Chương 53 - Sinh em bé rồi, đoán bé trai hay bé gái nè
CHAP NÀY QUAY VỀ HIỆN TẠI ( HOẮC SÂM ĐANG CÔNG TÁC Í )
Doãn Uyển Phỉ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ bằng nhung, ánh mắt mơ màng, hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua với Hoắc Sâm, cho đến khi mọi chuyện kết thúc tại nơi chia tay cuối cùng. Nghĩ đến đêm đó, cô không khỏi rùng mình. Cô cũng không nhớ rõ đêm đó kết thúc như thế nào, chỉ nhớ rằng mình đã nghĩ: 'cũng ăn no một bữa!'
Đêm đó, Doãn Uyển Phỉ cảm thấy như đã đánh mất tất cả những gì mình từng xây dựng. Cũng từ đó, Hoắc Sâm không còn dễ " nói chuyện " nữa. Cô chỉ nhớ những điều không tốt ở hắn, còn những điều tốt đẹp thì lại không lưu lại chút ấn tượng nào.
'Có lẽ là vì không dám nhớ,' Doãn Uyển Phỉ vuốt bụng, tự lẩm bẩm. ''Mẹ chưa từng hỏi ba ba con có yêu mẹ không, ba ba con cũng không hỏi mẹ có yêu ba ba con không. Bất quá, khi đó, chuyện ba mẹ nói về tình yêu thì sẽ hơi buồn cười chút xíu, hì hì."
Cô xoa cái bụng đang căng đầy, ngồi không yên rồi gọi điện cho Tiểu Vu. "Lúc trước tôi thật lòng quá, đến mức đưa tiền cũng không cần, cũng chẳng đòi hỏi gì từ họ. Giờ thì hận không thể kéo trọc cả Hoắc gia! Tên khốn đó, sao vẫn chưa quay về!"
Khi Tiểu Vu bắt đầu rà soát những gì mình đã nhận được từ Hoắc Sâm trong những năm qua, kết quả khiến hắn ta không khỏi giật mình. Càng kiểm tra, càng kinh ngạc và hoảng sợ.
Những gì các 'kim chủ' thường làm để bao dưỡng 'chim hoàng yến' thì Doãn Uyển Phỉ cũng nghe qua. Thông thường chỉ là mua chút hàng xa xỉ, tặng siêu xe để dỗ dành; tốt hơn một chút thì cho ít tài nguyên, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân để tự xoay xở. Chỉ khi được cưng chiều đặc biệt mới có thể được tặng biệt thự – mà biệt thự thì rất đắt đỏ, đất bây giờ cũng rất giá trị. Thường thì đa phần chỉ là tiền mặt, nhưng điều kiện kèm theo đôi khi rất tàn nhẫn.
Nhiều kim chủ có thể tùy ý sử dụng 'chim hoàng yến', thậm chí đem họ cho người khác hoặc cả một nhóm người 'chơi đùa'. Điều đó khiến họ hoàn toàn mất đi lòng tự trọng.
Hoắc Sâm thì khác. Doãn Uyển Phỉ ban đầu chỉ định tìm một người đàn ông để dựa dẫm tạm thời, nhưng không ngờ rằng mọi thứ đã vượt quá xa sức tưởng tượng của cô.
Khi nhìn lại số tài sản đứng tên mình, Doãn Uyển Phỉ không khỏi sửng sốt. Hoắc Sâm thật sự quá hào phóng! Mỗi lần ra tay, hắn đều tặng những tài sản giá trị lớn: biệt thự cao cấp, mặt bằng cho thuê, và cả phần lợi nhuận từ các cửa hàng. Tất cả đều là những tài sản cố định không cần xử lý nhiều, chỉ việc ngồi nhận tiền. Hơn thế nữa, những tài sản này không chỉ ở trong nước mà còn có cả ở nước ngoài.
Đặc biệt là sau này, khi cả hai đã bước vào giai đoạn ổn định hơn, Hoắc Sâm lại càng hào phóng. Có những thứ Doãn Uyển Phỉ thậm chí chưa từng mở miệng xin, nhưng Hoắc Sâm vẫn chủ động đưa chúng đứng tên cô. Tính theo thời gian, sau khi xác nhận cô đã mang thai, Hoắc Sâm thậm chí còn chuyển nhượng cho cô một phần cổ phần trong tập đoàn Hoắc Thị! Mặc dù tỷ lệ không quá cao, nhưng lợi nhuận chia cổ tức mỗi năm vẫn là con số đáng kể.
"Má ơi! Mình giàu đến mức này sao?!" Doãn Uyển Phỉ vừa kinh ngạc vừa không dám tin. Dù cô có lòng tham và yêu tiền bạc đến đâu, cũng không dám nhận nhiều đến vậy.
"Ố mài gót! Đây đúng là một kiệt tác! Thật sự là kiệt tác!" Tiểu Vu lúc này hoàn toàn hiểu thế nào là 'rớt cằm vì kinh ngạc.' Sự giàu có của Hoắc Sâm vượt xa mọi thứ mà hắn có thể tưởng tượng. Trước đây, hắn chỉ nghĩ đến giá trị tài sản từ công việc của Doãn Uyển Phỉ đã là đáng nể. Nhưng khi so sánh với những gì Hoắc Sâm đã trao tặng, tất cả chỉ như tiền tiêu vặt thôi.
Doãn Uyển Phỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, chậm rãi ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bằng lông mềm mại. Đây là món đồ mà Hoắc Sâm đã đặc biệt sắm riêng cho cô, phong cách hoàn toàn khác biệt với sự cổ điển và quý phái của dinh thự gia tộc Hoắc.
Tựa vào chiếc sofa, cô rơi vào dòng suy nghĩ miên man. Sau nhiều năm bên cạnh Hoắc Sâm, cô cũng đã hiểu rõ sự thật trong thế giới này: mọi mối quan hệ đều dựa trên lợi ích. Cô biết rằng có vô số lý do để Hoắc Sâm lựa chọn cô, và cũng biết rõ Hoắc Sâm đối với cô thực sự chỉ bị hấp dẫn bởi nhan sắc. Nhưng điều khiến cô bối rối là: giữa một thế giới đầy rẫy những mỹ nhân tuyệt sắc, tại sao Hoắc Sâm lại kiên quyết chọn mình mà không phải ai khác?
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo
Một người đàn ông có thể làm như vậy, ngoài tình yêu, còn có thể là lý do gì khác?
Doãn Uyển Phỉ cười, "Tôi đúng là người phụ nữ thực tế, mặc dù Hoắc Sâm như vậy, nhưng cũng kịp đánh đòn cảnh cáo chính mình để có thể tích lũy tài sản lớn" cười hắc hắc ~~
Lúc này, điện thoại trên bàn trà đổ chuông, Doãn Uyển Phỉ vội vã đứng dậy, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào màn hình thì một cảm giác khó chịu tràn đến.
"Phỉ Phỉ."
Giọng của Hoắc Sâm vang lên, làm cho Doãn Uyển Phỉ cảm thấy bụng mình lại bắt đầu lăn tăn. Dù đang mang thai lớn như vậy, nhưng phản ứng với giọng nói của thai nhi rất nhạy. Cô vỗ vỗ bụng để trấn an. "À, không có gì đâu, chỉ là ba ba gọi điện thôi."
Với giọng điệu có chút dí dỏm, Hoắc Sâm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt hắn nhìn vào màn hình lại rất dịu dàng. "Uỷ khuất cho em rồi, khi mang thai còn phải lo lắng cho anh. Anh thật xin lỗi, Phỉ Phỉ. Anh sẽ về nhanh thôi, em và con đợi một chút được chứ?"
Doãn Uyển Phỉ nhìn về phía điện thoại một chút rồi khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, Doãn Uyển Phỉ và đứa bé cuối cùng vẫn không chờ được ba ba.
Lẽ ra Hoắc Sâm có thể trở về kịp để đón bé trước khi bé ra đời, nhưng kết quả bé lại sinh sớm hơn dự định 10 ngày. Khi thông báo đến Hoắc Sâm, Doãn Uyển Phỉ đã sinh con được 6 ngày.
Khi Hoắc Sâm mệt mỏi vội vàng quay về, hắnđã bỏ lỡ một chút thời gian. Khi hắn mở cửa bước vào, Doãn Uyển Phỉ đang ôm đứa bé trắng mập, vẻ mặt cô tươi tắn, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa bé .Nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mệt mỏi của Hoắc Sâm, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô hừ một tiếng. Cô nắm tay mềm múp thịt của bé, đưa ra vẫy vẫy về phía Hoắc Sâm. "Tiêu Tiêu, dượng cả con tới rồi, nhanh, gọi dượng cả!" =)))))
Editor: bả tẽn tẽn thì thôi nhé
Hoắc Sâm cũng không bận tâm đến chuyện baba hay dượng cả cái gì đó.
Hoắc Sâm bước tới, vươn tay dài ôm lấy Doãn Uyển Phỉ, và cùng cô ôm đứa bé vào lòng. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai Doãn Uyển Phỉ khi hắn áp sát vào cổ cô, "Xin lỗi, anh về muộn. Phỉ Phỉ, em đã vất vả rồi, cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều."
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Sâm đầy ấm áp, khiến Doãn Uyển Phỉ cảm thấy đặc biệt an lòng. Chỉ một chút thôi, cô đã cảm thấy bình tĩnh lại. Hoắc Sâm có thể về nhà, hắn nhất định đã rất vội vàng, không thể chờ thêm nữa. Hắn đã không về từ lâu, và đó là một bước tiến lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Nghe ông nội nói, những người theo dõi cô đang tung ra những tin đồn có sự can thiệp của thế lực bên ngoài. Hiện tại, Doãn Uyển Phỉ không chỉ một mình, mà còn có đứa bé. Với tính cách của Hoắc Sâm, hắn luôn muốn mọi thứ xung quanh gia đình mình phải trong sạch, không để lại bất kỳ dấu vết gì có thể gây hại sau này. Hắn không thể an tâm nếu không giải quyết triệt để.
Trách nhiệm lớn lao, nhưng Hoắc Sâm chưa bao giờ lẩn tránh.
Trong lòng Doãn Uyển Phỉ, thật ra cô chỉ mong hắn bình an trở về. Cô dịu dàng khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay hắn, "Nhìn con chúng ta đi."
Khi nghe Doãn Uyển Phỉ nói "chúng ta," Hoắc Sâm mỉm cười, nhẹ nhàng hôn vào trán cô. Hắn nhận đứa bé trong tay, nhìn một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thương cảm, hắn nắm lấy tay Doãn Uyển Phỉ, "Sao lại trầm lặng như vậy? Em phải chịu bao nhiêu khổ sở thế này?"
Doãn Uyển Phỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cô đưa tay nghịch ngợm với đứa bé, cười nói: "Quả thật nó còn rất trắng mập. Không phải em đã gửi ảnh cho anh rồi sao? Khi mới sinh ra không giống thế này, lúc đó còn rất nhỏ, đúng chuẩn trọng lượng. Em sinh con rất thuận lợi. Sau khi uống sữa, con lớn nhanh, mỗi ngày một chút. Em xíu chút nữa là không nhận ra con nữa."
Hoắc Sâm nhìn đứa bé một lúc, rồi hắn ôm nó lên giường dành cho trẻ con, sau đó lại ôm Doãn Uyển Phỉ. Hoắc Sâm rất cẩn thận hỏi: "Em có thích con của chúng ta không?"
Chưa kịp để Doãn Uyển Phỉ ngạc nhiên, vì Hoắc Sâm lại rất cẩn thận trong câu hỏi, hắn tiếp tục bổ sung: "Anh thấy con rất ngoan, không gây phiền phức. Sau này nó chắc chắn sẽ rất yêu thương mẹ, hiếu kính mẹ của nó."
Doãn Uyển Phỉ nghĩ đến những lần cô năm lần bảy lượt đòi xoá sạch quan hệ vs con và hắn, và cũng trách không được hắn vì hiện tại nói tốt cho con, hắn sợ chính cô không tiếp nhận đứa bé.
Cô cười nói: "Thích chứ"
Hoắc Sâm vui mừng.
"Con của em sinh ra sao lại không thích? Em là mẹ, còn anh – cái người dượng cả này làm sao hiểu."
Hoắc Sâm...
Doãn Uyển Phỉ cười hahaha, dù sao nếu Hoắc Sâm không vui thì cô lại càng vui vẻ.
Tác giả:(Mỗi khi nhân vật sinh con, giới tính của bé trai hay bé gái đều do tác giả "rút thăm ." Ân~ giống như bà mụ vậy, cảm giác tham gia vào quá trình này thật thú vị, ha ha ha ha, hoặc hoặc...)
Editor: Tui edit tui cũng đoán ko ra :3 thôi đợi chap sau. Nhưng mà chap này dưỡng thê 🤗
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro