- Phi Nhung tỉnh lại...
Đập vào mắt anh là gương mặt xinh đẹp nhưng không còn sự sống, người Phi Nhung đã lạnh dần, khuôn mặt trắng bệch và đôi môi tím tái. Trên người cô lúc bấy giờ là chiếc váy trắng tinh đã nhuốm đỏ màu máu, cả người đều là vết thương.
Mạnh Quỳnh như chưa chấp nhận được sự thật, anh bước lại gần khẽ gọi cô:
-Phi Nhung...em nghe tôi nói không?
-Phi Nhung...trả lời tôi
-Em chỉ đang giỡn thôi đúng không? Mau mở mắt ra rồi chúng ta cùng về nhà
- Phi Nhung...
Mạnh Quỳnh cứ lẩm nhẩm một mình hai chữ Phi Nhung như người điên loạn. Nhưng đáp lại hắn chỉ là khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ.
Kể từ hôm đó hắn nhốt mình trong phòng tối, triền miên đêm ngày với rượu bia, trở thành bộ dáng thân tàn ma dại. Mạnh Quỳnh từ nhỏ đã ghét bóng tối, hắn rất sợ cảm giác cô đơn, có lẽ sự trống trãi khi không có Phi Nhung còn dằn vặt hắn hơn cả nỗi sợ bóng tối.
Dòng nước mắt chảy xuống trên gương mặt của Mạnh Quỳnh Phải...anh khóc rồi, òa khóc như một đứa trẻ, đôi mắt hằn lên sự đau đớn tột cùng trông vô cùng vật vã. Có lẽ đến tận giờ phút này anh mới cảm nhận được hết nỗi đau khi mất cô.anh rõ ràng không yêu Phi Nhung nhưng không hiểu sao trái tim lại đau đến ngạt thở. Khoảng thời gian không có cô cứ như địa ngục với anh, anh nhớ cô, mong cô, khao khát được nhìn thấy cô dù chỉ một lần, một lần thôi cũng được. Cứ thế Mạnh Quỳnh uống hết chai này đến chai khác cuối cùng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau
Tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt làm người đàn ông đang ngủ mơ màng tỉnh giấc. Bên tai anh vang lên tiếng nói quen thuộc:
-Mạnh Quỳnh, mau dậy ăn sáng thôi!
-Em làm toàn món anh thích đấy!
Giọng nói vừa rồi khiến Mạnh Quỳnh tỉnh hẳn, hắn như không tin vào tai mình giọng nói quen thuộc của Phi Nhung vang lên khiến hắn bàng hoàng. Mạnh Quỳnh hoang mang nhìn vào tấm lịch được để trên bàn.
-29 tháng 4, là ngày Phi Nhung gặp tai nạn
Mạnh Quỳnh nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu nơi Phi Nhung đang chờ để cùng anh ăn sáng. Vừa nhìn thấy anh, Phi Nhung đã lên tiếng gọi:
-Mạnh Quỳnh, mau đến đây nào chúng ta cùng ăn sáng thôi.
Mạnh Quỳnh bước lại gần bàn cơ thể không ngừng run rẩy, hắn đưa tay ôm lấy Phi Nhung cảm nhận hơi ấm,tham lam vùi đầu vào áo cô hít lấy mùi hương hoa hồng quen thuộc.
Phi Nhung nhận thấy hành động khác biệt của chồng cũng cảm nhận được cơ thể Mạnh Quỳnh đang run rẩy, cô choàng tay ôm lấy vỗ về Mạnh Quỳnh bàn tay vừa vuốt lưng cho anh vừa dỗ dành:
-Anh sao thế? Có phải mơ thấy ác mộng không? Hay công ty xảy ra vấn đề gì?
-Phi Nhung...
-Không sao rồi anh đừng lo lắng nữa!
Phi Nhung vừa vỗ về vừa an ủi anh.
Sau một lúc Mạnh Quỳnh mới bình tĩnh lại, nhận ra bản thân đã được trọng sinh anh tự nhủ với lòng lần này anh nhất định bảo vệ Phi Nhung bình an vô sự.Sau bữa sáng, Mạnh Quỳnh trở lại với công việc, anh nhớ lại lúc Phi Nhung gặp tai nạn chính là lúc đến công ty tìm anh.
Cũng vào chính ngày hôm nay của kiếp trước, Phi Nhung mang cơn thể mệt mỏi đem cơm đến cho anh vì biết anh phải tiếp một đối tác làm ăn vô cùng quan trọng.
Trên đường đi, cô gặp phải một tài xế tham gia giao thông trong tình trạng say rượu không tỉnh táo. Hắn lái xe vượt quá tốc độ và đâm thẳng vào cô khi cô đang qua đường. Chỉ trong tích tắc, Phi Nhung ngã xuống trước sự chứng kiến của người đi đường còn tên tài xế thì phóng đi trong sự sợ hãi. Máu liên tục chảy ra từ vết thương trên đầu cô hòa vào nước mưa khiến khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Kết thúc hồi tưởng, Mạnh Quỳnh rùng mình khi nhớ lại hình ảnh toàn thân đầy máu của Phi Nhung cơ thể anh cứng đờ vì căng thẳng. Anh nhấc máy gọi cho trợ lý:
Cuộc đàm phán kí kết hợp đồng hôm nay dời lại vào ngày mai, tất cả công việc của tôi hôm nay cũng đều hoãn lại.
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa sếp!
Vừa kết thúc cuộc điện thoại thì từ bên ngoài Phi Nhung bước vào, trên tay cô là đĩa trái cây và tách cà phê nóng. Cô nhìn Mạnh Quỳnh rồi vừa cười vừa nói:
- Hôm nay anh có cuộc đàm phán quan trọng không phải sao? Mau ăn trái cây rồi còn đến công ty nữa chứ.
- Anh dời cuộc đàm phán sang ngày mai rồi nên hôm nay không cần đến công ty.
Vừa nói anh vừa đứng dậy tiến đến ôm eo Phi Nhung, cô bất ngờ trước hành động của anh rồi trong vô thức bất giác hỏi:
- Anh làm sao thế? Từ sau khi thức dậy sáng nay anh biểu hiện lạ lắm, có phải không ổn chỗ nào?
Mạnh Quỳnh sững người trước câu hỏi của Phi Nhung, tự nhận thấy bản thân bất thường anh vội buông tay rồi nói:
- Không sao, anh còn bận chút việc em ra ngoài trước đi.
Sau khi Phi Nhung ra khỏi phòng Mạnh Quỳnh mới từ từ nhớ lại.
Cách đây 10 năm, anh và cô từng là bạn học chung trường vì hai giai đình Nguyễn gia và Phạm gia có quan hệ rất tốt nên hai người cũng thường gặp nhau. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đẹp nhất của hai người, anh cưng chiều cô hết mực Nhưng rồi đến một ngày, ngày anh đi du học. Trước khi đi anh đã hứa với cô rằng sau khi trở về nhất định sẽ cưới cô, sẽ chăm lo cho cô một cuộc đời hạnh phúc. Cứ thế anh và cô cách biệt 3 năm trời.
Trong ba năm cách biệt điều khiến anh không ngờ là việc anh gặp Du Mẫn Hoa- một cô người mẫu xinh đẹp và vô cùng nổi tiếng. Anh học cùng lớp, ngồi cùng bàn với Du Mẫn Hoa, ngày qua ngày anh bắt đầu có cảm tình với Du Mẫn Hoa rồi dần quên mất lời hứa năm nào với cô gái nhỏ.
Sau ba năm, anh trở về tiếp quản tập đoàn Nguyễn Thị. Anh chuyên tâm phát triển Nguyễn Thị mà quên mất Phi Nhung Trong một đêm nọ, sau khi bàn xong một vụ hợp tác làm ăn Mạnh Quỳnh say mèm đến không còn nhận thức.
<Anh lên giường với một cô gái lạ mà người đó chính là Phi Nhung, hôm đó cô cùng bạn đến ăn cơm rồi vô tình gặp lại Mạnh Quỳnh Chưa kịp nói gì anh đã kéo cô đến một căn phòng rồi đè cô xuống giường triền miên đến sáng.
Sau lần say rượu đó, anh và cô bị buộc phải kết hôn. Nói là ép buộc thế thôi nhưng Phi Nhung lại vô cùng vui vẻ, anh là nam thần cô luôn cất giấu trong lòng nên việc được gả cho Mạnh Quỳnh khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Trái với Phi Nhung, Mạnh Quỳnh lại vô cùng lạnh lùng xa cách tựa như anh chưa từng để ý đến cô. Mạnh Quỳnh cho rằng Phi Nhung là lý do khiến anh và Du Mẫn Hoa bị chia cách, từ đó anh bắt đầu đối với cô vô cùng tàn nhẫn không tiếc bất cứ lời gì để nhục nhã cô.
Lần đó khi Phi Nhung đang dọn phòng cho anh thì đã vô tình phát hiện một tấm ảnh chụp chung của anh và Du Mẫn Hoa. Cô thắc mắc cầm lên xem rồi trượt tay làm rơi khung ảnh, khung ảnh rơi xuống vỡ ra thành nhiều mảnh vụn cứa vào chân cô làm chảy máu. Khi Mạnh Quỳnh trở về, anh phát hiện khung ảnh bị vỡ còn tấm ảnh bên trong bị rách, anh tức giận chất vấn Phi Nhung:
- Ai cho phép cô động vào đồ của tôi? Ai cho cô làm vỡ nó?
Nói rồi một tiếng chát vang lên, mặt Phi Nhung truyền đến cảm giác đau rát, trên má hiện lên dấu đỏ ửng. Khóe mắt cô rươm rướm nước mắt vừa nhịn đau vừa giải thích:
- Không phải đâu anh do lúc nãy em trượt tay nên...
Còn chưa kịp nói hết câu Mạnh Quỳnh đã lớn tiếng quát:
- Khỏi phải biện minh!
- Từ nay về sau tôi cấm cô tuyệt đối không được bước chân vào phòng tôi càng không được động vào đồ của tôi đã nghe rõ chưa.
Nói rồi không đợi cô kịp trả lời, Mạnh Quỳnh bước thẳng lên lầu bỏ lại phía sau một cô gái nhỏ đang cắn răng chịu đựng cơn đau trong hai hàng nước mắt.
Trở lại với thực tại, mắt Mạnh Quỳnh bắt đầu đỏ lên khi hồi tưởng về những ký ức ấy. Anh cắn răng chịu đựng cơn dày vò trong tâm trí của chính bản thân, trái tim quặn lên từng cơn theo từng dòng ký ức. Anh tự dằn vặt bản thân mình, hối hận vì những lời đã thốt ra rồi lần nữa hạ quyết tâm nhất định không để cái chết của Phi Nhung diễn ra như kiếp trước. Anh phải bảo vệ cô, bù đắp cho cô, thực hiện lời hứa với Cô
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro