Chương 6
Trong một khu rừng dưới chân núi Thanh Thành.
Triệu Ngọc Chân cùng Lý Hàn Y vừa đi tới chân núi Thanh Thành, họ nhìn thấy bầu trời và trái đất đổi màu, sấm sét nổi lên, như thể ông trời đang đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho cả hai, hy vọng rằng họ biết khó mà rút lui. Nhưng hai người chỉ rút ra bội kiếm của mình, dùng kiếm pháp tối cao để phá vô lượng kiếp này. Thiết Mã Băng Hà cùng Đào Hoa Kiếm mặc dù là lần đầu tiên sóng vai tác chiến, nhưng cặp kiếm lạnh lẽo và ấm áp nhất thế gian này lại biểu hiện sự ăn ý phi thường, giống như chủ nhân của bọn họ vậy. Cuối cùng hai người hợp lực, thành công đi ra khỏi núi Thanh Thành, lại thoát khỏi hàng nghìn kỵ binh sắt đã đóng ở đây quanh năm.
Giờ phút này hai người nắm tay nhau đi trong rừng, hai vị kiếm tiên nổi danh thiên hạ lúc này lại có chút chật vật. Mắt thấy cách núi Thanh Thành đã xa, hai người cũng đi chậm lại. Lý Hàn Y dừng bước trước, quay đầu nhìn người bên cạnh, nhịn không được cười khẽ một tiếng, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Thì ra thiên lôi lúc trước tiến tới mãnh liệt, tuy hai người không bị thương nặng nhưng trên mặt Triệu Ngọc Chân có vài vết cháy xém, trông khá buồn cười, thần thái tiên phong đạo cốt thường ngày cũng không thấy đâu.
Lý Hàn Y muốn lau cho hắn, lại phát hiện trên người mình cũng không có khăn tay. "Lại đây, cúi đầu", nàng nhẹ giọng ra lệnh.
Triệu Ngọc Chân nghe vậy ngoan ngoãn cúi đầu xuống, đưa mặt lại gần, Lý Hàn Y đưa tay muốn lau đi những dấu vết kia cho hắn, nhưng nàng lại làm cho những đường đen ban đầu tản đều hơn một chút.
Vì thế nàng chuyển sang dùng ống tay áo lau mặt hắn vài cái, mắt thấy mặt đối phương rốt cục sạch sẽ một chút, nàng hài lòng gật đầu, không để ý trên mặt mình cũng có vết đen giống hắn.
"Đi thôi", Lý Hàn Y nói. Không bao lâu nữa, tin tức Đạo Kiếm Tiên xuống núi tất nhiên sẽ ở trên giang hồ nhấc lên một trận sóng to gió lớn, đêm dài lắm mộng, nàng thầm nghĩ mau chóng chạy tới Tuyết Nguyệt thành thì tốt hơn.
Triệu Ngọc Chân lại kéo nàng lại nói: "Không vội", hắn học theo động tác vừa rồi của Lý Hàn Y, cúi người đến gần rồi nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
"Tiểu tiên nữ bây giờ trông rất đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ vậy.", trong giọng nói Triệu Ngọc Chân hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
"Nhiều lời!" Lý Hàn Y trên mặt nóng lên, nàng có chút không được tự nhiên, bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự là có chút quá gần rồi. Nhưng người trước mặt lại rất không biết kiềm chế bản thân, ngược lại càng ngày càng tiến gần hơn.
"Tiểu tiên nữ thật đáng yêu, ta nghĩ....hôn nàng, có thể chứ?" Giọng điệu Triệu Ngọc Chân có chút ngượng ngùng, nhưng hai mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm nàng.
Lý Hàn Y bị nhìn có chút xấu hổ, vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào, đạo sĩ ngốc này. Nhưng nhìn ánh mắt hắn, nàng cũng không nói nên lời cự tuyệt, chỉ đành nhắm mắt lại, yên lặng đưa ra đáp án của mình.
Triệu Ngọc Chân hiểu được sự dung túng của tiên nữ, hắn đến gần hơn một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi tiểu tiên nữ, bởi vì quá trân trọng đối phương, động tác lại đặc biệt cẩn thận.
"Thật ngọt.", Triệu Ngọc Chân biết tiểu tiên nữ hay thẹn thùng, lúc này đây chiếm được tiện nghi cũng không dám khoe khoang, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cảm thán. Trước đây, hắn yêu nhất chính là trái đào, chỉ nghĩ rằng đào là loại trái cây ngon nhất. Sống hơn ba mươi năm, hôm nay mới nếm được mùi vị ngọt ngào nhất trên đời, cho dù là đào lớn nhất ngon nhất cũng so ra kém, không, phải nói là trên thế gian không có thứ gì có thể so sánh được.
Cảm nhận được hơi thở của Triệu Ngọc Chân cách mình hơi xa, Lý Hàn Y mở mắt ra, trên mặt cùng vành tai cũng đỏ bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh liếc Triệu Ngọc Chân một cái, "Hiện tại có thể đi được rồi chứ?"
Không đợi đối phương trả lời, nàng đã bước đi trước, Triệu Ngọc Chân đành phải đi bước nhanh để theo kịp nàng.
Trên đường đi, Lý Hàn Y giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Hừ, đều nói người tu đạo thanh tâm quả dục. Ta làm sao có thể cảm giác ngươi đùa giỡn người khác lại thuần thục như những tên lãng tử kia, không phải cũng là học từ trong sách của thư sinh chết tiệt kia chứ?"
Đây là một câu hỏi cực kỳ chí mạng, nhưng trọng điểm của Triệu Ngọc Chân luôn không giống với người khác, hắn nhạy bén nắm bắt được từ khóa trong lời nói của tiểu tiên nữ: "Thư sinh, là chỉ Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên sao? Hai người biết nhau à? Hắn ta cũng đã nói điều đó với nàng sao?"
Lý Hàn Y nhìn bộ dáng sốt ruột đến ngây ngô này của hắn, cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ lại hai người từ lúc mới gặp đã luôn nói theo kiểu ông nói gà bà nói vịt như vậy, cuối cùng lại trở thành phu thê, duyên phận ở thế gian quả nhiên là kỳ lạ đến không thể tả được.
Trong lòng nàng mềm nhũn, kiên nhẫn giải thích. "Đương nhiên, ngoại trừ hắn còn có thể có ai. Mấy năm trước chúng ta lúc Ma giáo đông chinh từng sóng vai tác chiến, ta vẫn muốn hỏi hắn một kiếm, hắn lại luôn trốn tránh ta," nói đến đây Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, "Lần trước hắn tới Tuyết Nguyệt thành còn tặng Tiểu Kiệt một quyển sách vớ vẩn, viết đều là hành vi đăng đồ tử các ngươi."
Nghe xong những lời này, Triệu Ngọc Chân yên tâm một chút, "Ta khác bọn họ, đăng đồ lãng tử là đối với tất cả các cô nương đều như vậy, mà lời ta nói đều chỉ nói với một người mà thôi. Huống chi, cho dù không thanh tâm quả dục thì như thế nào? Nghe theo trái tim, theo đuổi tình yêu trong lòng mình mới là đạo mà ta tu." Triệu Ngọc Chân nói, nhắc tới đạo pháp, hắn có vẻ rất cao hứng, trong giọng nói tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo.
"Miệng lưỡi trơn tru." Lý Hàn Y tức giận nói.
"Đó là sự thật.", Triệu Ngọc Chân cố gắng giải thích. "Chôn chặt trong tim, không ngày nào mà ta quên đi. Từ năm mười sáu tuổi có một cô nương đến hỏi ta một kiếm, trong lòng ta cũng chỉ có duy nhất một mình nàng."
"Nếu ngươi đã nói như vậy, tạm thời tin ngươi," Lý Hàn Y ngữ khí nhẹ nhàng, trên mặt lại cố gắng có vẻ nghiêm túc.
"Lúc trước ta đã đồng ý yêu cầu của tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ cũng phải đồng ý với ta một chuyện." Triệu Ngọc Chân đột nhiên trịnh trọng nói.
"Là gì?"
"Sau này ta có thể ngày ngày cùng nàng luyện kiếm, có thể hay không....không cần tìm Tạ Tuyên hỏi kiếm. Ta tuy rằng chưa từng giao thủ với hắn, nhưng nghe qua hắn chỉ đọc sách nhưng khi xuất một kiếm đã thành kiếm tiên. Nghĩ đến kiếm kỹ cũng là tập hợp sở trường của trăm nhà, kiếm ý cũng không có quá nhiều đặc biệt. Hỏi hắn ta một kiếm cũng không có ý nghĩa gì." Triệu Ngọc Chân mặt không đổi sắc bôi đen Nho Kiếm Tiên, ngũ đại kiếm tiên kiếm ý mỗi người đều có sở trường riêng, hắn đương nhiên hiểu được. Nhưng lời nói vừa rồi của tiểu tiên nữ làm cho hắn dâng lên cảm giác nguy hiểm, năm đó hai người bọn họ lấy kiếm định tình. Tiểu tiên nữ yêu kiếm, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, khó có thể bảo đảm rằng người bị nàng hỏi kiếm sẽ không giống như hắn sinh ra chút suy nghĩ rung động. Còn có Lôi môn "Lôi Oanh" mà tiểu tử họ Lôi lần trước nhắc tới, người mơ ước tiên nữ thật đúng là quá nhiều.
"Đồ ngốc" Lý Hàn Y hiểu được tâm tư của hắn, chỉ là không nhẹ không nặng mắng một câu.
"Được, ta hứa với ngươi." Nàng bất lực nói. Dù sao nàng cùng Tạ Tuyên đánh cũng đủ rồi, thư sinh chết tiệt kia đánh với ai cũng không dốc hết toàn lực, thật là không thú vị.
Triệu Ngọc Chân nghe xong câu trả lời này vui mừng khôn xiết, đang muốn mở miệng nói cái gì, lại sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngọc Chân!" Lý Hàn Y kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn. Trong lòng nhất thời hiện lên vô số ý nghĩ, thầm hận chính mình không nên dễ dàng nghe theo hắn xuống núi. Nàng một tay đỡ Triệu Ngọc Chân, tay kia chuẩn bị vận chuyển chân khí cho hắn.
Triệu Ngọc Chân lại cầm tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, lắc đầu nói: "Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi"
Lý Hàn Y cắn răng: "Bộ dạng này của ngươi mà gọi là cái gì không sao à, Triệu Ngọc Chân, ngươi nói thật với ta, rốt cuộc bị làm sao vậy?" Lý Hàn Y nhìn thấy thật rõ ràng, thiên kiếp vừa rồi đích thật là bị hai người liên thủ phá vỡ, không có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mà Triệu Ngọc Chân trong khoảng thời gian này vẫn ở trên núi Thanh Thành, Thần Du cắn trả cũng đã sớm vượt qua, trên người không nên có nội thương gì. Rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể làm cho hắn đột nhiên suy yếu như vậy, sắc mặt đều trở nên tái nhợt?
Triệu Ngọc Thật biết mình không thể nói dối được, chỉ có thể thành thật nói: "Tiểu tiên nữ đừng lo lắng, ta thật sự không có việc gì. Sư phụ từng nói qua, trên người ta tụ tập võ vận cùng thiên vận đời này của núi Thanh Thành. Nếu ta không xuống núi, có thể bảo vệ núi Thanh Thành trăm năm hưng thịnh. Nếu xuống núi, thì núi Thanh Thành sẽ suy tàn. Tuy rằng thế hệ này có Phi Hiên và Phàm Tùng, nhưng bọn họ dù sao cũng còn nhỏ. Ta vừa đi, trong vòng mười năm núi Thanh Thành sợ có một kiếp nạn. Cho nên, ta dùng bí thuật lột bỏ mấy thành số mệnh còn sót lại trên người, niêm phong vào trong Thanh Tiêu kiếm, như vậy có thể bảo vệ núi Thanh Thành lâu hơn. Về phần vết thương này, chỉ là bởi vì chúng ta cách núi Thanh Thành càng ngày càng xa thì bí thuật cắn trả lại càng nhiều hơn mà thôi, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt hơn."
"Cho nên, vẫn là bởi vì ta." Lý Hàn Y ảm đạm nói: "Chúng ta hiện tại trở về đi, ngươi quá xằng bậy rồi."
Có thể làm cho Triệu Ngọc Chân hiện giờ bị thương, nói vậy bí thuật này phải trả giá rất lớn, huống chi số mệnh này cùng hắn sinh ra, đến bây giờ đã là ba mươi năm. Có lẽ quá trỉnh rời đi tất nhiên vô cùng đau đớn, cũng không phải là như hắn nói một cách hời hợt như vậy.
Triệu Ngọc Chân vẫn lắc đầu: "Trở về cũng vô dụng, bí thuật này đã có hiệu lực thì tuyệt đối không đổi ý được, hôm nay trở về chính là thất bại trong gang tấc. Huống chi hiện tại thiên vận của Thanh Thành đã không còn ở trên người ta, trở về ngược lại đối với ta cũng vô ích, nói không chừng bị thương sẽ càng nặng."
Lý Hàn Y cắn môi, rất khó xử. Nàng không hiểu đạo pháp, không biết lời Triệu Ngọc Chân nói là thật hay giả. Vừa sợ lý do này của hắn là vì an ủi mình, muốn lập tức đưa hắn trở về núi chữa thương. Lại sợ làm như vậy thật sự sẽ làm cho vết thương của hắn tăng thêm. Trong một thời gian ngắn tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Ngọc Chân sờ sờ tóc nàng, trấn an nói: "Ta thật sự không có việc gì, điều chỉnh hơi thở một lát là có thể đỡ hơn. Trong khoảng thời gian này phải làm phiền nương tử bảo vệ ta rồi."
Người này thật sự vào thời khắc này còn không đứng đắn như vậy. Lý Hàn Y bất đắc dĩ, lại không nỡ nổi giận với hắn. Đành phải tìm một chỗ sạch sẽ, nhìn Triệu Ngọc Chân ngồi xuống điều chỉnh hơi thở sau đó ôm kiếm bảo vệ ở một bên, trong lòng không ngừng thở dài.
Đột nhiên, nàng nghĩ về một điều gì đó.
Nửa canh giờ sau, Triệu Ngọc Chân mở hai mắt ra, khí sắc đã khôi phục như thường. Hắn đứng lên vỗ vỗ quần áo: "Chúng ta tiếp tục đi thôi, ngày mai có thể đến Tuyết Nguyệt thành. Ta cũng rất muốn xem chỗ ở của tiểu tiên nữ như thế nào, nhất định cũng đẹp như nàng!"
Lý Hàn Y lắc đầu: "Không đi Tuyết Nguyệt thành nữa, chúng ta đi Kiếm Tâm trủng."
"Kiếm Tâm Trủng?" Triệu Ngọc Chân bối rối nói, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên đổi hướng.
"Phải, Kiếm Tâm trủng. Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, trủng chủ của Kiếm Tâm trủng Lý Tố Vương là ông ngoại ta, mẫu thân ta con gái Lý Tâm Nguyệt của hắn, ta theo họ của mẫu thân." Lý Hàn Y dừng một chút: "Quan trọng hơn là, truyền nhân của Dược Vương Tân Bách Thảo hiện giờ đang ở trong Kiếm Tâm trủng. Nàng ấy chắc chắn có thể chữa lành vết thương của ngươi."
Y thuật của Hoa Cẩm so với đệ tử không nên thân như Tư Không Trường Phong tốt hơn nhiều, hơn nữa nàng sẽ không thừa nhận việc không đi Tuyết Nguyệt thành là vì muốn tránh đi khuôn mặt bát quái của Tư Không Trường Phong.
Triệu Ngọc Chân vốn ngay từ đầu đã cảm thấy việc đổi hướng đi không để tâm, nghe xong lời này lại càng vui vẻ: "Được, vậy chúng ta trước tiên đi gặp ông ngoại lão nhân gia."
Triệu Ngọc Chân không đề cập đến truyền nhân Dược Vương mà tiểu tiên nữ vừa nhắc tới, hắn vốn không muốn để cho tiểu tiên nữ lo lắng khổ sở như vậy. Chỉ là vừa rồi thấy tâm tình nàng rối loạn, hắn lại không muốn nói dối, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra được lý do gì, chỉ có thể nói theo sự thật, nhưng nhìn bộ dáng thất thần tự trách vừa rồi của tiểu tiên nữ trong lòng hắn đã sớm hối hận không thôi, đành phải chuyển đề tài.
"Tiểu tiên nữ, chúng ta nên đi hướng nào? Ta mặc dù đã nghe qua đại danh Kiếm Tâm trủng, nhưng nó thật sự quá mức thần bí, trong giang hồ người biết vị trí của nó lại càng ít, nghe nói ngay cả người từng đi xin kiếm cũng không thể thành công đi vào hai lần. Chẳng lẽ là ở trong đó có bố trí trận pháp gì sao?"
"Kiếm Tâm Trủng ở phía đông của núi Thanh Thành, quả thức có bố trí trận pháp ngay lối vào trủng, nơi đó người lạ có thể vào và không ai quấy rầy được ngươi, rất thích hợp cho ngươi dưỡng thương." Lý Hàn Y nghiêm mặt nói: "Ngày mai chúng ta đi đến thị trấn gần đây mua một con ngựa tốt chạy đi, trên đường ngươi không được phép tùy tiện sử dụng chân khí nữa, nếu không ta sẽ thật sự sẽ rất tức giận."
Triệu Ngọc Chân gật đầu: "Đều nghe nàng."
Lý Hàn Y trong lòng cũng có chút chột dạ. Thật ra....nàng cũng không giỏi trong việc nhận biết hướng đi. Lần này đi ra ngoài không mang theo bản đồ, thứ hai là vị trí của kiếm Tâm trủng bị che giấu, vị trí cửa vào còn thường xuyên bị thay đổi, nàng cũng không có nắm chắc rằng có thể tìm được không. Khi đến thị trấn gần đó, nàng sẽ để lại một ám hiệu liên lạc để người của Kiếm Tâm trủng sẽ tiếp ứng được nàng. Nếu không cho dù Triệu Ngọc Chân không thể sử dụng chân khí, nàng mang theo hắn cũng có thể ngày ngày đi ngàn dặm. Nhưng những điều này cũng không cần phải nói ra, đường đường Tuyết Nguyệt kiếm tiên làm sao có thể không phân biệt được đường đi chứ, nếu truyền ra ngoài thì thể diện của nàng trên giang hồ liền mất hết.
-------------------------------------
Trên đường đi tới Kiếm Tâm trủng, Lý Hàn Y đột nhiên cảm giác trong lòng có chút bất an, nàng che kín ngực, kéo chặt dây cương để cho ngựa đang chạy nhanh phải ngừng lại.
"Làm sao vậy tiểu tiên nữ?", Triệu Ngọc Chân – người luôn dõi theo nàng, lo lắng hỏi.
"Không sao, ta chỉ cảm thấy có chút bất an thôi." Lý Hàn Y nhíu mày, nghĩ đến vừa rồi nhắc tới tiểu Kiệt, nàng đột nhiên kinh hãi nói: "Có phải tiểu Kiệt xảy ra chuyện gì rồi không!"
Lần này nàng đã sớm thông báo cho Đường Liên Nguyệt và Lôi gia sớm có phòng bị, cũng cùng Tư Không thanh trừ rất nhiều thế lực ẩn núp trong Tuyết Nguyệt thành. Lại quên mất lần này trên đường bọn Lôi Vô Kiệt gặp phải nguy hiểm cũng không ít. Lúc trước nàng tự tin lần này dạy cho Tiểu Kiệt nhiều hơn, hơn nữa không trải qua mấy lần thử thách sinh tử này, chỉ sợ Lôi Vô Kiệt không có đủ vốn liếng vượt qua con đường cùng bằng hữu của hắn muốn đi. Nhưng hiện tại loại cảm giác bất an này làm cho nàng rất sợ hãi, sợ lúc này đây có có sự thay đổi sẽ uy hiếp đến tính mạng của hắn.
.
Bên kia, Lôi Vô Kiệ cùng Tiêu Sắt cũng chạy nhanh trên đường.
Tiêu Sắt lười biếng nói: "Ta nói này Lôi Vô Kiệt, muốn đi núi Thanh Thành đem Đạo Kiếm Tiên mời xuống núi là ngươi, hiện tại mắt thấy bọn họ muốn thành một đôi thì lại than thở, uể oải buồn bực cũng là ngươi. Tâm tư của ngươi thật đúng là càng ngày càng làm cho người ta đoán không ra."
Lôi Vô Kiệt tỏ vẻ chán nản: "Lúc trước ta muốn lừa Triệu Ngọc Chân xuống núi, là bởi vì không muốn a tỷ lại chờ tiếp. Hiện tại tỷ tỷ tự mình đi núi Thanh Thành, vừa nhìn đã biết là có tình cảm với đạo sĩ thối kia, ta vốn nên cảm thấy vui vẻ. Nhưng nghĩ đến hiện tại sư phụ là hoàn toàn không có hy vọng, lại thấy tội nghiệp cho hắn."
Tiêu Sắt ngáp một cái: "Ta nói ngươi đây chính là lo sợ không đâu, nói cho cùng tỷ tỷ ngươi cũng không thích sư phụ ngươi. Bất luận Đạo Kiếm Tiên có xuống núi hay không, cũng sẽ không thay đổi được kết quả này. Chẳng lẽ Đạo kiếm tiên không xuống núi trong mười mấy năm qua sao? hắn đã có cơ hội không? Nghĩ thoáng chút. Hiện giờ ngươi không chỉ có một tỷ tỷ là kiếm tiên, không lâu sau còn có thể có thêm một tỷ phu là kiếm tiên. Hơn nữa sư phụ ngươi nằm trong Lôi Môn Tứ Kiệt, thiên hạ này có thể tùy ý để ngươi đi đi lại lại."
Lôi Vô Kiệt cũng không có cảm giác được an ủi, vẫn là tâm tình thấp thỏm trả lời: "Nhưng ta cùng tỷ tỷ mới nhận nhau không lâu, nàng lại mang về cho ta một tỷ phu. Tỷ tỷ lợi hại lại xinh đẹp như vậy, tuy rằng thỉnh thoảng rất hung dữ, nhưng ta cũng không nỡ để nàng lập gia đình sớm như vậy, tỷ phu có mạnh hơn nữa cũng không chấp nhận được. nếu đổi lại là ngươi, ngươi có vui không?"
Đồ ngốc, Tiêu Sắt nghĩ thầm. Trong mắt quan to quý tộc của Thiên Khải cũng chỉ có lợi ích, đem con gái cùng tỷ muội đưa ra ngoài kết thông gia quả thực là chuyện thường ngày. Nếu như là Triệu Ngọc Chân cùng Lý Hàn Y mạnh mẽ liên hợp như vậy, chỉ sợ vui mừng đến phát điên. Nhưng hắn sẽ không đem những lời này nói ra miệng, bởi vì đối phương là Lôi Vô Kiệt. Trái tim linh lung kia mặc dù có đôi khi có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng trân quý. Trên đời này người đơn thuần đã không còn nhiều, để cho hắn đơn thuần lâu hơn một chút cũng là tốt.
Tiêu Sắt quay đầu chuẩn bị nói chuyện, lại nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, lớn tiếng quát: "Lôi Vô Kiệt, cẩn thận! "
-------------------------------------
Triệu Ngọc Chân nghe Lý Hàn Y nói xong, nhẹ nhàng cười nói: "Là tiểu tử lúc trước tới xông vào núi Thanh Thành sao? Nàng yên tâm, hắn ta sẽ ổn thôi. Ta nhìn qua khí tức của hắn, hắn là người có trái tim linh lung hiếm có trong thiên hạ. Bất luận gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể gặp hung hóa cát."
Lý Hàn Y nghe xong lời này thoáng bình tĩnh lại: "Cũng đúng, giờ phút này lo lắng cũng vô dụng. Chúng ta mau chóng chạy tới Kiếm Tâm Trủng, trước khi ta xuất phát đã nhờ ông ngoại phái người theo dõi tiểu Kiệt, đến nơi đó là có thể biết tình hình của hắn."
.
Và nhân vật chính của chủ đề này đã bị buộc đi vào trong thung lũng không tên vào thời điểm này.
Các sát thủ tinh anh Ám Hà đồng loạt xuất hiện, Lôi Vô Kiệt rất vinh hạnh được chiêu đãi ba người trong đó. Một người giữ hai chân Lôi Vô Kiệt, một người dùng lưỡi đao sắc bén ngăn chặn đường đi phía trước của Lôi Vô Kiệt, một người mang một thanh cự kiếm chặn đường lui của hắn.
Giống như con mồi rơi vào mạng nhện, không thể di chuyển, kết quả duy nhất là bị nhện nuốt chửng.
"Ta...còn có một câu hỏi." Lôi Vô Kiệt thận trọng, thấy đối phương tựa hồ cũng không có ý lập tức giết chết mình, do dự hỏi.
Tô Xương Ly nâng cự kiếm trong tay lên: "Vấn đề gì?"
"Vì sao lại giết ta?" Lôi Vô Kiệt thật cẩn thận muốn tránh lưỡi kiếm hoa sắc bén kia, nhưng lại phát hiện nữ nhân áo đỏ mỉm cười, lại dời cành hoa xa hơn một chút. Hai người tuy rằng cùng mặc trang phục đỏ, nhưng nữ tử tựa hồ cũng không có ý hạ thủ lưu tình.
Tô Xương Ly cười nói: "Chúng ta là Ám Hà, Ám Hà là sát thủ. Sát thủ giết người, cho tới bây giờ đều không hỏi lý do."
"Tô Xương Ly, ngươi nói quá nhiều." Mộ Lương Nguyệt vừa mới bị đánh lui mấy chục bước chậm rãi quay về, lạnh lùng nói với Tô Xương Ly.
"Người thắng mới được nói." Trong lời nói của Tô Xương Ly mang theo vài phần khiêu khích.
Mộ Lương Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Nếu không có trận Mộng Điệp của ta làm mồi nhử, làm sao các ngươi có thể tìm được thời cơ hoàn mỹ như vậy?"
"Vậy thì cám ơn ngươi." Tô Xương Ly cười nói.
Mộ Lương Nguyệt không để ý tới vẻ mặt ngã ngớn của Tô Xương Ly nữa, chỉ nhìn thanh cự kiếm kia, bỗng nhiên nói: "Vì sao ngươi còn không động thủ?"
Phía sau Lôi Vô Kiệt lập tức toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Tô Xương Ly thở dài: "Tiểu huynh đệ, ta thật sự rất muốn cùng ngươi nói thêm vài câu, nhưng vị tỷ tỷ này của ta thúc giục gấp rồi. Trên đường xuống hoàng tuyền đừng trách ta nhé!" Hắn lập tức giơ cao thanh kiếm lớn trong tay lên, nặng nề vung xuống.
Lại bị một thanh kiếm đột nhiên bay tới ngăn cản.
Khác với thanh kiếm lớn uy lực phi phàm của hắn, thanh kiếm này nhìn qua rất yếu ớt, như chỉ với một trận đòn thì nó lập tức vỡ vụn.
Bởi vì đó là một thanh kiếm được chạm khắc bằng gỗ đào!
"Đạo sĩ thối từ Núi Thanh Thành?" Tô Xương Ly nhíu mày, dùng sức vung thanh kiếm lớn hất thanh kiếm gỗ đào ra ngoài.
Sau lưng Lôi Vô Kiệt đã không bị thanh kiếm kia phong tỏa, lập tức lui nhanh lại. Tay trái hắn ngự kiếm, Thính Vũ Kiếm đánh thẳng tới đầu cô gái áo tím, tay phải vung lên, Sát Phố kiếm ngăn cản Lục Diệp Phi Hoa vừa rời tay cô gái áo đỏ. Lại lui về sau, tới cạnh chủ nhân thanh kiếm gỗ đào.
Núi Thanh Thành, Lý Văn Tùng.
Sao Lý huynh lại tới đây?" Lôi Vô Kiệt vui mừng nói.
Lý Phàm Tùng cầm thanh kiếm gỗ đào bị đánh bay: "Sư phụ ta là Đạo Kiếm Tiên hàng thật giá thật, người tính ra lần này hai người các ngươi xuống núi sẽ có kiếp nạn. Vốn dĩ với tính cách của sư phụ sẽ không quan tâm tới, nhưng ai bảo ngươi là đệ đệ của Tuyết Nguyệt kiếm tiên chứ, nơi này trong phạm vi mười dặm xung quanh núi Thanh Thành, thân là chủ nơi này dẫu sao cũng phải bỏ chút công sức ra. Sư phụ trước khi đi đã đặc biệt căn dặn chúng ta."
Lôi Vô Kiệt lệ rơi đầy mặt, lúc này thật sự là Tiêu Sắt lại nói trúng, tỷ phu này đúng là không nhận không được rồi, dù sao cũng vừa mới cứu hắn một mạng. Hắn đành phải ở trong lòng mặc niệm: "Sư phụ, con xin lỗi." Không phải đồ đệ không giúp ngươi, chỉ là tỷ tỷ hình như thật sự không thích ngươi. Huống hồ Đạo kiếm tiên này thật sự quá mạnh, tỷ tỷ lại còn thích hắn. Sư phụ chắc phải nên bỏ cuộc thôi.
Lôi Vô Kiệt gật đầu: "Vậy xin đa tạ Lý huynh, không ngờ sau khi từ biệt ở Tuyết Nguyệt thành, chúng ta lại có cơ hội liên thủ."
"Nếu các ngươi đã đến rồi" Lôi Vô Kiệt cầm lấy Sát Phố Kiếm, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tô Xương Ly: "Vậy chúng ta liền tốc chiến tốc thắng, giải quyết ngươi, ta còn phải nhanh chóng đi gặp tỷ tỷ và tỷ phu ta nữa."
.
.
Giải nghĩa:
- Ông nói gà bà nói vịt: có nghĩa là hai người cùng nhau nói chuyện nhưng mỗi người lại nói một nội dung khác nhau cuối cùng không đưa ra kết quả trong cuộc nói chuyện.
- Đăng đồ tử: Đăng Đồ Tử là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa. Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro