Chương 1: Cá sốt chua ngọt
CHƯƠNG 1: "CÁ SỐT CHUA NGỌT"
Thái Thần Cung từ ngày Đông Hoa ở Bích Hải Thương Linh trở về bỗng nhiên nhộn nhịp hơn hẳn. Chúng tiên từ khắp nơi mang lễ vật đến mừng Đế quân thanh lọc Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh là một thì chiêm ngưỡng dung nhan của người được gọi là "Tiểu Đông Hoa" là mười. Đông Hoa thấy việc này ảnh hưởng không nhỏ đến việc dưỡng thương của Tiểu Bạch nên gọi Trọng Lâm đến căn dặn: "Ngươi giúp ta trông chừng Cổn Cổn hai canh giờ, ta có việc cần sử dụng nhà bếp một lúc." Nói xong khoác vội chiếc áo chùng tím rồi đi mất. Trọng Lâm nhìn theo bóng áo tím khuất dần sau dãy hành lang chợt cảm thấy thương cảm cho những vị tiên giả đang hiện diện trong điện Thanh Vân của cung Thái Thần lúc này.
"Các vị nói xem, Tiểu Đế quân thật là anh dũng biết bao, không khác gì Đế quân lúc nhỏ cả!" – Một vị tiên giả có mái tóc hoa râm, tay thư nhàn vuốt bộ râu dài của mình nhận xét. Các vị tiên giả xung quanh gật gù đồng ý kèm theo lời xuýt xoa không ngớt. Bỗng một người trong số đó mặt đột nhiên trắng bệch ra, ú ớ nói không lên lời. Thì ra nguyên nhân là do chiếc áo chùng tím cùng mái tóc trắng quen thuộc – Đông Hoa Đế Quân.
"Bổn quân mới trở về không bao lâu mà mọi người đã đến thăm hỏi đông vui như thế này, bổn quân lòng rất cảm kích." Tiếng nói trầm trầm vang lên không gian bỗng như im bặt như tờ, cơ hồ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp, tim đập thình thịch cùng với ánh mắt mở to trên khuôn mặt trắng dã của chúng tiên gia. Không chờ người khác phản ứng, Đông Hoa tiếp tục câu chuyện của mình: "Vì vậy cho nên bổn quân tự tay bắt cá trong ao Phân Đà Lợi, làm chỗ cá sốt chua ngọt này mong đền đáp chút ân tình mà các chư vị tiên nhân dành cho bổn quân cũng như tiểu đế quân." Nói đoạn sai người mang bàn sắp xếp cho các vị tiên, trên mỗi bàn đặt đĩa cá thơm lừng do chính tay Đế Quân "hết lòng hết dạ" chế biến. Mặt chúng tiên giờ không còn trắng nữa mà chuyển sang xanh lét rồi tím. Khỏi phải nói tài nấu ăn của Đế Quân quỷ khóc thần sầu ra sao, thiên địa rung chuyển như thế nào nhưng mỗi lần nghĩ tới cảnh Liên Tống Quân ở Nguyên Cực Cung ngày ói ba trận sau khi ăn cá sốt chua ngọt do chính chủ nhân cung Thái Thần đặc biệt chuẩn bị, chúng tiên không khỏi rùng mình thương cảm cho cái dạ dày bé nhỏ của mình. Cơ mà nếu từ chối không ăn thì ắt hẳn cảnh Thương Hà kiếm kề cổ còn đáng sợ gấp trăm lần món cá sốt chua ngọt này. Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, mặt mếu máo gắp từng miếng cá lên ăn dù trong lòng gào thét dữ dội.
Từ sau hôm ấy, cung Thái Thần trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Bên giường nơi Phượng Cửu đang nằm, Chiết Nhan sau khi khám bệnh cho nàng căn dặn Trọng Lâm điều gì đó rồi rời đi nhưng trước đó cũng kịp xoa đầu Cổn Cổn đang ngồi lim dim cạnh đó. "Mẫu thân, bao giờ người mới tỉnh dậy để nấu cho con ăn đây. Con sợ món cá sốt chua ngọt của Phụ quân quá. Người xem này, lông con màu đỏ vốn dĩ đẹp như thế nào giờ chỉ còn lơ thơ vài cọng." Nói đoạn liền biến thành nguyên hình hồ ly đỏ chín đuôi có vết đá tím ở mi tâm. Trọng Lâm tiên quan nhìn bộ lông lưa thưa của Cổn Cổn thông cảm xót xa dùm nó. Hôm sau liền xin với Đế quân đưa Cổn Cổn đến Tẩy Ngô Cung của Thái tử Dạ Hoa chơi cùng với Cục bột nhỏ A Ly cho đỡ buồn. Vừa được chơi, vừa được học lợi cả đôi phần. Đông Hoa nghe Trọng Lâm nói có lý liền đồng ý. Cổn Cổn lúc đầu còn dùng dằng không chịu đi với lý do muốn ở cạnh phụ quân với mẫu thân, nhưng khi nghe bốn chữ "cá sốt chua ngọt" thốt ra từ miệng Trọng Lâm bá bá đành gấp rút sửa soạn hành trang, chào tạm biệt mẫu thân và phụ quân rồi đi mất.
"Đưa Cổn Cổn đến Tẩy Ngô Cung coi như là một quyết định sáng suốt" – Đông Hoa thầm nghĩ trong lúc tay mân mê nhánh tóc đen láy của Phượng Cửu. Tiểu Bạch của chàng giờ đây ngoan hiền như con hồ ly đỏ cuộn tròn trong lòng chàng lúc trước. Vết bớt đỏ hình đuôi chim phượng nổi bật trên nàng da trắng như tuyết của nàng, chiếc mũi cong cong cùng đôi môi hồng chúm chím khiến chàng cứ ngây người ra nhìn rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên chiếc mũi thanh tú đó. Bỗng nhiên nghe bên tai có giọng nói nhỏ nhẹ thêm chút khàn khàn của người mới ngủ dậy, thanh âm trầm bổng quen thuộc: "Ta mới ngủ có một thời gian mà chàng đã không chịu đựng được đến thế cơ à." Đông Hoa hơi nhướn mày một chút nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có của mình. "Ta đúng là không thể chịu được nữa Tiểu Bạch. Nàng tỉnh rồi thì mau mau biến thành hình hồ ly để ta ôm cho đã nào. Chứ cứ như thế này ta thấy không trong sáng cho lắm, cứ như đang lợi dụng nàng ấy." Đông Hoa vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt người mà chàng lo lắng suốt thời gian qua, người mà chàng không tiếc lấy nửa trái tim mình làm thành chiếc nhẫn lưu ly để mong nàng tha thứ, người mà chàng không tiếc linh lực của mình phủ sắc tím của hoa phật linh khắp vương đô của tộc Tỷ Dực Điểu trong A Lan Nhược chi mông cốt chỉ để thấy nàng cười, người mà suốt vạn năm tâm tâm niệm niệm chàng – Bạch Phượng Cửu, Tiểu Bạch của chàng, Đế Hậu duy nhất của chàng. "Có phải ta đang nằm mơ phải không? Sao hôm nay đột nhiên chàng lại "tốt" với ta như vậy? Chắc chắn là mơ rồi!" Nói đoạn Phượng Cửu lấy tay véo một cái vào chân mình nhưng mãi chẳng thấy đau. "Mơ thật rồi!" – Phượng Cửu lầm bầm nói trong miệng. "Nàng có biết tội ám sát ta có kết quả như thế nào không, Tiểu Bạch?" – Đông Hoa vừa nói vừa đưa dĩa cá chua ngọt còn nóng hổi trên bàn cho Phượng Cửu. "Ta đắc tội gì với...." chữ "chàng" chưa kịp thốt ra đã bị Phượng Cửu nốt lại trong miệng, mắt mở to hết cỡ nhìn tay mình đang đặt trên đùi Đông Hoa rồi nhìn qua đĩa cá chua ngọt đang bốc khói nghi ngút trên tay chàng chợt lạnh sống lưng một cái, cơ hồ như cả bộ lông hồ ly mềm mượt của nàng dựng đứng lên. "Đế Quân, thiếp...thiếp vừa mới tỉnh lại sao chàng nỡ lòng nào đối xử như vậy với thiếp" – nàng nói dù nhỏ nhẹ nhưng trong từng chữ thốt ra hàm chứa bao nhiêu đau khổ khó nói thành lời. "Nàng...nghĩ...phu...quân...của...nàng...nhỏ...nhen...đến...thế...sao?" – Từng chữ Đông Hoa nói ra như xoáy sâu vào tâm trí nàng, mơ hồ chưa biết trả lời sau đã bị đôi môi mềm mại nhưng lạnh như băng ấy chặn ngay trên môi của mình, từng bước từng bước một chiếm lấy sự tiện nghi của nàng. "Tiểu Bạch, ta yêu nàng!" Ba chữ thiêng liêng đó bước ra từ miệng Đông Hoa khiến nàng thẫn người trong giây lát rồi rót nhẹ vào tai chàng bốn chữ "Ta cũng yêu chàng!" Đông Hoa của nàng hôm nay thật lạ, ánh mắt mang sự trìu mến đến khác thường, đôi tay ôm nàng cũng mềm mại hơn, ấm áp hơn. Đây là người mà nảng đã chọn, người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt hơn hai vạn năm, phu quân của nàng, phụ quân của con trai nàng. Hai chữ con trai kéo Phượng Cửu về với thực tại. "Thiếp cần đi gặp Tạ Cô Châu có chuyện gấp." Nói xong toan rời khỏi giường đã bị một cánh tay vững chắc ôm lại từ phía sau. "Nàng muốn gặp Cổn Cổn sao? Ta đã đưa nó đến Tẩy Ngô Cung của Dạ Hoa để chơi với A Ly rồi, nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi ta với nàng đi đón nó về." Phượng Cửu sững người, miệng lí nhí hỏi Đông Hoa: "Chàng đã gặp Cổn Cổn? Vậy chuyện thiếp có con với chàng đã bị người khác biết? Kiểu này chắc gia gia và cha thiếp sẽ không tha cho cái mạng nhỏ của thiếp mất." Phượng Cửu nói xong mặt mày ủ rũ không còn tí sức sống nào. Vốn dĩ chuyện nàng có thai đã phải giấu suốt hơn hai trăm năm. Giờ đây chưa biết phải đối diện với chuyện đó ra sao thì chuyện mọi người biết Đông Hoa có con còn làm nàng đau đầu hơn cả thảy. Thanh Khâu trước giờ vốn không quá coi trọng chuyện này nhưng với cha nàng thì đây là chuyện tày đình và nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi trận đòn nhừ tử. Phượng Cửu khẽ run người, cắn chặt môi, hai bàn tay xiết lại với nhau. Chợt có bàn tay đặt lên vai nàng kèm theo giọng nói trầm trầm quen thuộc: "Nàng đừng sợ, ta đã giải quyết ổn thoả mọi việc." Nếu không có cơn gió sáng mang cái lạnh đầu xuân phả vào mặt, nàng chắc vẫn còn tin câu nói "đã giải quyết ổn thoả mọi việc" của Đế quân. "Giải quyết ổn thoả" là sáng sớm hôm sau đưa nàng và Cổn Cổn về Thanh Khâu trình diện gia đình nàng. Đến cuối cùng, nàng vẫn bị Đông Hoa chiếm tiện nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro