Chương 34 - Bảo vệ câm kim tổng tài?
Bên trong khách sạn
Doãn Uyển Phỉ từ từ mở mắt ra trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận được bàn tay của đàn ông vẫn đặt trên eo mình. Cả người hắn nóng rực... Mí mắt cô lại nặng trĩu, chỉ có thể nhìn bằng nửa con mắt, chằm chằm vào gương mặt người đàn ông bên cạnh, cảm giác quen thuộc.
Cô rõ ràng nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Cô muốn khóc, nhưng nước mắt cần sức lực, và cơ thể cô đau nhức khắp nơi, đặc biệt là ở giữa hai chân. Cô không thể khóc nổi, chỉ hít một hơi sâu, thở dốc vài tiếng rồi lại ngất đi. Muốn khóc nhưng mệt mỏi đến nỗi chỉ có thể ngủ tiếp.
Hoắc Sâm vẫn luôn chú ý đến cô. Sau đêm qua, cô thật sự kiệt sức. Hoắc Sâm giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên hàng mi dài của cô.
Doãn Uyển Phỉ ngủ cho đến chiều mới tỉnh lại hoàn toàn. Cô từ từ ngồi dậy, nhìn quanh phòng rộng rãi và trang hoàng sang trọng. Cô tìm kiếm bằng ánh mắt nhưng không thấy bóng dáng người đó, có lẽ hắn đã đi rồi. Doãn Uyển Phỉ thở dài nhẹ nhõm. Cô cũng không biết phải đối mặt với điều này thế nào.
Về chuyện mình đã thất thân, cô không khóc nổi vào buổi sáng, nhưng giờ lại chẳng có cảm giác gì. Giống như một cơn ác mộng, vừa ngủ dậy lại bị người khác làm nhục.
Doãn Uyển Phỉ nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng lại căm phẫn đến mức nghiến chặt răng. Những chuyện ghê tởm này... cô nhất định sẽ trả thù!
Doãn Uyển Phỉ đi vào phòng tắm để tắm rửa. Cô cảm thấy đau giữa hai chân, lo lắng có thể bị tổn thương nếu không cẩn thận, vì vậy chỉ dám tắm vòi sen thay vì ngâm mình trong nước. Cô ngửa đầu để nước xối từ trên xuống, hít thở khó khăn khi cảm giác nghẹn ngào bao trùm. Nỗi đau thương chiếm lấy tâm trí, khiến cô không thể làm chủ được cảm xúc. Doãn Uyển Phỉ bắt đầu mắng nhiếc, những người đã gây ra điều này cho cô, mắng nát nhừ, mắng họ vì đã phá hoại cuộc sống của mình.
Sau khi lau qua loa người, Doãn Uyển Phỉ đứng lên, đưa chân lên bồn rửa tay, nhìn vào gương để kiểm tra cơ thể mình, quan sát kỹ càng. Cô không thể không nhớ đến cảnh tượng tối qua – cái người đó, dù ban đầu có vẻ dịu dàng, nhưng sau đó lại không còn lý trí, hành động như một cơn cuồng bạo khiến cô không kịp trở tay.
Đột nhiên, một giọng nói từ sau lưng cô vang lên: "Đã tốt rồi, rã thuốc rồi."
Doãn Uyển Phỉ giật mình, vội vàng che chắn cơ thể, quay lại nhìn. Hoắc Sâm, chỉ mặc quần tây mà không có thắt lưng, đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc. Cơ thể hắn săn chắc, với những cơ bụng rõ ràng, và cơ thể rắn rỏi đến mức không thể không chú ý.
Doãn Uyển Phỉ ngẩn ra vài giây, thật ra từ sáng sớm cô đã nhận ra, Hoắc Sâm quả thật rất tuấn tú. Cô bối rối, lại hỏi: "Anh....anh có thể nói sao..."
Hoắc Sâm không để ý đến câu hỏi của cô, ánh mắt của hắn lướt qua cơ thể cô, rồi đi ra ngoài phòng khách. "Tôi đã gọi đồ ăn, sắp đưa tới."
Cái mẹ gì vậy mẹ ơi.......
Doãn Uyển Phỉ không thể mặc lại váy của mình, và trong phòng lại không có áo tắm dài, nên cô đã lấy áo sơ mi của tên bảo vệ đó mặc. Khi mặc vào, cô mới nhận ra chiếc áo sơ mi này không chỉ bình thường mà chất liệu lại rất tốt , là loại may riêng. Cô nghĩ thầm, Hoắc Thị Tập Đoàn thật sự rất giàu, đến cả bảo cũng mặc đồ cao cấp như vậy.
Doãn Uyển Phỉ thường xuyên cảm thấy đói, nhưng sau những gì xảy ra tối qua, cô thực sự cảm thấy rất đói. Cô không muốn ăn chung với người đàn ông này, vì điều đó sẽ làm cô nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
May mắn là người đàn ông không ăn cùng cô, có lẽ đã ăn xong rồi. Nếu không, thật sự sẽ rất xấu hổ chết mất. Doãn Uyển Phỉ ăn cháo trong phòng khách, trong khi người đàn ông ở trong phòng ngủ nghe điện thoại. Cô vừa ăn vừa nghe, mặc dù không thể nghe rõ nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của hắn âm thanh lạnh lùng như người dưới địa ngục.
Dù hắn ta ít nói, nhưng bây giờ cô đã chắc chắn rằng hắn không phải là người câm.
Sau khi ăn no, Doãn Uyển Phỉ muốn rời đi, để tiếp tục xử lý một số việc phía trước. Người đàn ông câm đã cứu cô tối qua, nhưng cô cũng đã mất đi sự trong trắng, dù sao, cô cũng cảm thấy mệt mỏi vì chuyện đó.
Tuy nhiên, cô không thể quá so đo với chuyện này. Doãn Uyển Phỉ muốn giữ cho mình một phong thái tự trọng.
Cô lấy chiếc túi của mình, kiểm tra bên trong và thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Cô rút hết tiền mặt ra, tổng cộng là 3500 tệ
Cô bước vào phòng ngủ và đưa số tiền cho Hoắc Sâm, người đang ngồi dựa trên giường. Hoắc Sâm nhíu mày. Tại sao người phụ nữ này luôn muốn nhét tiền cho hắn?
"Nhận đi." Doãn Uyển Phỉ đưa tiền về phía hắn, nhưng thấy hắn không nhận, cô liền bước lên giường. "Tiền mặt có nhiều như vậy, anh đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển cho anh 10 vạn, coi như là báo đáp vì anh đã cứu tôi. Còn thêm 20.000 tệ nữa, để anh bổ sung dinh dưỡng, chăm sóc sức khỏe."
Doãn Uyển Phỉ cảm thấy mình không phải là người giàu có, nhưng cô rất hào phóng, sẵn sàng chi tiền cho người khác, kể cả việc chăm sóc sức khỏe của họ.
Truyện được edit bởi Dao Chém Heo
Hoắc Sâm nhíu mày nhìn đống tiền giấy rơi trên giường. báo Đáp? Dinh dưỡng phí bổ sung cơ thể? Hoắc Sâm dường như hiểu được cô đang định nghĩa mình như thế nào.
Liệu mình thật sự chỉ là một người đàn ông trong mắt cô?
Tối qua, sau đêm tình ngọt ngào, Hoắc Sâm thỏa mãn, không hề vội vàng mà chải lại tóc rối, tóc mái rủ xuống, khiến vẻ ngoài lạnh lùng của hắn có phần dịu đi, ít nhất trông như một người đàn ông trẻ ngoài hai mươi.
Hắn lặng lẽ nhìn cô, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Doãn Uyển Phỉ tưởng rằng hắn cảm thấy số tiền quá ít, bực bội hừ một tiếng: "Tôi là Doãn Uyển Phỉ... Tôi đối với người khác vẫn luôn rất hào phóng. Ban đầu định cho anh 20 vạn, nhưng tối qua anh lại không đeo bao bcs đã vậy còn bắn trong'! Nên tôi chỉ có thể cho anh nhiêu đây thôi."
"Nếu tôi thật sự muốn nói chuyện với anh, thì chính là chuyện tiền bạc. Anh nói giá đi, nhận tiền rồi chúng ta không còn gặp nhau nữa!" Doãn Uyển Phỉ thay đổi thái độ, mắt đầy quyến rũ. "Nói chuyện tiền bạc thì dễ, nhưng nếu anh định dùng chuyện này để uy hiếp tôi, nhà tôi vẫn có chút bối cảnh, không thiếu chiêu trò. Nếu cần, tôi có thể cho người làm bẻ gãy chân anh!"
Hoắc Sâm lần đầu tiên bị một người đe dọa như vậy, lại còn là một người phụ nữ vừa qua đêm với mình tối qua, và hiện giờ đang mặc áo sơ mi của hắn. "Tôi không cần tiền." Hắn lười biếng nằm xuống, thản nhiên nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, rồi nhẹ nhàng đưa chân dài về phía cô. Một chút động tác của hắn khiến chiếc áo sơ mi của cô hơi vén lên, lộ ra một vài vết hồng mà hắn đã để lại trước đó.
Hắn thật sự rất cao lớn, với đôi chân dài và thân hình hoàn hảo. Doãn Uyển Phỉ suýt nữa bị hắn đá trúng. Cô đành phải lùi lại phía sau, nghĩ rằng hắn không chấp nhận điều kiện của mình và chuẩn bị gọi người đến bẻ gãy chân hắn. Nhưng khi cô vừa lùi lại, một cơn đau nhói giữa hai chân khiến khí thế của cô héo đi một chút.
Doãn Uyển Phỉ cố gắng kiềm chế, hỏi hắn có phải là muốn gì khác. "Vậy anh muốn gì? Công việc? Địa vị? Hay là..."
Mấy cái đó tôi cũng chẳng có đâu!
Hoắc Sâm trả lời lại cô: "Cô nghĩ tôi muốn gì?"
Doãn Uyển Phỉ ngạc nhiên không biết trả lời thế nào.
Bởi vì Hoắc Sâm quá bình tĩnh, khí chất của hắn rất đặc biệt. Không phải do hắn là một người bảo vệ cao lớn, có thể lực tốt hay vì vẻ ngoài vũ lực bình tĩnh, mà là do khí chất đạm mạc, quý phái tỏa ra từ trong ra ngoài.
"Tôi muốn gì? Tôi muốn tiền! Tôi muốn tài nguyên, muốn địa vị! Tôi muốn tối qua những kẻ bỉ ổi đó phải ngồi tù!" Doãn Uyển Phỉ nói ra một tràng dài để che giấu sự sợ hãi trước khí chất của người đàn ông này. Cuối cùng cô mới nói ra điều mà mình thật sự muốn.
"Chỉ cần anh im miệng, giữ kín chuyện này là được! Mọi thứ thật sự quá vô lý!"
Hoắc Sâm nghe cô nói xong, gật đầu. "Được rồi, tôi biết rồi."
Doãn Uyển Phỉ có chút ngạc nhiên vì câu trả lời của hắn. Không rõ hắn đồng ý với điều gì, vì biểu cảm của hắn quá ít.
Cô chuẩn bị rời đi, nhưng không có quần áo. Áo sơ mi của bảo vệ cô đã mặc từ trước, cô cũng không quan tâm hắn sẽ mặc gì khi quay lại. Cô kéo chiếc váy dài Champagne lên, tháo dây lưng ra, rồi thắt lại quanh hông. Một chiếc áo sơ mi kết hợp cùng chiếc váy thanh thoát, cô rời đi.
Trước khi đi, Hoắc Sâm đưa cho cô một tấm danh thiếp. "Trên người cô có thể vẫn còn tác dụng phụ, tôi giới thiệu một bác sĩ có kinh nghiệm tương tự, cô có thể đi gặp ông ấy."
Doãn Uyển Phỉ dừng lại một chút, do dự, rồi nhận lấy tấm danh thiếp. Cô không quay lại, chỉ lặng lẽ rời đi.
Cô đến trước quầy lễ tân của khách sạn, dặn dò họ phải làm sạch phòng hoàn toàn. Cô không muốn bất kỳ dấu vết nào bị để lại.
Doãn Uyển Phỉ nhìn vào quầy lễ tân và nhận ra ánh mắt của người làm ở đây đang đánh giá mình. Cô cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, và nghĩ rằng mình có thể đã bị nhận ra. Cô vội vàng che mặt và nhanh chóng rời đi, tự hỏi liệu mình vừa mới bước vào giới giải trí đã gây sự chú ý như vậy?
Cô vừa rời đi, thì Hoắc Sâm cũng xuống dưới. Hắn ta nhìn thấy cô bước đi xiêu vẹo, dáng vẻ hoảng hốt và vội vã trốn đi. Hắn ta mặc bộ đồ tây mới, tay còn cầm một túi đồ trang điểm. Hoắc Sâm gọi hai cuộc điện thoại, một là cho bác sĩ Tô để nhờ chú ý và nhắn lại, còn một cuộc nữa thì yêu cầu tìm thông tin về Doãn Uyển Phỉ.
Khi trở lại căn hộ của mình, Doãn Uyển Phỉ mới tháo bỏ hết đồ đạc, cảm thấy cơ thể quá mệt mỏi và kiệt sức. Sau khi dùng thuốc tránh thai, cô nằm trên giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô thấy mẹ mình. Mẹ ruột, và cả người mẹ đã khuất — Liễu Xuân Dương... Mẹ vuốt tóc cô và nói rằng mọi chuyện không phải lỗi của cô, khuyên cô phải kiên cường.
Sau đó, Doãn Uyển Phỉ tỉnh lại, gối đầu ướt đẫm nước mắt, nhưng cảm giác trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô quyết định tạm thời không kể chuyện này cho bất cứ ai. Sau khi nghỉ ngơi, rửa mặt và trang điểm xong, cô sẽ đi gặp bác sĩ. Dù sao, cô cảm thấy mình còn rất may mắn, nhưng sợ rằng sẽ có những di chứng.
Bệnh viện lớn, là một bệnh viện tư nhân. Doãn Uyển Phỉ đưa tấm danh thiếp cho nhân viên tại quầy lễ tân. Cô được nhanh chóng sắp xếp để gặp bác sĩ.
Tô bác sĩ là một người rất nho nhã và điềm tĩnh, có thái độ ôn hòa và luôn theo dõi tình trạng của bệnh nhân, thậm chí đã hỗ trợ cảnh sát trong việc lưu ý về các tình huống liên quan. Doãn Uyển Phỉ, vì một vài lý do khi còn nhỏ, rất có cảm tình những vị bác sĩ . Cô không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của bác sĩ, thầm ước ao mình được trở thành một người vợ tuyệt vời như vậy.
Tô bác sĩ đã yêu cầu Doãn Uyển Phỉ làm một bộ xét nghiệm toàn diện, bao gồm kiểm tra sức khỏe tổng thể và xét nghiệm máu. May mắn thay, kết quả cho thấy cô không bị vấn đề gì nghiêm trọng. Các xét nghiệm đều bình thường.
Tuy nhiên, khi Tô bác sĩ kiểm tra kết quả xét nghiệm phụ khoa, ông dừng lại và chú ý đến một số chi tiết. Ông nhẹ nhàng nói: "Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ bình thường, nhưng màng trinh của cô bị rách và có một số tổn thương nhỏ ở âm đạo do ma sát. Tôi sẽ kê cho cô một số thuốc, bôi một vài ngày là sẽ khỏi."
Doãn Uyển Phỉ lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cô ngượng ngùng đáp lại: "Cảm ơn bác sĩ Tô..."
Sau khi nhận thuốc, Doãn Uyển Phỉ vẫn còn ngây ra, không thể tin vào điều vừa xảy ra, cô thốt lên: "Úi chà chà, bệnh viện tư nhân phục vụ tốt thật, không cần phải trả tiền cũng có thể nhận thuốc?"
Tô bác sĩ mỉm cười giải thích: "Doãn tiểu thư nhận thuốc là từ Hoắc Sâm tiên sinh, anh ấy đã bảo đảm chi phí chữa trị cho Doãn tiểu thư. Tất cả chi phí này sẽ do Hoắc Sâm tiên sinh lo liệu."
Doãn Uyển Phỉ bối rối, lắc đầu: "Không phải, tôi là... một bảo vệ câm... À, ý tôi là tôi là a bảo vệ..." Cô đột nhiên nhớ lại rằng cô chưa từng hỏi tên của người bảo vệ kia. "Hoắc Sâm tiên sinh? Tô bác sĩ... Ngài nói là Hoắc Sâm, người đó là Hoắc Sâm sao?"
Tô bác sĩ cũng ngạc nhiên, không ngờ Doãn Uyển Phỉ lại không biết, và trả lời: "Đúng vậy, có lẽ chính là người mà Doãn tiểu thư nghĩ đến."
Doãn Uyển Phỉ nghe xong, cảm giác như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ. Vậy là người bảo vệ mà cô vừa có quan hệ là Hoắc Sâm! Là Hoắc Sâm của Hoắc gia! Là Tổng giám đốc của Hoắc Thị!
Cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, như thể không còn đứng vững nổi. Vậy là người cô vừa gặp, và thậm chí có quan hệ, chính là Tổng giám đốc Hoắc Sâm của Hoắc gia!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro