Chương 24 - Khi em yếu lòng
Căn hộ nhỏ nằm lặng lẽ giữa tầng cao, ánh đèn vàng ấm hắt ra từ phòng khách không đủ xua đi cái lạnh đầu đông se sắt. Khi Nghiêm Hạo Tường đẩy cửa bước vào, anh cảm nhận ngay được sự khác lạ. Không có tiếng dép bông lẹp xẹp chạy ra đón, không có mùi canh nóng hay tiếng em lầm bầm "Sao về trễ vậy?", cũng không có giọng líu ríu hỏi anh muốn ăn gì. Chỉ có sự im lặng, và ánh đèn trong bếp vẫn sáng như ai đó định làm gì đó rồi bỏ quên giữa chừng.
Anh gọi nhẹ: "Em?"
Không có tiếng đáp. Anh đặt túi đồ xuống, bước nhanh về phía phòng ngủ. Trên giường, em đang nằm co người trong chiếc chăn mỏng, mái tóc rối xù phủ lấy khuôn mặt nhợt nhạt. Em chẳng mở mắt, chỉ mím môi khe khẽ khi anh áp tay lên trán – nóng hổi, như thể cả mùa đông đang bị đẩy lùi bởi cơn sốt lặng thầm.
"Em bị từ lúc nào?" – giọng anh dịu đi hẳn, như thể sợ âm thanh sẽ khiến em đau thêm.
Em khẽ mở mắt, môi mấp máy một cách yếu ớt:
"Không biết... trưa thấy hơi lạnh, em tưởng do thời tiết thôi... Giờ đau đầu lắm..."
Anh không nói gì nữa. Chỉ siết lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của em, rồi vội đi lấy thuốc, khăn ấm, nấu cháo.
Căn nhà bỗng đầy tiếng động nhưng không hề ồn – như thể mọi thứ đều đang xoay quanh sự lo lắng âm thầm của anh.
Khi quay lại, em đã rướn người ngồi dậy một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu ăn.
"Không muốn ăn..."
Anh ngồi xuống bên giường, thở nhẹ, rồi lấy thìa cháo thổi nguội: "Không ăn sao uống thuốc? Em muốn sốt cao hơn nữa à?"
Em nhăn mặt, giọng ỉu xìu: "Vậy anh đút đi..."
Chỉ một câu nói, ngắn thôi, mà khiến tim anh thắt lại.
Có chút buồn cười vì sự nhõng nhẽo bất ngờ ấy, nhưng lại khiến anh thấy xót xa đến kỳ lạ.
Anh đút từng thìa cháo, nhẹ nhàng như dỗ trẻ con. Em ăn chậm, mỗi lần nuốt lại nhăn mày. Nhưng không cự nự, chỉ ngồi ngoan ngoãn trong vòng tay anh, đầu tựa nhẹ vào ngực anh, nghe tim anh đập từng nhịp như lời vỗ về.
"Anh đừng đi đâu nha..." – Em lẩm bẩm, mắt nhắm lại sau khi uống thuốc xong.
"Anh không đi đâu cả. Ở đây với em." – Anh khẽ đặt môi lên trán em, nơi vẫn còn âm ấm nhiệt sốt.
Lúc em ngủ rồi, anh ngồi đó thật lâu. Bàn tay em vẫn nắm lấy tay anh như thể sợ anh rời đi. Anh nhớ có lần em từng bảo: "Em đã quen với việc tự chăm mình rồi. Không ai chăm nên phải tự lo." Vậy mà giờ đây, em lại nằm đây, gầy guộc và mỏng manh, như thể chỉ cần anh buông tay, mọi thứ sẽ vỡ ra như chiếc cốc sứ rơi trên sàn.
--------
Sáng hôm sau, em vẫn còn sốt nhẹ. Mắt mở ra đã thấy anh nằm ngủ bên cạnh, vẫn mặc nguyên đồ đi làm hôm qua, gương mặt lấm tấm mệt mỏi. Em khẽ cười, rồi đưa tay vuốt nhẹ má anh. Lúc ấy, anh tỉnh dậy, nhìn em chăm chú.
"Đỡ chưa?"
"Em còn yếu lắm. Anh phải ôm mới khỏi." – Em lại nhõng nhẽo, nhưng lần này trong mắt là niềm ấm áp rất thật.
Anh ôm em, thật chặt. Không phải vì em bệnh. Mà vì anh biết, em đã mở lòng hơn một chút. Em đang dần tin rằng: mình có thể ỷ lại, có thể yếu đuối, có thể buông tay một chút – vì đã có anh ở đây.
Và đôi khi, tình yêu không phải là những lời tỏ tình rộn ràng hay những chuyến đi xa đầy hoa lệ. Mà là khi em ốm, và anh ngồi bên giường suốt đêm. Là khi em đủ tin tưởng để yếu lòng trước anh, và anh đủ kiên nhẫn để không rời đi.
🫂
"Trong căn hộ nhỏ, một ngày thường như bao ngày khác, hai người lặng lẽ học thêm một điều: yêu là khi một người đủ yếu đuối, và người kia sẵn sàng làm chỗ dựa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro