Ep 84. LiLi? Rốt cuộc cô là ai và liên quan gì đến tôi?
Mới sáng sớm, bác sĩ Park vừa quay lại bệnh viện lại nghe một tràng tiếng hét kinh hãi phát ra từ phòng của Mỹ Ngư, không một chút do dự, cô liền chạy đến thật nhanh
" Có chuyện gì ? "
Bên trong phát ra tiếng la hét, sức công phá thật kinh khủng, đây chắc chắn là giọng của tiểu Ngư, gọi cô ta là Mỹ Ngư cũng đều có cái lý do của nó cả, giọng hét này chẳng phải tần suất ngang ngửa với cá heo rồi sao ?
" Ồn quá, cái quái gì vậy ? "
" A..... Mau đem thứ đó bỏ đi "
Mỹ Ngư ngồi trên giường vẫy đạp lung tung, đôi mắt ửng đỏ như đang bị dọa đến phát ngất, chỉ là đang cố gắng từ chối món ăn sáng mà y tá mang đến mà thôi. Park JiYeon bực tức bước đến, mới sáng sớm mà đã gây phiền phức như vậy, thật không thể tin được
" Tiểu Ngư, cô làm sao vậy ? "
Mỹ Ngư ngước mắt lên nhìn bác sĩ Park, sau đó bĩu môi chỉ tay vào chén canh mà cô y tá đang cầm trên tay, Canh dưa chuột?
" Bác sĩ Park, cô ấy không chịu ăn, vừa nghe là canh dưa chuột liền la hét vẫy đạp phản đối "
" Tôi ghét nó, mau đem thứ đó đi đi " - Mỹ Ngư kéo chăn lên che mặt trốn tránh
Bác sĩ Park thở ra
" Cô ấy không ăn thì thôi, làm món khác đi "
" Vâng "
Sau khi y tá đi khỏi, bác sĩ Park nhìn Mỹ Ngư đang cuộn tròn một cục trong chăn thì không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó hướng đến cái mông bé bé đang nhô lên mà vỗ nhẹ
" Con cá phiền phức kia, ra đây "
Mỹ Ngư im lặng một hồi sau đó mở chăn chui ra ngoài, vẻ mặt cực kì đau khổ
" Sao lại cho tôi ăn thứ đó ? "
" Món đó nằm trong thực đơn, không ăn thì nhịn " - bác sĩ Park đe dọa
" Bác sĩ Park, tôi bị dị ứng với dưa chuột "
Park JiYeon dừng lại một chút, sắc mặt biến hóa, gì mà bị dị ứng? Món này từ già đến trẻ ai cũng ăn được mà, đúng là cốt cách của một con mèo, sợ dưa chuột ~ bất quá ở đây không có món khác cho cô ấy ăn, thôi thì nhịn bữa sáng một ngày vậy. Park JiYeon nhìn đồng hồ trên tay, sắp trễ giờ tái khám các bệnh nhân khác rồi, chỉ vì cái con cá này, cô ta ỷ mình xinh đẹp nên muốn làm loạn sao thì làm, JiYeon có chút không vừa ý, sau đó bỏ đi ra khỏi phòng, Mỹ Ngư cắn cắn môi dưới, sao bác sĩ Park không để ý đến mình nhỉ?
Tính đến hôm nay cũng vừa vặn được một tuần, Mỹ Ngư cuối cùng cũng được bác sĩ Park cho xuống giường đi lại, chỉ có điều vết thương ở bên hông xương sườn vẫn còn đau, do gãy liên tiếp ba cái liền nhau nên khi phục hồi cử động sẽ có chút khó khăn. Mỹ Ngư thả chân xuống giường, sau đó chậm rãi bước đi, từng bước từng bước được các y tá hỗ trợ, nhưng Mỹ Ngư không thích người khác nâng đỡ mình như vậy, trong lòng chỉ mong mau chóng được phục hồi, việc quan trọng duy nhất đó chính là sau khi rời khỏi đây cô sẽ phải đi tìm hiểu xem rốt cuộc mình là ai, cho nên hơn ai hết, Mỹ Ngư rất muốn mình khỏe lại sớm nhất có thể
" Này, hai cô có thể bỏ tay tôi ra được không ? "
Mỹ Ngư chợt dừng lại, sau đó quay lại nhìn hai cô y tá đang hỗ trợ cho mình
" Gì chứ ? Cô chưa đi được đâu "
" Tôi đi được mà "
Hai người y tá kia nhìn nhau rồi cũng từ từ buông tay ra cho Mỹ Ngư tự bước đi. Mỹ Ngư vừa được thả ra, lập tức ổn định tinh thần, sau đó hít một hơi lạnh, nhấc một chân bước đi, đi được hai bước, cảm giác đau buốt từ bên hông xương sườn lại tái phát, cảm giác thật không dễ chịu chút nào, Mỹ Ngư dừng lại sau đó cố định bản thân, tiếp tục tự bước đi...Mỹ Ngư vừa đi được vài bước, xương sườn lại không chịu để cô yên ổn, vừa động lại vết thương cũ, Mỹ Ngư thật nhịn không được, mồ hôi túa ra như tắm, sắc mặt dần tái xanh, dáng đi bắt đầu lảo đảo suýt ngã
Oạch ~
" Ui.... "
Mỹ Ngư choáng váng ít lâu, trượt chân một cái chuẩn bị ngã sấp mặt liền được một tấm thân khác đỡ lấy, cũng may không trực tiếp hôn đất
" Cẩn thận "
Mỹ Ngư ngước mặt lên nhìn lại thấy bác sĩ Park
" Cô..... Ra đây làm gì ? "
" Tôi... A, tôi tập đi "
" Cô là em bé hay sao mà tập đi ? Khi nào vết thương khỏi hẳn mới có thể đi lại bình thường được " - JiYeon nhíu mày, người này có phải là quá ngây thơ rồi không
" Nhưng cô nói tôi có thể xuống giường mà "
" Tôi nói cô thể xuống giường nhưng không nói cô có thể đi lại bình thường "
" Hứ ~ đồ lừa gạt "
Mỹ Ngư cau mày hờn dỗi, không nói rõ ràng, làm người ta tưởng bở, báo hại vết thương cũ lại tái phát, hành xác người ta đau chết đi được. Bác sĩ Park nhìn dáng vẻ tái xanh của Mỹ Ngư liền biết, chắc chắn vừa rồi cô ấy đã phải nhịn đau để tập đi lại, cô gái này.... Thật cứng đầu mà ~ Bác sĩ Park thở dài, sau đó luồn tay xuống dưới đầu gối của Mỹ Ngư rồi nhấc bổng cô lên, sau đó hướng đến cái phòng của cô mà đẩy cửa đi vào.
" Này, làm gì vậy ? " - Mỹ Ngư nhất thời kinh ngạc vì hành động của Park JiYeon
" Đưa cô về giường, cô nghĩ ở đây là nhà trẻ để cô có thể đi lung tung sao ? "
" Tại cô.... Không nói rõ ràng "
Park JiYeon không đôi co nữa, nhẹ nhàng đặt Mỹ Ngư xuống giường, căn dặn y tá trông nom con cá phiền phức kia thật cẩn thận rồi mới rời đi
=====////====
Jackson đem di chúc của Han MinHee đến cơ quan thẩm quyền để chứng từ, HyunA nhanh chóng hoàn tất hồ sơ, sau đó đem cho Chaeyoung ký tên, từ bây giờ Han thị sẽ có một vị chủ tịch mới tạm thời thay thế LiLi - Rosé Han. Tin tức lại bị lan truyền, giới truyền thông kéo đến tập trung rất đông trước tòa nhà của Han thị, ai nấy cũng đều mong có thể chụp được một tấm ảnh của vị chủ tịch kế nhiệm, và quan trọng hơn hết đây chính là em gái của LiLi Han, một người từ trước tới nay luôn được chị gái giữ kín và tránh xa thị phi, cho nên lần này mọi người đều tò mò không biết cô gái này trông như thế nào, tính tình ra sao.
Jackson dừng xe lại ở cổng sau của Han thị, nơi này nằm khuất trong một con hẻm, Jackson cố ý đi cửa này để tránh những ánh mắt soi mói của giới truyền thông. LiLi từ trước tới nay hành tung đều bí mật. Cho nên việc anh để lộ Rosé ra ngoài LiLi nhất định sẽ không đồng ý. Chaeyoung ngồi ở băng ghế sau, thân ảnh nhỏ bé mặc bộ tây trang màu đen của chị gái, tuy có hơi rộng một chút nhưng cũng may do thân hình hai chị em cùng cỡ nên cũng không suýt soát là bao. Chaeyoung cũng thay đổi kiểu tóc, không còn mái tóc uốn xoăn như trước nữa mà hiện tại đã được duỗi thẳng ra, trông con bé lớn hơn vài tuổi so với gương mặt hiện tại. Đang trầm ngâm suy nghĩ chợt điện thoại của con bé reo lên
" Rosé, nghe nói cậu kế nhiệm vị trí của chị gái ? "
Lucy không thấy Chaeyoung đi học, nghe Jay nói cô đã rút hồ sơ nên cảm thấy kì lạ
" Phải, mình hiện tại là đang kế nhiệm chị gái lãnh đạo Han thị "
Thanh âm đều đều phát ra khiến cho Lucy ở đầu dây bên kia kinh ngạc đến mức phải há hốc mồm, Chaeyoung thực sự đã thay đổi đến đáng sợ. Sau khi LiLi mất tích, chưa rõ là sống hay chết nhưng hiện tại người kiên cường nhất chính là Chaeyoung, không phải không biết, con bé đã phải kiềm nén nỗi đau vì nghĩ cho đại cuộc, hơn nữa LiLi sau này trở về chắc chắn cũng sẽ không vừa ý nếu như Jackson và nó để mất Han thị
" Nếu không còn gì nữa thì mình cúp máy đây, sắp phải vào họp rồi "
" A ~ vậy hẹn cậu khi khác chúng ta nói chuyện sau "
Chaeyoung nói xong liền cúp máy, Jackson ngồi đằng trước cũng không mấy thoải mái, lần đầu Chaeyoung tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, ít nhiều cũng sẽ phải gặp trở ngại rất lớn từ phía các cổ đông, nếu như Chaeyoung có bản lĩnh bước đầu sẽ thuyết phục được họ, và tiếp đó phải chứng minh thực lực của mình cho họ thấy rằng người nhà họ Han không phải là những con búp bê trưng tủ để giải trí. Nhưng cái khó chính là Chaeyoung không học chuyên ngành này, cô ấy là một nhà thiết kế thời trang, về việc kinh doanh của Han thị thì hoàn toàn mù tịt, cũng mau trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi Jackson đã nói cho con bé biết Han thị là kinh doanh về cái gì, cơ cấu hoạt động ra sao, họa may ra hôm nay mới biết đường mà nói chuyện, bằng không chỉ một hai lần đầu nhất định sẽ bị các cổ đông đè bẹp. Chỉ còn biết phó thác cho sự may mắn và sắp đặp của Chúa trời thôi.
Chaeyoung cùng với Jackson đi vào trong, vì sự xuất hiện của cô mà khiến cho toàn bộ Han thị như bị đóng băng, Chaeyoung lướt qua đại sảnh sau đó đi vào thang máy, trên đường đi đã phải tiếp nhận không ít những ánh nhìn kinh ngạc và đầy suy xét
" Em gái của chủ tịch Han ? Phải cô ấy không ? Thấy đi chung với thư ký Wang kìa " - Nhân viên A nói
" Chuẩn rồi, thần thái lạnh như băng không lẫn vào đâu được, chủ tịch Han cũng giống vậy đó a ~ " - nhân biên B khẳng định
" Thật xinh đẹp không kém chị gái nha " - nhân viên lao công khen ngợi
" Không biết có bằng chủ tịch Han hay không, để xem sắp tới tôi có phải xem xét lại chén cơm của mình thì biết thôi " - nhân biên C thở dài
Cửa thang máy vừa đóng lại, Chaeyoung choáng váng phải dựa vào bức tường mà thở dốc, vừa rồi cố gắng phớt lờ đi những lời đàm tiếu nhưng con bé vẫn là rất lo sợ. Jackson cũng không nỡ để Chaeyoung chịu khổ, nhưng tình thế ép buộc, chỉ có thể an ủi và động viên Chaeyoung mạnh mẽ lên một chút
" Sắp đến rồi, em ổn chứ ? "
" Anh Wang, sau khi họp xong nếu em có ngất nhớ đưa em vào bệnh viện nhé "
Chaeyoung chỉ nói vậy rồi nghiêm chỉnh trở lại, cả hai cùng đến căn phòng nơi các cổ đông đang chờ sẵn để quyết định nước cờ tiếp theo của Han thị. Cửa phòng họp bật mở, Chaeyoung và Jackson bước vào ~
=====/////=====
Mỹ Ngư cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác không thở được như muốn vỡ tung cả lồng ngực, nhưng tay chân lại vô lực và hoàn toàn không có sức để vùng vẫy ~Lạnh quá !!Đây là đâu? Mỹ Ngư mở mắt nhìn, phía trước chỉ toàn là một màn đen kịt, hình như đang lạc giữa biển? Tại sao mình lại bị rơi xuống biển?
LiLi ~...LiLi......
"A......"
Mỹ Ngư hoảng hốt ngồi bật dậy, giấc mơ đó lại ám ảnh cô nữa rồi. Mấy ngày nay trong giấc ngủ Mỹ Ngư chỉ toàn thấy biển và biển, và còn có giọng nói của một người con gái nữa, Mỹ Ngư bắt đầu cảm thấy mọi chuyện thật lạ ~ phải chăng đó chính là những mảnh kí ức mà cô đã bị đánh mất? Trước đó nghe Park JiYeon nói về tình trạng của mình, Mỹ Ngư cũng mơ hồ hiểu được thương thế của mình không hề nhẹ, chứng mất trí chính là hậu quả của việc bị va đập phần đầu, nhưng va đập ở đâu thì không nhớ, vì sao cứ phải là biển? Và vì sao mình lại bị thương? Mỹ Ngư ôm đầu, hiện tại đang là buổi trưa, cô ngủ từ lúc nào vì sao lại không biết, đến khi giật mình tỉnh giấc chỉ thấy mặt trời đã lên quá cao rồi, cả khu vực bệnh viện lại quay về vẻ yên tĩnh vốn có. Nhưng Mỹ Ngư đã ở đây mấy ngày, chỉ thấy bệnh viện chỉ có vài y tá, và bác sĩ thì chỉ có duy nhất một mình bác sĩ Park, đoán chứng làng Seoungup này cũng không có quá nhiều người. Thật là một nơi hẻo lánh ~Đúng lúc bác sĩ Park bước vào
" Tiểu Ngư, dậy uống thuốc nào "
Mỹ Ngư không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, có khi cô cũng chưa nhận ra sự hiện diện của bác sĩ Park
" Tiểu Ngư.... "
" Hả ? " - Mỹ Ngư giật mình
" Đang nhìn cái gì vậy ? Tôi gọi cũng không nghe "
" Không có gì, tôi chỉ thắc mắc ngoài biển kia có cái gì thôi "
" Muốn biết thì mau khỏe lại rồi ra đó tìm hiểu " - JiYeon nửa đùa nửa thật nói
Mỹ Ngư lại im lặng, sau đó uống hết đống thuốc mà bác sĩ Park mang vào. Park JiYeon dọn dẹp một vài thứ, liếc mắt trông thấy Mỹ Ngư đang ngồi đó thất thần, hình như là có tâm sự
" Có chuyện gì sao ? "
Mỹ Ngư nhìn bác sĩ Park rồi nghiêng đầu nhíu mày thắc mắc
" Bác sĩ Park, tại sao mấy ngay nay chỉ có một giấc mơ mà nó lặp đi lặp lại mãi vậy ? "
Park JiYeon nghĩ một chút, sau đó giải thích
" Có lẽ đó chính là những mảng kí ức của cô, và cô thì đang trong giai đoạn phục hồi nên khả năng lấy lại trí nhớ cũng có thể xảy ra "
Mỹ Ngư im lặng một chút, nhìn bác sĩ Park đang thay cái chăn khác cho mình....
" Bác sĩ Park "
" Hả ? "
" Cô có bao giờ nghe nói qua cái tên LiLi chưa? Ở đây có ai tên LiLi không ? "
" Chưa và cũng không, sao vậy? Trên đời này người tên LiLi không thiếu đâu, đó là tên ngoại quốc mà " - JiYeon ngạc nhiên
" Tôi cũng không biết, nhưng trong giấc mơ của tôi có một người con gái gọi cái tên đó "
LiLi ~
Mỹ Ngư chỉ cảm thấy họ gọi tên của người này một cách yêu thương như vậy chứng tỏ là cô ấy rất quan trọng với mọi người xung quanh, và không đơn giản chỉ là một cái tên, tiếng của người con gái xuất hiện trong giấc mơ của Mỹ Ngư nghe rất quen, nhưng cô không thể nhớ ra được bất cứ chuyện gì có liên quan, chỉ nghe thấy như từ cõi mộng mị, rất gần mà cũng lại rất xa ~ Mỹ Ngư cũng không giải thích được tại sao
LiLi....
" A..." - Mỹ Ngư ôm đầu
" Cô làm sao vậy ? " - JiYeon lo lắng
" Tôi... Đau đầu quá "
" Đừng nghĩ nhiều nữa, cô chưa khỏe hẳn đâu, nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến những điều đó nữa, rồi cô sẽ nhớ lại thôi "
Mỹ Ngư lại nằm xuống, trong cơn đau đầu chỉ đang tự hỏi
LiLi? Rốt cuộc thì cô là ai và có liên quan gì đến tôi ?
2020.04.10
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro