Chương 9

Trong hoàng thành, cổng Huyền Vũ là nơi có phòng bị nghiêm ngặt nhất, là vì để lại cho mỗi đế vương có một con đường chạy thoát thân. Nhưng bây giờ Nguyệt Hoàng bệ hạ đứng ở trên mái nhà, gió đêm thổi qua gò má nàng, nàng chỉ cảm thấy nơi này cao đến không sao tả xiết được. Chỉ có pháo hoa trên đường Kinh đô vào lúc này đã thêm một chút màu sắc cho cung điện cô đơn lạnh lẽo của nàng.

Nàng không thích có người đi cùng khi ra ngoài. Hộ vệ cũng hiểu nàng nên bọn họ đứng ở dưới cửa cung chờ lệnh. Nhưng xuất phát từ cảnh giác của đế vương, nàng vẫn phát hiện bóng người lặng lẽ tiến đến sau lưng mình. Nàng vội tránh người, ánh mắt lạnh lẽ như lưỡi dao sắc nhìn người trước mặt, "Người nào?"

Đột nhiên có một tiếng pháo nổ chói tai vang vọng khắp hoàng thành, sau đó đầy trời là pháo hoa nổ tung trên bầu trời, những đốm lửa nở rộ phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của người kia trong đôi mắt nàng.

Vẻ mặt nàng vẫn lạnh như băng, nhưng lại yên lặng buông bỏ cảnh giác. "Ngươi không phải đã nói sẽ không bao giờ bước vào Tuyết Quốc nữa sao?"

Triệu Ngọc Chân vẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt rơi rất lâu trên người nàng, một tấc cũng không dời mắt. Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, thanh âm rõ ràng là tức giận nhưng trong lòng lại nhìn không được có chút vui mừng. Chỉ là sự kiêu ngạo của đế vương một triều không cho nàng biểu lộ điều đó ra ngoài, vì thế nàng dứt khoát quay lưng lại tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia.

Hắn vốn không để ý đến giọng điệu lạnh lùng này của nàng chút nào, phảng phất thật lâu mới tỉnh táo lại. Thấy nàng xoay người, hắn liền tiến lại gần, thanh âm ủy khuất, "Tiểu tiên nữ, rõ ràng sáu năm trước ta đã tới, nhưng nàng lại không biết."

"Ngươi gọi ta là gì?" Lý Hàn Y sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, trên mặt người kia hắn lộ ra nụ cười rất đỗi dịu dãng, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nàng, ngũ quan trong sáng kia trong nháy mắt liền trùng lặp với người thiếu niên mơ hồ kia trong đầu nàng.

Mười năm trước, nàng bị mẹ con Hoàng Hậu hãm hại, Khâm Thiên Giám nói mệnh nàng không tốt, khắc cha khắc mẹ, cho nên mẫu thân từ khi sinh ra nàng đã bị đuổi tới Thương Khê sơn. Tuyết quốc chỉ có hai vị công chúa, chị cả của nàng vừa mới đến tuổi cập kê, mà khi đó nàng chỉ mới mười tuổi, đó cũng là năm mà mẹ nàng qua đời. Buồn cười chính là, bốn năm cha thờ ơ không quan tâm đến mình, lúc nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm muốn rời khỏi chỗ này, người đó lại đột nhiên gửi đến một chiếu thư, trong thư nói muốn nàng trở về hoàng cung, cũng trở thành cô công chúa phải đi hòa thân thay cho chị gái.

.

Hôm nay, Triệu Ngọc Chân rất vui vẻ chuẩn bị bản thân thật tươm tất, hắn tiến vào trong Tuyết quốc, đối mặt với nàng và nói:"Tiểu tiên nữ, là ta, ta là Triệu Ngọc Chân."

Hóa ra là hắn, vẫn luôn là hắn.

Màn đêm đen như mực bao phủ biểu cảm trên mặt Lý Hàn Y, cũng làm cho không ai chú ý tới đầu ngón tay của nàng đang khẽ run. Hồi lâu cũng không có hồi âm, Triệu Ngọc Chân khẩn trương, hắn vội vàng muốn giải thích, "Tiểu tiên nữ, thực xin lỗi, ta chỉ là giận nàng đột nhiên biến mất, lúc gặp lại nàng còn bảo nàng phải đi hòa thân, ta cảm thấy nàng chắc chắn là có nỗi khổ riêng, nhưng nàng nói rằng đây là nàng tự nguyện ——"

Nàng im lặng, muốn lên tiếng giải thích: "Ta là..."

"Suỵt——" Hắn đột nhiên vươn tay chặn môi nàng lại, sau đó đem tóc của nàng quấn quanh đầu ngón tay của mình, thấp giọng nói, "Tiểu tiên nữ, ta đều biết rồi."

Biết rằng nàng không nói lời nào liền rời đi, biết rằng nàng đang cô đơn một mình.

"Thực xin lỗi, tiểu tiên nữ, ta không nên tức giận nàng, để cho nàng một mình chịu nhiều ủy khuất như vậy," Hắn chân thành thừa nhận sai lầm, sợ nàng tức giận nên không dám đụng vào người nàng, ngay cả tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

"Thật ra mấy năm nay ta vẫn luôn dõi theo nàng... nàng có thể tha thứ cho ta không... Tiểu tiên nữ?"

Ánh mắt Lý Hàn Y ấm áp, nàng bỗng nhiên tiến về phía trước, nhào vào trong ngực hắn, thanh âm rất thấp rất khàn, "Ta biết rồi. Biết ngươi luôn ở bên cạnh ta, ta vẫn đang đợi người quang minh chính đại tiến tới bên cạnh ta."

--HOÀN--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro