Chap 1
Chap 1: Mở đầu - Làng Lâm Phủ
Dưới bức tranh sống động của Làng Lâm Phủ, nơi nằm ở phía bắc và gần biên giới của Anh Vĩnh Quốc, Thiên Lâm tận hưởng sự yên bình giữa sự náo nhiệt của phiên chợ. Làng Lâm Phủ nổi tiếng với cảnh đẹp tự nhiên hoang sơ và không khí thân thiện của người dân địa phương. Những ngôi nhà cổ kính được xây dựng từ những viên đá lớn tự nhiên, tạo nên một không gian cổ điển và ấm áp. Cây cỏ xanh mướt và hoa lá đua nhau nở rộ, tôn thêm vẻ đẹp huyền diệu của Làng Lâm Phủ.
Trên lối đi đông đúc của phiên chợ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt của Thiên Lâm, một chàng trai trẻ với mái tóc nâu đậm và đôi mắt sáng như những viên ngọc. Anh ta đang nằm thư thả trên một chiếc chiếu nhỏ giữa sự hối hả của người qua lại. Thiên Lâm đã mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, và giờ đây, với chiếc chiếu này, anh ta tìm được một chút bình yên giữa bất tận sự ồn ào của phiên chợ.
Tiếng cười, tiếng đàm đạo và tiếng đồng tiền lẻo láo lan tỏa khắp nơi. Trong lúc anh đang chìm vào giấc ngủ nhẹ, một sự cố đột ngột đã xảy ra. Một người thương nhân, đang cố gắng bắt tên trộm đã nhìn nhầm Thiên Lâm nằm trên chiếc chiếu là tên trộm đó.
"Đừng trốn nữa!" người thương nhân gào lên, cầm trái táo màu đỏ tươi.
"Đã đến lúc trả giá cho những gì mày đã lấy!"
Thiên Lâm bất ngờ mở mắt ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nhìn xung quanh, nhận ra rằng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình.
"Xin lỗi, anh ơi," Thiên Lâm nói với sự bối rối.
"Hình như có sự hiểu lầm ở đây. Từ lúc sinh ra tới nay, tôi là một người sống lương thiện và thật thà, chả lấy cắp thứ gì của ai."
Người thương nhân dừng lại, ánh mắt rời khỏi Thiên Lâm. Ông thở dài và cảm thấy mặt ửng đỏ như chiếc xôi gấc. Sau đó lẩm bẩm vài từ, cố gắng tìm lời để giải thích.
"Xin lỗi, tôi đã nhìn nhầm" - giọng nói của ông ta lúc này dịu dàng hơn.
"Chúc anh một ngày tốt lành."
Thiên Lâm chỉ cười nhẹ. Anh biết rằng những hiểu lầm như vậy có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng quan trọng là cách chúng ta xử lý và giải quyết chúng.
Nhìn người thương nhân rời đi, Thiên Lâm cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi tình huống khó xử kia. Tuy nhiên, sự yên bình chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.
Một cú đá mạnh từ phía sau khiến anh bất ngờ mất thăng bằng, rơi ra khỏi chiếc chiếu với tiếng "ầm" lớn. Mặt đất lạnh lẽo làm cho anh nhận ra rằng sự trì trệ của giấc mơ bình yên của anh đang tan biến.
"Mày nghĩ mày thoát được lần này sao?" tiếng hét to từ người thương nhân vang lên như một đòn đánh vào lòng tự ái của Thiên Lâm.
Anh nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy cảnh báo và phẫn nộ của hắn. Thiên Lâm cố gắng đứng dậy, ánh mắt nhấp nhô giữa sự giận dữ và nỗi buồn.
"Xin lỗi, anh ơi" anh cố gắng giải thích, nhưng người thương nhân không nghe, chỉ tiếp tục lên tiếng quát mắng.
Cảm giác bất lực tràn ngập trong tâm hồn của Thiên Lâm. Anh cảm thấy mình bị kẹt trong một cuộc đấu tranh không cân sức. Nhưng thậm chí trong sự tức giận và đau buồn, anh vẫn giữ vững lòng tự trọng, không để mình bị đè bẹp dưới chân của người khác.
Cuối cùng, Thiên Lâm lặng lẽ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt người thương nhân, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên nhẫn và sự quyết tâm.
"Xin hỏi tôi đã làm gì để khiến anh tức giận?" anh nói, giọng điệu dễ chịu và tự tin.
Nhưng những lời của Thiên Lâm không được đáp lại bằng lời xin lỗi hoặc cảm thông.
"Đám đông ơi, hãy nhìn vào kẻ này!" người thương nhân hét lớn, giọng điệu đầy căm phẫn và tức giận.
"Hôm trước mày vừa ăn cắp của tao hai củ cà rốt, và một củ khoai lang, hôm nay nhân lúc tao không chú ý, mày lại trộm thêm vài quả táo! Không phải lần đầu tiên mày làm điều này, đúng không?"
Ánh mắt của người thương nhân đầy ác ý quét qua Thiên Lâm, như muốn đắp đè lên tâm trí của anh bằng sự khước từ và sự nghi ngờ. Sự chú ý của đám đông dường như là một cái bẫy, nhấn chìm Thiên Lâm vào biển lửa của sự xét xử công khai và sự chỉ trích.
"Mày đừng nghĩ mày thoát được lần này. Trước sự làm chứng của mọi người ở đây, tao sẽ không để mày có cơ hội thứ hai" - Ông ta nói tiếp.
Thiên Lâm cảm thấy như một con mồi bị đặt vào tình thế khó khăn, mất dần lòng tự tin và niềm tin vào bản thân. Khuôn mặt của Thiên Lâm chứa đựng sự bất ngờ và hoang mang. Những cáo buộc này đánh vào tâm trí của anh như một cơn gió lạnh, anh cố gắng nhớ lại từng khoảnh khắc của cuộc sống hàng ngày, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của việc anh đã làm như vậy. Trí nhớ của anh bị mờ nhạt, và sự hiểu biết về hành động của mình đang dần biến mất.
Dưới sự dò xét của mọi người, Thiên Lâm không biết phải làm gì để giải thích hoặc bào chữa cho bản thân mình, bởi trí nhớ về những hành động mà người thương nhân cáo buộc anh không tồn tại trong tâm trí của anh.
Trong tâm trạng lúng túng và tuyệt vọng, Thiên Lâm nhìn quanh, tìm kiếm sự giúp đỡ hoặc sự tin tưởng từ bất kỳ ai trong đám đông. Nhưng mọi người xung quanh chỉ nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ và phẫn nộ, không có ai dám lên tiếng bào chữa cho anh.
Chợt đằng xa một anh tiều phu cùng với chiếc xe củi của mình chia đám đông thành hai phần, tạo ra một không gian riêng tư để tìm hiểu về tình hình của Thiên Lâm. Sự xuất hiện của anh tiều phu đã thổi bùng lại ngọn lửa hy vọng trong tâm trí của Thiên Lâm. Anh tiều phu trên chiếc xe củi nhìn về phía anh chàng đang bị mọi người chất vấn, cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với tình cảm của anh.
"Ôi anh bạn, anh làm gì đấy?" tiếng nói của anh tiều phu vang lên, đầy sự tò mò và quan tâm.
Nhìn thấy sự tương tác giữa Thiên Lâm và anh tiều phu, đám đông bàn tán xôn xao. Những người xung quanh bắt đầu nhận ra rằng có thể đã đánh giá nhầm Thiên Lâm.
Anh tiều phu nhìn nhẹ nhàng qua một lúc, cảm nhận được tình thế, và rồi lên tiếng, làm tan đi không khí căng thẳng.
Anh ta kể về những ngày họ đã cùng nhau đi đốn củi mất một ngày cho nhà Tây Đồ trên núi Bạc Lãng, nơi xa xôi và hẻo lánh. Và cũng đưa ra bằng chứng, như những vết cưa trên tay và người, để chứng minh rằng họ đã làm việc chăm chỉ và không hề có ý định gian lận hay ăn cắp.
"Qúy thương nhân này có thể hỏi gã nhà giàu trên núi Bạc Lãng, ông ta tên là Tây Hồ, là ông chủ chúng tôi" anh tiều phu lên tiếng.
"Để biết được tôi và người bạn này đã làm trâu làm ngựa suốt hai ngày ở đó như thế nào"
Những lời này như một tia sáng hy vọng trong tâm trí của Thiên Lâm, anh không cảm thấy cô đơn và bất lực nữa. Với sự hỗ trợ từ anh tiều phu, Thiên Lâm bắt đầu tìm lại lòng tự tin và quyết tâm.
Trong bầu không khí của cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ này, anh tiều phu tự giới thiệu bản thân là Yến Quân, một người bạn lúc nhỏ của Thiên Lâm. Sự xuất hiện của Yến Quân đã làm dấy lên nhiều cảm xúc khác nhau trong đám đông, từ sự ngạc nhiên cho đến sự ngờ vực và bàn tán.
"Thiên Lâm là bạn của tôi từ thuở nhỏ" Yến Quân nói, giọng điệu tự tin và dễ chịu. "Anh ấy không phải là một kẻ gian lận, mà là một người trung thực và làm việc chăm chỉ."
Sự xuất hiện của Yến Quân không chỉ là một sự bảo vệ cho Thiên Lâm, mà còn là một lời cảnh báo rõ ràng đối với người thương nhân.
"Thiên Lâm có khả năng đốn củi trong vòng một ngày"
Yến Quân nói, giọng điệu mạnh mẽ "Sức mạnh của anh ta bằng sức của mười người thanh niên bình thường. Thiên Lâm đây là người Tây Hồ rất trọng dụng. Nếu ông không muốn ảnh hưởng mối quan hệ với Tây Đồ, hãy ngưng ngay lập tức việc làm phiền anh ta."
Những lời này không chỉ là một cảnh báo, mà còn là một lời khẳng định về sức mạnh và uy tín của Thiên Lâm. Và dưới sự bảo vệ của Yến Quân và sự tin tưởng của đám đông, Thiên Lâm cảm thấy mình sắp được giải thoát.
Sau đó, Thiên Lâm lấy một cọng rơm ngậm trong miệng và nhìn chằm chằm vào mọi người xung quanh. Bằng một giọng nói đầy bình tĩnh và tự tin, anh nói, "Sao mọi người chưa đi làm việc của mình đi? Dạo này kiếm sống dễ quá nhỉ?"
Lời nói của Thiên Lâm như một lời nhắc nhở cho mọi người về sứ mệnh hàng ngày của họ. Mọi người trong đám đông giải tán dần, quay trở lại với cuộc sống hàng ngày của họ, và không khí của phiên chợ trở nên yên bình trở lại.
Về phần người thương nhân, khi nghe về cái tên "Tây Hồ", ông ta cũng quay mặt và bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn còn một dấy vấn đề không giải quyết.
"Mày hãy đợi đó, tao nhớ tên mày rồi, mày là Thiên Lâm, còn bạn mày là Yến Quân" ông ấy gào lên.
"Tao sẽ trực tiếp đi hỏi gã Tây Đồ, nếu mọi chuyện không như bạn mày nói, tao chắc chắn tên tụi mày sẽ có trên bảng truy nã của làng."
Những lời đe dọa này vẫn còn treo lơ lửng trong không gian, nhưng Thiên Lâm và Yến Quân nhìn nhau và ánh mắt dán chặt vào bóng lưng của người thương nhân đang dần dần chìm vào phiên chợ.
Khi đó, Thiên Lâm nheo mắt và nhìn Yến Quân với một ánh mắt đầy ngạc nhiên và tò mò, anh hỏi, "Anh biết tôi sao? Tôi không nhớ mình có người bạn tên là Yến Quân."
Yến Quân chỉ cười thầm và nhẹ nhàng giơ tay ra đỡ Thiên Lâm dậy. Anh ta nói, "Biết thì sao, không biết thì lại chả sao. Kể từ bây giờ chúng ta có thể là bạn của nhau. Anh không nghĩ vậy sao?"
Những lời của Yến Quân như một làn gió mát lành thổi vào tâm trí của Thiên Lâm, làm cho anh cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm. Anh nhận ra rằng có thể đây là mối quan hệ mới đang hình thành cho tới khi Yến Quân lại lên tiếng phá tan sự mơ màng của Thiên Lâm.
"Tôi đến đây để tìm Tướng Tượng" - Yến Quân nói.
Thiên Lâm không khỏi bất ngờ khi nghe Yến Quân đề cập đến biệt danh "Tướng Tượng". Một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong anh.
"Hừm, anh đã từng nghe qua cái tên này chưa?" Yến Quân nhìn Thiên Lâm với ánh mắt đầy tò mò và kỳ vọng. "Hình như người trước mặt tôi đây được mệnh danh là Tướng Tượng trong truyền thuyết."
Thiên Lâm nhìn Yến Quân với một sự kinh ngạc hiển nhiên trong ánh mắt, bất ngờ với sự tự tin của anh ta trong việc gán cho mình danh hiệu Tướng Tượng.
"Tại sao anh nghĩ tôi là Tướng Tượng?" Anh hỏi, giọng điệu trầm lắng nhưng đầy tò mò.
Yến Quân rất phấn khích, như muốn chia sẻ một bí mật lớn với Thiên Lâm. "Tôi đã theo dõi anh từ rất lâu rồi" anh giải thích, ánh mắt chứa đựng một sự hân hoan không thể giấu diếm. "Các hành tung của anh, tôi đều biết. Và không thể nói, tôi đã nhận nhầm Tướng Tượng, người mà mình tìm kiếm bây lâu nay."
Thiên Lâm lắng nghe những lời này với một cảm giác lạ lẫm, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự quan sát kỳ diệu của Yến Quân. Đây thực sự là một bí mật mà anh không ngờ đến.
"Anh tìm Tướng Tượng để làm gì? Hiện tôi không có hứng thú chơi cờ với ai hết. Mong anh thông cảm và hãy để tôi được có một giấc ngủ bình yên" Thiên Lâm trả lời.
Dưới cái nắng chói chang của phiên chợ, Yến Quân mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về một điều gì đó.
"100 vạn thì sao?" anh ta nói, giọng điệu trầm ổn nhưng đầy sức quyến rũ.
"Nếu anh đồng ý chơi cờ với Ngài Tây Hồ, ông chủ của tôi, ông ấy sẽ cho anh 100 vạn."
Thiên Lâm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa: "Tôi cảm ơn lòng hào sảng giúp đỡ vị thanh niên nghèo như tôi"
"Nhưng chừng ấy tiền cũng không bằng một buổi chiều chơi cờ cùng mấy vị lão đại trong làng. Mong anh đi cho, đừng làm phiền tôi nữa." - anh ta nói, giọng điệu tự tin nhưng không kém phần khiêm tốn.
Yến Quân cảm nhận được sự kiên nhẫn và sự độc lập trong lời đáp của Thiên Lâm, và dường như hiểu rằng anh ta không thể thuyết phục được anh. Với một nụ cười nhẹ, Yến Quân giả vờ chấp nhận quyết định của Thiên Lâm.
Sau khi Thiên Lâm từ chối, Yến Quân vẫn đứng đó, mặt phút chốc biến đổi từ sự phấn khích sang một cảm giác hoang mang. Anh ta phát ra một tiếng cười ngớ ngẩn, như muốn giả vờ không có gì xảy ra. Sau đó, anh ta ngồi bệt xuống đất bên cạnh Thiên Lâm, ánh mắt tràn đầy sự quyết đoán.
"Nếu anh không đi chung với tôi..." Yến Quân nói, giọng điệu khái quát,
"... Thì tôi sẽ ngồi đây ăn vạ. Anh phải cho tôi một nửa cuộc đời còn lại của anh, phần của anh là của tôi, tiền của anh cũng phải chia sẻ cho tôi."
Thiên Lâm lắng nghe những lời này với một cảm giác lạ lẫm và không hiểu chuyện, nhưng không thể không cảm thấy một chút tức giận và bất mãn. Trong đầu anh, anh chỉ có thể nghĩ về Yến Quân như là người bất ổn về mặt tâm lý.
"Đồ điên" Thiên Lâm thầm nghĩ, nhưng sau đó lại nói ra một cách lạnh lùng.
"Anh muốn làm gì thì làm" Câu trả lời đó phản ánh sự phản kháng nhưng cũng không kháng cự, như một lời tuyên bố về quyền tự do và quyết định của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro