Chương 10

Tự biết mình làm chuyện sai, Triệu Ngọc Chân bày ra bộ dạng hối lỗi, ôn nhu hỏi: "Tiểu tiên nữ muốn biết cái gì?"

"Ngươi biết cách để ra vào Côn Luân đúng không?"

"Phải," hắn trả lời dứt khoát.

"Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã lừa ta?" Giọng điệu rất bình tĩnh, không có tức giận hay kinh ngạc nhưng lại càng làm cho Triệu Ngọc Chân cảm thấy sợ hãi.

Vẻ mặt của hắn hoảng hốt, "Không phải, ta..."

"Không cần giải thích", vẻ mặt Lý Hàn Y lạnh lùng, "Ngươi chỉ cần cho ta biết làm thế nào để ra ngoài thôi."

"Nếu vậy, nàng sẽ không bao giờ trở lại đây, đúng không?"

Lý Hàn Y gần như bật cười vì tức giận, ngữ khí không tốt hỏi ngược lại hắn: "Nếu không thì sao? Nơi này có gì để ta phải lưu luyến chứ?"

Triệu Ngọc Chân tiến lên ôm lấy nàng, không biết hắn dùng đạo pháp gì sao làm nàng trong một lúc không thể động đậy được. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, Lý Hàn Y không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy thanh âm rầu rĩ của hắn vang lên: "Tiểu tiên nữ là nương tử của ta, vậy nàng sẽ không có một chút luyến tiếc ta sao?"

Là cái rắm! Lý Hàn Y thầm mắng, sáu năm nay nàng đã ở chỗ này có thể xem như tu tâm dưỡng tính, đã rất lâu không tức giận nhưng hôm nay lại bị hắn chọc cho nổi giận. Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng nở nụ cười, chân thành nói: "Tiểu Tiên Nữ, chuyện đã đồng ý thì không thể thay đổi được."

"Lời này không sai," Lý Hàn Y cười lạnh, nói, "Nếu như nó không đến từ miệng của một kẻ dối trá."

Lý Hàn Y đã mệt mỏi với những điều vô nghĩa không có kết quả này, nàng trực tiếp hỏi lần cuối: "Rốt cuộc ngươi có buông tay thả ta đi không?"

"Không buông", Triệu Ngọc Chân ngẩng đầu nhìn nàng, một bộ dáng rách nát vô lại xuất hiện trên người hắn.

Sắc mặt Lý Hàn Y vốn đã lạnh như băng lại càng thêm trầm xuống, Triệu Ngọc Chân vẫn mỉm cười ấm áp như cũ, lấy thanh kiếm gỗ đào bên hông nhét vào tay nàng, đồng thời Lý Hàn Y cũng khôi phục được tự do di chuyển.

"Nếu như tiểu tiên nữ thật sự rất muốn rời đi, " Triệu Ngọc Chân nói, "Còn có một biện pháp."

Lý Hàn Y đã lười hỏi là cái gì, nàng không muốn lại bị hắn ta trêu chọc nữa.

Triệu Ngọc Chân lại mở miệng tiếp tục nói: "Trận pháp che giấu dấu vết của Côn Luân dựa vào sức mạnh của ta. Nếu giết ta, trận pháp này tự nhiên sẽ bị phá vỡ."

"Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Đôi mắt của nàng như ẩn chứa ánh sáng lạnh buốt, nàng lật cổ tay một cái, mũi kiếm đã đặt ở ngực của Triệu Ngọc Chân.

Triệu Ngọc Chân không ngạc nhiên cũng không né tránh, chỉ nghe được một thanh tâm cắt đứt vải áo vang lên, thanh kiếm gỗ đào đã xuyên thấu da thịt trên bả vai hắn.

Lý Hàn Y biểu cảm không chút thay đổi, nhưng đôi tay lại run rẩy. Nàng rút thanh kiếm gỗ đào ra, máu cũng theo vết thương chảy ra ngoài làm nhuộm đỏ nửa bả vai của Triệu Ngọc Chân. Máu còn sót lại trên thanh kiếm cũng chậm rãi rơi trên nền tuyết trắng, giống như hoa mận đỏ nở rộ, từng đóa từng đóa đua nhau mà nở.

Nhìn rất đẹp.

Ánh mắt nàng căm phẫn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Chân, nghiến răng nói: "Đồ điên!"

Đối phương lại bình tĩnh nhìn nàng, khóe miệng mang theo ý cười: "Như vậy, tiểu tiên nữ đã hết giận chưa?"

Lý Hàn Y không trả lời, tay trái mang Thiết Mã Băng Hà, tay phải cầm theo Đào Hoa. Nàng tung người lướt qua, Đi xuống chân núi mãi cho đến khi đạo thiên quang kia biến mất. Nàng nắm chặt song kiếm, một kiếm chém ra. Tay trái khẽ động Thiết Mã Băng Hà, chiêu kiếm tên Bát Nguyệt Phi Tuyết, là thanh kiếm lạnh lẽo nhất thiên hạ. Tay phải nâng kiếm Huyền Dương Đào Hoa, chiêu kiếm tên Xuân Phong Lai, là thanh kiếm ấm áp nhất thiên hạ. So với sáu năm trước, kiếm khí của nàng đã có thể làm những bông tuyết kia rơi xuốngcàng lúc càng nhiều hơn, nhưng sau khi tuyết lớn rơi rợp trời, vẫn không có gì thay đổi. Không có ánh sáng ban ngày, cũng không có lối thông đạo đi ra bên ngoài.

Lý Hàn Y tùy tiện ném cả hai thanh kiếm xuống đất, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt, không biết nên đi đâu. Nàng vô thức làm theo trái tim mình, quay người đi về phía Đào Hoa sơn trang, nhưng khi nàng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Triệu Ngọc Chân đang chạy về phía mình, trên người hắn còn có máu chảy từ trên vai xuống, theo ngón tay rơi xuống đất tuyết. Nàng rũ mắt xuống, tránh đi đôi mắt của hắn, cũng là tránh đi thứ màu đỏ chói mắt trên vai hắn. Nàng chỉ nghiêng người đi lướt qua hắn, lại bị hắn nắm lấy cánh tay.

"Buông tay." Nàng lạnh lùng nói, nhưng người bị mắng vẫn làm như không nghe thấy, ngược lại còn kéo nàng vào lòng mình. Hắn dùng một tay trói đôi tay nàng lại, đảm bảo khóa chặt nàng trong lòng ngực mình, tay kia lại nâng mặt nàng lên.

Nàng muốn giãy giụa, nhưng lại quan tâm đến vết thương của hắn, chỉ trách móc: "Ngươi điên à? Thả ta ra."

Nhưng Triệu Ngọc Chân chỉ cười, nói: "Tiểu tiên nữ khi tức giận cũng rất đẹp." Dứt lời hắn hạ một nụ hôn thật sâu lên môi nàng, Lý Hàn Y mở to hai mắt, nàng ngạc nhiên không dám tin vào chuyện đang xảy ra. Nụ hôn này ban đầu rất nhẹ nhàng, chỉ là môi và răng chạm vào nhau, nhưng dường như hắn vẫn chưa hài lòng, vươn đầu lưỡi cẩn thận khắc họa hình dạng cánh môi nàng. Nàng há miệng muốn cắn, lại cho đối phương cơ hội, đầu lưỡi hắn cạy răng của nàng, chiếc lưỡi mềm mại và trơn tuột cùng nàng quấn lấy nhau, tùy ý cướp đoạt hương thơm trong miệng nàng.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi hai chân Lý Hàn Y mềm nhũn, Triệu Ngọc Chân mới buông nàng ra. Chỉ thấy tóc nàng rối bời, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, đôi môi ẩm ướt bị giày vò đến có chút sưng đỏ, nay hắn chạm qua cằm nàng bị dính qua máu của hắn, lại ở trong triền miên vừa rồi chảy đến cổ, lại chạy xuống xương quai xanh, cuối cùng trượt vào vạt áo biến mất. Ngày thường hình ảnh nàng không trang điểm cũng đã cực kỳ xinh đẹp, nhưng bây giờ, lại càng hiện ra một loại vẻ đẹp đến khó tả.

Thủ phạm vẫn còn đang lơ đãng nhìn chằm chằm nàng, Lý Hàn Y lại đã tỉnh táo lại, giơ tay lên cho hắn một cái tát.

Triệu Ngọc Chân không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Mặt tiểu tiên nữ bị ta làm bẩn rồi."

Dường như hắn còn muốn giơ tay lau đi vết máu cho nàng, nhưng thân thể mất máu lại rốt cuộc chống đỡ không nổi, cả người ngã về phía trước.

Lý Hàn Y do dự một chút, vẫn không vươn tay đỡ hắn, để mặc cho hắn rơi xuống đất tuyết.

"Triệu Ngọc Chân, đứng lên, ngươi đừng giả chết nữa." nàng ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đẩy hắn, vừa nãy người này có bắt nạt nàng nhiệt tình như vậy, làm sao trong nháy mắt liền suy yếu thế được.

Triệu Ngọc Chân nằm trên mặt đất nhắm chặt mắt, đôi môi mất đi màu sắc, cũng không đáp lại nàng, xem ra hắn thật sự ngất xĩu rồi.

Lý Hàn Y đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Tốt nhất là hãy để tuyết chôn vùi hắn ta, để nàng có thể trở lại sơn trang mà không cần phiền não nghĩ xem tiếp theo nên làm gì với hắn.

Nhưng chỉ một lát sau nàng liền quay trở về, ôm Triệu Ngọc Chân nổi lên.

Cứ như vậy chôn hắn thì không khỏi quá hời cho hắn, người này muốn chết cũng chỉ có thể chết trên tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro