Đến bao giờ mới sống cuộc đời mình?
Sao phải sống đời bình thường khi bạn mơ ước lớn lao.
Muốn được bay cao, và xa hơn thế nữa
Đừng tin lời những ai, muốn bạn là ghế nhựa
Lót chỗ họ ngồi, rồi bẽ gãy khi cần.
Bạn có thể không phải là Kỳ Lân
Là ngựa chiến, hay điều hoang đường khác.
Nhưng hãy tin trong rất nhiều trăm vạn
Bạn chính là một phiên bản tuyệt trần!
Chẳng có gì, để mà phải phân vân
Tôi có đi đúng hướng không, khi làm điều mình muốn?
Tin mình đi, có rất nhiều phiền muộn
Nhưng tất cả đều vì bạn muốn giống mọi người
Đều xuất phát từ, làm sao để họ vui
Làm sao để, không ai cười mình hết!
Rồi như thế, đến già và đến chết.
Đến bao giờ, mới sống cuộc đời mình?
Đừng tin lời ất ơ "Bạn chẳng là cái đinh."
"Ừ đúng rồi! Vì tôi là cái đục!
Từ sắt thép, mà mẹ cha hun đúc,
Tự mình tôi, sẽ điêu khắc chính mình!"
Đừng sống đời tầm thường, cho bọn họ khỉnh khinh
Hãy thở đúng, như cách mình khao khát!
L i e u H a T r i n h
#ngoaonotes
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro