Chương 16 - Một nỗi nhớ không gọi thành tên

Buổi chiều hôm ấy, trời trở gió.

Sóng biển mạnh hơn mọi ngày, những cơn gió luồn qua khe cửa kính, khiến tiếng va chạm của lá ngoài hiên vang lên thành một thứ âm thanh cũ kỹ, như tiếng gì đó từ một nơi xa lắm vọng về.

Em ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà đã nguội lạnh. Trong nhà yên tĩnh. Anh đang ở phòng nhạc, dở dang một bản phối cho ca khúc mới.

Bức tranh em vẽ cũng chỉ còn vài nét cuối cùng, nhưng em chẳng buồn hoàn thiện. Mắt em dừng lại ở khoảng trời ngoài cửa. Màu xám trắng bàng bạc như hơi thở của một miền ký ức – mơ hồ nhưng day dứt.

Tự nhiên... em nhớ nhà.

Không phải kiểu nhớ một bữa ăn hay một đoạn đường quen. Mà là cái nhớ của một đứa trẻ lớn lên trong nắng gắt Sài Gòn, quen với tiếng rao lúc trưa, tiếng xe máy cà tàng qua ngõ, quen cả giọng mẹ gọi khẽ từ sau bếp:

"Con uống nước cam đi, mẹ mới vắt..."

Ở đây, em có anh. Có sóng biển, có căn nhà đẹp hơn bất cứ giấc mơ nào em từng dám mơ. Nhưng... không có mùi sả phi mẹ thường nấu canh chua. Không có buổi tối nào mà đèn đường vàng vọt rọi xuống chiếc xe máy ba chở em đi học vẽ.

Và cũng không có ai nói với em bằng tiếng Việt, bằng cái giọng ấm mà em đã vô tình bỏ quên sau bao năm du học.
--------

Cả ngày hôm đó, em lặng lẽ. Không vui, không buồn, chỉ là... im.

Anh vẫn đi ra đi vào, vẫn hỏi "Em ăn gì chưa?" hoặc "Tranh đó gần xong chưa?" – nhưng em chỉ gật hoặc lắc, không trả lời dài.

Anh có vẻ nhận ra, nhưng không hỏi.

Đến tối, sau bữa cơm mà em gần như không ăn, em lặng lẽ chui vào phòng vẽ, tắt đèn, ngồi trên sàn nhà. Trong tay em là cuốn album ảnh cũ mẹ gửi từ Việt Nam – những tấm ảnh bé xíu chụp bằng máy film cũ, mép đã hơi quăn.

Bức ảnh em đang nhìn là ảnh Tết – em mặc áo dài đỏ, ngồi cười toe bên chậu mai nhỏ. Sau lưng là nhà, là mẹ, là ánh nắng, là mùi ngòn ngọt của bánh chưng chiên đầu năm.

Tự nhiên... em bật khóc. Không thành tiếng, chỉ là nước mắt rơi xuống ảnh. Lặng lẽ và nhức nhối.
-----

Khoảng hơn 9 giờ tối, có tiếng lạch cạch ngoài bếp. Em ngỡ anh đang hâm đồ ăn, nên không quan tâm.

Đến khi cửa phòng bật mở, em giật mình.
Anh bước vào, tay bưng một khay gỗ. Trên đó là bát cơm, một tô canh nóng, một đĩa trứng chiên cắt vuông, và... một bát rau muống luộc chấm nước mắm pha tỏi.

Em ngạc nhiên nhìn anh. Anh không nói gì, đặt khay xuống thảm, ngồi xuống cạnh em. Gió lùa qua cửa sổ, tóc em khẽ bay. Anh nhẹ tay vén về sau tai, rồi chỉ vào tô canh:

"Anh tra trên mạng mấy món ăn Việt. Không biết đúng không... nhưng canh chua này anh nấu từ bột me và dứa. Hơi khác mẹ em nấu, chắc chắn. Nhưng... là lòng anh đó."

Em không kìm được. Ôm anh, òa khóc.

Không phải vì tô canh. Mà vì người đàn ông ấy – giữa hàng trăm việc và áp lực – vẫn lặng lẽ ngồi tra công thức từng món ăn quê hương của em, vì thấy em buồn mà không dám nói.
-------

Khi em đã nín khóc, anh nhẹ nhàng đút em ăn từng muỗng canh. Mỗi muỗng là một mảnh ký ức vỡ vụn được ghép lại – bằng sự kiên nhẫn, bằng tình yêu của một người đàn ông không biết nấu ăn, nhưng sẵn sàng học vì người mình thương.

"Em biết không," – Anh nói khi em đã ăn gần hết. "Anh không hiểu cảm giác của một người xa nhà. Nhưng anh hiểu cảm giác sợ bị quên đi."

"Anh sợ... em thấy chỗ này không còn là nhà, dù có anh."

Em nắm tay anh, gục đầu vào vai.

"Em chỉ buồn chút thôi... nhưng cảm ơn vì anh không bắt em phải vui."

Anh mỉm cười. Hôn lên tóc em.

"Vì em không cần phải cố gắng khi ở bên anh."

---------

Tối đó, anh mở Youtube, bật những bài hát cũ của Trịnh Công Sơn – thứ âm nhạc em từng kể là nghe từ bé.

Cả hai nằm trên sofa, quấn chung một tấm chăn mỏng. Bài hát "Diễm xưa" vang lên, da diết và dịu dàng như ru cả trời mưa ngoài khung cửa.

"Anh sẽ học thêm vài món Việt," – Anh nói nhỏ. "Để nếu em nhớ nhà, anh nấu cho em ăn. Không ngon như mẹ đâu... nhưng ít nhất là thật lòng."

Em mỉm cười, hai mắt rưng rưng nhìn anh.

"Chỉ cần vậy là đủ rồi..."

🫂

"Khi ta yêu mt người đ sâu, ta s hc c ngôn ng mà h ln lên cùng. Và vi em, mt cô gái Vit bé nh nơi đt khách, người đàn ông tên Nghiêm Ho Tường – không ch là người yêu, mà còn là chn đ em tr v... mi khi ni nh không gi được thành tên."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro