Chương 102
Edit: Min
Bởi vì bị trúng độc quá lâu, An Hồn Tán trong cơ thể Lâm Giang Nguyệt đã tích tụ đến mức đáng sợ, ngay khi linh thức của Lâm Giang Nguyệt trở lại, An Hồn Tán liền bắt đầu điên cuồng công kích linh thức của nàng.
Dù vẫn còn đang hôn mê, nhưng lông mày của Lâm Giang Nguyệt vô thức nhíu lại, trên mặt mơ hồ hiện lên một tia đau đớn.
"Mau, thuốc giải." Phương Thiên Nguyên quát khẽ ra tiếng.
Mục Áo cúi người, nhanh chóng đưa thuốc giải trong tay vào miệng Lâm Giang Nguyệt, thuốc giải liền hóa thành mấy đạo ánh sáng trắng, sắc mặt Lâm Giang Nguyệt mới dịu đi một chút.
Thấy vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Kế tiếp...... Chỉ có thể dựa vào nỗ lực của sư muội." Phương Thiên Nguyên thở dài.
Mục Áo im lặng, ngẩng đầu nhìn Đạm Ly: "Bao lâu nữa Giang Nguyệt mới tỉnh lại?"
Đạm Ly do dự một lát, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lâm Sơ Vân, mới mở miệng nói, "Nếu thuận lợi, ba ngày sau Lâm phu nhân sẽ thức tỉnh."
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra......
Lâm Sơ Vân mím môi, lặng lẽ nhìn nữ tử trong quan tài băng một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Đạm Ly, "Tam sư huynh, đệ có thể tạm thời ở Linh Dược phong ba ngày được không?"
Đạm Ly sửng sốt một chút, gật đầu, "Tất nhiên là có thể, vậy ta bảo đệ tử đi chuẩn bị phòng khách......"
"Không cần."
Lâm Sơ Vân hơi lắc đầu, rồi trực tiếp biến thành tiểu hắc miêu, rơi vào trong lòng ngực Lâm Giang Nguyệt.
Tiểu hắc miêu không dám đạp lên người Lâm Giang Nguyệt, xoay người hai lần trong quan tài băng, rồi cuộn tròn dưới cổ Lâm Giang Nguyệt, cái đuôi tựa nhẹ vào xương quai xanh của Lâm Giang Nguyệt.
Nhiệt độ của quan tài băng rất thấp, Đạm Ly cau mày, có chút lo lắng tiểu hắc miêu bị giá rét của quan tài băng làm tổn thương, "Như vậy không......"
"Vậy bản tôn cũng làm phiền." Mục Áo đột nhiên lên tiếng, hóa thành hình thú khổng lồ, nghiêng người vây quanh quan tài băng ở giữa phòng, đầu thú đặt ở một góc quan tài băng, đuôi thú đem quan tài băng bao kín mít.
Thoạt nhìn, giống như là đem quan tài băng ôm ở trong lòng ngực.
Mặc dù, sau khi biết thân thế của Lâm Sơ Vân, Đạm Ly đã suy đoán được bản thể của Mục Áo, nhưng hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới, bản thể của Mục Áo lại lớn như vậy —— gần như lấp đầy toàn bộ căn phòng bên trong.
Đạm Ly nhìn con cự thú màu đen kia, rồi nhìn con mèo nhỏ trong quan tài băng, không to bằng móng vuốt của con cự thú, trong lòng hiện lên một câu hỏi sâu sắc:
Cho nên, vì sao sư đệ nhà mình nhỏ như vậy?
Hai cha con cứ thế mạnh mẽ chiếm một chỗ trong Linh Dược phong, may mà vì giải độc cho Lâm Giang Nguyệt, Đạm Ly đã ra lệnh cấm đệ tử trong phong không được phép đến gần nơi này, mới không có bị những người khác nhìn thấy.
Tuy Phương Thiên Nguyên cũng muốn ở lại, nhưng dù sao hắn cũng là chưởng môn của Điểm Tinh Tông, cho dù có Cố Cảnh Sơn thay hắn quản lý công việc trong tông, nhưng cũng có rất nhiều chuyện hắn phải đích thân ra mặt.
Mà Phong Hề Hành ——
Vốn dĩ hắn muốn ở lại, nhưng tiểu hắc miêu lại ló đầu ra, miêu đồng xanh biếc sáng như ánh sao, "Hề Hành, bốn ngày nữa là sinh thần của vi sư, vi sư muốn ngươi chuẩn bị lễ vật sinh thần."
Phong Hề Hành nghĩ đến món quà đã hoàn thành một nửa, nhìn ánh mắt mong đợi của tiểu hắc miêu, cuối cùng vẫn là thở dài, thỏa hiệp rời đi.
Trong phòng thuốc chỉ còn lại hai cha con, cùng với Lâm Giang Nguyệt đang hôn mê, Đạm Ly đem linh dược mà Lâm Giang Nguyệt cần uống mấy ngày qua cho hai người, sau đó không nhịn được nữa, đi đến một căn phòng trống gần đó nghỉ ngơi.
"Cha......" Tiểu hắc miêu ghé vào cái đuôi của cự thú, bởi vì màu sắc quá giống nhau, thoạt nhìn giống như là cái đuôi dài có một đôi miêu đồng xanh biếc, "Mẹ là ...... Người như thế nào?"
Cự thú nửa mở mắt, cúi đầu nhìn nử tữ trong quan tài băng, đôi mắt thú luôn lạnh nhạt lại tràn đầy dịu dàng, dường như là đang nghĩ đến điều gì đó, giọng nói mang theo vài phần ý cười, "Mẹ con là một người rất ôn nhu."
Trong đầu tiểu hắc miêu hiện ra một nữ tử đang mỉm cười.
"Nàng rất thích hoa cỏ."
Tiểu hắc miêu yên lặng tưởng tượng bộ dáng của nữ tử trong biển hoa.
"Nàng cũng rất thích động vật, và cũng rất tốt với chúng." Cự thú thấp giọng nói.
Tiểu hắc miêu tưởng tượng thấy một nữ tử cười dịu dàng ôm một con tiểu hắc miêu, còn nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
"Cha con thật vất vả mới theo đuổi được mẹ của con." Cự thú cảm khái nói, "Dù sao thì mối quan hệ khi đó giữa Yêu giới cùng Tu Chân giới cũng không tốt, tiểu tử Phương Thiên Nguyên kia không ít lần cùng cha đánh nhau."
"Vậy cuối cùng ai thắng?" Tiểu hắc miêu tò mò hỏi.
Cự thú trầm mặc một lát, cái đuôi vung lên, đem tiểu hắc miêu ném vào trong quan tài băng, "Đương nhiên là cha, con cho rằng Phương Thiên Nguyên có thể đánh thắng ta. Nếu không phải vì sợ phu nhân tức giận, ta đã sớm đem tiểu tử kia đánh một trận rồi."
Tiểu hắc miêu cố gắng lật người trong quan tài băng, lắc lắc lớp sương trên chóp mũi, liếc nhìn cha mình một cái, trong lòng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: Này rõ ràng là thẹn quá hoá giận!
Nhưng mà cự thú tỏ vẻ, lời hắn nói chính là thật sự, hơn nữa, không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.
Tiểu hắc miêu nhìn lão cha cự tuyệt giao tiếp, thậm chí còn cưỡng ép cái đuôi lớn che quan tài băng, tiểu hắc miêu lắc lắc chóp đuôi, rồi tự mình nằm xuống cạnh má Lâm Giang Nguyệt.
Hơi thở trên người mẹ có mùi rất thơm, có cảm giác se lạnh và thơm mùi hoa, tiểu hắc miêu mơ hồ ngửi, bất tri bất giác liền lâm vào ngủ say.
Bên ngoài quan tài băng, cự thú cảm thấy hơi thở của tiểu hắc miêu dần ổn định lại, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía băng quan, nhóc con nhà mình đang nằm bên cạnh phu nhân, trông vừa nhỏ nhắn vừa ngoan ngoãn, tai mèo thỉnh thoảng run rẩy.
"Hừ......" Cự thú bất mãn hừ một tiếng, nhưng lại dùng đuôi bảo vệ một người một mèo, nằm ở một bên nhắm mắt lại, đôi tai vẫn cảnh giác dựng lên, tùy thời đề phòng người ngoài tới gần.
......
Đối với chuyện linh hồn của mình xuất khiếu, Lâm Sơ Vân cực kì bình tĩnh, vì vậy khi mở mắt ra, liền thấy được hẻm núi xa lạ, y thậm chí còn có tâm tình nhìn bông hoa màu tím nở rộ ở rìa hẻm núi.
Những bông hoa màu tím đó trông rất đẹp, cánh hoa mỏng manh bị gió thổi qua như muốn rơi xuống đáy vực.
Lâm Sơ Vân nhìn bông hoa, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, vô thức tiến lên một bước, sau đó bị một lực mạnh kéo cổ áo lại, buộc phải lùi về hai bước.
Trong lúc Lâm Sơ Vân bước về phía trước, bông hoa màu tím đột nhiên phồng lên mấy chục lần, những cánh hoa vốn mỏng manh trở nên cứng ngắc, xuất hiện một vòng gai sắc nhọn, hung hăng cắn vào vị trí Lâm Sơ Vân đứng lúc trước.
Trong phút chốc, bụi mù bay lên, một cái hố sâu hiện ra trước mặt.
Đồng tử của Lâm Sơ Vân co rút, y nhanh chóng lùi lại ba bước, thấy bông hoa không chạm tới mình, y thở phào nhẹ nhõm, "Đây là cái quỷ gì vậy......"
"Đó là hoa ma quỷ." Một giọng nữ dịu dàng vang lên sau lưng, "Trước dùng bề ngoài mảnh mai lừa gạt tu sĩ, chờ khi tu sĩ đến gần sẽ một ngụm nuốt chửng, những cái gai nhọn đó đều mang theo kịch độc, nếu bị dính phải thì sẽ không có cách nào vận chuyển được linh lực, chỉ có thể bị chúng cắn nuốt."
"Trời." Lâm Sơ Vân nuốt nuốt nước miếng, "Những bông hoa này quá đáng sợ......"
Y chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, liền thấy một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt đứng ở phía sau, nữ tử có chút tò mò nhìn y, mặt mày ôn hoà, "Ngươi đi vào như thế nào?"
Lâm Sơ Vân hơi hơi hé miệng, nhìn khuôn mặt Lâm Giang Nguyệt có bảy phần giống mình, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói, "...... Ở trong mộng đi vào."
Lâm Giang Nguyệt nghe vậy không khỏi mỉm cười, tựa hồ cho rằng Lâm Sơ Vân đang trêu chọc mình. Lâm Giang Nguyệt này so với người trong quan tài băng trẻ hơn một chút, hình như cũng không biết Lâm Sơ Vân.
"Ngài......" Lâm Sơ Vân có chút sững sờ, nhìn Lâm Giang Nguyệt đi ngang qua mình...... Khoan đã, bông hoa đó không phải ở đằng kia sao?! Lâm Sơ Vân bỗng nhiên quay đầu, nôn nóng mở miệng, "Chờ một! Bên kia nguy...... Hiểm?"
Lâm Giang Nguyệt đứng dưới hoa ma quỷ, nghi hoặc quay đầu lại.
Thấy Lâm Sơ Vân kinh ngạc nhìn mình, nàng mới bừng tỉnh phản ứng lại, vươn tay sờ sờ cánh hoa ma quỷ, lời nói mang theo vài phần xin lỗi, "Đứa nhỏ này thật ra là do ta nuôi dưỡng, bình thường nó rất ngoan ngoãn, vừa rồi có thể là do không quen thuộc hơi thở của ngươi, cho nên mới đột nhiên công kích ngươi, thật sự xin lỗi."
"......"
Lâm Sơ Vân nhìn hoa ma quỷ lớn hơn mẹ mình ba bốn lần, lời nói của Mục Áo hiện lên trong đầu.
"Mẹ con rất thích hoa cỏ......"
Cha, con cảm thấy người đối với khái niệm hoa cỏ có hơi sai sai!
Vì Lâm Sơ Vân không nói ra lai lịch, Lâm Giang Nguyệt đành phải đưa người trở về tông môn, Lâm Sơ Vân lúc này mới kinh ngạc phát hiện, y thế mà trở về Điểm Tinh Tông của mấy trăm năm trước, nơi vừa nãy kỳ thật là ngọn núi phía sau bên cạnh Linh Vân phong, hơn nữa......
"Sư huynh." Lâm Giang Nguyệt cười tủm tỉm mang theo người tới chào hỏi.
Phương Thiên Nguyên nhìn trẻ hơn hiện tại mấy tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu với Lâm Giang Nguyệt, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Sơ Vân, lông mày hơi nhíu lại, "Người này là ai?"
Lâm Giang Nguyệt chột dạ chớp mắt một cái, mới buồn rầu mở miệng nói, "Cậu ấy nói mình mất trí nhớ, cho nên ta liền đem cậu ấy về."
Phương Thiên Nguyên cau mày, giọng điệu có chút khiển trách nói: "Người này lai lịch không rõ, thân phận đáng nghi. Làm sao có thể đưa thẳng vào trong tông môn? Nếu như..."
"Sư huynh." Lâm Giang Nguyệt nhướng mày, một tay lấy ra cái roi dài, "Huynh nói cái gì?"
"......" Phương Thiên Nguyên trầm mặc một lát, khoát tay áo, nhanh chóng đổi chủ đề, "Sư tôn có việc tìm muội, muội cùng ta đi gặp sư tôn trước."
Lâm Giang Nguyệt lắc đầu, cự tuyệt nói, "Ta đi an bài cho cậu ấy trước, sau đó sẽ đi gặp sư tôn."
Phương Thiên Nguyên cau mày, có chút cảnh giác nhìn Lâm Sơ Vân, cuối cùng rời đi trước.
Lâm Sơ Vân ở một bên nhìn cây roi dài, yên lặng nghĩ đến lời của cha nói.
"Mẹ con là một người rất ôn nhu."
Vung roi...... Ôn nhu?
Nhìn Phương Thiên Nguyên đi xa, Lâm Giang Nguyệt mới thu hồi roi dài trong tay, nàng quay đầu nhìn Lâm Sơ Vân, cũng có chút mê mang.
Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sơ Vân, tâm liền sinh ra thân cận, nàng cảm thấy người này rất quen thuộc —— hơn nữa, cũng rất quan trọng với nàng, quan trọng đến mức khi sư huynh hoài nghi y, nàng sẽ rất không vui.
Nhưng nàng chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua người này, Lâm Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Vân một lúc lâu, khiến tai Lâm Sơ Vân đỏ bừng mới nói: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là ......" Lâm Sơ Vân còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào trên đầu Lâm Giang Nguyệt.
Trên người Lâm Giang Nguyệt không có nhiều đồ trang trí, trên đầu cũng chỉ đơn giản dùng một cây trâm cài, nhưng trọng điểm là, Lâm Sơ Vân đã nhìn thấy cây trâm này.
Đó là bên trong quan tài băng, mẹ mang cây trâm này trên đầu, vấn đề tiếp theo là cây trâm này là do cha làm tặng cho mẹ —— mặc dù nó rất thô, hoa chạm khắc cũng sai —— nhưng nó thực sự là cha tặng cho mẹ.
Nhưng bây giờ Lâm Giang Nguyệt vẫn còn ở Điểm Tinh Tông, hẳn là chưa gặp qua Mục Áo, sao có thể có được cái trâm cài này?
Không thích hợp.
"Xin lỗi." Lâm Sơ Vân cau mày, giơ tay lấy cây trâm trên đầu Lâm Giang Nguyệt, mái tóc dài của Lâm Giang Nguyệt xõa ra sau lưng, nhưng nàng lại không né tránh, "Ngài có nhớ cây trâm này là từ đâu ra không?"
Ánh mắt Lâm Giang Nguyệt rơi vào cây trâm, có chút kinh ngạc, cùng với —— bừng tỉnh, "Mục Áo...."
Trong tiếng gọi trầm thấp và nhẹ nhàng đó, toàn bộ khung cảnh bắt đầu sụp đổ, chỉ còn Lâm Giang Nguyệt và Lâm Sơ Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Sau khi tất cả khung cảnh sụp đổ, Lâm Sơ Vân cuối cùng cũng nhìn rõ xung quanh.
"Đây là....."
Y và Lâm Giang Nguyệt đang đứng trong một tấm chắn ánh sáng trắng, bên ngoài tấm chắn xuất hiện một làn sương xanh kỳ lạ, trong làn sương dường như có tiếng thì thầm, nhưng bọn họ không thể nghe rõ.
"Aizz." Lâm Giang Nguyệt cầm lấy cây trâm trong tay Lâm Xuân Vân, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm, "Đã sớm nói với hắn, không cần trâm cài không cần trâm cài, một hai phải làm bằng được."
Dù nói vậy nhưng Lâm Giang Nguyệt vẫn cài cây trâm lên đầu.
Thấy Lâm Sơ Vân ngơ ngác nhìn mình, trong mắt Lâm Giang Nguyệt hiện lên ý cười, nàng đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc Lâm Sơ Vân, dịu dàng nói: "Nhóc con, đã lâu không gặp."
"...... Mẹ?" Lâm Sơ Vân khó hiểu, y nhìn bốn phía, sau đó nhìn về phía Lâm Giang Nguyệt, "Đây là đâu? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Nơi này...... Xem như linh thức của mẹ đi, những cái đó đó là An Hồn Tán." Lâm Giang Nguyệt nhìn màn sương xanh xung quanh, vẻ mặt đông lạnh, "Vừa rồi là ảo cảnh do An Hồn Tán bày ra cho mẹ, mẹ nhất thời không để ý liền trúng chiêu."
Khi đó tình hình rất cấp bách, nàng đã nghĩ đến việc chọn một thứ quan trọng làm chìa khóa để phá vỡ ảo ảnh, lại không nghĩ rằng cuối cùng tiềm thức chọn trâm.
Nếu là không có Lâm Sơ Vân, Lâm Giang Nguyệt căn bản không nhớ đến cây trâm trên đầu, cũng không thể nhận ra mình đang ở trong ảo ảnh, rất có khả năng sẽ vô thức rời khỏi ánh sáng trắng, cuối cùng bị An Hồn Tán cắn nuốt.
Trong khi hai người đang nói chuyện, làn sương xanh bên ngoài ánh sáng trắng dường như nhận ra ảo ảnh đã bị phá vỡ, bắt đầu liên tục tấn công sự bảo vệ của ánh sáng trắng. Mặc dù, ánh sáng trắng này trông rất yếu ớt, nhưng nó vẫn chịu được tác động sâu của làn sương xanh.
Lâm Sơ Vân quay lại nhìn vào trung tâm của luồng sáng trắng, quả nhiên thấy được thuốc giải lơ lửng ở giữa, nhưng nó nhỏ hơn mấy lần so với những gì y nhớ.
"Nhóc con ngoan," Lâm Giang Nguyệt duỗi tay ra, rất ôn nhu —— nhưng thái độ lại kiên định đem Lâm Sơ Vân đầu xoay trở về, "Yên tâm, mẹ rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Lâm Sơ Vân mím môi, tuy rằng trong lòng bất an nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Thân thể y dần dần biến thành ánh sáng trắng, chuẩn bị rời khỏi đây, nhìn Lâm Giang Nguyệt với ánh mắt đầy lưu luyến.
Nhìn thấy biểu cảm của y, Lâm Giang Nguyệt nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng rồi nhóc con, nhớ rõ nói cho cha con."
Lâm Sơ Vân sửng sốt, mờ mịt nhìn nàng.
"Chờ đi ra ngoài, mẹ nhất định phải tính sổ với hắn vì đã làm nhóc con của mẹ khóc." Giọng nói của Lâm Giang Nguyệt rất nhẹ nhàng.
Lâm Sơ Vân ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì đã tỉnh dậy.
Tiểu hắc miêu ngồi xổm trong quan tài băng một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy trèo ra khỏi quan tài băng.
Hai bàn chân trước treo trên quan tài băng, tiểu hắc miêu chỉ thò đầu ra, nhìn cự thú bị động tĩnh của mình đánh thức, "Cha."
"Bản tôn đã nói là bản tôn thắng!" Cự thú theo bản năng phản bác nói.
Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt, rất ngoan ngoãn lặp lại từng chữ từng chữ của Lâm Giang Nguyệt, sau đó, nhìn cái đuôi đột nhiên cứng đờ của cự thú, y hài lòng nhảy trở lại bên cạnh Lâm Giang Nguyệt, yên lặng chờ mẹ tỉnh lại.
............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro