Chương 42 - Biệt thự ven hồ
Khi Doãn Uyển Phỉ tỉnh lại, bên cạnh cô không còn Hoắc Sâm. Tối qua, trên xe, cô đã trải qua hai lần mơ mơ màng màng, cảm giác như mình đã bị đưa đến nơi nào đó của Hoắc Sâm và sau đó lại bị áp đảo.
Cảm giác trên giường khiến cô không thể chịu nổi. Doãn Uyển Phỉ không quen với việc vận động như vậy, với cái thân hình mảnh mai non mịn này có lẽ không chịu nổi sự vạm vỡ của Hoắc Sâm.
Cả người cô đau đớn, cảm giác như toàn thân bị tan ra từng mảnh. Mỗi lần cử động đều khiến cô đau đớn, không thể chịu nổi. Cô cảm thấy như bị nghiền nát, thân thể mềm nhũn, không thể động đậy, chỉ còn biết nằm yên trên giường.
Kim chủ không phải người dễ dàng chiều chuộng, mà chỉ biết lấy những gì mình muốn. Nếu không phải cô đã khóc đến mức không thể chịu đựng nổi, có lẽ Hoắc Sâm vẫn chưa thỏa mãn.
Cô tự hỏi mình đang ở đâu.
Doãn Uyển Phỉ nhìn quanh, nhận ra đây là một căn phòng xa lạ, lớn và trang trí đơn giản nhưng sang trọng. Cảm giác như tối qua, cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng của Hoắc Sâm, nói rằng cô sẽ sống ở biệt thự này từ giờ trở đi. Lúc ấy, cô không quan tâm đến những điều đó mà chỉ lo cho cảm giác khó chịu.
Bây giờ, cô mới bắt đầu lo lắng. Doãn Uyển Phỉ từ trên giường bước xuống, cố gắng đi tới cửa sổ để nhìn ra ngoài. Cô rất muốn biết mình sẽ phải sống trong căn biệt thự này như thế nào.
Từ cửa sổ sát đất rộng lớn nhìn ra ngoài, cô có thể thấy một dòng nước trong vắt chảy xuôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh như pha lê. Doãn Uyển Phỉ cảm thấy vui sướng, đây chính là biệt thự ven hồ!
Cô không hiểu lắm về thiết kế, nhưng có thể thấy biệt thự này được xây dựng rất tỉ mỉ, với phong cách trang trí cao cấp, chắc chắn là tác phẩm của một kiến trúc sư danh tiếng nào đó. Điều này càng làm tăng giá trị của nó!
"Kim chủ vạn tuế!" Doãn Uyển Phỉ reo lên, trong lòng tự cười nhạo bản thân vì đã quá ngây ngô.
Doãn Uyển Phỉ vốn không phải là cô gái sinh ra trong gia đình giàu có, cô thực sự không quen sống ở những nơi như vậy. Hơn nữa, nơi này còn là của cô! Cô có một căn phòng riêng!
Ở Doãn gia, cô không có địa vị, căn nhà đó chẳng liên quan gì đến cô, cô chỉ như một người ở nhờ. Cha cô lại bất công, ông ấy không bao giờ cho cô thứ gì, ngay cả một căn biệt thự cũng không có. Các biệt thự của Doãn gia đều là của những người phụ nữ mà cha cô yêu, và mục đích duy nhất là để sinh con trai cho ông ta.
Có một căn phòng riêng giống như có một nơi an toàn để dừng chân. Doãn Uyển Phỉ cảm thấy vui mừng, cười tươi khi thấy mình như một người có được thành công, nhưng cô cũng không quên cái đau nhức trên cơ thể. Mỗi lần động đậy đều khiến cô cảm thấy đau đớn.
Cô quyết định không khoe khoang quá mức nữa... Kim chủ không phải người dễ dàng chiều chuộng.
Vì tối qua đã vận động quá mức, Doãn Uyển Phỉ cảm thấy đói và quyết định tạm gác lại mọi suy nghĩ khác. Cô vội vàng gọi người đưa cơm.
Biệt thự có người hầu, và họ mang cơm vào phòng cho cô. Trong lúc chờ, cô cũng hỏi về Hoắc Sâm, và được biết hắn đã đi tới công ty.
Dù là một tiểu thư nhà giàu, nhưng Doãn Uyển Phỉ nhận thấy rằng cách thức hầu hạ ở Hoắc gia rất khác biệt so với những nơi khác. Người hầu được huấn luyện kỹ lưỡng, ánh mắt nghiêm túc, không tỏ ra kiêu ngạo cũng không xu nịnh, và họ nói rất ít.
Doãn Uyển Phỉ không biết nhiều về Hoắc Sâm, và càng không thể hiểu nổi thái độ của hắn đối với mình, như thể mình là một con chim hoàng yến mới. Cô nghĩ cách tốt nhất là tìm hiểu qua những người hầu, bởi thái độ của họ với chủ nhân có thể phản ánh phần nào cách hắn đối xử với cô.
Tuy nhiên, những người hầu không nói nhiều, thái độ họ vừa phải, không nóng không lạnh, khiến cô không thể thu thập được thông tin gì. Có lẽ họ thật sự không biết gì, vì Hoắc Sâm vốn là người ít nói. Chẳng lẽ yêu cầu đầu tiên khi Hoắc gia tuyển người hầu là phải ít nói?
Cô quyết định không để ý nữa. Sau khi ăn xong, cô gọi Tiểu Vu đến, gửi cho hắn một vị trí định vị, và hai người cùng nhau tham quan biệt thự, không ngừng thán phục trước sự xa hoa.
Doãn Uyển Phỉ không phải là người biết nhiều về các đồ vật đắt tiền, nhưng Tiểu Vu thì khác, hắn rất am hiểu. Cả hai người đi tham quan biệt thự như thể đang ở Đại Quan Viên, không khỏi trầm trồ trước những món đồ trang trí cao cấp và giá trị không thể định giá. Biệt thự còn có vài chiếc siêu xe, và cô còn có chìa khóa của chúng.
"Hoắc Sâm đúng là hào phóng! Vì sao nhiều người lại muốn chọn con đường tắt, nếu con đường này dành cho tôi, tôi đi liền ấy chứ :)) Nếu có thể nhận được chút gì đó từ Hoắc Sâm, tôi có thể phấn đấu cả đời rồi!" Tiểu Vu không ngừng thán phục.
"Anh ấy không thể chỉ cho tôi như vậy, nếu không thì tôi đâu có đồng ý đi theo anh ấy. Hừ~" Doãn Uyển Phỉ cười kiêu căng.
Tiểu Vu cười đùa: "Phỉ Phỉ, đừng làm ra vẻ nữa. Chỉ riêng giá trị của biệt thự này cũng đã rất đáng kể, trong những gia đình giàu có, ít có ai sở hữu được nơi như thế."
"Thôi đi, nhưng mà, thật sự là nhiều vàng bạc kim sơn, chắc phải đào bới một thời gian dài mới tốt."
Tuy nhiên, Doãn Uyển Phỉ rất nhanh nhận ra, rằng nơi này không dễ dàng để "đào vàng". Theo Hoắc Sâm, tài nguyên của cô ngày càng nhiều, các cơ hội quảng cáo lớn đều được lựa chọn cho cô, gần như là vô hạn. Người trước có thể dễ dàng tận hưởng, nhưng người sau, như Doãn Uyển Phỉ, lại thấy công việc chim hoàng yến của mình không dễ dàng.
Doãn Uyển Phỉ bị tiền tài làm cho choáng váng, và bắt đầu quên đi những điều mà cô cảm nhận được vào tối qua, như thể cô đã không còn nhớ rõ những dấu hiệu cảnh báo từ giác quan thứ sáu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro