Ep 75. Nước mắt nữ vương

LiLi trầm mặc xoay người, đè nén những giọt nước mắt bi thương, trong tâm của cả hai đều biết, để bản thân phải nói ra câu này cũng không phải dễ dàng gì, chỉ là không thể cứu vãn được nữa sao? Chaeyoung hơi bất ngờ, sau đó cũng nhanh chóng trấn tĩnh, chị gái kích động như vậy, là hậu quả không hề nhỏ

Đột nhiên bị chị gái đuổi đi, Chaeyoung cứ đứng ngây ra như vậy, sửng sốt rất lâu rồi mới hoàn hồn. LiLi cũng không nói chuyện, lại xoay lưng với nó, bầu không khí căng thẳng tột độ, LiLi là đang nghĩ cái gì ? Chaeyoung không thể làm gì khác hơn đành tìm cách hòa hoãn, lỗi của mình nhất định phải có cách chữa cháy

" Unnie... "

Chaeyoung do dự rồi tiến đến, cố gắng giãi bày để đánh tan bầu không khí này, nhưng nhìn sắc thái lạnh như băng của LiLi, hết lần này đến lần khác con bé cũng không thể tìm ra được cách nói chuyện nào cho phù hợp. Không biết đã qua bao lâu, LiLi đột nhiên xoay người, ánh mắt có phần nhu tình nhưng vẫn ánh lên nét đau thương. Chaeyoung nghe tiếng khóa cửa, lúc này trong tâm dấy lên nỗi bất an, cứ như vừa mới vụng trộm xong liền bị phát hiện, toàn thân run rẩy, miệng lắp bắp không thể hoàn thiện được câu chữ

" Un...unn...unnie "

" Park Chaeyoung, em là học ở đâu cái tính phản bội như vậy ? " LiLi cười như không cười, buông lời lạnh nhạt chất vấn

" Em... Em không có "

Chaeyoung khẽ run lên, chột dạ nói, mình có phản bội gì đâu, cũng là muốn giúp chị gái mình tránh khỏi tội trạng trong vòng vây của pháp luật, còn chuyện đống hồ sơ đó tại sao lọt vào tay của Choi Lia thì con bé cũng không biết giải thích sao, tình ngay lý gian, vô tình Chaeyoung giống như đã trở thành kẻ tội đồ vậy
LiLi giận quá hóa cười, ánh mắt như đang dò xét lời nói của Chaeyoung. Chính bản thân mình cũng không hiểu tại sao đống hồ sơ mật đó lại rơi vào tay của Lia. Chaeyoung cúi đầu, đảo mắt tìm cách nói ra sự thật, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện mình làm trái ý của chị gái, tự ý đi vào phòng lục lọi hồ sơ nên mới sinh chuyện như này. Chaeyoung tặc lưỡi thầm mắng, thở dài một tiếng sau đó nhìn LiLi.
LiLi nhìn em gái mình đang cúi đầu, suy nghĩ một chút cũng dễ đoán ra con bé nghĩ gì, trong tâm đang rất giận dữ nhưng lại không biết trừng phạt nó thế nào, vừa đau cảm giác bị phản bội vừa đau lòng xót thương cho nó, thật là khó chịu ~
LiLi siết chặt nắm tay thành quyền, móng tay ghim vào da thịt đến ửng đỏ, làn da bên ngoài chuyển sang trắng bệch, cô là đang bị ép vào đường cùng, thực nghĩ không ra cách đối phó với Choi Lia. Nhìn thấy Chaeyoung, cơn giận không thể nuốt trôi, chỉ là giọng nói có phần lạnh hơn

" Chaeng, em phải biết rằng, chị rất ghét người giả dối, em nói dối sẽ càng khó tha thứ "

Chaeyoung rối rắm, không biết ứng phó ra sao chỉ cắn môi do dự chốc lát

" Đây là lần đầu tiên em nói dối chị,... " - ánh mắt của LiLi vô cùng tiêu cực, hướng ra phía cửa sổ

Chaeyoung chán nản, rõ ràng vừa rồi chị gái cho con bé cơ hội để nói ra sự thật, tại sao lại cứng đầu không chịu thừa nhận lỗi sai ?

" Unnie, em không phải loại người như vậy " – Chaeyoung hắng gọng, nói ra một cách nặng nề như đang lập lời thề

" Chị.... Rất thất vọng về em "

LiLi rơi nước mắt, ngay giờ phút này không thể không đùa, đáy lòng thắt lại, mơ hồ vô cùng đau đớn, như xát muối và tim gan, hỏi nhiều lần như vậy, cho em ấy cơ hội để giãi bày, sao vẫn cứ khăng khăng không nói ? Trì độn quá mức đi, đến nỗi LiLi đang dần mất kiên nhẫn rồi
Nghe được câu này, Chaeyoung đột nhiên phát hoảng

" Unnie, em biết sai rồi... Xin đừng lạnh nhạt với em như vậy "

Thấy LiLi rơi lệ, giọt nước mắt ánh lên làm cho tâm can của con bé bị giày xéo vô cùng đau đớn, hận không thể cho mình tự an bạt tai. Không cam lòng nhìn thấy LiLi thương tâm, Chaeyoung rất muốn nói ra sự thật, rất muốn đi tới ôm lấy chị gái mà hứa rằng sau này sẽ không nói dối chị gái nữa. Nhưng hiện tại LiLi đang rất giận dữ, không chừng chạm vào sẽ lại bài xích con bé nữa nên Chaeyoung đành nhắm mắt rút lui.
Chaeyoung cứ như vậy nhìn chị gái sa hai dòng lệ, trừ cái lần con bé bỏ chạy ra, đây là lần đầu tiên LiLi khóc trước mặt người khác. LiLi kiên cường từ nhỏ, băng lãnh là bản chất, rất hiếm khi rơi lệ, mà một khi cô đã khóc nhất định là khiến cho người ta đau lòng
Chaeyoung không chịu được nữa, tiến tới ôm lấy LiLi từ phía sau, vòng hai tay ôm gọn lấy người mà nó yêu nhất trong đời này mà nhẹ nhàng vỗ về
LiLi trừng mắt, ngây ngốc nhìn Chaeyoung đang ôm mình

" Unnie đừng khóc nữa có được không ? Em biết sai rồi, là em không đúng, em đã tự ý lục hồ sơ của chị, đừng thất vọng về em như vậy, tim em rất đau.... "

LiLi bị em gái dính chặt, trong lòng mâu thuẫn quẫn bách, tim càng lúc càng thắt lại, Chaeyoung thành tâm nhận lỗi cô cũng không thể nghe lọt tai. Thời khắc Chaeyoung ôm lấy mình, LiLi bất khả tư nghị kháng cự, hai tay vùng ra không muốn tiếp xúc thân mật, chỉ sợ mình mềm lòng

" Không thể tha thứ "

LiLi vốn phiền lòng cộng thêm đang rối rắm, sắc mặt của cô chưa từng lạnh như thế, đến mức khiến cho Chaeyoung phải sởn cả gai ốc. Chaeyoung buông chị gái ra, có chút kinh sợ, rồi lại ủy khuất không nói nên lời

" Đi đi.... "

Dù trong lòng đang gào thét phản đối kịch liệt, nhưng con bé cũng không chút do dự xoay người đi ra phía cửa, nó đang sợ... Sợ LiLi càng thêm tức giận, sau đó lại bỏ nó thật, LiLi đối với nó bình thường sủng nịch ôn nhu nhưng khi giận lên nhất định sẽ rất lãnh tình
Chaeyoung ủy khuất cực kì, sau đó buồn bã xoay tay nắm cửa, vừa kéo cửa ra lại thấy rất nhiều người đang tập trung trước cửa phòng, trong đó còn có quản gia Lee, ông ấy bị bắt gặp nên có phần lúng túng, nhẹ húng hắng vài câu rồi ai nấy đều tản đi. Chaeyoung thở dài, cũng không ai nói đỡ giúp mình vài câu, xem ra đúng là phải rời khỏi ngôi nhà này thật rồi
Chaeyoung về phòng lấy ra hai cái valy lớn và bắt đầu thu dọn quần áo, vừa gom đồ vừa khóc, thi thoảng khịt mũi vài cái, khung cảnh trông thấy thật vô cùng đáng thương
Quản gia Lee trông thấy cảnh đó, cũng có chút bi thương, LiLi tuyệt tình như vậy, thật là khó trách ~

" Cô chủ, làm vậy có quá tàn nhẫn không ? Dù gì nhị tiểu thư cũng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, hay là la mắng cô ấy vài câu chứ đừng đuổi đi như vậy "

LiLi không trả lời, mặc dù mình là người đuổi bảo bối nhỏ đi nhưng kẻ đau nhất không phải ai khác mà chính là cô, chuyện đau lòng như vậy nhất định phải là do cô nói ra, bằng không lương tâm sẽ không cho phép kẻ khác làm tổn thương bảo bối của mình. Quản gia Lee hết cách, khuyên bảo cô chủ cũng không nghe, chỉ còn biết giúp đỡ Chaeyoung thu dọn đồ đạc

" Nhị tiểu thư, con cần gì cứ nói... Lão sẽ giúp hết lòng "

Chaeyoung lau nước mắt cười khổ

" Đừng gọi con như vậy, chị ấy đuổi con đi, con không còn là tiểu thư nhà Han nữa đâu "

Chaeyoung thu dọn xong, nhìn qua bàn học của mình, liếc mắt thấy bức tượng thạch cao đã bị phai màu, trên thân còn có các vết nứt, nhất thời rung động mà cầm lên xem. Bức tượng này chính là lúc nhỏ nó ra sức tô tô vẽ vẽ cho thật đẹp để tặng cho LiLi, nhưng LiLi lúc đó chính là bài xích nó ra mặt, người làm vỡ cũng là LiLi, sau đó thức khuya dán lại như cũ cũng là LiLi. Chaeyoung nhớ lại chuyện lúc nhỏ mà vô thức bật cười, nhìn tới nhìn lui sau đó cũng bỏ bức tượng đó vào hành lý rồi kéo đi
LiLi vẫn không an tâm, vốn đang hờn dỗi, nhưng lại lo lắng cho bảo bối nhỏ. Nhìn thấy con bé chật vật kéo valy vừa giận vừa đau xót, cô kéo tấm rèm phòng làm việc qua một bên, nhìn Chaeyoung đang ôm quản gia Lee, tâm đột nhiên đau nhói như ngàn mũi dao đâm phải, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, nhấc lên một bước chân rồi nhanh chóng đi ra ngoài

" Quản gia Lee, mau dọn dẹp phòng làm việc "

Giọng điệu như ra lệnh, lão Lee thở dài xoay người sau đó chỉnh tề trang phục rồi đi vào nhà. Ngoài sân chỉ còn lại Chaeyoung đang ôm hai cái valy lớn, LiLi đứng ngay cửa trước sau đó tùy tiện xỏ đại một đôi dép rồi tiến đến gần

" Chị cũng là muốn phạt em, cho em thời gian tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình, khi nào nghĩ thông hãy cho chị lời giải thích hợp lý "

Chaeyoung gật đầu rồi kéo valy ra ngoài, sau đó bắt được một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời đi, ánh mắt có chút luyến tiếc nhưng chị gái mình đã nói vậy chắc chắn sẽ còn cơ hội làm lành, bây giờ cứ nghe theo cô ấy trước đi đã, nhịn một bước để tiến mười bước, đường còn dài nên cứ từ từ bước đi, không cần quá vội.... Thời gian này nên tránh gặp mặt nhau thì hơn.

2020.04.08

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro