Chương 19 - Khi anh đứng trên sân khấu, em ở giữa biển người

Sân vận động lấp lánh ánh đèn. Tiếng cổ vũ như sóng cuộn, lan ra khắp không gian. Buổi concert đầu tiên có quy mô lớn của nhóm.

Không ai biết em là ai. Em ngồi ở hàng ghế giữa, không nổi bật, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, tóc búi thấp đội nón, giấu ánh mắt sau ánh sáng rực rỡ. Trái tim em không còn run bởi sự hồi hộp, mà là bởi một niềm tin ấm áp: anh đang ở gần bên em, dù mải miết cống hiến cho đam mê.

Anh xuất hiện giữa ánh sáng trắng – gương mặt nghiêm nghị, bước đi tự tin. Những bước chân chắc nịch ấy em từng thấy khi anh chạy trên sân tập, khi anh chỉnh sửa bản thu, khi anh mất ngủ suốt đêm vì một đoạn flow chưa ổn.

Nhưng đứng trước biển người hôm nay, anh lại khác – như ánh trăng đột ngột soi rọi đỉnh đầu em vậy.

Trong một đoạn freestyle, giọng anh bất ngờ hạ xuống một nhịp, chậm và trầm:

"Có người không đứng trên sân khấu,
Nhưng chính là ánh sáng đằng sau.
Không cần tên, không cần giới thiệu,
Chỉ cần ở đó, giữa hàng ngàn người – là đủ."

Em sững lại. Mắt hơi nhoà đi.

Dù không gọi tên, dù lời rap ấy như lướt qua, nhưng trái tim em chạm ngay vào điều không lời mà anh gửi gắm.

-----

Hậu trường sau concert náo loạn, tiếng chạy rầm rập, tiếng đồng đội gọi nhau khản giọng. Nhưng khi anh vừa rời sân khấu, mắt lập tức quét qua mọi người, như thể đang tìm kiếm thứ duy nhất làm anh mất tập trung suốt nửa tiếng cuối.

Khi anh rẽ qua hành lang nhỏ dẫn đến cánh cửa bên khu kỹ thuật – em đang đứng ở đó, tựa vai vào tường, tay ôm chai nước, đôi mắt ướt nhưng nụ cười nhẹ như khói sương.

Khi thấy em, anh lập tức bước đến. Không cần nói. Anh chỉ siết em thật chặt, mồ hôi còn dính ướt lưng áo, hơi thở còn gấp, nhưng vòng tay anh thì đầy yên ổn.

"Anh tưởng em sẽ không đến," – Anh khẽ thở, chôn mặt vào tóc em.

"Em cũng tưởng mình sẽ không khóc." – Em bật cười nghèn nghẹn. "Nhưng không kiềm được..."

-----

Tối hôm đó, cả nhóm ngồi ăn lẩu tại ký túc xá gần studio. Em ngồi bên anh, lọt thỏm giữa mấy anh em tinh nghịch.

"Đây là... em gái 'mặt trăng' của Hạo Tường sao?" – Đinh Trình Hâm trêu.

"Nghe nói cậu ấy viết cả đoạn rap tặng riêng đó, trời ơi ngọt muốn sâu răng." - Tống Á Hiên cười nói.

"Coi bộ sắp phát hành bản 'rap thề nguyện' rồi!" - Lưu Diệu Văn cũng góp lời trêu chọc.

Anh cười khẽ, tay siết nhẹ tay em dưới gầm bàn như thể muốn nói: đừng ngại, anh ở đây.

-----

Sáng hôm sau, trời mưa phùn nhẹ.

Hai người nắm tay đi dạo dưới mái hiên dãy phố cổ. Ghé vào một quán bánh cá nướng. Em đút cho anh nửa cái bánh, nóng và ngọt. Anh thì vừa ăn vừa xoa đầu em như trẻ con, ánh mắt đầy sự trìu mến.

Về tới phòng, anh mệt lả. Anh nằm nghiêng trên ghế sofa, tay ôm lấy eo em như gối đầu. Vừa được anh ôm em vừa kể anh nghe về ước mơ ngày bé: làm họa sĩ, vẽ một căn phòng có biển, có nhạc, và có nắng chiều trải trên nền gỗ ấm.

Mắt anh vẫn nhắm nhưng môi mấp máy : "Sau này... chúng ta có một căn nhà như thế, em vẽ, anh hát. Được không?"

Em quay sang nhìn anh. Không phải vì lời hứa, mà là vì ánh mắt đó: chân thành, đủ để mình tin cả một đoạn đường phía trước.

🫂

"Mi ln bước lên sâu khu, anh luôn t nh phi tht bình tĩnh, tht rc r - vì có quá nhiu người đang đi. Nhưng gia muôn ánh mt y, anh vn luôn tìm mt ánh nhìn quen thuc, dù biết rng em chng bao gi c gng ni bt. Em c đâu đó trong bin người, lng l và bình yên. Vy mà ch cn nghĩ đến vic em đang đó, anh li thy mình vng vàng đến l. Ging như dù sân khu có rng đến đâu, ch cn em dõi theo, nơi đó đã là nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro