Chương 8
"Tôi sẽ quay lại!"
Xe ngựa của Eila phóng đi khỏi biệt thự của Nữ bá tước. Sau đó, cô lái một quãng đường dài để đến trung tâm thương mại lớn nhất và sang trọng nhất thủ đô. Cô xuống xe ngựa và nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.
"......?"
'Tại sao họ làm điều đó? Có lẽ trang phục của mình kỳ lạ?' Nhưng kể cả so với những người xung quanh, cô cũng không cảm thấy trang phục của mình quá xa lạ. Có thể nghe thấy tiếng người thì thầm bên tai đang hoang mang của Eila.
"Đó chắc chắn là huy hiệu của Nữ bá tước Dermund......."
"Người hầu gái sẽ không đến bằng xe ngựa...... Cô ấy là ai?"
Nghe giọng nói đó, Eila vội vã đi vào trong.
'Chà, không ai biết tôi cả.'
Cô đã dành rất nhiều thời gian ở học viện. Hơn nữa, cô không ra ngoài hay gặp gỡ mọi người ngay cả khi cô thỉnh thoảng trở về, nên mọi người sẽ không nhận ra cô là điều đương nhiên. Nếu ít nhất quần áo của cô tốt hơn một chút, cô sẽ nghe nói rằng cô ấy có lẽ là họ hàng xa của Nữ bá tước, nhưng là một người hầu gái.......
Eila, đứng trước gương và nhìn vào bộ quần áo cô đang mặc. Cô đang mặc bộ quần áo đẹp nhất mà cô vội vàng mang từ học viện về, nhưng nó trông giống như quần áo của hầu gái trong trung tâm thương mại này. Cô vội vàng di chuyển bước chân.
Khi cô đi đến nơi có cửa hàng bán quần áo phụ nữ, ngày càng có nhiều người ở đó. Có lẽ bởi vì đây là nơi chủ yếu được các quý tộc đến mua sắm, các cửa hàng trong trung tâm thương mại là nơi mà ngay cả Eila, người hiếm khi đến, cũng đã từng nghe nói đến ít nhất một lần.
"Ồ......."
Khi cô nhìn vào cửa sổ trưng bày, nó đầy những bộ quần áo đẹp khiến cô ngưỡng mộ. Không phải là Eila không muốn mặc những bộ quần áo đó. Nhưng cô không bao giờ mua chúng. Không phải là thiếu sự hỗ trợ từ Nữ bá tước. Ngược lại, trợ cấp hàng tháng của cô phải cao hơn bất kỳ ai trong học viện. Chỉ là cô chưa bao giờ sử dụng nó.
Nữ bá tước và Leon không biết, nhưng số tiền còn lại, không bao gồm học phí và sinh hoạt phí, vẫn còn nguyên trong tài khoản ngân hàng của cô.
'Tôi không thể tiêu tiền của Nữ bá tước như tôi muốn.'
Cô không thể chạm vào tiền một cách dễ dàng vì nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ phải trả lại mọi thứ và rời xa nữ bá tước.
Eila, người đã nhìn chằm chằm vào quần áo một lúc, bước vào cửa hàng, và các nhân viên nhanh chóng tiếp cận cô.
"Tôi xin lỗi, nhưng tại sao cô lại ở đây?"
Cô ấy lịch sự, nhưng nhân viên dường như không nghĩ rằng Eila sẽ là khách của cô ấy.
'Không thể khác được.'
Cô cảm thaya hơi bị xúc phạm, nhưng Eila cố gắng mỉm cười, nghĩ rằng điều này không thể tránh khỏi vì trang phục của cô.
"Tôi muốn xem vài bộ quần áo."
"...... Tôi hiểu rồi. Vậy cô có thể đi lối này không?"
Trước câu nói đầy uy nghiêm của Eila, nhân viên có chút hoảng hốt và dẫn cô đến chỗ treo quần áo ở một góc. Nhìn thoáng qua, quần áo rẻ hơn so với quần áo ở phía trước.
"Không, tôi muốn xem những thứ ở đó."
"......Được rồi."
Vì cô là khách nên nhân viên không thể từ chối cô. Eila nhìn vào những bộ quần áo treo ở giữa cửa hàng. Ngay cả khi là quần áo may sẵn, thì đây vẫn là cửa hàng dành cho giới quý tộc, vì vậy quần áo thực sự gần giống như được may đo. Nếu bạn chọn một thiết kế mà bạn thích, họ có thể thực hiện các thay đổi cho theo nhu cầu người đó và sau đó họ sẽ không thể bán lại cho bất kỳ ai khác.
Trong số đó, Eila sớm tìm thấy một thiết kế phù hợp với mình. Nó có kích cỡ phù hợp nên khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, bộ trang phục trông như được may cho Eila ngay từ đầu. Vì vậy, trong khi Eila đang ngắm mình một cách hài lòng trong gương, một khách hàng bước vào cửa hàng đã nhìn Eila và nói với nhân viên.
"Tôi sẽ mua cái đó. Gửi nó đến biệt thự của tôi. Gửi cả nhân viên, những người sẽ thực hiện các thay đổi."
"Nhưng, nhưng khách hàng này đã chọn chiếc váy đầu tiên......."
Nhân viên nói như thể cô ấy đang gặp rắc rối, và đôi mắt của người phụ nữ nhướng lên. Bà ta sốt ruột đến gần Eila và nói:
"Cô, có vẻ như cô không biết mọi thứ xung quanh hoạt động như thế nào nhỉ vì cô có vẻ là quý tộc nông thôn hay một thường dân, nhưng chiếc váy này sẽ được tôi mua."
"KHÔNG."
"Cái gì đây, cô muốn tăng giá sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô gấp đôi, nên hãy cởi nó ra nhanh lên."
Cô sẽ nghĩ lại nếu người phụ nữ nói rằng bà ấy thích bộ trang phục và yêu cầu cô để lại. Nhưng bà ta có thái độ rằng 'Tôi sẽ cho cô tiền, vì vậy hãy biến đi.' Dù cho bao nhiêu tiền, cô cũng không có ý định từ bỏ. Eila nói với nhân viên rằng cô không muốn nghe thêm nữa.
"Tôi sẽ thanh toán cho chiếc váy."
"Này, cô không nghe thấy tôi sao?"
Người phụ nữ cao giọng khi thấy Eila phớt lờ bà.
"Tôi đã nói là sẽ cho cô nhiều tiền hơn. Tôi thấy quần áo của cô ở đó và cô có lẽ chỉ dành dụm tiền để đến đây một lần, nhưng cô có biết tôi là ai không?"
Người phụ nữ hét lên và lấy thứ gì đó ra khỏi túi. Đó là một huy hiệu gia đình với những hình khắc công phu. Ở những nơi như thế này, các quý tộc thường thanh toán tiền bằng cách sử dụng huy hiệu gia đình như thế thay vì mang theo tiền. Người phụ nữ nhún vai khi đẩy bảng tên gia đình mình về phía trước.
"Cô biết Hầu tước Brenbach phải không?"
"Hầu tước Brenbach......."
Thật trùng hợp, đó là một gia đình mà Eila biết, và đó cũng là một gia đình khá nổi tiếng ở thủ đô.
"Có, nếu cô hiểu, cô có thể lấy tiền và rời đi ?"
Eila đau đớn trong giây lát. 'Tôi nên làm gì?' Eila, người đang lo lắng, nhìn thấy chiếc túi mà nhân viên đưa cho cô như thể bảo cô nhanh lên và ra ngoài. Ella mở túi và thấy thứ gì đó lấp lánh bên trong. Đó là thứ được trao cẩn thận cho cô khi cô rời đi. Người quản gia nói với cô rằng Leon đã để lại cho cô.
"Vù..."
Nếu Eila, một sinh viên học viện, sẽ bỏ cuộc và rời đi. Nhưng không phải hôm nay. Ella lấy nó ra và đưa cho nhân viên.
"Tôi muốn trả tiền. Tôi sẽ mặc nó như thế này, vì vậy tôi không cần thay đổi gì cả."
Các nhân viên nhìn thấy những gì cô đưa. Thứ mà Eila đưa cho cô ấy cũng là một huy hiệu gia đình. Tuy nhiên, có một sự khác biệt lớn so với những gì người phụ nữ mà Hầu tước Brenbach đưa. Một con sư tử vàng gắn trên gia huy. Đó là bằng chứng cho thấy họ là một gia đình có quyền gặp hoàng đế bất cứ lúc nào mà không cần sự cho phép riêng. Người phụ nữ hét lên một lần nữa khi nhân viên nhận lấy nó và run rẩy với cái miệng há hốc.
"Không, cô đến từ gia tộc nào mà lại tự hào khoe gia huy......Der, Dermund!"
Người phụ nữ, đã chụp lấy huy hiệu gia đình từ tay nhân viên, đã nhận ra và hét lên.
"Chà, không phải đâu. Nữ bá tước Dermund bị ốm, và nếu đúng như vậy, thì Ngài Leon Dermund là thành viên trực hệ duy nhất trong gia đình có thể có huy hiệu gia đình......"
Người phụ nữ đang lẩm bẩm ngẩng đầu lên và nhìn Eila.
"Không không đời nào......."
Cô ấy không bao giờ xuất hiện tại các sự kiện nên không ai biết cô ấy trông như thế nào, nhưng có vẻ như sự tồn tại của cô ấy đã được ghi nhớ. Eila đáp lại bằng cách gật đầu như để khẳng định suy nghĩ của người phụ nữ.
"Vâng. Tôi là Eila Dermund."
Eila tự hào nói.
"Tôi là vợ của Leon Dermund."
~
'Thở dài.......'
Ngồi trên chiếc ghế dài trong góc của trung tâm thương mại, Eila ấn vào lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
Tôi là vợ của Leon Dermund.
Eila, người đã ngồi và lẩm bẩm những từ đó hết lần này đến lần khác, lấy mu bàn tay làm mát đôi má nóng bừng của mình. Cô chỉ nói sự thật, nhưng cô không biết tại sao khóe ngực lại nhột nhột như thế này. Một lúc sau, Eila gần như không thể bình tĩnh lại và lại lang thang quanh trung tâm mua sắm.
Nơi cô bước vào lần này là một cửa hàng bán phụ kiện. Ở cửa ra vào, đủ loại trang sức đính kim cương, hồng ngọc, ngọc bích sáng lấp lánh khoe sắc chờ chủ nhân. Khi bước vào, cô được chào đón bởi đội ngũ nhân viên thân thiện không thua gì so với khi bước vào cửa hàng quần áo. Hơn nữa, khi cô lấy huy hiệu gia đình ra, họ nhất thời ngạc nhiên, sau đó dẫn cô vào phòng trong, mang trà và món tráng miệng cho cô, đồng thời bắt đầu trưng bày từng món trang sức của cô.
'Tôi chỉ định mua một đôi bông tai phù hợp.'
Ngay khi lấy huy hiệu gia đình ra, Eila đã nhận ra sức mạnh của gia đình Dermund khi cửa hàng sẽ ngay lập tức đóng cửa và chỉ phục vụ và giải trí cho cô. Cô biết rõ rằng sức mạnh đến từ Nữ bá tước, và từ Leon, người hiện đang làm người đại diện cho cô.
Eila nhìn mình đang đeo bông tai và dây chuyền do nhân viên mang ra. Khi cô bước vào trung tâm thương mại, mọi người gọi cô là hầu gái, nhưng bây giờ cô nhìn thấy một quý cô hoàn hảo trong gương. Có thể được đối xử như một người giúp việc khi chỉ có một mình cô. Nhưng.
"Vợ của Leon Darmund......"
Cô không bao giờ muốn mình trông lố bịch khi ở vị trí này. Vì đó là một sự sỉ nhục đối với Leon cũng như Nữ bá tước.
"...... Về nhà thôi?"
Khi lang thang quanh khu mua sắm, Eila cảm thấy mình đang dần mệt mỏi. Cô hơi run vì đã tiêu nhiều tiền hơn dự kiến, nhưng cô vẫn thích thú. Những thứ khác cô không biết, nhưng Leon không thể nói bất cứ điều gì về việc cô mua đồ lót vì anh đã xé nó đến mức cô không thể mặc được nữa.
'Khi nào thì Leon trở lại?'
Leon chưa bao giờ rời khỏi biệt thự quá một ngày kể từ khi cô trở về. Đó là lý do tại sao sự vắng mặt của anh ấy, điều mà trước đây cô đã vô tình bỏ qua, đã có một ảnh hưởng lớn. Nghĩ đến anh, Eila dừng bước. Và cô nhìn xung quanh. Nhiều cặp đôi được bắt gặp đi lại nói chuyện vui vẻ với nhau.
"......."
Eila, người đã theo dõi những người này từ lâu, quay đầu lại. Liệu một ngày nào đó cô có thể đến đây với Leon như những người đó không? Cô ấy chưa bao giờ rủ anh đi chơi với cô, nhưng Leon chắc chắn sẽ làm những gì cô muốn, như mọi khi.
'Tôi nên quay về sớm.'
Có lẽ Leon sẽ về sớm. Cô muốn gặp anh.
Với suy nghĩ đó trong đầu, khi cô tiến về phía lối vào của trung tâm mua sắm, Eila thấy rằng một đám đông đang tụ tập.
"Huh?"
Nhìn thoáng qua, tất cả họ đều trông giống như những người xuất thân từ những gia đình nổi tiếng, ai cũng được trang điểm bằng những thứ xa hoa và đắt tiền. Họ tụ tập ở đây để xem cái gì?
'Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy?'
Eila quay vào trong và xem mọi người đang xem gì. Cô tò mò, nhưng không hiểu sao cơ thể cô ngày càng mệt mỏi. Có lẽ là do cô đã ở bên ngoài quá lâu. Cô đi dạo một chút, xoa dịu cái bụng hơi buồn nôn.
"Eila!"
Một giọng nói không được chào đón vang lên và ai đó nắm lấy cổ tay cô.
"......!"
Cô biết mà. Gordon ở đó khi cô quay lại.
Cô đã không gặp may mắn. 'Rằng tôi sẽ gặp tên này ở một nơi như thế này.'
Cô vội rụt tay lại, sau đó cô chào hỏi có chừng mực, Eila vội vàng quay người. Nhưng Gordon đã nhanh hơn và chặn đường cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro