Lý Hàn Y ở lại phòng mà Thanh triều sắp xếp cho nàng, Thanh Đế cũng không nói rõ muốn chỉ nàng chỉ hôn cho ai, nói thật, nàng cũng không hy vọng Thanh Triều sẽ đồng ý lời hòa thân này, dù sao các hoàng tử tầm tuổi nàng cũng chỉ có vị Cửu điện hạ được sủng ái nhất kia còn chưa kết hôn, hơn nữa nàng còn bày mưu tính kế để được Thanh Đế đưa vào hậu cung trước khi đến. Không ngờ, Thanh Đế lại do dự, để nàng ở nơi dành cho khách thế này, thậm chí còn mời các sứ thần đều bị mời trở về.
Những người đó đi cũng rất tiêu sái, nhiệm vụ sứ mệnh đã hoàn thành, có thể đem công chúa tai tinh lưu lại ở một quốc gia khác. Lý Hàn Y chờ đợi được bảy ngày, trong cung rốt cục cũng phái người đến mời nàng vào cung. Lý Hàn Y tuy rằng tuổi trẻ kiêu ngạo nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng, dù sao thì nàng không thể kiểm soát những gì xảy ra tiếp theo được.
Nhưng mà không nghĩ tới, người mời nàng không phải là Thanh đế, mà là vị Cửu điện hạ kia. Đây hình như là tẩm cung nơi mẫu thân Thục phi của Cửu hoàng tử từng ở, thái giám phía sau lui ra ngoài, đóng cửa lại, sau tấm bình phong cao lớn mơ hồ có một bóng người, bóng người đó hỏi nàng, "Công chúa điện hạ, nàng có tính toán gì?"
Lý Hàn Y nhìn xung quanh, khẩn trương siết chặt nắm đấm, nhưng giọng nói lại bình tĩnh bình tĩnh, "Cửu điện hạ mời ta đến đây không phải để nghe ta tính toán ra sao chứ?"
"Bổn điện hạ chỉ là hiếu kỳ mà thôi, công chúa trước khi tới không phải đã hỏi qua sao? Các huynh trưởng của ta đã kết hôn rồi, công chúa còn muốn tới hòa thân, là bởi vì ta? Hay là phụ thân ta?"
Lý Hàn Y ngạc nhiên, không phải nàng chưa từng nghĩ tới tình huống xấu hổ này, mà là nàng không có lựa chọn nào khác, nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh cười, đáp: "Điện hạ thì sao? Quan trọng không phải là ta lựa chọn như thế nào, mà là điện hạ chọn như thế nào."
Triệu Ngọc Chân trốn sau tấm bình phong, lại vì sợ bị nhận ra mà không dám nhìn nàng, hắn rất muốn xông ra chất vấn nàng vì sao đã quên đi lời hứa trước kia, vì sao lại bỏ rơi hắn, nhưng giờ phút so với giận nàng thì hắn càng cố nén đi cảm giác xúc động muốn gặp nàng, hắn cố làm ra vẻ lãnh đạm, "Không biết công chúa có thể mang đến cho ta cái gì? Hãy cho ta một lý do để chọn nàng."
Lý Hàn Y nắm chặt tay, cố gắng trấn định, "Điện hạ muốn cái gì?" Hỏi xong, nàng lại tự lắc đầu, "Bất luận điện hạ muốn cái gì, ta đều có thể giúp điện hạ."
"Nếu như là toàn bộ thiên hạ thì sao? Công chúa miệng vàng lời ngọc, ngươi có còn muốn đổi ý hay không?"
Không biết vì sao, Lý Hàn Y cảm thấy khi hắn nói bốn chữ 'miệng vàng lời ngọc', tựa hồ giống như đang nghiến răng vậy. Nàng rũ mắt suy nghĩ một chút, "Nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Nàng thật sự dám đồng ý, Triệu Ngọc Chân tức giận cười, nhắc nhở, "Công chúa điện hạ, thiên hạ này là bao gồm cả Tuyết quốc các nàng."
Nàng trầm xuống, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên, "Ta sẽ không nuốt lời."
"Được! Hi vọng đúng như lời công chúa nói." Hắn bỗng nhiên cao giọng đáp, "Người đâu, đưa công chúa về nghỉ ngơi đi."
Đợi đến khi Lý Hàn Y rời đi, hắn mới từ trong tấm bình phong phía sau đi ra, trên mặt tức giận đến đỏ bừng, nàng dám nói mình không nuốt lời! Nàng còn không nuốt lời! Nàng đã sớm nuốt lời từ lâu rồi! Người xinh đẹp đều thích nói dối sao?
Trong phòng tối đen như mực, ánh mặt trời cũng không thể soi rọi vào được, Triệu Ngọc Chân một mình ngồi trên mặt đất, nghĩ trái nghĩ phải cũng nghĩ không ra, cửa bỗng nhiên mở toang, Thanh Đế đi vào, hừ một tiếng, "Nghe được đáp án ngươi muốn chưa?"
Hắn ủ rũ, thanh âm rầu rĩ, "Vẫn chưa," hắn còn chưa nói xong đã tự phản bác chính mình, "Nhưng nàng nói sẽ giúp ta thu phục cả thiên hạ, bao gồm cả Tuyết Quốc, chẳng lẽ nàng đồng ý với ta là bởi vì nàng có thù oán với Tuyết quốc sao? Có phải nàng còn có nỗi khổ tâm nào nữa không?"
Hắn nói xong, thanh âm đều nhiễm vài phần ý muốn cầu xin, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, cầu xin sự chấp thuận. Chỉ là Thanh Đế đi tới trực tiếp nhấc chân đạp hắn một cái, không chút lưu tình mà chọc thủng ảo tưởng của hắn, "Thứ không có tiền đồ! Có thể có nỗi khổ gì chứ? Người ta đã không còn nhớ rõ, nhưng ngươi vẫn thật sự để ở trong lòng! Còn thiên hạ? Nàng chẳng qua là muốn cầu ngươi che chở, ngươi thật sự tin một cô gái không nơi nương tựa như nàng có thể giúp ngươi được sao?"
"Tiểu tiên nữ không phải loại người như vậy!" Hắn kích động đứng lên, vội vàng phản bác.
Thanh Đế bị hắn làm cho tức giận đến trừng mắt, chỉ vào hắn mắng, "Ta làm sao có thể sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như ngươi! Cứ làm theo ý ngươi đi!"
Hắn cảm thấy mình là người cha đau lòng nhất trên đời, rõ ràng biết đứa con trai ngu ngốc của mình bị hồ ly tinh mê hoặc, nhưng hắn cũng đành phải chiều theo ý nguyện của con trai, để nó cưới hồ ly tinh đó vào nhà!
Họa thủy! Thật đúng là họa thủy!
.
Giải nghĩa:
- Họa thủy! Thật là họa thủy!: trích trong câu "Hồng nhan họa thủy", nghĩa: người đẹp mang đến tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro