể bước qua.
Mà một khắc kia khi nhìn thấy Nhan Chỉ Lan, Tiêu Nhược Yên mới biết được, hết thảy những gì cô rằng là đã qua đi, cho rằng đã buông tay, tất cả đều chỉ là “Cho rằng”.
Cho rằng, mà thôi.
Cô không oán cũng không hận.
Cô chỉ muốn hỏi một câu, Tiểu Nhan, cậu sống có tốt không?
……
Những lời Tiêu Nhược Yên muốn nói lại cứ như gợn sóng lăn tăn trong lòng, cuối cùng chỉ có thể dừng lại dưới đáy, lòng cô nặng nề như thể có khối đá ngàn cân đang treo vào,lơ lửng.
Cô muốn biết đáp án, rồi lại sợ biết đáp án.
Cô hy vọng nàng sẽ sống thật tốt thay vào khoảng trống không có cô mười năm qua, rồi lại sợ nàng nói nàng đang sống rất tốt.
Cô không hy vọng nàng sống không tốt, càng sợ hãi nàng thật sự sẽ nói nàng không ổn chút nào.
Lan Lan nói đến khí thế ngất trời, nàng tính tình từ cấp ba đến giờ đều như vậy, Nhan Chỉ Lan nói không nhiều lắm, lại mỉm cười nhìn nàng, bàn tay tuyết trắng nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ ,nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt nóng bỏng thường xuyên dừng lại trên người Tiêu Nhược Yên.
Bị cảm giác lo được lo mất quanh quẩn, Tiêu Nhược Yên trở nên lo âu lại bực bội, cô cúi đầu nhìn di động, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Lan Lan một bên uống nước chanh, một bên nhìn qua, cười bát quái:
“Nha, trách không được cậu không thèm để ý cũng không màng tới tụi mình, đây là nhắn tin cho bạn trai sao?”
Gương mặt Nhan Chỉ Lan luôn mang ý cười bỗng chốc thân mình chợt cứng đờ, tay nàng nắm ly sứ thật chặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên.
Tiêu Nhược Yên thân mình dựa vào phía sau, đôi mắt hẹp dài nhếch lên, mang theo một tia hàn khí khiến nàng lạnh sống lưng
“Đúng rồi, đúng rồi, đây mới là cậu a!”
Lan Lan bị hàn khí của nàng làm cho rét lạnh nhưng vẫn kêu lên một cách vui vẻ, đây mới là biểu cảm mà lão nhị hồi cấp ba hay biểu lộ, loại cảm giác "đừng chống với Lão Tử" đó mới đúng chứ!
Tiêu Nhược Yên thật sự bị nàng đánh bại, cô liếc mắt nhìn về phía Nhan Chỉ Lan, Tiểu Nhan cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, lông mi dài nhẹ nhàng chớp động, đôi mắt hiện lên sự ảm đạm.
Rất nhanh sau đó ,điện thoại của Tiêu Nhược Yên vang lên, cô nói một tiếng xin lỗi, đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Cô vừa đi ra, Lan Lan lấm la lấm lét thò lại đến gần Nhan Chỉ Lan bát quái,
“Lão tứ, cậu xem đi, mình nói không sai mà, khẳng định có gì đó, nếu không thì sao cậu ấy có thể nhiều năm như vậy không trở về?”
Nhan Chỉ Lan cười cười, nụ cười mang vài phần miễn cưỡng.
Cách đó không xa, cô chủ quán cà phê đang vuốt ve con mèo nhỏ, nhìn chằm chằm về phía nàng, cô cảm thấy nàng rất quen mắt, có rất nhiều học sinh đã đến quán của cô, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi cô cũng không xác định lắm, cô ngập ngừng bước đến bên cạnh Nhan Tiểu Lan ,nói
"Xin lỗi, em có phải là cô gái chơi piano khi cửa hàng của chị vừa mới khai trương không?"
Nhan Chỉ Lan kinh ngạc nhìn cô, cô chủ quán này sao vừa thấy nàng lại tươi cười như vậy
“Thật là em sao?”
……
Tiêu Nhược Yên lạnh lùng đứng ở cửa, ngón tay mảnh khảnh cầm một điếu thuốc, bên tai là tiếng đàn ông nói chuyện rôm rả trong điện thoại,
"Chúa tôi ơi !! Hôm nay gặp được nữ thần rồi ? Thế nào?? Mười năm không gặp rồi, cậu có ngay lập tức ôm lấy cô ấy,hôn cô ấy, cắn cô ấy chưa!!"
Tiêu Nhược Yên nhíu nhíu mày,
“Cao Vũ, cậu rảnh lắm sao?”
Cao Vũ ở bên đầu dây bên kia điện thoại bị mắng mà cười cười, thanh âm của cậu ta sang sảng,
“Không phải là đang quan tâm cậu sao? Ai nha, nghe giọng của cậu này, chắc là không có hôn rồi.”
Tiêu Nhược Yên lạnh lùng nói:
“Không có, chỉ cần xác định cậu ấy sống tốt, mình sẽ lập tức rời đi.”
Điện thoại bên kia lẩm bẩm
“Cậu không những không hôn được mà tâm hoảng ý loạn có phải hay không? Cho nên cậu mới kêu mình gọi cho cậu để cậu trốn ra ngoài? Ai, cậu cũng thật đáng xấu hổ, không phải đã nói rồi sao, mười năm, bất luận là vui hay buồn phải cũng nói một câu tử tế chứ,chẳng phải cậu đã nói như vậy sao? Cậu chuẩn bị hôn tạm biệt chưa, cậu ——”
Tiêu Nhược Yên quả quyết ấn tắt điện thoại, hít sâu một hơi, cô phủi phủi bụi bẩn trên áo, dùng sức hít một hơi thật mạnh.
Khói thuốc lượn lờ bay trước mắt.
Tiêu Nhược Yên đôi mắt có chút mê ly, cô xuất thần nghĩ về chuyện cũ, bất tri bất giác, vô tình ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng xung quanh.
Một khắc ấy, thân mình cô nháy mắt cứng đờ.
Nhan Chỉ Lan không biết khi nào từ quán cà phê ra tới, lại không biết đứng bên cạnh cô bao lâu, càng không biết nàng có hay không đã nghe được đoạn đối thoại của cô cùng Cao Vũ.
Hai người trầm mặc một lát.
Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên,
“Chị chủ quán nhận ra chúng ta tới.”
A……
Tiêu Nhược Yên không có phản ứng gì, Nhan Chỉ Lan nhìn về làn khói trên đầu ngón tay cô, lông mày chợt cau lại, cơ hồ là thuận theo bản năng của mình, Tiêu Nhược Yên dập tắt khói thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
Chờ làm xong một loạt động tác này
Tiêu Nhược Yên có điểm sửng sốt, cô đang làm gì vậy?
*suy nghĩ của mình : Đang sợ vợ á cậu ơi ^^
Nhan Chỉ Lan cũng có chút bất ngờ, sâu kín nhìn nàng.
Thời niên thiếu, đôi khi đi theo dàn nhạc đi tập luyện, ngẫu nhiên thức đêm, Tiêu Nhược Yên cũng sẽ hút một điếu thuốc, khi đó Nhan Chỉ Lan quả thực chính là Sherlock Holmes, bất luận cô trở về ký túc xá tắm rửa thật sạch sẽ thế nào, nào là sữa tắm, nào là xịt nước hoa, chỉ cần Nhan Chỉ Lan tới gần cô, như một con cún con ôm lấy cô ngửi ngửi, Tiêu Nhược Yên lập tức như người đi trên băng mỏng, thật cẩn thận cười cười, nhưng khi sắc mặt của chú cún con ấy thay đổi thì cô đã gặp rắc rối lớn rồi...
Nhẹ thì bị răn dạy vài câu, nặng hơn thì miệng sẽ bị cắn sưng lên.
Gió thổi qua……
Giống như bừng tình giấc mơ giữa ban ngày, hai người trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt.
Nhan Chỉ Lan trầm mặc một lát, nàng từ trong túi móc ra một viên tờ giấy xếp hình một ngôi sao, nhẹ giọng nói:
“Không biết cậu còn có nhớ hay không, mười năm trước, quán này ngày đầu khai trương, hai chúng ta đã từng ngẫu hứng biểu diễn góp vui.”
Tiêu Nhược Yên gật đầu, nhớ rõ, cô đương nhiên nhớ rõ.
Khi đó, hai người không chỉ khiến khách hàng có mặt kinh ngạc mà còn không biết có bao nhiêu người xúm lại xem.
Cô chủ quán mừng lắm, hồi đó đang thịnh hàng trào lưu xếp ngôi sao, cô lấy ra một tờ giấy đưa cho hai người và cười nói:
"Chị sẽ biến cửa hàng của mình thành cửa hàng một trăm tuổi . Trong tương lai, chỉ cần các em đến, sẽ được uống miễn phí. Đây, là khách hàng may mắn của chị, các bạn có thể viết ra những mong muốn của mình, và sau này lên đại học rồi, các bạn có thể quay lại đây xem lại ước mơ của mình "
Lên đại học có thể quay lại đây xem……
Thời gian mười năm trôi nhanh chỉ như một cái chợp mắt, hiện giờ, các nàng không chỉ là học sinh, đã tốt nghiệp và đi làm rất nhiều năm.
Ngôi sao muộn màng.
Tiêu Nhược Yên nắm ngôi sao trong tay, trong mắt dâng lên một làn sóng nhiệt, Nhan Chỉ Lan nhìn nhìn đôi mắt của cô, quay đầu lại
“Ngày mai gặp”
Nàng cảm nhận được cô không được tự nhiên mà tránh né ánh mắt của nàng.
Tiêu Nhược Yên gật gật đầu, giọng nói như là chất chứa thứ gì, gian nan nói:
“Ngày mai gặp.”
Nhan Chỉ Lan rời đi.
Dáng người nàng vẫn mảnh mai, xinh đẹp nhưng mang theo chút dấu vết của sự cô đơn và trầm mặc.
Nhìn chằm chằm không biết bao lâu, Tiêu Nhược Yên mở ra ngôi sao, nhìn mặt chữ đã viết mười năm trước, chính cô lúc ấy vừa ngắm nhìn Tiểu Nhan vừa cầm bút, khóe miệng cong cong viết xuống mấy chữ.
—— nguyện người yêu của tôi trở thành người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Trong cơn gió lạnh, Tiêu Nhược Yên cúi đầu nhìn mấy chữ kia, nước mắt rơi như mưa.
_________________________________
Lời của mình: Mình không phải editor chuyên nghiệp,đây là lần đầu tiên mình nghiêm túc edit truyện,cho nên sẽ có sai xót,mình rất vui nếu các bạn góp ý,mình sẽ tham khảo và sửa đổi.
Mình edit vì rất thích phần tình cảm của hai nhân vật. Mình sẽ cố gắng up chương mới nếu mình có nhiều thời gian.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình.
Goodnight 😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro