Chương 21
Ngày xuân.
Mặc dù Tuyết Nguyệt thành không có nhiều hoa như thành Lạc Tang nhưng đến ngày xuân, ngàn loại hoa trà đua nhau nở rộ, trong thành cũng tràn ngập hương thơm của hoa trà. Ngoài những bông hoa trà nổi tiếng nhất, còn có hoa mẫu đơn, đỗ quyên, anh đào, đào, lê, v.v. cũng nở rộ. Đi trong thành không nơi nào không thể ngắm hoa, phồn hoa như gấm, đẹp đến không thể cưỡng lại được.
Lý Hàn Y đã ủ rượu Bách Hoa cách đây hơn mười ngày trước, đây là nàng học được từ Bách Lý Đông Quân. Ánh trăng đêm nay rất sáng, gió đêm thổi nhè nhẹ, hết thảy đều vừa vặn. Nhưng Bách Lý Đông Quân đã đi dạo cùng Nguyệt Dao rồi, mắt thấy một vò Phong Hoa Tuyết Nguyệt này uống không được, vậy nàng đành uống rượu Bách Hoa này vậy.
Sau khi rót đầy chén rượu trước mặt hai người, nàng không thể chờ đợi được bưng lên nếm thử một ngụm, nhưng chỉ một ngụm thôi đã làm cho nàng nhíu mày.
"Thật khó uống." Nàng thẳng thắn đánh giá, hoàn toàn không quan tâm đến việc đây là rượu do mình vất vả ủ ra.
Công bằng mà nói, trong rượu Bách Hoa này chỉ dùng vài hương liệu có chút nồng đậm, do đó kết hợp không đủ hoàn mỹ, kỳ thật hương vị cũng không tồi, thậm chí vượt qua đại đa số phàm phẩm trên thị trường. Chỉ là nàng làm sư muội của tửu tiên, mỗi lần uống rượu đều là hàng cực phẩm, còn có thể so được với rượu Thu Lộ Bạch. Trên Côn Luân, rượu hoa đào của Triệu Ngọc Chân ủ bằng nước tuyết Côn Luân càng thanh khiết và ngọt ngào hơn cả. So ra thì rượu Bạch Hoa này đúng thật rất khó uống.
"Khó uống sao? Ta cảm thấy không tệ." Triệu Ngọc Chân cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng vẫn có chút cảm giác uống chưa đủ, đây chính là rượu do tiểu tiên nữ tự tay ủ, làm sao có thể khó uống được chứ.
Lý Hàn Y không biết nên nói cái gì, nàng vốn nên biết mình sẽ không nhận được bất kỳ đánh giá khách quan nào từ hắn, cho dù nàng cho hắn uống một chén rượu độc đi nữa thì hắn cũng sẽ cười nói "ngon".
Nghĩ đến loại rượu mới mà Bách Lý Đông Quân đưa cho nàng lúc trước, nàng vươn tay giật lấy ly rượu trong tay Triệu Ngọc Chân, đè lại bàn tay đang định rót một ly khác của hắn.
"Đừng uống cái này, sư huynh còn tặng ta một vò khác, ta đi lấy đây. Ngươi đợi ở đây một lát."
Triệu Ngọc Chân nhìn theo bóng lưng nàng, kỳ thật ở trong lòng hắn, chỉ cần là nàng tự tay làm thì chính là thứ tốt nhất. Ngay cả rượu của Bách Lý Đông Quân cũng không sánh bằng rượu do nàng ủ được. Nhưng hắn trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn, nếu tiểu tiên bảo hắn đợi, vậy hắn sẽ ngoan ngoãn đợi nàng.
"Chính là vò này." Lý Hàn Y xách vò rượu trở về, có lẽ bởi vì là sản phẩm mới nên trên thân vò rượu hoàn toàn trống trải. Nhưng vừa mở vò rượu, hương rượu nồng đậm xông ra ngoài, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta say rồi.
Triệu Ngọc Chân ngửi mùi rượu này, nói với Lý Hàn Y: "Rượu này có lẽ hơi mạnh, nàng vẫn nên uống ít một chút."
Lý Hàn Y cũng nhận ra, suy nghĩ một chút nói: "Vậy chúng ta mỗi người uống một chén là được." Dứt lời liền rót rượu vào chén.
Triệu Ngọc Chân bưng lên uống một chén, hắn cho rằng tửu lượng của mình cũng không tệ lắm, nhưng nếu rượu này thật sự rất mạnh thì hắn không thể để cho tiểu tiên nữ uống nữa. Nhưng không nghĩ tới một chén xuống bụng, một mảnh ửng hồng từ trên mặt lan tràn đến cổ, ánh mắt cũng không còn tỉnh táo nữa, trong mắt còn hiện lên một ánh nước nhàn nhạt.
Lý Hàn Y nghi hoặc nhìn hắn, tuy rằng bọn họ rất ít uống rượu, nhưng nàng cũng chưa từng thấy hắn say bao giờ, chẳng lẽ rượu này lợi hại đến như vậysao? Nàng đột nhiên nhớ tới sư huynh đã từng nói với mình, hắn chuẩn bị một vò rượu đặc biệt cho vị bằng hữu tiên nhân ở hải ngoại tiên sơn kia, giúp hắn mơ một giấc mộng mười năm. Nàng nhìn về phía bình rượu đen kịt kia, cảm thấy có chút đau đầu, chắc nàng sẽ không cầm nhầm chứ?
Bất luận như thế nào, trước hết phải tìm hiểu xem hắn có say hay không, nếu thật sự là loại rượu mà sư huynh nói, uống nhầm cũng không phải chuyện đùa. Vì thế nàng kêu một tiếng: "Triệu Ngọc Chân?"
Đối phương trả lời rất nhanh:"Hửm?"
"Ngươi còn nhận ra ta là ai không?" Lý Hàn Y đứng bên cạnh, khom lưng nhìn hắn.
"Tiểu tiên nữ," Triệu Ngọc Chân mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo nàng, đầu cũng dán lên bụng nàng.
Lý Hàn Y:... Đúng là hắn đã say rồi.
Đang muốn dỗ hắn trở về ngủ, sau đó sẽ đi tìm sư huynh hỏi phải làm sao bây giờ, Triệu Ngọc Chân đột nhiên thở dài: "Sư phụ nói, người đẹp đều thích lừa gạt người khác. Quả nhiên là thật."
Lý Hàn Y không biết tại sao hắn lại nhắc tới chuyện này, hắn hình như...cũng quên mất chính hắn cũng lừa gạt mình ở Côn Luân rồi. Nàng cũng không nghĩ hắn sẽ nhắc lại chuyện này khi uống say, nhưng như vậy là hắn đang khoe khoang bản thân mình đẹp sao?
Nàng khẽ nhéo khuôn mặt đẹp trai của Triệu Ngọc Chân, mỉm cười: "Đúng vậy, người nào đó thích lừa gạt người khác nhất. "
Ai ngờ, Triệu Ngọc Chân lại làm ra vẻ mặt bất mãn, "Tiểu tiên nữ thích gạt người khác."
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới hắn say rượu còn có thể tranh luận với nàng được như vậy, mặc dù biết không thể so đo với người say rượu nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: "Ta lừa ngươi khi nào?"
"Nàng nói ba tháng sau đến hỏi kiếm, ta đã chờ nàng rất lâu." Triệu Ngọc Chân có chút ủy khuất nói.
Lý Hàn Y cho rằng hắn đang tính sổ chuyện của kiếp trước, "Chỉ là chậm bảy ngày thôi mà, không lâu lắm đâu."
"Không phải," Triệu Ngọc Chân dụi đầu vào nàng, "Nàng nói ba tháng sau sẽ lại tới, nhưng ta ở Thanh Thành sơn chờ mười sáu năm, nàng vẫn chưa tới."
Lý Hàn Y có chút mơ hồ, mười sáu năm đó không phải nàng ngày ngày đều cùng hắn ở Côn Luân sao? Hắn thật sự đã uống quá nhiều rồi, nhưng nàng chưa bao giờ hỏi hắn về việc hắn từ thế giới khác đến Côn Luân như thế nào, và chuyện gì đã xảy ra với Triệu Ngọc Chân mà nàng nhìn thấy ở thế giới này.
Nhưng hỏi mấy câu đó với người đang say rượu thì được gì chứ? Lý Hàn Y thở dài, dịu dàng dỗ dành hắn: "Đều là ta không đúng, chúng ta về phòng nói trước có được không?"
"Không được, muốn tiểu tiên nữ bù đắp cho ta." Triệu Ngọc Chân lúc say rượu cũng dám nói ra điều mà hắn bình thường không dám nói.
...... Sau nhiều năm làm vợ chồng, nàng chỉ cần nhìn là có thể biết được hắn đang nghĩ gì.
"Vậy ngươi buông ta ra trước đi."
Triệu Ngọc Chân buông cánh tay đang ôm chặt lấy nàng và nhìn nàng đầy mong đợi.
Nàng cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, "Về với ta trước, được không?" Nếu hắn vẫn không nghe lời, vậy nàng sẽ đánh ngất hắn rồi kéo hắn về.
May mà Triệu Ngọc Chân lập tức đồng ý với nàng, rất thức thời mà đi theo phía sau nàng trở về phòng, còn chủ động đóng cửa phòng lại.
"Ngươi nghỉ ngơi trước ..." Lý Hàn Y đang muốn mở miệng lừa hắn đi nghỉ ngơi, lại bị hắn chặn môi lại, lúc buông ra còn lưu luyến một mút môi nàng một cái.
"Đây là bồi thường, " Triệu Ngọc Chân cười nói.
"Vừa rồi không phải đã hôn một lần rồi sao?" Đối mặt với bộ dáng trẻ con này của hắn, nàng bất lực nói.
Không nghĩ tới người say rượu này lại tính toán rất rõ ràng như vậy, hắn lắc đầu: "Không đủ", lại hôn lên môi nàng lần nữa.
"Được một tấc tiến một thước!" Lý Hàn Y đưa tay vặn một nắm thịt mềm bên hông đối phương, trong lòng lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ý thức của hắn không tỉnh táo, nhưng dựa vào biểu hiện của hắn mà nói thì chỉ là say rượu bình thường mà thôi, hẳn là nàng không cần đi tìm sư huynh nữa.
Triệu Ngọc Chân mặc dù đau đớn, nhưng chỉ nắm chặt lấy tay còn lại của nàng trong lòng bàn tay hắn, chăm chú nhìn nàng. Nàng vốn tưởng rằng mình đã có thể miễn dịch với ánh mắt như vậy, nhưng lại ngại ngùng mà quay đầu đi chỗ khác.
"Ngươi say rồi, ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi." Thanh âm của nàng dịu dàng thanh thúy, nhưng nội dung mà nàng nói không lọt hết vào tai Triệu Ngọc Chân.
"Cùng nhau", hắn nhấn mạnh.
"Được, cùng nhau." Hắn say rồi, chiều theo ý hắn một chút cũng không sao.
Ngày hôm sau.
Khi mặt trời mọc, một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lông mi Lý Hàn Y khẽ run lên, nàng chậm rãi mở hai mắt ra. Toàn thân nàng đau nhức mềm nhủn, một chút cũng không muốn động đậy, nhưng nàng khát nước quá. Mà thủ phạm hại nàng biến thành như vậy lại thở thật đều, ngủ say, tay còn ôm chặt lấy nàng.
Nàng đang chuẩn bị đứng dậy, muốn xuống giường rót một cốc nước, rõ ràng động tác rất nhẹ nhưng lại đánh thức được Triệu Ngọc Chân. Thấy hắn tỉnh dậy, Lý Hàn Y cũng không khách khí, nhẹ nhàng đá vào người hắn một cái.
"Ta muốn uống nước." Nàng mở miệng, cổ họng khàn khàn.
Triệu Ngọc Chân trên mặt đỏ lên, vội vàng xuống giường rót cho nàng một cốc nước, còn dùng Ly Hỏa Trận Tâm Quyết làm nóng đến nhiệt độ thích hợp.
Lý Hàn Y có lẽ thật sự rất khát nước, sau khi nhận lấy cốc nước liền uống một hơi cạn sạch. Nàng lau vết nước bên môi, "Thêm nữa. "
Triệu Ngọc Chân lại đi rót thêm một cốc khác cho nàng, vừa đưa cho nàng vừa nhắc nhở: "Uống chậm một chút." Nhưng nàng lại lườm hắn một cái.
Sau khi trả lại cốc cho Triệu Ngọc Chân, đầu óc nàng rốt cục thanh tỉnh một chút, ấn cái trán vẫn còn hơi đau đầu một chút, cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu suy nghĩ đủ loại khác thường của hắn hôm qua.
Thấy nàng như vậy, Triệu Ngọc Chân quan tâm hỏi: "Đầu còn đau sao?" Nói xong, hắn muốn vươn tay xoa bóp cho nàng, lại bị nàng ngăn lại, chỉ lười biếng dựa vào đầu lên vai hắn.
"Hôm qua, ngươi..."
"Hôm qua, ta..."
Hai người đồng thời mở miệng, Triệu Ngọc Chân biết trong lòng nàng tất nhiên có rất nhiều nghi vấn, ôn nhu cười nói: "Nàng nói trước đi."
"Hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng chúng ta đều đang ở Côn Luân, vì sao ngươi lại nói đã chờ ta mười sáu năm rồi?" Tuy rằng nàng muốn hỏi hắn rất nhiều câu, nhưng đây mới là điều nàng muốn biết nhất.
Triệu Ngọc Chân trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu tiên nữ đã từng nghe qua phương pháp "Trảm tam thi" chưa, 'tam thi' ý nói trong người mỗi người có ba con trùng mỗi nơi, đại diện cho 'si, tham, dục vong'."
Lý Hàn Y xưa nay không hiểu biết nhiều về mấy vấn đề của Đạo giáo, nghe vậy lắc đầu.
Triệu Ngọc Chân tiếp tục nói: "Kiếp trước của ta, dùng cách nói nhân gian thì cứ tạm gọi là thần tiên đi. Thế nhân đều mong thành tiên, nhưng thật ra 'tiên' cũng có rất nhiều loại. Vì không muốn dính vào hỗn loạn nơi hồng trần nên đại đa số tiên nhân đều mang tâm tịnh, không quan tâm đến chuyện thế tục, dần dần đạt tới vô dục vô cầu. Và ta không muốn như vậy, thế nên ta đã chọn một con đường khác."
"Những năm đó, chân thân của ta vẫn đang ngủ say ở Côn Luân, nhưng hồn phách của ta lại đầu thai dưới trần gian. Cho nên, "ta" trên núi Thanh Thành mà nàng nhìn thấy trước kia, cũng là một trong số đó. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi ta chết, sẽ trở về chân thân ở Côn Luân, chỉ là kiếp kia..." Hắn không muốn nói tiếp, cho dù đây là kết quả mà trong lòng hai người đều biết rõ.
"Cho nên ta đã thỏa thuận cùng Thiên Đạo với điều kiện ta phải quay trở lại Côn Luân. Đại khái là bởi vì ta ở thế giới kia không chết, vì vậy khi ta trở về thế giới này, "ta" trên núi Thanh Thành kia vẫn còn tồn tại. Hắn ta mang theo chấp niệm và mong muốn của ta mà sống trên Thanh Thành sơn. Chỉ là ta và nàng ở Côn Luân hơn mười năm, nơi đó là phương ngoại. Mà khi ta bước ra khỏi Côn Luân, Thiên Đạo sẽ không cho phép thế giới này có hai "Triệu Ngọc Chân" tồn tại, cho nên khi đó ta và hắn đã hợp thành một thể. Do vâyh, tất cả những điều mà hắn trải qua, ta đều biết cả."
Lý Hàn Y nghe không rõ lắm, nhưng có một điểm nàng nghe hiểu: "Nói cách khác, nếu như ngươi thật sự có thể vô dục vô cầu thì có thể trở thành tiên nhân thật sự sao?" Nếu vậy, vậy chẳng phải nàng đã khiến hắn...
Triệu Ngọc Chân nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ gõ nhẹ lên trán nàng nói: "Nương tử đừng suy nghĩ lung tung. Lúc ở Côn Luân ta không có tương hợp với một "ta" khác. Ta cũng không thể từ bỏ được 'vui, buồn, tức giận, yêu thương'. Về phần ta có phải là như vậy hay không, nàng không phải là hiểu rõ nhất sao?" Nói xong câu cuối, hắn tiến lại gần rồi nhẹ giọng nói bên tai nàng, làm cho trên mặt nàng nổi lên một chút màu đỏ nhạt.
Lý Hàn Y cắn răng, bộ dáng không đứng đắn của người này đúng là đến kiếp sau cũng không sửa được.
"Có thể thấy được chấp niệm của ta đối với nàng là khắc cốt ghi tâm, không cách nào thay đổi được, vĩnh viễn cũng không thể kết thúc." Triệu Ngọc Chân trên mặt mang theo nụ cười nói: "Hơn nữa quan trọng nhất là."
"Là cái gì?" Lý Hàn Y hỏi.
"Người nàng gặp được, từ đầu đến cuối đều là ta, không phải ai khác." Triệu Ngọc Chân ôm chặt nàng, "Làm tiên nhân cũng không có gì tốt, ngày này qua ngày khác đều rất tẻ nhạt. Nếu không có nàng, bất kể là làm phàm nhân hay là làm thần tiên, đều không có ý nghĩa gì cả."
Mặc dù nàng đã quen nghe những lời yêu thương của Triệu Ngọc Chân, nhưng lời thổ lộ này vẫn đặc biệt động lòng người. Hốc mắt Lý Hàn Y có chút ướt, khóe môi lại nhếch lên: "Được, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều sẽ luôn bên cạnh ngươi. "
__Hoàn__
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro