Chương 21 - H


Hoắc Sâm dùng một tay lôi kéo cô, như xách một con gà con, nhấc cô lên rồi ấn cô vào cây cột bên cạnh.Bàn tay lớn của hắn siết chặt eo cô, ấn mạnh xuống, trong khi đôi mông đẹp của cô bị hắn nhấc hướng hướng về phía trước, khiến cho cô đem khẩu vẩu cao, côn thịt nóng như lửa đang đỉnh đỉnh ở cửa huyệt, chọc vào được 1 cái đầu.

"A ~! Hoắc Sâm!" Doãn Uyển Phỉ hét lên, "Anh phát điên cái gì vậy! Đây là ngay trước cửa!"

Đừng nhìn căn biệt thự này ngày thường im ắng, ít người qua lại, nhưng nơi nào cũng có camera theo dõi, thậm chí còn có trạm gác ngầm. Làm mọi chuyện lộ liễu như vậy, quang minh chính đại ngay trước cửa. Cô đã quen với việc Hoắc Sâm ngày thường dâm mĩ đến khó tin, nhưng lần này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.

"Biết xấu hổ, lại không biết sợ." Hoắc Sâm nhét quy đầu ở giữa huyệt đạo, một chút đưa một chút lại đẩy, lại hướng chỗ sâu nhất đẩy thẳng vào.

Hoắc Sâm thật sự quá to lớn, Doãn Uyển Phỉ nào dám giãy giụa, chỉ biết chịu đựng hắn xâm nhập vào, Bằng không lộn xộn thì hắn nổi điên lên sẽ tới cái cảnh giới gì cũng chẳng dám nghĩ, không phải sẽ sướng trong đau buồn mà chính là sướng đến phun.

Buồn đau Uyển Phỉ có thể nhịn nhưng cắm xuống liền chảy nước ra, vậy chứng thực cái danh xưng tiểu dâm đãng là cô rồi. Khí thế lập tức giảm xuống, giống như sau khi rời đi, cứ như thể thiếudương vật của Hoắc Sâm sẽ khó sống.

Bây giờ cô phải rời đi, Hoắc Sâm chỉ đang giam cầm cô mà thôi. Hắn không phải kim chủ, và cô cũng không phải chim hoàng yến! Không cần thiết phải chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của hắn nữa!

Doãn Uyển Phỉ chống tay lên eo, quay đầu lại giận dữ trừng Hoắc Sâm, đôi mắt đầy hận ý và bất khuất. Cô vừa định giơ ngón giữa về phía hắn. (ngón fuck)
Hoắc Sâm nhướng cao đôi lông mày dài, tỏ vẻ không hài lòng, thẳng lưng đâm thật sâu vào, cứ một chút lại sâu hơn, côn thịt lập tức thao khấu nộn huyệt kia.

Dưới đây là đoạn văn đã được chỉnh sửa để dễ hiểu hơn:

Đôi mắt bất khuất của Doãn Uyển Phỉ lập tức tan rã, cô hét lên run rẩy, bị hắn đẩy mạnh về phía trước, cuống cuồng ôm chặt lấy cây cột để giữ thăng bằng.

"A~! Anh đúng là đồ khốn nạn! Đồ cặn bã! Chúc anh bị liệt dương! Ra nhanh, bắn sớm ..." Doãn Uyển Phỉ lắp bắp mắng loạn xạ. Bị côn thịt cắm đến nước nhơ nhớp, ái dịch theo bắp đùi chảy xuống, chân run lên.

Hoắc Sâm phát xuống mông cô một cái tát, cái loại này khiến sự khuất phục của cô xuất hiện, Doãn Uyển Phỉ lập tức cắn môi không dám mắng, mông bất tri bất giác dẩu cao hơn bị thao. Thô tục tất cả đều ô ô ngơ ngơ mơ hồ trong miệng, cô không nhịn được không mắng, nhưng lại không dám mắng.

Doãn Uyển Phỉ là kiểu người dễ dàng tự đắc với niềm vui nhỏ nhoi, tự nhiên cũng có thể âm thầm tìm cách hả giận. Cô nông cạn và vô tư đến mức tự mình cảm thấy vui vẻ.

Hoắc Sâm khẽ cười, loại đàn ông như hắn, trong lòng cũng có lúc mềm yếu, nhưng dương vật liền một ngạnh. Hiện tại hắn tinh trùng lên não , dục hoả nhiệt liệt quét sạch lí trí hắn, tay hắn chế trụ mông cô cắm đến nghiện, cuồng dã đưa đẩy.

Bởi vì Doãn Uyển Phỉ đang mang thai, Hoắc Sâm cố kéo lý trí lại rút ra một chút côn thịt, không dám đâm sâu vào lút cán nữa, rồi lại liên tục đưa đẩy 1 nửa dương vật mình vào.
Truyện được dịch/edit bởi Mỹ Duyên - Dao Chém Heo
Trước đây mãnh liệt đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong, giờ đây không mãnh liệt Doãn Uyển Phỉ cũng cảm thấy khó chịu. Dương vật rắn chắc của hắn khó khăn lắm mới dừng lại ở điểm nhạy cảm trên cơ thể mềm mại của cô, chỉ tập trung vào nơi đó mà hành động. Quy đầu to, hai mép thịt cơ hồ buộc chặt quy đầu hắn, lực ma sát mạnh tạo ra cảm giác như tia lửa điện, làm cho đầu óc Doãn Uyển Phỉ trở nên mơ màng, bối rối.

"A~! Đừng chạm vào chỗ đó! Đừng mà... ơ~ chỗ kia..."

"Không thể làm quá sâu, chỉ có thể như vậy thôi." Bên trong cô phản ứng dữ dội, co rút không ngừng, khiến Hoắc Sâm cũng phải thở dồn dập.

HẮn cắm dương vật xuyên qua khe mông trơn mượt đang vểnh lên của cô, ở giữa nộn huyệt ra ra vào vào. Cắm sâu đảo mạnh, tiểu huyệt hập thụ côn thịt không buông, cứ thể bị làm cho mềm tan ra nước.

Trực tiếp đem Uyển Phỉ cắm đến trướng lên, cô tiết ra nước liên tục. Eo cô ngày càng thấp, mông kiều vốn đang vẩu cao lên, đều xụi lơ xuống mặt đất, Hoắc Sâm bắt lấy cô tàn nhẫn cắm không chịu bỏ.

"Á á!! Anh buông tôi ra!!" Cô giận dữ gào lên, quay người lại, cào mạnh vào ngực Hoắc Sâm, khiến chiếc áo sơ mi của hắn bị xé rách. Móng tay cô để lại vết máu từ cằm hắn, kéo dài một đường hoa vết máu đến ngực, tạo thành một dấu vết rất nổi bật trên làn da trơn bóng.

Doãn Uyển Phỉ ngây người một chút, cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng bỗng trỗi dậy.

Hoắc Sâm bình thường ít nói, hiếm khi lộ ra vẻ hung dữ. Nhưng điều này chỉ xảy ra khi hắn chưa nhìn thấy máu.

"A." Hoắc Sâm không có biểu cảm gì, chỉ là trong mắt hắn lóe lên một tia hưng phấn, giống như một con thú săn mồi đang cảm nhận được mùi máu tươi, răng nanh sắc nhọn như muốn lộ ra.

"Tôi... tôi sai rồi." Doãn Uyển Phỉ nghĩ rằng hắn đang giận, lập tức nhận lỗi, rồi lại tưởng tượng đến cảnh khóc lóc, "Ai bảo anh lại tàn nhẫn đâm chọc vào tôi ~ anh chính là muốn làm tôi chết đi mà ~"

Cô vừa tỏ ra tàn nhẫn, lại khiến mình rơi vào tình cảnh khóc lóc thảm thiết. Hoắc Sâm cuối cùng không thể giữ nổi chút lý trí nào, tất cả đều bị cô phá vỡ. Côn thịt càng thêm trướng. Người đàn ông lại tàn nhẫn dùng tay mình nắm một bên vú của cô đâm cho lắc lư, thứ đó vừa nóng bỏng vừa hung ác lại đột nhiện đỉnh vào, không đến tận tử cung nhưng tưng cú tát mông bất kham giáng xuống mông cô, dùng sức dã man.

Vú cùng tiểu huyệt đều bị tiếng công, Điện quang và hỏa thạch vang lên ầm ầm không ngừng, những tia lửa dục vọng mạnh mẽ bắn ra, tạo thành những đám lửa bùng lên dữ dội. Cả hai người đều bị thiêu cháy trong biển lửa của dục vọng, không còn lý trí, không còn kiềm chế, chỉ còn lại sự điên cuồng giao hợp.

Những cú đánh nặng nề và đau đớn liên tiếp, như thể muốn xé toạc cả cơ thể Doãn Uyển Phỉ. Cô ôm chặt cây cột, khuôn mặt dán vào nó, vừa khóc nấc vừa nghẹn ngào, hơi thở đứt quãng.

Tiểu huyệt không ngừng co rút, mị thịt mấp máy xoắn chặt côn thịt, khát vọng tinh dịch.

Hoắc Sâm bị kẹp hút hưng phấn đến thở gấp, côn thịt không ngừng trướng to, khoải cảm làm hắn muốn bắn, Hoắc Sâm tàn nhẫn cắm xuống mười mấy cái, ở trước Doãn Uyển Phỉ lại cao trào, hắn cũng bắn ra. Kịch liệt bắn đầy bên trong, thân cô hoàn toàn suy sụp khuỵ xuống đất, hét lên.

Cao trào quá nhiều, lại không thể ngừng lại. Doãn Uyển Phỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, đôi mắt mơ hồ không thể nhìn rõ. Chỉ có ánh sáng chói chang của mặt trời, mùi cỏ xanh tươi mơn mởn, cùng với gió thổi qua bên dòng suối nóng xa hoa, tạo ra làn hơi lạnh và bọt nước dính trên cơ thể hai người.

Cảnh vật rõ ràng đẹp đẽ như vậy, nhưng bên trong lại là một địa ngục.

Doãn Uyển Phỉ không thể đứng vững nữa...Tinh dịch chảy loạn ở giữa háng cô, chân cô vừa động liền run lên bần bật, lại chảy xuống một dòng tinh dịch.Hoắc Sâm tháo chiếc vest, vứt xuống đất, rồi nhẹ nhàng đặt cô mềm yếu lên trên. Anh đưa chân cô lên vai mình, dương vật lại cương lên cắm vào.

"A ~ bỏ ra... đủ rồi... Hoắc Sâm đủ...!" Doãn Uyển Phỉ vặn vẹo, Hoắc Sâm nắm chặt hai cánh tay mềm mại của cô, kéo cô lại gần. Trong tình trạng này, Doãn Uyển Phỉ không thể cử động, bị ép buộc một cách đau đớn.

"Vẫn còn nói muốn đi sao?"

"A a ~ đừng đâm vào ~ ô..."

"Vẫn còn nói muốn ra ngoài sao?"

"Nhẹ... nhẹ thôi... A ~~!... Cũng không được, Hoắc Sâm ô ~"

"Yên tâm, dưỡng thai cho tốt."

"Ách ~!" Cơ thể cô căng chặt, run rẩy.

Cuối cùng, khi Doãn Uyển Phỉ không còn sức lực, cô đã mềm yếu không thể chống cự, bên dưới thì lầy lội bất kham, Hoắc Sâm mới nhẹ nhàng ôm cô trở về và giúp cô rửa sạch.

Sau một hồi kết hợp giữa trách móc và hoan ái mãnh liệt, Doãn Uyển Phỉ ngủ say, vẫn ôm chặt cánh tay Hoắc Sâm không rời. Khi ngủ, cô rất ngoan ngoãn, nhưng khi tỉnh dậy, cô lại bướng bỉnh. Hoắc Sâm đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của cô, rồi hôn lên môi cô.

Hơi thở của hắn lại gần, Doãn Uyển Phỉ vừa cảm nhận được lại vừa vừa yêu vừa vừa sợ, phát ra những tiếng hừ nhẹ.
Hoắc Sâm chỉ biết ngẩng đầu thở dài. Hắn thật sự không hiểu nổi phụ nữ; họ vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, chỉ cần chạm vào là dường như sẽ tan ra. Thật khó mà kiềm chế, nhưng cũng không thể đối xử như cách đàn ông đối với nhau.

Hắn lấy điện thoại ra, nhưng không có một cuộc gọi nào đến.

Một câu nói nhắc đến cháu chắt, mọi thứ đều tốt hơn khi nghe được điều đó , người già lập tức lên ngựa, không oán không hối tiếc.

Trong hai ngày vừa qua, Hoắc Sâm đi làm, Doãn Uyển Phỉ cũng không dám ngăn cản hắn. Cô nén giận, không dám gây chuyện. Hoắc Sâm nâng cằm cô lên, hôn mạnh vào môi cô một lúc lâu rồi mới buông ra.

"Tôi đi làm đây. Ngày mai chúng ta sẽ đi khám thai."

Doãn Uyển Phỉ cắn môi dưới, trên đó vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của Hoắc Sâm. Cô không nói gì, chỉ gật đầu.

Cả ngôi biệt thự giờ đã thay đổi một chút. Kể từ khi Doãn Uyển Phỉ nói muốn tông cửa sau, Hoắc Sâm đã cho người phá hủy cánh cửa đó. Hắn chỉ muốn xem cô có đủ dũng khí để làm vậy không.

Doãn Uyển Phỉ khóc, nhưng cô không có dũng khí.

Đó là điều mà Hoắc Sâm muốn đạt được, dù Doãn Uyển Phỉ có gây chuyện thế nào đi chăng nữa, cô cũng không dám làm gì. Tản bộ cũng không dám lại gần cái cửa đó, sợ rằng khi nóng giận, cô sẽ làm điều gì đó dại dột.

Lần này hắn phá hủy cửa, lần sau, có thể là chính cô mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro