Chap 23: Người con gái mệnh khổ

Hàn Phong đặt chân vào phòng, thì thấy Uyển Nhi đang co do ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn lâu lâu lại chảy ra những giọt nước mắt cay đắng kia, khiến lòng ngực anh không ngừng nhói đau.

Cả người Uyển Nhi đầy rẫy vết bầm tím do gã ta để lại, cộng với những vết thương cũ trông thật đau lòng.

Cả người cô không một mảnh vải che thân, bờ vai mong manh khẽ run lên vì lạnh. Chẳng hiểu sao, Hàn Phong lại cởi chiếc áo đang khoác trên người mình, khoác lên cho cô, che đi những vết bầm tím kia. Nhìn thấy Hàn Phong, Uyển Nhi như có phản ứng trở lại. Cô trừng mắt nhìn hắn, có phần giận dữ nhìn anh.

Chính là anh, người cô yêu nhất cuộc đời này, lại nhẫn tâm vấy bẩn thân thể của cô, bây giờ anh còn ở đây làm những điều này để làm gì? Là thương hại cô sao? Bạch Uyển Nhi cô không cần.

Cô đưa tay hất chiếc áo khoác của anh ra, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh, đôi tay siết chặt, thanh ấm yếu ớt khàn khàn, cổ họng đau ầm ĩ như bị xé nát.

- Tôi không cần sự thương hại của anh!

- Cô...

Hàn Phong nghẹn họng, không nói được gì, Uyển Nhi càng mỉa mai nhìn anh nói:

- Tôi đã thành bộ dạng này rồi, anh hài lòng chưa, Dương Hàn Phong?

Đôi bàn tay cô siết chặt đau nhói, ánh mắt nhìn anh càng thêm tức giận.

Sao anh có thể làm như vậy với cô? Rốt cuộc con người anh có lương tâm không? Không lẽ, trái tim anh làm bằng sắt, đá hay sao? Nhìn ánh mắt câm phẫn của Uyển Nhi, Hàn Phong lại cảm thấy khó chịu.

Anh đưa tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng cô lại phản ứng rất dữ dội, ánh mắt né tránh nhìn chằm chằm anh. Hàn Phong thấy thế khó khăn thu tay lại. Đúng là trong lòng rất khó chịu khi thấy bộ dạng thảm thương này của Uyển Nhi, nhưng anh vẫn không khống chế được bản thân mà nói ra những lời tàn nhẫn làm tổn thương cô.

- Cô có thể nhẫn tâm hại chết Thi Ngữ, rồi còn cả Tư Hải thì đây là cái giá cô nên trả, nhiêu đây quả thật chưa là gì với loại đàn bà ác độc như cô!

- Trả thù? Chuyện này cũng là kế hoạch để anh trả thù tôi? Ngay cả việc tặng vợ mình cho tên đàn ông khác, anh cũng sẵn sàng. Vậy chẳng thà anh giết tôi đi cho xong!
Uyển Nhi đau đớn gào lên, bao nhiêu uất ức, đau khổ giờ phút này như muốn tuôn trào.

- Giết cô sao? Tôi nói rồi, cái chết là quá dễ dàng với cô, tôi lại muốn thay vào đó để cô sống không bằng chết vậy sẽ dày vò hơn nhiều.

Anh gằn lên từng chữ, nói đến đây đã không kìm được cơn tức giận.

Uyển Nhi nghe xong, khóe môi khẽ bật cười, nước mắt ứa đọng lại rơi ra từng giọt.

- Nếu đó là điều anh muốn, vậy chúc mừng anh điều anh muốn đã đạt được rồi, tôi bây giờ như anh nói, chết không được mà sống cũng chẳng xong rồi. Anh hài lòng chưa, Dương Hàn Phong?

Hàn Phong trầm mặt nhìn đôi mắt đầy tuyệt vọng của cô, anh im lặng không nói gì, trong tim như có thứ gì đó bóp nghẹn lại, khó chịu vô cùng.

Đôi mắt Uyển Nhi khép hờ lại, giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi rơi xuống, thanh âm phát ra bi thương đến nỗi không còn một từ ngữ nào có thể miêu tả nỗi đau thấu trời của cô.

- Dương Hàn Phong, chúng ta hãy ly hôn đi, anh đã thành công phá hủy tôi rồi, vậy nên hãy kết thúc hết đi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ không điểm dừng này nữa...

Uyển Nhi cô thật sự đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ hy vọng anh buông tha cho cô.

- Ly hôn sao? Bạch Uyển Nhi cô đừng có mơ. Tôi vẫn chưa trả thù cô đủ đâu, nhiêu đây chỉ là mới bắt đầu thôi, cho nên cô đừng hòng nhắc đến hai từ "ly hôn" với tôi!

[...]

Giữa khoảng không im lặng, giọng nói từ cổ họng đau rát của cô, nghe thật đau lòng, cô gào lên thật thê lương, giọt nước mắt lần nữa rơi xuống ga giường.

- Tại sao? Anh không yêu tôi vậy sao lại muốn giữ tôi lại? Chẳng lẽ tôi còn giá trị lợi dụng với anh sao?

Không yêu tại sao lại không chịu buông tha cho cô? Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, liệu có còn diễn ra nhiều lần nữa không cô cũng không thể đoán trước được. Nói cho cùng cũng vì cô còn giá trị lợi dụng để giúp anh có được lợi ích...Haha anh có còn là con người không?

Nhìn gương mặt thống khổ, thê lương của cô, tim anh đau nhói lên từng cơn dữ dội. Không phải cô luôn yêu anh sao? Sao bây giờ lại muốn ly hôn? Muốn rời khỏi anh để có được cuộc sống bình yên sao? Cô không xứng có được điều đó. Nghĩ đến đây anh càng thêm giận, nỗi bực tức khó chịu che mờ lí trí, quên đi cơn đau ở ngực, nhìn cô cười khểnh một cái rồi nói:

- Cô nghĩ thế nào cũng được, còn bây giờ mau mặc quần áo vào đi, đừng để tôi phải thấy tấm thân dơ bẩn này của cô thêm nữa, thật ngứa mắt!

Hàn Phong cứ thế tức giận bỏ đi, mặc kệ người con gái đang đau đớn từ thể sát đến tinh thần kia, đóng cửa sầm lại rồi bước đi. Bên trong, Uyển Nhi mất sức lực, nước mắt càng đầm đìa hơn trên gương mặt trắng bệch. Dơ bẩn sao? Ha! Đúng thế, cô rất dơ bẩn, dơ đến nỗi cô cảm thấy kinh tởm cơ thể mình.

Uyển Nhi chống người dậy bước vào nhà tắm, dưới dòng nước lạnh ngắc cô không ngừng cọ rửa lên làn da của mình khiến nó đỏ ửng, những vết bầm tím trông rất ám mụi, nhìn càng chói mắt, Uyển Nhi thấy mình rất dơ bẩn, rất kinh tởm cô kì cọ như muốn xe nát làn da của mình, trên mặt không biết đâu là nước mắt đâu là nước lạnh, chỉ biết nó có mùi vị mặn chát.

Uyển Nhi tắm xong cũng tìm kiếm bộ váy bị xé rách bởi gã đàn ông kia, rất may nó chỉ bị xé rách ở vùng bụng, cô mặc vào rồi lấy chiếc áo vest ban nãy Hàn Phong khoác cho cô mặc lên cài cúc lại, mới che đi những dấu vết bị xé nát của bộ váy. Uyển Nhi về đến biệt thự đã không thấy Hàn Phong đâu, có lẽ anh vẫn chưa về, cô vội lên phòng thay một bộ đồ khác. Rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài bắt taxi đến một nơi.

Nơi Uyển Nhi đến là bệnh viện, cô đến đây không vì lí do nào khác chính là khám bệnh, cô muốn biết tại sao mình lại nôn máu ngày càng nhiều. Uyển Nhi lấy số đợi đến khi tới lượt mình. Khám xong vẫn chưa có kết quả liền cô ngồi lại đợi kết quả. Qua một giờ đồng hồ sau, bác sĩ mới gọi cô vào phòng riêng, vừa bước vào cô đã thấy gương mặt vị bác sĩ rất nghiêm trọng, đâu đó trong lòng đã dấy lên nỗi bất an.

- Mời cô.
Vị bác sĩ nhìn cô, mở lời mời cô ngồi phía đối diện mình.

Uyển Nhi khẽ gật đầu ngồi xuống.

Vị bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, đã dày dặn kinh nghiệm, bà nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay rồi nhìn lên gương mặt hốc hác của cô gái trẻ trước mặt lòng lại thương xót.

- Cô có biết mình đã bị đau dạ dày bao lâu rồi không?

Chần chừ một hồi, Uyển Nhi cũng trả lời, giọng nói cô có phần run rẩy.

- Dạ, khoảng tầm năm năm nay ạ, dạo gần đây tôi cũng hay nôn ra máu, mỗi ngày một nhiều...Có phải dạ dày tôi có vấn đề không bác sĩ?

Vị bác sĩ nghe xong cũng không mấy bất ngờ, vì bảng xét nghiệm trên tay đã cho thấy rõ những gì cô nói, bà khẽ thở dài nhìn cô nói:

- Đúng là dạ dày cô có vấn đề...Những dấu hiệu cô nói, cùng với bảng xét nghiệm trên tay tôi đều là một kết quả, tôi mong cô sẽ bình tĩnh khi biết kết quả này...

Nỗi bất an trong lòng cô vì lời nói của vị bác sĩ càng tăng hơn, gương mặt đã xanh xao cố gắng gượng cười nói:

- Bác sĩ hãy nói cho tôi biết đi, tôi bị làm sao?

- Vì trước đây trong người cô căn bệnh đau dạ dày đã xuất hiện rất lâu, cô cũng không đến bệnh viện điều trị mà vẫn để nó đau trong khoảng thời gian rất dài vì thế nó đã từ một căn bệnh đau dạ dày thông thường trở nặng thành căn bệnh ung thư dạ dày, tình trạng của cô giờ đã từ giai đoạn hai bước sang giai đoạn ba, trước khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, cô nên bàn bạc với người thân để đến bệnh viện điều trị, nếu sớm điều trị có lẽ sự sống của cô sẽ kéo dài thêm một chút...

Uyển Nhi nghe xong đầu óc trở nên tê dại, sao không phải là căn bệnh nào khác mà phải là ung thư? Cô còn chưa có được cuộc sống bình yên mà mình hằng mong ước mà...Cô phải làm sao đây?

Phải cố lắm, Uyển Nhi mới thốt ra được câu hỏi:
- Cụ thể thời gian sống của tôi sẽ là bao lâu nếu không điều trị?

- Nếu không điều trị, bệnh tình sẽ trở nên cực kì nghiêm trọng, thời gian sống sẽ dừng lại khoảng chừng năm tháng nữa, nếu cô điều trị có lẽ sẽ kéo dài hơn!

Thời gian năm tháng liệu có đủ? Điều trị trong đau đớn chỉ kéo dài thêm một chút, định sẵn rằng cô sẽ chết nhưng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nước mắt đau đớn lại rơi xuống, tí tách, sao cuộc đời có thể tàn nhẫn với người con gái này đến vậy, quả thật là mệnh khổ, thật đáng thương...

Cô đã từng hy vọng mình sẽ chết đi, nhưng khi phát hiện ra căn bệnh nan y này, khác vọng sống lại ùa vào tâm trí cô, cô muốn sống thêm vài chục năm nữa, cô còn rất trẻ cô muốn có được cuộc sống tự do mà mình mong ước, cô muốn mình được bình yên sống qua ngày, nhưng ông trời thật nhẫn tâm không để cô đạt được ước muốn lại vội kéo cô dần rời xa thế giới này, thật tàn nhẫn.

Uyển Nhi như chết lặng, lan thang từng bước cô độc trên mặt đường lớn giành cho người đi bộ, bước chân lẽ loi nặng nề chẳng biết đi về đâu, cõi lòng đau đớn thống khổ không thể nói bằng lời, cô thật muốn thét lên, thét lên những uất ức, những bất hạnh mà mình đã trãi qua, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không cất giọng lên nỗi. Có phải đây là kết cục cho một kẻ thất bại như cô không? Có phải đây là dấu chấm hết cho cuộc đời mù mịt không có tương lai của cô không? Haha thật chua xót, thật muốn khóc, nhưng lại nghẹn đến không thể thở nổi. Nếu như cô chết đi, thì cô nhi viện sẽ phải làm sao? Còn bọn trẻ nữa, tương lai của chúng sẽ như thế nào?

Tới chiều muộn, Uyển Nhi mới về đến biệt thự, cô bước vào phòng khách đã thấy Hàn Phong đang ngồi trên sô pha, trên người anh đã thay ra bộ quần áo thoải mái ở nhà, gương mặt anh vẫn không cảm xúc gì ngồi ở đó, có lẽ là đợi cô về. Thấy Uyển Nhi quay về, nỗi lo lắng trong lòng anh từ sớm đến giờ liền lắng xuống, nhưng bên ngoài vẫn mặt lạnh bước về phía Uyển Nhi.

- Đi đâu bây giờ mới về?

Uyển Nhi từ từ ngước nhìn Hàn Phong, chẳng biết từ lúc nào, cảm xúc phẫn nộ trong lòng cô giành cho anh đã dịu đi, bây giờ chỉ còn nỗi đau ầm ĩ ngay lòng ngực này. Hàn Phong, nếu một ngày em không còn trên cõi đời này anh sẽ cảm giác thế nào? Sẽ vui hay sẽ buồn? Ha anh hận cô đến thế, thì có lẽ khi cô chết anh thậm chí còn vui mừng mở tiệc ăn mừng còn không kịp...

Đau quá, thật đau, tại sao lại thế này? Tại sao lại muốn cướp đi tất cả mọi thứ của cô thế này?

Thấy Uyển Nhi nhìn mình bằng đôi mắt tuyệt vọng có phần bất lực khiến Hàn Phong không khỏi khó chịu.
- Tôi hỏi cô đấy!

- Không có gì, chỉ là đi dạo thế thôi, anh không cần phải bận tâm.

Uyển Nhi dời tầm mắt khỏi Hàn Phong, che đi cảm xúc trong lòng, tốt nhất cô không nên để anh biết căn bệnh của mình. Bởi vì khi anh biết, sẽ càng mong cô nhanh chóng chết đi, điều đó còn đau đớn hơn sự dày vò của căn bệnh này nữa. Uyển Nhi khẽ khép hờ đôi mắt mệt mỏi, nói:

- Nếu anh không còn gì nữa, tôi xin phép về phòng trước.

Hàn Phong nghe được câu trả lời cô, mặc dù không tin lắm nhưng vẫn để cô đi về phòng không gằng hỏi cô nữa. Mang theo tâm trạng khó chịu đi về thư phòng, nghĩ đến gương mặt bất lực kia của cô, anh lại càng thêm khó chịu, cô ta có gì đó giấu mình sao?

Hàn Phong như muốn giải tỏa phiền muộn anh mượn rượu để tâm trí mình quên đi gương mặt bất lực của cô. Uống đên khi khá say, Hàn Phong mở hộc tủ bàn làm việc ra, một chiếc hộp tinh sảo được anh lấy từ trong hộc tủ đặt lên bàn, chậm rãi mở ra, bên trong là cặp nhẫn năm xưa Thi Ngữ thiết kế và tặng sinh nhật anh. Anh lấy từ đó ra một chiếc nhẫn, ngắm nghía rồi thì thầm:

- Thi Ngữ...Anh cứ ngỡ trả thù cho em thì sẽ rất hả giận, nhưng tại sao khi nhìn thấy những giọt nước mắt cùng sự tuyệt vọng trong mắt của cô ấy anh lại cảm thấy rất đau, rất khó chịu...Em nói cho anh biết đi, anh phải làm sao? Phải làm sao mới đúng?

Tiếp đó là những ly rượu đưa lên khóe môi, Hàn Phong gượng ép mình uống đến khi say không biết gì.

Uyển Nhi về phòng tắm rửa, rồi lấy những cái bánh cô mua từ trước trong túi sách để ăn, cô cần phải lạc quan lên, tinh thần suy sụp không phải là cách tốt, thời gian sống không còn nhiều cô cần phải tận dụng để làm những việc nên làm, điều đầu tiên Uyển Nhi nghĩ đến chính là ly hôn với Hàn Phong và rời khỏi đây, nhưng xem ra anh không muốn buông tha cho cô, cô liền nghĩ đến cách để bỏ trốn, cô muốn đến một nơi không xô bồ như thành phố, nơi khiến cho cô hưởng thụ những ngày cuối đời.

Đợi đến khi có cơ hội Uyển Nhi sẽ trốn khỏi Hàn Phong. Ăn xong mấy miếng bánh, dạ dày cũng được an ủi, Uyển Nhi quyết định đi xuống tầng lấy nước uống, đi ngang qua thư phòng, thấy cánh cử khép hờ, cô có chút tò mò nhìn vào, thấy không gian khá yên tĩnh, cùng mùi rượu nồng nặc cô khẽ nhíu mày, gõ cửa thử nhưng không thấy anh trả lời đành tự ý bước vào.

Bên trong thư phòng rộng lớn, xung quanh là những kệ sách đồ sộ, Uyển Nhi cẩn thận bước vào, đi đến bàn làm việc đã thấy Hàn Phong đang gục đầu xuống bàn làm việc ngủ mê man, bên canhn là ly rượu đang uống giở, cô gọi nhỏ tên anh:

- Dương Hàn Phong?

Dường như là đã rất say, nên Hàn Phong vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đột nhiên anh lại trở tay, có lẽ là đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn để ngủ, giây phút trở tay đó Uyển Nhi đã thấy chiếc hộp tinh sảo cùng chiếc nhẫn anh đang nắm chặt trên tay, có nằm mơ cô cũng không thể quên hình dạng của chiếc nhẫn này, đó là chiếc nhẫn năm đó cô cùng Thi Ngữ đến tiệm trang sức lấy, là món quà sinh nhật của Thi Ngữ tặng anh.

Hóa ra, những năm gần đây anh vẫn luôn nhìn ngắm nó để thòa mãn nỗi nhớ đối với Thi Ngữ, mỗi lần như vậy có phải là một nỗi đau vì mất đi người mình yêu không?

Có lẽ là vậy, còn điều gì đau hơn khi mất đi người mình yêu thương nhất chứ, điều đó rất dày vò đau đớn, Uyển Nhi hiểu, cô rất hiểu cảm giác của anh. Lúc mơ hồ thoát khỏi dòng suy nghĩ, Uyển Nhi mới phát hiện mắt cô đã ươn ướt, nỗi chua xót nơi cõi lòng lại trồi lên. Nếu như bây giờ chị ấy vẫn còn sống chắc chắn anh sẽ không như bây giờ có phải không? Có phải sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc đến nhường nào không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nguoc