Chương 29 - Đâu là khoảng lặng giữa hai người yêu nhau ?

Có những ngày sống chung không phải vì không yêu nhau, mà là vì quá yêu, nên mới mải miết cố gắng cho nhau, mà quên rằng yêu cũng cần dừng lại để nắm tay, để nói: "Anh vẫn ở đây".

Thời gian gần đây, anh bận lịch làm việc đến mức em không nhớ lần cuối cùng anh cùng ăn cơm tối là khi nào. Buổi sáng anh dậy sớm hơn em, chỉ để lại lời nhắn viết vội bằng bút dạ trên giấy ghi chú: "Em ngủ thêm đi, anh đi trước."

Buổi tối, khi em đã nằm cuộn tròn trong chăn, anh mới về, nhẹ tay gỡ mái tóc rối của em ra khỏi mặt, hôn khẽ rồi lại chìm vào công việc trong phòng nhạc.

Mọi thứ vẫn êm ả, nhưng êm ả đến mức... lạnh.

Em vẫn nấu ăn, vẫn vẽ, vẫn chơi với mèo, vẫn nhìn theo bóng anh đi khuất sau cánh cửa. Nhưng bắt đầu thấy lạc lõng. Cảm giác mình đang tồn tại bên cạnh một người yêu, nhưng không còn hiện diện trong tâm trí họ nữa.

Không ai cãi nhau. Không ai khóc.

Chỉ có sự im lặng gặm nhấm tình yêu.

Tối hôm ấy, mưa.

Em đang đứng rửa bát trong gian bếp nhỏ thì thấy vòng tay anh ôm từ sau lưng. Lặng lẽ. Không nói lời nào. Nước trong bồn vẫn chảy.

Em không quay lại.

Chỉ cúi đầu, cắn môi.

Anh hỏi:

– "Em giận anh à?"

Em không trả lời.

Chỉ khẽ gật. Lòng nghèn nghẹn. Không phải một sự giận dữ nào đó có thể bùng lên, mà là kiểu mỏi mệt, hụt hẫng rất dịu dàng.

– "Em thấy mình đang sống cùng anh, nhưng giống như sống một mình."

Giọng em nhỏ như tiếng mưa rơi ngoài hiên.

Anh khựng lại. Tay vẫn ôm em, nhưng tim anh thì siết lại.

– "Anh xin lỗi... Anh cứ tưởng mình đang làm điều tốt. Tập trung hơn, để lo được nhiều hơn cho em. Nhưng anh không biết... mình đã khiến em thấy cô đơn."

-----

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự lặng thinh giữa họ dạo gần đây.

Không phải là một trận cãi vã, cũng chẳng phải là nỗi giận hờn cụ thể. Chỉ là sự lặng im. Những buổi tối anh về muộn. Những sáng em thức dậy trước và ngồi vẽ một mình bên cửa sổ. Căn nhà vẫn ấm, nhưng giữa hai người, có chút khoảng cách không tên.

Một buổi chiều, em không vẽ nữa. Chỉ ngồi bên ban công, gió khẽ thổi vào mái tóc rối bời. Anh về, nhìn thấy dáng em co lại trong chiếc hoodie rộng, mèo con nằm gọn trong lòng. Anh im lặng bỏ giày, đến bên em, ngồi xuống.

"Em ổn chứ?" – Giọng anh rất nhẹ.

Em không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nhưng mắt nhìn xa xăm.

"Anh biết dạo này anh hơi... lơ là. Anh xin lỗi."

Lần này em ngẩng lên nhìn anh. Không giận.

Cũng không trách. Chỉ là ánh mắt chất đầy những điều chưa kịp nói.

"Em không cần anh xin lỗi," – Em khẽ nói – "Chỉ là đôi khi, em thấy mình như cái bóng lặng lẽ trôi ngang ngày của anh."

Anh nhìn em. Lần đầu tiên trong nhiều tuần, anh thực sự nhìn thấy em – không phải như người vẽ tranh bên khung cửa, không phải như người luôn dịu dàng chờ anh về, mà là cô gái bé nhỏ cũng có những mong manh và tổn thương riêng.

Anh vươn tay nắm lấy tay em, kéo nhẹ: "Lại đây."

Em để mặc mình được kéo sát vào anh. Anh vòng tay ôm em từ phía sau, cằm tựa lên vai em.

"Có thể anh không nói đủ. Nhưng em chưa bao giờ là cái bóng trong anh cả. Em là ánh sáng. Là thứ duy nhất khiến những ngày mỏi mệt của anh không trở nên vô nghĩa."

Em cười rất khẽ, đầu tựa vào anh, mắt vẫn dõi theo hoàng hôn ngoài ban công.

"Nhưng ánh sáng cũng cần được lắng nghe," – Em nói – "Dù em không trách gì anh, nhưng em cần được biết... mình vẫn còn ở trong thế giới của anh, dù chỉ là những điều nhỏ."

Anh im lặng vài giây, rồi thì thầm bên tai em: "Anh biết mình sai. Những ngày tập luyện cho tour sắp tới khiến anh bị cuốn đi... Anh cứ nghĩ chỉ cần cố gắng thật nhiều thì khi mọi thứ xong xuôi, mình có thể dành trọn vẹn thời gian cho em. Nhưng anh đã quên mất, em cần anh bây giờ, không phải sau này."

Em khẽ gật đầu, giọng nghèn nghẹn: "Đôi khi em cũng không cần gì nhiều. Chỉ cần một cái ôm khi anh về. Hay một câu hỏi 'Hôm nay em có mệt không?'... Em không đòi hỏi gì, nhưng em sợ nếu mình cứ im lặng, thì đến lúc nào đó, khoảng trống giữa tụi mình sẽ không lấp được nữa."

Anh xoay em lại đối diện. Đôi mắt em ươn ướt, không hẳn là nước mắt, chỉ là cái nhìn chênh vênh.

"Anh sai rồi," – Anh khẽ nói – "Những điều em vừa nói... anh đều ghi nhớ. Anh không bao giờ muốn em một mình trong ngôi nhà này, ngay cả khi anh đang ở cùng em."

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán em. Em khẽ khịt mũi, tay vẫn không buông khỏi áo anh.

"Mình làm gì đó cùng nhau đi," – Anh nói – "Chỉ hai đứa, không điện thoại, không công việc."

Em gật đầu. Rồi hai người cùng nhau dọn một góc ban công, trải thảm, bày ghế lười, đem mền ra. Mèo con cũng cuộn tròn bên cạnh.

Anh mở nhạc nhỏ, một playlist cũ mà em từng làm cho anh thời mới quen. Những bản acoustic dịu dàng vang lên trong không gian lặng yên, như vá lại những khoảng trống.

Một lúc sau, anh bất ngờ đưa em một cuốn sổ nhỏ.

"Gì đây?" – Em hỏi.

"Anh định viết từ hôm qua... nhưng mãi không có thời gian."

Trên bìa là dòng chữ: "Mi ngày mt điu nh cho em".

Em mở ra. Trang đầu:

"Ngày 1 – Anh nh em khi nhìn thy màu hoa lam tinh xanh hôm nay. Ging ln em lng l tng anh hôm studio."

Em lặng người. Cầm cuốn sổ mà tim thắt lại vì xúc động.

"Em... không biết anh để ý mấy điều nhỏ vậy."

"Vì đó là những điều quan trọng nhất," – Anh nói – "Em từng nói chỉ cần em vẫn ở trong thế giới của anh. Vậy anh sẽ viết từng ngày, để em biết, em chưa từng rời khỏi đó."

Em ôm lấy anh. Lần này là cái ôm thật chặt. Không vì buồn, không vì giận. Mà là vì trong sự lặng thinh, họ đã tìm lại được nhau – bằng sự lắng nghe, bằng một cái nhìn, bằng một cuốn sổ tay nhỏ.

🫂

"Gia nhng khong lng, h đã hc được cách yêu nhau bng s thu hiu. Không phi lúc nào cũng là nhng điu ln lao, mà là nhng chi tiết nh – mt cái chm tay, mt câu hi, mt cun s tay. Nhng th không n ào, nhưng đ đ biết rng: tình yêu vn đó, chưa tng ri đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro