Chương 22
Tôi lặng nhìn Hoàng Anh, những suy nghĩ chậm dần đi . Nếu có một câu từ biểu đạt cảm xúc rõ ràng nhất trong cuốn nhật kí thì nó ắt hẳn là câu : "Tôi thấy Hoàng Anh khóc nhưng tôi chẳng thể làm gì" .
Chi đặt hai tay lên vai tôi, hai mắt sáng trưng tỏ rõ vẻ hóng chuyện nhưng lại chẳng nhận lại được sự hồi đáp của tôi sau chừng ấy phút đồng hồ trôi qua "Rồi sao nữa, mày có biết là tao ghét nhất mấy đứa đang kể chuyện mà ngập ngừng lấp liếm không ?" .
Tôi thẫn thờ nhìn nó rồi lại nhìn lên trần nhà, rồi lại hoài nghi lòng mình . Rõ vài phút trước tôi còn chẳng để lộ tí cảm xúc nào mà chỉ ngẫu nhiên than vài ba câu "tao không ổn" như đùa ấy mà nó nhận ra hỏi cặn kẽ từng tí một bằng được . Có lẽ có một người bạn hiểu được mình là điều tuyệt vời và may mắn tôi hiếm có được .
"Tao không biết nữa, ngay cả tao còn mông lung nữa cơ mà . Tao không nói chia tay, hôm ấy tao chỉ ngồi với nó đến khi tạnh mưa rồi nó bảo tao vào nhà thôi . Thế mà ..tận mấy hôm sau tao mới nhận ra nó chặn tao, lên lớp còn lơ tao đấy . Có lẽ tao bị đá rồi" .
Nói thật tôi uất ức vcl ra, thế đếch nào chưa bày tỏ rõ quan điểm của mình mà tôi đã bị đá bay ra khỏi cái chuồng gà là như nào ạ ????
Chi lườm tôi như chỉ hận rèn sắt không thành thép "Có lẽ méo gì ? Cái này là mày bị người ta đá 100% rồi gái ạ . Con lạy má, hơn mấy ngày rồi thảo nào tao thấy nghi nghi mày lúc éo nào cũng Hoàng với Anh nay chẳng đả động nhắc tới nữa . Mặt cứ thiu thiu như ai giật 1 tỏi của nhà mày ấy" .
Chẳng biết ra quán tâm sự thế nào mà đang đúng lúc buồn thì tiếng nhạc trầm cảm của quán cứ vang vang lên bài "Nếu anh thấy lòng mình yếu đuối" , chẳng biết thế nào mà tâm sự mỏng manh cứ bị bóc tách ra khiến tôi càng khó xử hơn . Yếu đuối càng yếu đuối hơn .
Chi ép gương mặt đã biến dạng méo mó của tôi lên "Này đừng nói mày thích nó thật đấy nhá !" .
Tôi không đáp lại nó, hay chính xác hơn là chẳng biết phải trả lời thế nào cơ . Tôi có cảm giác vui khi bên cạnh Hoàng Anh nhưng điều ấy tôi có thể cảm nhận được khi tôi cạnh những người bạn, có thể cảm thấy trái tim đập bồi hồi xao xuyến khi nhớ một người nhưng nó lại chẳng kéo dài lâu . Chỉ biết là có chút nhớ, chút thương, hai chút yêu, và ba chút mong chờ .
Sau hôm ấy, tôi trở lại và gặp Hoàng Anh nhưng cậu tránh né tôi và tôi biết điều ấy . Tôi đã tự hỏi lòng mình rằng : "Tôi đã sai ở đâu ?" . Một nghìn lần lại chỉ nhận được những cảm xúc bối rối như tơ vò .
Đến khi tôi nhận ra cậu thật sự muốn tách khỏi tôi, những ngày sau nó đầy rẫy mây mù và những cơn mưa kéo dài trông xấu xí và lạnh lẽo . Tôi dần nghe những bản nhạc buồn nhiều hơn dù lúc trước tôi chê dở, một ngày trôi qua với nhiều những suy nghĩ ngổn ngang dù chẳng muốn .
"Tao không biết, tao mệt mỏi quá . Cho về nhà ngủ cái đi" mấy ngày nay tôi còn hay thức khuya nữa nên cái quầng thâm mắt cứ hiện rõ mồn một, càng đậm hơn khi ở dưới ánh đèn .
"Mày hay rồi, tao hỏi cứ bảo chẳng biết gì. Chịu luôn, ra ngoài đi tao lai về" . Hôm nay Chi rất mẫu mực khi đưa đón tôi về cẩn thận đấy .
Tôi đứng bên ngoài lại lặng ngắm nhìn mưa phùn, bây giờ đang là mùa hè nên tôi chỉ mặc đúng chiếc áo phông mỏng cùng cái quần short jeans ngắn . Một người tôi cố đợi từng ấy ngày để được gặp một lần thôi lại chẳng bao giờ xuất hiện cứ thế mà đứng lù lù với bạn cười nói ngay cửa quán . Đặc biệt ...là trong bộ dạng của tôi hiện tại .
Tôi quay người lại giả vờ lục trong cặp của mình một thứ đồ với cái hi vọng chúng nó cứ thế mà bỏ qua tôi hoặc chí ít đừng ai nhận ra tôi . Thế mà trong giây phút ấy, tôi nhận ra có một tia thèm khát mong muốn cậu chú ý dù chỉ một chút thôi lại chẳng thể có được . Mong rằng cậu nhận ra tôi và chỉ cần một câu chào tôi sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả để được làm bạn với cậu lại ngay từ đầu .
Chi ra đập vai tôi chỉ chỉ Hoàng Anh nhưng cảm xúc bị nguội lạnh, hay nói cách khác mong nhiều quá thì phải chịu trách nhiệm được khi nó không như ý mình muốn .
"Tao biết rồi, nó có lẽ cũng nhận ra tao nhưng ...chắc là cố tình ngó lơ" Tôi còn nhận thấy được một cảm xúc, một tia níu kéo khi nhìn được bóng lưng cậu . Nó mãnh liệt và dồi dào hơn bao giờ hết nhưng tôi dập tắt nó . Không để nó lên nữa .
Chúng tôi không mặc áo mưa, làn mưa phùn lất phất vào gương mặt lấm lem vài giọt nước mắt chảy ra từ lúc nào không hay . Tôi cố gắng để bình ổn mọi cảm xúc nhưng chẳng có tác dụng là bao, nhất là khi ở cạnh một người khiến mình có cảm giác an toàn .
Tôi đặt cằm lên vai Chi từ đằng sau, mắt mũi nhắm nghiền . Chẳng biết do đau vì nước mưa hất vô mắt hay đau vì khó chịu, chẳng biết cậu ấy nghĩ gì ?
Tôi không muốn yêu ai nữa nhưng nó cứ như vòng luẩn quẩn ấy, đã cố tự nhủ rồi mà chẳng bao giờ nghe . Để rồi buồn cứ buồn mà việc của người ta thì cứ vui thôi .
"Nếu mày thích người ta và được trải nghiệm yêu họ thì đó là một điều may mắn dù cho kết quả cho ra sao, tao không nghĩ rằng mày sẽ là một người quỵ lụy mãi đâu" Chi không nhìn gương mặt đang đầy rẫy những vết lấm lem của tôi, cũng chẳng cho tôi những lời an ủi nhưng tôi biết ơn vì điều đó, tôi ghét khi ai thấy mình yếu đuối .
Sau một buổi tối tâm sự, cảm xúc của tôi dần ổn định hơn . Cũng chẳng phải buồn dai dẳng mà tôi lựa chọn đối mặt với nó, để nó làm đau mình hơn và dần dần tốc độ liền sẹo nhanh hơn .
Việc học vẫn ra học và tôi thì vẫn đang tiếp tục cố gắng, không để một người không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình ảnh hưởng đến mình là một sự lựa chọn thông minh .
Dần dần việc tôi với Hoàng Anh không còn yêu nhau càng nhiều đứa biết hơn, chúng tôi không còn dình kè kè với nhau, không còn nói chuyện với nhau vì cả tôi và cậu không cùng tổ . Ngoại trừ những lúc được phân công việc ra thì tôi với mới vô tình được đứng chung thì mọi việc vẫn xảy như lúc trước đó, trước khi tiếp xúc với cậu .
Tôi nghĩ tôi chỉ là một trong những mối tình chóng vánh của cậu, rất nhanh cậu sẽ có một người mới để thay thế và quả thật, điều ấy xảy ra nhanh như cái cách mà mấy bạn người yêu cũ của Hoàng Anh bao gồm cả tôi so sánh như "thay áo" .
Cậu khó nắm bắt và sẽ mãi là vậy . Tôi nghe được điều ấy từ Lan, nó giơ cái tin của của một chị đăng ảnh chụp lén Hoàng Anh phía đối diện còn lắc lắc cố xem vẻ thất vọng tràn trề nào đó từ tôi .
Quả thật, nó là một bước đạp hụt khiến tôi có thật mấy phần bỡ ngỡ nhưng vì đoán được được nên cũng không sốc lắm . Tôi cũng khóa mọi tài khoản xã hội và chỉ cắm đầu vào học hành, đến đầu lớp 12 tôi sẽ lấy chứng chỉ DELF nên tạm thời không muốn nghĩ cái gì hết nữa .
"Coi như gặp phải đứa tồi và giờ gắng học nao nuôi tao đi" Lan ôm lấy tôi còn xoa xoa vài động tác thân mật trông rất kinh kinh .
"Cái con này, để yên cho em yêu của tao học đê" Ánh xuất hiện lúc nào chẳng hay cạnh tôi, đẩy cái Lan xê dịch ra tỏ vẻ độc chiếm .
Ánh là một cô gái theo style tomboy chính hiệu, là một tay chơi theo nhiều đứa kể . Bình thường quan hệ của tôi đều rất ổn định nhưng dạo gần đây, đặc biệt hậu "chia tay" Hoàng Anh để lại rất nhiều hậu quả bao gồm có Ánh . Chưa kể mấy tin nhắn rác và đặc biệt tôi bị chú ý nhiều hơn với chẳng lý do gì .
Bởi Ánh là một "cô gái" theo đúng như giới tính quy định nên kể cả cậu có sờ sờ mó mó tôi thì tôi cũng thấy khá ...bình thường . Ít nhất là đỡ hơn Lan dù nó là gái thẳng 100% .
Cậu vén lọn tóc tôi rơi ra của tôi sau mang tai, đầu cúi xuống dí sát tôi còn ngoáy đi ngoáy lại . Chốc thì bóp má chốc thì chống cằm mà nhìn nhìn, muốn tập trung cũng khó .
"Giờ tao mới để ý đấy, mày dễ thương vãi. Tao mà để ý sớm hơn mày đã chẳng vào tay thằng khác" Tay cậu vẽ vòng vòng trên bàn mấy lần rồi cứ soi đi xét lại tôi như như cái máy chiếu .
Lan nhìn cũng chắc ngứa mắt suốt mấy nay nên chẳng chịu mà thốt ra "Mày cẩn thận nó đấy, nó hay nhắn tin trap trap đặc biệt với mấy đứa kiểu ngoan như mày đấy" .
Thế mà Lan nói xong cũng bị Ánh ra lôi đầu kéo cho oánh chạy ra bên ngoài, mãi tôi mới có không gian thở . Tôi không nghĩ rằng mình có thể bị bẻ cong, ít nhất là vậy trừ khi tôi tình nguyện .
Lại lướt qua phía cửa lớp khi thấy Hoàng Anh đang ngồi xích đu với chị người yêu mới, cả lũ con trai con gái túm tụm trêu đùa . Tôi không cảm xúc quay mặt đi, giờ hối hận chẳng được mô tê gì cả rồi .
Trong một phút quay đi nào đó, tôi cảm nhận thấy Hoàng Anh có vô mà có tình lướt qua ánh mắt của tôi nhưng nó quá nhanh để tôi thuyết phục rằng đó là sự thật . Tôi lựa chọn cách tin nó chỉ là ảo giác hoặc vô tình chứ chẳng có ý gì, vì nó dễ tin hơn, dễ thuyết phục hơn so với lý do ban đầu .
Ấy thế mà tôi vẫn cứ có nỗi băn khoăn trong lòng, chỉ vô tình thôi mà kí ức hôm ấy tiếp tục ùa về . Nó bắt tôi phải suy nghĩ, phải tìm ra nguyên nhân .
Hoàng Anh chợt gục đầu xuống vai tôi, giọt ấm nóng rơi trên chiếc áo cardigan mỏng manh . Tựa như cậu có điều muốn nói lại chẳng thể diễn tả được, tựa như cậu rất bất lực vậy . Trong giây phút ấy tôi như bị rút bỏ não bộ để suy nghĩ, để an ủi nhưng tôi vẫn còn trái tim . Nó dùng để cảm nhận được cảm xúc của cậu, thương yêu cậu nhiều tựa như dù cậu có làm điều gì sai đi chăng nữa, rằng tôi sẽ mãi thương cậu rất nhiều .
Tôi thương cậu quá, chẳng hiểu vì sao tôi lại thương người nhiều đến ngần ấy ? Thấy cậu khóc tôi khó chịu lắm, lần cuối được cảm nhận hơi ấm của cậu sao mà ngắn ngủi .
Tôi dần nghĩ sâu hơn, deep hơn nhưng tôi phải cố kiềm chế lại khi tiết học tiếp theo bắt đầu . Hôm nay vì thầy cô họp nên đa số các tiết đều trống và dĩ nhiên trên cương vị là một lớp trưởng Hoàng Anh phải quản lớp hộ thầy cô . Có một số tiết cậu sẽ cho làm và giải các bài tập giả sử như Toán, Hóa ...
Thằng Nam với tôi thì cứ cắm cúi làm cái đề cương ôn tập cho xong, vài câu khó thì để lại vốn định đợi thầy nhưng thấy tình hình kha khá đứa hỏi Hoàng Anh và chủ yếu nó muốn trêu tôi là chính nên chủ động gọi Hoàng Anh giảng còn quay ra với vẻ mặt xin lỗi giả dối "Tao ngại khi gọi nó lắm, nói mày nhờ đỡ hơn" .
"Sao đấy ?" Hoàng Anh ngồi đối diện tôi, ánh mắt vẫn như cũ và điều ấy khiến tôi dễ chịu hơn gấp nghìn lần so với vẻ làm như tránh né của mấy ngày trước .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro