💎Thầy Tôi 🌟 Quyển 2 🔹️ 4 💎

Dưới sự giám sát của Hà Cảnh Thâm, Trần Kha phải bỏ túi lớn tiền giấy Mao Trạch Đông vào chiếc xe biển số xanh của mình, sau đó đích thân lái xe đưa Hà Cảnh Thâm đến khu nhà ở bên ngoài cổng phía đông của trường.

Sau dịch bệnh năm ngoái, giá nhà đất giảm mạnh. Chuẩn bị cho kết hôn, Hà Cảnh Thâm đã mua một căn hộ nhỏ cũ gần khuôn viên trường Đại Học A. Mặc dù là tòa nhà cũ nhưng tuổi đời thực tế của tòa nhà không quá cũ. Xung quanh tòa nhà này có đầy đủ tiện nghi và nhiều cây xanh, khiến nơi đây trở thành nơi tuyệt vời để sinh sống.

Lái xe vào bãi đậu xe, Trần Kha theo chỉ dẫn của Hà Cảnh Thâm đã đậu xe trước bãi xe riêng của Hà Cảnh Thâm. Hai người cùng nhau xuống xe, rẽ vào sảnh thang máy của tòa nhà số sáu. Trên đường đi, Hà Cảnh Thâm đột nhiên nói:

"Năm ngoái tôi đã trúng giải. Đó là bản thiết kế cho Bảo Tàng Lịch Sử Thành phố. Tôi không ngờ mình lại trúng thầu, nhưng tôi đã trúng thầu, hơn nữa còn đoạt giải nữa."

Từ lúc xuống xe, Trần Kha vẫn cầm điện thoại, ngón tay bấm liên tục trả lời tin nhắn. Sau đó anh ấy nhẹ "Ồ!" một tiếng. Anh đã biết chuyện này từ lâu rồi nên không có gì ngạc nhiên.

Ban đầu Trần Kha cũng muốn đấu thầu, nhưng sau khi nhìn thấy dự án của thầy, anh đành từ bỏ. Hừm! Dự án đó của thầy không đoạt giải cũng khó.

"Tô hoàn toàn không biết. Mãi đến khi thông báo trao giải gửi đến trường, tôi mới biết rằng tôi không chỉ giành được giải thưởng mà Hiệp Hội Kiến Trúc Quốc Tế cũng đã dỡ bỏ lệnh cấm đối với tôi. Quá đột ngột. Có vẻ như chuyện này xảy ra không lâu sau khi cậu sang Hoa Kỳ?"

Hả?

À?

Trần Kha khóa màn hình điện thoại. Anh có vẻ đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau một lúc mới nói:

"Em chưa từng nghe nói đến chuyện này. Có phải là trùng hợp không? Ngài đã được bỏ lệnh cấm là tốt rồi. Còn trường học thì sao?"

"Sự cố học thuật cũng đã hủy bỏ."

Hà Cảnh Thâm nói:

"Lãnh đạo nhà trường không công khai mà thông báo riêng cho tôi. Nhà trường cũng đã trao đổi với Bộ Giáo Dục. Ghế chuyên gia của tôi cũng đã được khôi phục."

Trần Kha cảm thấy nhẹ nhỏm. Sau đó tôi tiếp tục kiểm tra tin tức của mình. Thật ra, những chuyện này anh đã biết từ lâu, nhưng khi Hà Cảnh Thâm tự mình nói ra, với anh mà nói tự nhiên lại mang ý nghĩa, cảm xúc khác. Trần Kha thản nhiên đi theo Hà Cảnh Thâm đợi thang máy rồi lên lầu.

"Cậu cai thuốc lá rồi hả?"

"Cai rồi."

Trần Kha nói.

"Tình hình dịch bệnh ở Hoa Kỳ thế nào?"

"Coi như tạm ổn. Ngoại trừ người Trung Hoa, hầu hết mọi người đều không coi trọng chuyện này. Chỉ là nhiễm cảm thôi."

Hạ Cảnh Thâm hỏi:

"Cậu cũng bị nhiễm cảm?"

"KHÔNG."

"Vậy tại sao lâu như vậy mới trở về?"

"Em không mua được vé máy bay. Cuối cùng, em đã mua được một tấm vé trị giá trên trời tám mươi ngàn để lên máy bay. Nếu không em vẫn đang hít virus tự do bên trời Mỹ rồi."

Hà Cảnh Thâm mỉm cười. Vừa biết Trần Kha gặp chuyện, ông đã không chút do dự ủy thác cho một người bạn âm thầm đem vé đến cho Trần Kha, giá cả có cao ngất ngưỡng hay không cũng không quan trọng, bởi vì Trần Kha thiếu thốn mọi thứ, trừ tiền ra. Ông sao không lo lắng cho Trần Kha chứ? Chỉ là không nói ra thôi.

Đã về đến nhà. Ngôi nhà mới của Hà Cảnh Thâm được trang trí rất đơn giản. Không có truyền hình trong phòng khách. Không gian ban đầu dành để Tivi giờ thay thế bằng cái kệ gỗ chạm tới trần nhà, chứa đầy các loại sách. Những dải đèn sáng và tối, đồ nội thất bằng gỗ tối màu thống nhất và những cây xanh rải rác ở các góc phòng đều phản ánh gu thẩm mỹ và sự trau dồi của chủ nhân. Vợ hiền của Hà Cảnh Thâm đang bận rộn trong bếp, Hà Cảnh Thâm thay giày, cởi áo khoác cũng vào bếp phụ giúp. Hai người họ nhanh chóng mang ra một bàn đầy đồ ăn dù không tinh tế nhưng rất chu đáo.

Trần Kha từ khi vào cửa đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không phải là không muốn giúp mà là anh vẫn rất bận rộn. Hơn nữa, cuộc hôn nhân của thầy mình rất khó khăn mới có được, anh không muốn phá vỡ sự bình yên và ấm áp này..... Mình là người thừa.

Không khí bàn ăn khá tốt. Vợ của Hà Cảnh Thâm họ Du, tên là Thanh Liên, sinh cùng năm với Hà Cảnh Thâm, là bạn học thời cấp 3, cùng một khối nhưng khác lớp vì vậy họ đã quen nhau từ lâu thông qua các hoạt động ở trường.

Ba của Trần Kha, Trần Trung giảng dạy tại trường trung học cơ sở trực thuộc Đại Học A, thường được gọi là Trường trung học cơ sở 1 của thành phố, và cũng là giáo viên chủ nhiệm của Du Thanh Liên. Thì ra Du Thanh Liên và Trần Kha cũng có mối quan hệ như vậy. Lúc ba của Trần Kha qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Du Thanh Liên đã thay mặt các bạn cùng lớp đến nhà tang lễ để tiễn đưa ông và đã gặp Trần Kha một lần. Sau đó, Du Thanh Liên cũng nghe được chuyện của gia đình Trần Kha, cô hiểu được đứa nhỏ này lẻ loi một mình lớn lên như vậy không phải chuyện dễ dàng. Và cô không học kiến ​​trúc cũng không quan tâm đến tin tức trong ngành địa ốc. Trên bàn ăn, không ai nhắc đến chuyện cũ, chỉ bảo Trần Kha ăn thêm nhiều món nữa.

Sau bữa ăn, nhiệm vụ của Trần Kha là dọn bàn và rửa chén. Bây giờ chén dĩa đã được rửa bằng máy nên chỉ cần dọn bàn thôi. Sau khi dọn dẹp xong và ra khỏi bếp, Trần Kha phát hiện Du Thanh Liên đã không còn ở nhà nữa. Hà Cảnh Thâm nói:

"Cô ấy đã đi làm. Cô ấy dạy ở một trường trung học và cũng là chủ nhiệm lớp. Cô ấy thường bận rộn hơn tôi. Nếu không, cô ấy sẽ không độc thân đến tuổi này như tôi."

Trần Kha lấy lại tinh thần. Vậy à! Mình hiểu rồi. Sau đó, anh gọi thêm hai cuộc gọi nữa. Không nên ở lại đây lâu, ở lại đây lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay. Cho nên Trần Kha định ăn xong canh và cơm sẽ rời đi ngay.

Anh sắp rời đi thì Hà Cảnh Thâm đột nhiên hỏi:

"Trần Kha, tôi có phải trước thu em vào lại sư môn em mới cho tôi biết hết sự thật không?"

Nắng thu từ hai hướng bắc nam trong căn phòng đều chiếu lên chiếc bàn ăn hình chữ nhật.

Cuối cùng Trần Kha cũng chịu bấm tắt điện thoại rồi bỏ vào lại túi áo khoác. Sau khi hít một hơi dài, anh đứng thẳng, cao, mảnh khảnh và vững vàng, mỉm cười nói:

"Thầy Thâm mấy lời em nói đều là sự thật."

"Em vừa đến Hoa Kỳ liền bị nhiễm Covid - 19, chưa đến ba ngày đã chuyển biến nghiêm trọng. Em đã gửi tin nhắn cầu cứu cho người bạn tốt Đàm Triệt của mình mới được đưa vào Bệnh Viện Trung tâm New York. Em một lần hôn mê đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, suốt bảy ngày phải dựa vào ECMO để duy trì sự sống. Cuối cùng, chính những kháng thể mà Đàm Triệt đã chuyển đến đã cứu em. Em đã tiêm ba mũi thuốc kháng thể, mỗi mũi có giá tám triệu đô la. Tôi còn nghe nói phổi của em vẫn chưa khỏe hẳn và cả đời có thể không bao giờ tập thể dục mạnh mẽ được nữa. Có lẽ đó mới là nguyên nhân khiến em bỏ thuốc lá, điều mà em đã không thể cai trong kỳ nghỉ hè trước đây?"

Trần Kha lắng nghe từng lời Hạ Cảnh Thâm nói. Đột nhiên anh cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh ngắt và một luồng gió lạnh thổi qua thổi lại sau lưng. Không hề để ý, anh ta bước nửa bước về phía cửa phòng khách. Tuy nhiên, Hà Cảnh Thâm lại nói ngay:

"Lần này em sang Hoa Kỳ là để lật ngược vụ án của tôi. Em tìm được người giúp tôi đổi tên tác giả bản thảo. Em đưa cho ông ta tài liệu gốc của bản thảo. Bởi vì tác phẩm đã xuất bản nhiều năm, và tác phẩm của JK không có bằng chứng bị sao chép, dưới chức cụ của ông ấy, Viện Kiến Trúc Quốc Tế đã xác định rằng lý do phán quyết sao chép năm đó là không đủ, và do đó đã dỡ bỏ lệnh cấm đối với tôi. Trong quá trình này, em đã tặng cho người đó hơn bảy mươi lăm triệu đô la Mỹ tiền quyên góp chính trị để giúp ông ta tranh cử vào Quốc Hội. Em cũng đã đến nhà của Lý Thành Chung xin ông ta giúp tôi khôi phục lại ghế của mình tại Viện Kiến Trúc Quốc Tế. Nhưng Lý Thành Chung không đồng ý."

Hà Cảnh Thâm bình tĩnh nhìn Trần Kha. Mỗi lời ông nói đều không chứa đựng cảm xúc nặng nề. Sự bình yên này không giống với sự thờ ơ cố tình bị kìm nén trong quá khứ. Giờ đây ông đã gần bốn mươi tuổi, ở tuổi bốn mươi, ông không còn chút nghi ngờ nào nữa, mặc dù trông ông không khác gì hồi ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi. Bao năm trôi qua, thời gian như một con dao, khắc những vết sẹo sâu vào tâm hồn ông.

Cuối cùng, Hà Cảnh Thâm hỏi:

"Vậy Trần Kha, em đều nói thật sao?"

🔹️🔹️2025/2/28🔹️🔹️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro