Chương 7

Lý Hàn Y cùng Triệu Ngọc Chân chỉ trong ba ngày đã chạy tới cửa Kiếm Tâm trủng. Chỉ thấy lối vào là một sơn cốc, có điều bên ngoài sơn cốc là một đầm lầy, trên đầm lầy cắm chi chít những thanh kiếm gãy lớn lớn nhỏ nhỏ, phải có khoảng gần ngàn thanh.

Lý Hàn Y mang theo Triệu Ngọc Chân, Tiếp đó mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên một tảng đá trên đầm lầy, tiếp đó lại nhảy một cái, mười mấy lần tung người đã nhảy tới bên kia đầm lầy. Hai người tiếp tục đi vào trong sơn cốc. Đi vào một sơn đạo tối đen chật hẹp hết thời gian một nén nhang, sau đó nhìn thấy phía trước mơ hồ có một tia sáng truyền đến, tăng tốc chạy nhanh ra khỏi cửa động, Triệu Ngọc Chân không khỏi kinh ngạc mà cảm thán một tiếng.

Đó là một thế giới nho nhỏ.

Một thế giới của kiếm.

Trong sơn cốc là từng gian nhà đúc kiếm san sát, trong nhà là từng người cao lớn để trần đầu đầy mồ hôi đang đúc kiếm, trên đường có người điều khiển xe ngựa chạy qua, phía sau xe ngựa bày từng thanh kiếm, thân kiếm tỏa sáng lóng lánh, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Rất ít có người ngoài tiến vào được Kiếm Tâm trủng, hai người vừa mới vào cốc đã có vô số ánh mắt nhìn họ. Nhìn thấy Lý Hàn Y, hộ kiếm sư từ đâu vội vàng tiến lên nghênh đón: "Đại tiểu thư", sau đó ánh mắt bọn họ lại chuyển hướng sang Triệu Ngọc Chân: "Vị này là?" Nhìn trang phục của người này, trong lòng bọn họ mơ hồ đã có đáp án, chỉ là còn cần xác nhận một chút.

"Đạo kiếm tiên, Triệu Ngọc Chân" Lý Hàn Y ngắn gọn đáp.

Triệu Ngọc Chân không hài lòng lắm với câu trả lời của nàng, đứng ở bên cạnh bổ sung thêm: "Ta là Triệu Ngọc Chân, đại tiểu thư của các ngươi là con dâu chưa qua cửa của ta."

Hà Tòng, Hà Khứ liếc mắt nhìn nhau, dựa theo tính tình đại tiểu thư, Đạo Kiếm Tiên tự xưng như vậy không bị đánh chết thì chứng tỏ việc hắn nói đúng là sự thật. Nhưng bọn họ có nên mạo muội gọi một tiếng "Cô gia" hay không, nếu lỡ kêu vậy Lý Hàn Y xấu hổ rồi đánh bọn họ thì làm sao, một kiếm của kiếm tiên không phải ai cũng chịu nổi.

Cũng may Lý Hàn Y mở miệng cắt đứt rối rắm của hai người bọn họ: "Ông ngoại ở Kiếm Các à?"

Nhận được đáp án được hai người họ khẳng định chính xác, Lý Hàn Y gật đầu: "Ta đi gặp ông ngoại, các ngươi không cần đi theo nữa."

Dứt lời liền kéo Triệu Ngọc Chân đi, để lại Hà Tòng cùng Hà Khứ thì thầm thảo luận tại chỗ: "Đại tiểu thư của chúng ta. Đây có phải gọi là cây sắt nở hoa không?"

"Ta thấy chắc là đúng tám chín phần mười rồi, đã ba mươi năm Kiếm Tâm trủng rốt cục lại có hỉ sự rồi."

Bên trong Kiếm Các.

Lý Tổ Vương đang chậm rãi nhấp từng ngụm trà, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ kiếm ý quen thuộc hướng đến Kiếm Các. Khi nhìn thấy người tới, hắn cười nói: "Tiểu Hàn Y, nhiều năm như vậy cũng không thèm đến thăm ông ngoại, lúc này chẳng lẽ có chuyện gì cần ta giúp đỡ à?"

Lý Hàn Y cũng không khách sáo, nàng gật gật đầu: "Nghe nói vị tiểu thần y của Dược Vương cốc đang ở chỗ này, ta tới tìm nàng."

"Tìm nàng? Con bị thương sao!?" Lý Tổ Vương kinh hãi nói.

"Ông ngoại, con không sao." Lý Hàn Y trả lời, Lý Tổ Vương yên lòng "Vậy là tốt rồi". Lúc này hắn mới có thời gian chia cho Triệu Ngọc Chân bên cạnh nàng một ánh mắt.

"Ngươi chính là đạo sĩ thối của núi Thanh Thành à?" Lý Tổ Vương lạnh lùng hỏi, Triệu Ngọc Chân vội vàng hành lễ, "Vãn bối Triệu Ngọc Chân gặp qua ông ngoại."

"Tiểu tử thối, ngươi kêu bậy cái gì vậy?" Lý Tổ Vương đột nhiên nổi giận, Phong Nhã tứ kiếm giờ đây chỉ còn lại ba thanh trong nháy mắt ra khỏi vỏ, "Hại cháu gái ngoan của ta chờ nhiều năm như vậy, xem ta xử lý ngươi như thế nào."

Lý Hàn Y bất đắc dĩ nói: "Ông ngoại, sao tính tình của ông vẫn hung dữ như vậy. Trên người hắn còn có vết thương, ông cất kiếm đi trước."

Lý Tổ Vương lộ ra biểu cảm đau lòng, cảnh tượng này giống hệt như khi Lôi Mộng Sát đến Kiếm Tâm trủng vào ba mươi năm trước, thậm chí lúc hai mẹ con che chở người trong lòng cũng không khác gì nhau. Hắn dùng ánh mắt không tốt đánh giá Triệu Ngọc Chân từ trên xuống dưới một chút, quay đầu nói với Lý Hàn Y: "Cháu gái ngoan, con rốt cục vẫn lên núi Thanh Thành cướp người à? Ài, cướp thì cướp đi, đem người bị thương đến đây còn tìm thần y cứu chữa gì đó. Cho dù con là người đánh hắn bị thương thì ta vẫn muốn giáo huấn hắn thêm một chút. Có thời gian này không bằng cùng ông ngoại uống trà xem kiếm đi!"

Lý Hàn Y có chút xấu hổ: "Không phải con đánh, chuyện này kể ra rất dài, con sẽ giải thích với ông sau."

Lý Tổ Vương thở dài: "Cũng được, con dù sao cũng đã lớn rồi. Có một số việc trong lòng con tự biết rõ cái nào tốt. Ta thấy tên tiểu tử này nhìn bộ dáng thì miễn cưỡng có thể cùng con xứng đôi, lần này hắn cùng con xuống núi, cũng coi như là hắn có tâm."

Triệu Ngọc Chân nghe Lý Tổ Vương mang ý đã ngầm đồng ý chuyện của hai người, trong lòng vui vẻ. Lý Tổ Vương liếc hắn một cái: "Đừng cao hứng quá sớm, nếu đạo sĩ ngươi dám khi dễ Hàn Y, hừ....."

Lý Hàn Y bị tính tình hệt như một tiểu hài tử của ông ngoại làm cho dở khóc dở cười, Triệu Ngọc Chân lại nghiêm túc nói: "Sẽ không, ta sẽ đối xử thật tốt với tiểu tiên nữ." Hắn bình thường cũng không tính là ăn nói vụng về, nhưng lúc này khi ở trước mặt trưởng bối của người trong lòng lại chỉ có thể nói ra những từ ngữ giản dị nhất.

Lý Tổ Vương cũng không làm khó hắn nữa, chỉ nhìn về phía kiếm gỗ đào bên hông hắn: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?"

Triệu Ngọc Chân không rõ đề tài này như thế nào lại nhảy vọt nhanh như vậy, bối rối hỏi: "Trủng chủ Kiếm Tâm trủng, Lý Tổ Vương tiền bối?"

Lý Tổ Vương hừ lạnh: "Nếu đã biết thân phận của ta, sao lại không biết cả đời ta thích nhất chính là đúc kiếm, xem kiếm, bình luận về kiếm? Thanh kiếm ngươi mang theo là thanh bội kiếm tên Huyền Dương kiếm của Côn Luân kiếm tiên đúng không?"

Triệu Ngọc Chân lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời Lý Tổ Vương, cởi Đào Hoa kiếm xuống rồi dùng hai tay dâng lên. Lý Tổ Vương vuốt ve thân kiếm, quan sát hồi lâu mới nói: "Quả nhiên là Huyền Dương kiếm – thanh kiếm ấm áp nhất nhân gian, cửu cửu vi huyền, tiền thân của thanh kiếm này cùng Thiết Mã Băng Hà vốn là một đôi. Xem ra duyên phận của ngươi và Hàn Y cũng chính là trời định." Nói xong đem kiếm trả lại cho hắn, tiến lên vỗ vỗ bả vai Lý Hàn Y, "Ta sai người dẫn các ngươi đi tìm Hoa Cẩm, tuy rằng không biết các ngươi một đường tới đây đã trải qua cái gì, nhưng có ông ngoại ở đây, hãy an tâm ở lại Kiếm Tâm trủng đi."

-------------------------------------

Lý Hàn Y cùng Triệu Ngọc Chân cứ như vậy ở trong Kiếm Tâm trủng dưỡng thương.

Hoa Cẩm sau khi đến thăm khám, nói Triệu Ngọc Chân tu vi thâm hậu, nội thương này sẽ có thể tự phục hồi trong vòng một tháng mà không cần đến nàng ấy. Nhưng vì bệnh nhân đã ở trước mặt nàng, không có lý do gì để ngồi yên. Liền kế cho hắn một đơn thuốc, dặn dò mỗi ngày đúng giờ phải dùng, mười ngày sau có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Trái tim đang treo lơ lửng của Lý Hàn Y rốt cục cũng buông xuống.

Còn lão Trủng chủ sau khi nghe nói Triệu Ngọc Chân không phải là bị trọng thương gì thì nặng nề kịt mũi một tiếng nói: "Khổ nhục kế."

Lý Tổ Vương có chút lo lắng, đứa cháu gái đơn thuần chỉ biết luyện kiếm của hắn ta không phải là đối thủ của tên tiểu tử này.

Hôm nay Lý Hàn Y luyện kiếm xong ở Kiếm Tâm Nhai, nhưng khi nàng quay trở lại tiểu viện, Triệu Ngọc Chân đã không còn thấy đâu nữa. Nhóm người canh gác kiếm nói Triệu chân nhân bị lão trủng chủ gọi đi, Lý Hàn Y vốn có chút lo lắng, suy nghĩ một chút thân thể Triệu Ngọc Chân rất nhanh sẽ khôi phục, chính mình cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, cũng theo hắn đi đến chỗ ông ngoại.

Giờ phút này giữa Lý Tổ Vương và Triệu Ngọc Chân lại không giương cung bạt kiếm như nàng nghĩ. Lý Tổ Vương nhìn chiếc áo choàng đạo gia màu tím, tự nghĩ nhìn Triệu Ngọc Chân phiêu dật, ngẫm lại cái tên Lôi Oanh Lôi Gia Bảo, gia tộc đó di truyền một số điều mang tính phá hoại như thế, chút tức giận trong lòng cũng đã tiêu tán đi không ít.

"Có biết chơi cờ không? Cùng lão già này chơi ván cờ tiếp theo." Lý Tổ Vương hôm nay có vẻ đặc biệt mang khuôn mặt ôn hòa dễ chịu.

"Ông ngoại nếu đã có nhã hưng này, vãn bối nhất định phải phụng bồi." Triệu Ngọc Chân nhìn bàn cờ đã bày xong, trong lòng biết Lý Tổ Vương tìm hắn không chỉ là vì chơi một ván cờ.

Quả nhiên, chỉ sau khi hạ tay đặt cờ được năm mươi lần, Lý Tổ Vương liền đem đề tài kéo đến nơi khác, "Triệu chưởng giáo lần này xuống núi dự định ở lại bao lâu, nếu ở đây một thời gian dài, núi Thanh Thành chẳng phải là quần long vô thủ sao?"

Triệu Ngọc Chân mỉm cười nói: "Trước khi ta xuống núi đã từ chức chưởng giáo, hiện giờ chỉ là một đạo sĩ bình thường mà thôi. Sau này tiểu tiên nữ đi đâu ta liền đi nơi đó."

Lý Tổ Vương ngẩn người, mới phản ứng được tiểu tiên nữ trong miệng hắn là ai, tức giận nói, "Ngươi đùa giỡn cháu gái ta trước mặt ta?"

Triệu Ngọc Chân vội vàng xua tay phủ nhận: "Ông ngoại hiểu lầm rồi. Lần đầu tiên ta gặp Hàn Y, chỉ cảm thấy nàng là nữ tử đẹp nhất trên đời, không giống người ở đây, ngược lại giống như tiên tử trên trời. Cho nên vẫn gọi nàng như vậy, tiểu tiên nữ cũng rất thích xưng hô này."

Lý Tổ Vương trong lòng thở dài, lời đồn giang hồ quả thật là không thể tin, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không biết Đạo kiếm tiên trong truyền thuyết một lòng cầu đạo, thanh tâm quả dục là dáng vẻ như vậy. Nhưng như vậy cũng không tệ, tuy rằng vừa dính đến Hàn Y liền ngơ ngác, cũng tốt hơn là đem trí thông minh của mình dùng ở trên người hắn thương yêu.

"Thôi thôi, tùy các ngươi. Lão phu dù sao cũng qua thời thiếu niên rồi." Lý Tố Vương vuốt ve râu ria, thoạt nhìn bộ dáng hiền lành.

"Nha đầu Hàn Y này tính tình bướng bĩnh nhưng lại biết suy nghĩ. Ta trước kia còn lo lắng nàng muốn cùng thanh kiếm của nàng sống cả đời, ngươi nguyện ý vì nàng mà buông bỏ chức chưởng giáo, lão phu cũng yên tâm. Chỉ là giang hồ này nhiều phong ba, mặc dù ta ở Kiếm Tâm trủng nhưng cũng đối với chuyện bên ngoài có chút hiểu biết. Tuyết Nguyệt thành danh tiếng mặc dù dễ nghe, nhưng thành chủ này lại quả thực không dễ làm. Ta già rồi, ta không thể che chở cho nàng ấy mọi lúc cũng như cả đời được. Chỉ mong sau này ngươi ở bên cạnh che chở cho nàng thật tốt, ta nhìn thấy Hàn Y...ài...nhiều năm như vậy, ta biết trong lòng nàng cũng rất đau khổ..." Lý Tổ Vương xúc động nói, nước mắt đã chực trào ra.

Trước tấm lòng của một lão già yêu thương cháu gái mình, Triệu Ngọc Chân cũng trở nên nghiêm túc. Hắn đứng dậy thi lễ với Lý Tổ Vương: "Ông ngoại yên tâm, Triệu Ngọc Chân cả đời này sẽ lấy tính mạng ra bảo vệ Hàn Y, quyết không để cho nàng chịu nửa điểm thương tích."

Lý Tổ Vương dùng chân khí nâng Triệu Ngọc Chân lên: "Cũng không cần nghiêm túc như vậy, ta tin tưởng ngươi."

Trước khi Triệu Ngọc Chân ngồi trở lại bàn cờ, Lý Tổ Vương đột nhiên nói: "Đúng rồi, hôn sự của ngươi và Hàn Y là định làm như thế nào? Cho dù ngươi xuất gia không chú ý những thứ này, cũng không thể để cháu gái ta cứ như vậy tùy tiện gả đi được. Dù sao cũng phải có một nghi lễ."

Triệu Ngọc Chân có chút ngượng ngùng trả lời: "Tiểu tiên nữ lúc trước đã đồng ý lời cầu hôn của ta, ở trên núi Thanh Thành đã bái qua sư phụ ta. Nàng ấy dường như muốn trở về Tuyết Nguyệt thành rồi nhắc lại việc này, ta đều nghe nàng."

"Hoang đường! Trưởng bối đã ở đây, trở về Tuyết Nguyệt thành làm gì." Lý Tổ Vương nhíu mày: "Hàn Y dù sao cũng mang họ Lý, các ngươi đương nhiên sẽ kết hôn ở Kiếm Tâm trủng."

Ánh mắt Triệu Ngọc Chân đột nhiên sáng lên, Lý Tổ Vương tiếp tục nói: "Về phần ngày kết hôn sao, đây không phải là bản lĩnh của ngươi sao. Trong vòng mấy tháng này có ngày lành tháng tốt nào không?"

Triệu Ngọc Chân buộc miệng thốt lên: "Mùng một tháng sau sẽ rất tốt."

"Mùng một tháng sau, tiết Hàn Y?" Lý Tổ Vương nghi ngờ nhìn hắn, "Ngươi không phải đang gạt ta chứ."

Triệu Ngọc Chân ngay thẳng nói: "Ta làm sao dám lừa gạt ông ngoại, mùng một tháng sau, mọi việc không cần kiêng kỵ, càng thích hợp để cưới gả. Thời tiết cũng rất tốt, không có gió cũng không có mưa. Đó là ngày tốt nhất trong tháng Mười." –

"Nhưng hôm nay đã là ngày mười chín rồi!" Lý Tổ Vương hít sâu một hơi, nhìn gương mặt ủ rũ của đạo sĩ, hắn đổi giọng nói: "Quên đi, tự ngươi đi nói với Hàn Y, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ không phản đối."

Trong thanh âm của Triệu Ngọc Chân khó nén vui vẻ: "Được, ta liền đi tìm tiểu tiên nữ bàn bạc." Hắn đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới ván cờ đã bị hai người gác lại rất lâu, thăm dò hỏi: "Ông ngoại, vậy ván cờ này?"

Lý Tổ Vương xua tay: "Đi đi."

"Vãn bối cáo lui." Triệu Ngọc Chân còn chưa dứt lời, người đã không thấy bóng dáng.

Lý Tổ Vương thu dọn bàn cờ, thầm nghĩ: "Tiểu Hàn Y sao lại tìm một đạo sĩ ngốc nghếch như vậy, cùng ông ngoại chơi cờ cũng không biết nhường một chút. Hừ!" Nói xong hắn nhìn về phía Kiếm Tâm Nhai, "Tâm Nguyệt, con gái của ngươi sắp kết hôn rồi. Đạo sĩ kia bộ dạng không tồi, kiếm pháp cũng cao, vừa nhìn liền biết là người sợ thê tử. Ngươi ở dưới nơi chín suối, cũng có thể an tâm!

-------------------------------------

Bên ngoài tiểu viện, Lý Hàn Y sốt ruột chờ đợi, đang muốn đi tìm Triệu Ngọc Chân, vừa ra cửa liền bắt gặp hắn ta vừa đi ra ngoài trở về.

Lý Hàn Y liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, thấy trên người Triệu Ngọc Chân không có dấu vết đánh nhau, liền cảm thấy an tâm một chút. Lý Tổ Vương khi còn trẻ nổi tiếng là tính tình nóng nảy, xem ra mấy năm nay tu thân dưỡng tính quả thật có chút hiệu quả.

Nhìn Triệu Ngọc Chân mặc đạo bào có chút không ngay ngắn, nàng khẽ thở dài, kéo người hắn đến gần hơn, đưa tay sửa sang lại cho hắn một chút, xoa dịu nếp gấp phía trên áo choàng. Tuyết Nguyệt kiếm tiên không thể cũng không muốn nhìn thấy sự hỗn loạn nhất.

Triệu Ngọc Chân ngoan ngoãn đứng và phối hợp với động tác của nàng, cho đến khi Lý Hàn Y cảm thấy áo choàng đạo sĩ này rốt cục cũng có thể nhìn ổn hơn, buông tay nói: "Được rồi."

Triệu Ngọc Chân đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, giọng nói ấm áp như gió xuân vang lên bên tai nàng: "Tiểu tiên nữ, ông ngoại đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi. Đầu tháng tới, nàng gả cho ta, được chứ?" Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, phảng phất như nếu nặng một chút sẽ bừng tỉnh thời khắc cùng giấc mộng xinh đẹp này.

Khuôn mặt Lý Hàn Y thoáng cái trở nên có chút tái nhợt, nàng do dự hỏi: "Mùng một tháng mười, tiết Hàn Y?"

Triệu Ngọc Chân nghe được giọng điệu run rẩy của nàng, hắn liền luống cuống: "Nàng không thích sao? Cũng đúng, ta chỉ nghĩ ngày này ẩn chứa tên của nàng, lại quên mất ngụ ý của nó không tốt, chúng ta chọn một ngày khác đi."

Lý Hàn Y lại nói: "Không, ta cảm thấy, thời tiết ngày hôm đó nhất định rất tốt, chúng ta chọn ngày này đi."

Vì muốn xua tan nỗi băn khoăn của hắn, Lý Hàn Y hai tay bám lấy cổ hắn bằng cả hai tay, kéo xuống, Triệu Ngọc Chân liền cúi đầu, nàng nhẹ nhàng chạm môi hắn một chút. "Triệu Ngọc Chân, ta rất vui vẻ, thật sự đấy."

Dứt lời Lý Hàn Y đẩy hắn ra, Triệu Ngọc Chân mặt đỏ tai hồng đưa tay sờ sờ chỗ nàng vừa hôn qua, tâm tư nhộn nhạo, đây chính là lần đầu tiên tiểu tiên nữ chủ động hôn hắn.

Ngay khi hắn ta vẫn còn đang hồi tưởng về nụ hôn vừa rồi, Lý Hàn Y sắc mặt đỏ bừng đã xoay người muốn rời đi. Bước chân Triệu Ngọc Chân liền đuổi theo nàng, được một tấc tiến một thước nói: "Có thể lại một lần nữa không, tiểu tiên nữ?"

Lý Hàn Y nhịn xuống ý định muốn rút kiếm: "Không thể!"

Nhìn thấy biểu tình cô đơn của Triệu Ngọc Chân, nàng lại có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Chờ sau khi thành thân..."

Triệu Ngọc Chân nghe xong lời này, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Quá lâu rồi."

Lý Hàn Y nghi hoặc: "Cái gì quá lâu?"

"Còn mười ngày nữa mới có thể cưới nàng, đối với ta mà nói là quá lâu." Triệu Ngọc Chân cho tới bây giờ luôn là một người rất có kiên nhẫn, dù có mười năm trôi qua thì đối với hắn chỉ như một cái nháy mắt. Nhưng bây giờ lại cảm thấy từng ngày tiến đến ngày thành hôn mỗi ngày đều chậm rãi như vậy.

Lý Hàn Y khẽ thở dài: "Đạo sĩ ngốc, ta sẽ không chạy đi đâu."

Triệu Ngọc Chân lo được lo mất không phải là không có nguyên nhân, vì tiểu tiên nữ đã từng lỡ hẹn với hắn một lần. Nhưng hắn sẽ không nói ra điều này để làm tiểu tiên nữ buồn lòng, huống chi hiện tại hắn đã hoàn toàn không bị thiên mệnh trói buộc nữa. Bất luận Lý Hàn Y đi tới chân trời góc biển, hắn đều có thể đi theo bước chân của nàng.

Vì thế Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng mỉm cười: "Tiểu tiên nữ nói đúng."

.

.

Giải nghĩa:

- Giương cung bạt kiếm: ẩn dụ cho trình trạng mâu thuẫn, xung đột, căng thẳng giữa các cá nhân, hay một nhóm người, tình hình hoàn cảnh.

- Quần long vô thủ: Một đàn rồng không có người dẫn đầu; Ẩn dụ về những người tập hợp nhiều người với nhau mà không có người lãnh đạo, 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro