Chương 12 - Lần đầu anh cho em thấy một phần thế giới anh luôn giấu
Trời vừa tối, không khí thành phố như dịu lại. Những con đường quen thuộc qua kính xe trở nên mờ ảo dưới ánh đèn vàng. Anh lái xe, im lặng, tay vẫn đặt hờ trên vô lăng nhưng có lúc siết nhẹ như đang nghĩ ngợi điều gì rất sâu.
"Em đói chưa?" – Anh hỏi, giọng trầm.
Em lắc đầu, khẽ mỉm cười, "Không đói. Nhưng nếu anh đói thì mình đi ăn."
Anh chỉ cười nhẹ, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Lúc xe dừng lại trước một tòa nhà cũ, em có chút ngạc nhiên.
"Chỗ này là...?"
"Lên đi, rồi anh kể."
Không gian phía trên tầng ba mang một mùi thơm rất riêng – gỗ cũ, giấy ố, hương trà và chút gì giống như... một thế giới chưa ai chạm tới. Anh mở cửa, bật đèn vàng dịu, rồi ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ đã bạc màu theo năm tháng.
"Studio riêng của anh. Nơi anh trốn thế giới mỗi khi thấy mệt."
Em đứng lặng vài giây, rồi bước đến. Không gian này mang hơi thở của anh – không hoàn hảo, không bóng bẩy như hình ảnh trước ống kính, nhưng có một vẻ đẹp khác: ấm, thật, và rất người.
Trên bàn là những bản nhạc viết tay, những trang giấy loang lổ mực và âm giai chưa trọn vẹn. Một tấm ảnh cũ dán ở góc, là anh đang cười với tai nghe đặt lệch trên đầu.
"Anh viết khi nào?" – Em khẽ hỏi.
"Những đêm mất ngủ. Khi anh tự hỏi mình có đang làm đúng không. Khi anh thấy áp lực nhiều hơn niềm vui."
Anh quay lại nhìn em. Ánh mắt ấy... không còn là ánh nhìn của một nghệ sĩ nổi tiếng nữa. Mà là của một chàng trai bình thường, đang mỏi, đang yếu lòng, và lần đầu dám để người khác thấy những vết nứt.
Anh mở laptop, bật một đoạn nhạc demo. Lời rap vang lên – thô mộc, không phối bóng bẩy, nhưng mỗi câu chữ đều như vỡ ra từ lồng ngực:
"Có những đêm... anh ngồi giữa ánh đèn sân khấu,
Nhưng cảm giác mình là người vô hình duy nhất.
Giữa tiếng vỗ tay – là một khoảng trống trong tim
Em biết không? Anh từng nghĩ... sẽ rời đi mãi mãi."
Em không nói gì. Chỉ bước tới, ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh đang run rất khẽ.
"Anh từng không tin vào tình yêu nữa," – Anh nói, không nhìn em: "Từng nghĩ chẳng ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe phần còn lại, phần không nổi tiếng, phần không tỏa sáng của anh."
Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm thẳng vào em – đằm, sâu và thật.
"Nhưng em ở đây. Vẫn ngồi đây, dù vừa nghe xong một bản demo dở dang và một bản thể không hoàn hảo."
Em siết nhẹ tay anh, rồi lặng lẽ tựa đầu vào vai anh. Mọi lời nói đều trở nên thừa. Chỉ cần ở cạnh nhau, vào khoảnh khắc này, là đủ.
Một lúc lâu sau, anh lấy từ ngăn kéo một quyển sổ tay đã sờn gáy. "Nhật ký rap", anh cười. Trong đó là những đoạn thơ anh viết rải rác suốt ba năm qua.
Anh mở một trang, đọc nhỏ, như đọc cho chính mình:
"Nếu một ngày anh không còn ánh hào quang,
Em có dắt anh về, trong im lặng không lời?"
Em nhìn anh, rồi hỏi khẽ:
"Còn nếu em yếu lòng, không dịu dàng như em từng, anh có ở lại?"
Anh không trả lời bằng lời. Anh chỉ đưa tay ôm lấy em, lần đầu thật lâu, thật chặt, không phải như đang giữ lấy một điều đẹp đẽ, mà như đang giữ lấy một phần không thể thiếu của đời mình.
Tối đó, em nằm co mình trên chiếc ghế sofa nhỏ xíu của anh, mặc chiếc hoodie anh thường mặc ở nhà. Anh trải chăn lên cho em, rồi ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay em thật lâu, như thể cả hai đều hiểu: lần này, tình yêu không cần lời hứa – chỉ cần sự hiện diện.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, em nghe anh nói khẽ:
"Cảm ơn em...
...vì đã tin vào phần mà chính anh từng sợ phải đối diện."
🫂
"Một tình yêu sâu sắc không phải lúc nào cũng ồn ào, không cần những cử chỉ phô trương, mà được dệt nên bằng những khoảnh khắc rất thật, rất đời – khi hai người chọn ở lại bên nhau, dù đã thấy hết mọi vết nứt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro