Chap 33: END

Sau lễ ở dưới quê, ba mẹ Lê và em trai cùng lên S để chủ trì lễ cưới.

Thúy Ngân thì bận đến quay mòng mòng. Không ngờ lễ nghi Ninh gia nhiều như vậy. Hết học những thứ trong đám cưới liền phải chụp ảnh cưới các kiểu. Chỉ có đều ảnh cưới từ hai người thành ba người mà thôi.

Buổi tối, nàng vừa về thì thấy em trai đứng bên cạnh lan can nhìn khung cảnh toàn thành phố. Chồng nàng rất thích ở nơi này , nàng hỏi vì sao. Chồng liền bảo nhìn từ trên xuống sẽ thấy mọi khung cảnh thành phố, cũng sẽ không có cảm giác cô đơn, trống trải.

"Chị, nhà chính của Ninh gia nằm ở hướng nào?" Em trai tò mò hỏi. Ở nơi này quả thật rất đẹp nha. Nhưng cảm giác quá xô bồ không thanh bình được như ở quê.

Thúy Ngân đến bên cạnh em trai rồi đưa tay chỉ vào cái tượng phật xa xa chỉ thấy mỗi đầu kia.

"Em thấy cái tượng Phật Tổ Như Lai to to kia không? Nhà chính Ninh gia đó."

"Ninh gia là chùa à.? " Em trai nhìn cái tượng phật to lớn kia thì gãi gãi đầu khó hiểu.

"Chùa cái gì mà chùa. Ninh lão nhân gia sùng phật nên mới đặt trong sân nhà thôi." Chồng nàng bảo Ninh lão nhân gia lúc còn sống rất tin và sùng phật. Không biết lúc còn trẻ đã đi đâu sau đó liền mang tượng phật về để trong sân nhà ngụ ý mong con cháu đời đời bình an. Đến nay tượng phật đặt ở Kim gia chính là biểu tượng to lớn của thành phố.

"Oh" Em trai ồ lên. Cách chơi của người giàu cậu không hiểu được.

Lan Ngọc dẫn ba mẹ nàng đi mua đồ cuối cùng cũng trở về.

Mẹ Thúy Ngân lại dắt nàng vào phòng phàn nàn một chập về mới độ mua đồ không nhìn giá của Lan Ngọc.

Thúy Ngân nghe đến đầu choáng váng. Nàng cũng biết rõ mức độ đi mua sắm của chồng mình nằm ở dạng nào mà. Nhưng từ khi nàng mở cửa hàng chồng nàng đều đến đó giúp nàng tiêu thụ một khoản. Cái đó thì Thúy Ngân rất sẵn lòng.

"Cậu năm nay thi đại học, định vào ngành nào, trường nào chưa?" Lan Ngọc ngồi trên ghế sofa đang tán ngẫu với ba Lê . Sau đó, nhớ tới em trai liền hỏi.

"Em học y, đại học nông lâm S."

Lan Ngọc cau màu. Cô đang nghĩ đại học nông lâm có dạy y hay sao ? Sao cô không nhớ nhỉ.

"Thú y thì bảo thú y. Em học y ... sẽ làm người ta hiểu lầm đó." Thúy Ngân vừa trừng vừa ném cái gối qua chỗ em trai.

"Thú y cũng có chữ y, chỉ là không chữa cho người thôi." Em trai bắt lấy cái gối rồi ôm lấy.

Lan Ngọc gật gật đầu như đã hiểu.


[....]

Nhà chính ở thành phố rất to. Chính kiểu vương phủ hồi xưa với hơn trăm giang nhà có công dụng khác nhau và cả mấy trăm người hầu. Ở giữa sân còn có tượng phật tổ Như Lai cao hàng trăm mét.

Thúy Ngân nhớ lúc ba mẹ nàng và em trai thấy cảnh đó thì họ cùng bị hù hết hồn rồi. Nàng trước kia cũng có phản ứng y như họ. Chỉ có Tiểu Bánh Bao vẫn bình tĩnh đứng chấp tay sau mông như ông cụ non.

Thúy Ngân cũng cảm thấy như Lan Ngọc muốn trả thù cô. Nhà nàng chỉ bắt quỳ lạy, khấu đầu ba cái nhưng bước vào Ninh gia chính là quỳ khấu từ trong ra ngoài. Vừa vào cửa chính liền quỳ khấu đầu với phật tổ, sau đó liền khấu đầu làm lễ ở từ đường. Cả ngày như vậy lưng nàng như muốn gãy luôn. Cười cũng nhiều đến nổi cứng cả cơ mặt.


Sau đó họ liền bay đến đảo mặt trời mọc ở Nhật Bản làm lễ cưới. Lễ cưới này theo phong cách tây âu chủ yếu để chiêu đãi bạn bè, họ hàng và đối tác làm ăn của Ninh gia.

Làm xong lễ cưới ở Nhật nàng liền muốn về nhà trực tiếp làm cá mặn. Thề chết không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

Sau lễ cưới dường như trưởng lão Ninh gia cũng không im được nữa. Họ liền hối thúc hai người có con nhưng Lan Ngọc rất tĩnh tâm bọn họ nói gì đều mặc kệ.

Cô quả thật cũng muốn có thêm con cho nhà thêm đông vui. Thế là buổi tối cô chạy sang thảo luận với Tiểu Bánh Bao. Nhưng cô lại nghe Tiểu Bánh Bao hát.

"Những người ba và một người mẹ... tình thân mến thương...lá là la..."

Thúy Ngân : "..." Bài này ai dạy vậy. Cái quan hệ này nàng làm sao cũng không hiểu nổi.

"Không được hát bậy. Con chỉ có một người ba là Lan Ngọc thôi, hiểu chưa?" Thúy Ngân nghiêm mặt dạy lại con trai. Nàng không thể để Tiểu Bánh Bao hát bậy như vầy được.

"Vâng ạ."

"Thế mẹ hỏi con, Tiểu Bánh Bao có muốn có em không?" Nàng nhanh chóng bàn chính sự với Tiểu Bánh Bao.

Tiểu Bánh Bao suy nghĩ một chút liền gật đầu.

"Con muốn có em gái."

"Tại sao là em gái mà không phải em trai?" Thúy Ngân tò mò hỏi.

"Vì cái gì hiếm sẽ quý."

Thúy Ngân : "..." Haha. Con trai cô già đời rồi.

Dưới sự khích lệ của Tiểu Bánh Bao chồng nàng cuối cùng cũng chịu cùng nàng đến bệnh viện.
Việc có con đối với họ cũng không khó. Có tới ba cách: Thụ tinh nhờ người mang thai hộ, Thụ tinh trong ống nghiệm, Thụ tinh trong đáy huyệŧ.

Sau khi nghe tư vấn thì họ cũng chọn thụ tinh trong ống nghiệm*. Mà lần này bọn họ không phải chỉ muốn mang thai một người, Thúy Ngân còn muốn kéo theo chồng nàng nữa.

[ *Thụ tinh trong ống nghiệm (IVF): Trong một mối quan hệ đồng tính nữ, một người phụ nữ có thể cung cấp trứng để người phụ nữ còn lại có thể mang em bé, điều này cho phép cả hai cùng tham gia quá trình mang thai. Quá trình này được gọi là IVF đối ứng, trong đó trứng của một người phụ nữ được thu hoạch và thụ tinh bởi một người hiến tinh trùng vô danh hoặc quen biết, sau đó đặt phôi vào đáy huyệŧ được chuẩn bị nội tiết tố của người phụ nữ còn lại. Mặc dù em bé sẽ không chia sẻ vật chất di truyền với cả hai bà mẹ, nhưng chia sẻ trứng là cách để cả hai phụ nữ cùng tham gia vào thai kỳ. Cuối cùng, phụ nữ có thể sử dụng thụ tinh nhân tạo, IVF bằng trứng và đáy huyệŧ của chính họ, hoặc IVF với trứng và đáy huyệŧ của bạn tình. ]

Thúy Ngân cũng không ngờ lại khó khăn như vậy. Sau nhiều lần khám, sử dụng thuốc điều kinh nguyệt cả hai, tăng niêm mạc đáy huyệŧ, kích trứng,... thất bại. Đến nỗi nàng gần như ám ảnh với việc mỗi ngày đều đến bệnh viện thì một ngày đẹp trời bác sĩ cũng báo rằng hai vợ chồng thành công rồi. Thúy Ngân còn nhớ phản ứng của Lan Ngọc lúc đó ngốc vô cùng.

Sau thời gian đó thì khỏi phải nói. Nàng ốm nghén đến quên trời đất chỉ có chồng nàng vẫn bình tâm như vạ một chút chịu chứng cũng không có. Thúy Ngân còn nhớ hồi nàng có mang Tiểu Bánh Bao cũng không hề khổ sở như vậy.

Ba mẹ từ hồi lễ cưới xong liền nhất quyết về quê, đến bây giờ nghe tin cũng lên lại để chăm sóc hai người.

Ban đêm sau khi tắt đèn nàng liền lấy bụng năm tháng của mình chọc chọc bụng chồng. Cảm giác như vậy rất vui.

"Đừng nháo." Lan Ngọc ôm lấy nàng.

"Chồng yêu nói xem, ai sẽ sinh trước." Thúy Ngân sờ sờ bụng cô. Bây giờ nàng đã biết tại sao trước kia Lan Ngọc cứ thích sờ bụng nàng rồi. Cảm giác rất thích nha.

"Không biết." Lan Ngọcthật lòng trả lời. Chuyện này hỏi cô cũng chịu. Nhưng cô nghĩ người đó là cô.

"Nhàm chán."

Lan Ngọc dù có thai cũng sẽ đến công ty xử lí công việc hoàn toàn là dáng vẻ nữ cường nhân không ai dám cãi lại. Cô thì định kì sẽ đi kiểm tra cửa hàng nhỏ của mình.

Đến lúc gần sinh trước nửa tháng lần này cô không muốn vào bệnh viện thì cũng phải đi. Bác sĩ bảo Lan Ngọc có khả năng sinh sớm nên hai người đành vào ở trước nửa tháng.

Ở bệnh viện đều dùng dịch vụ tốt nhất nên phòng của hai người không thua gì khách sạn năm sao. Thêm ba mẹ Lê chăm sóc, cả hai cũng không lo lắng gì.

Đến một tối Lan Ngọc vừa giải quyết công việc xong chuẩn bị đi ngủ thì thấy bụng hơi đau đau. Cô nhìn sang giường bên cạnh thấy vợ cô đang nhìn cô thì thở dài, gấp laptop để qua một bên ngồi nằm xuống.

"Sao còn chưa ngủ?" Cô quay qua hỏi vợ. Bụng đau từng cơn nhẹ nói cho cô biết baby muốn ra rồi. Nhưng thời gian hiện tại còn rất sớm. Cô muốn để cho vợ cô ngủ đã rồi mới đi tìm bác sĩ.

Thúy Ngân ở bên giường kia đi xuống chạy qua giường cô, rồi nằm lên ôm lấy cô.

"Như vầy mới ngủ được."

Lan Ngọc thở ra một hơi.

"Quay về giường đi. Ngoan."

"Chị chán em rồi hả?" Thúy Ngân mặt vô cùng ủy khuất ngước lên nhìn chồng mình.

Lan Ngọc nhìn nàng định nói gì đó nhưng lại cảm thấy ở bên dưới mình một khoảng ướt nhẹp. Cô đơ người khoảng ba giây mới kịp phản ứng. Nhanh như vậy sao, cô rõ ràng chỉ cảm thấy hơi đau thôi. Cô cầm lấy tay Thúy Ngân để bên dưới mình.

"Yêu em như vậy, chán làm sao được. Em không về tối nay không ngủ được đâu."

Thúy Ngân cảm thấy tay mình ươn ướt thì lật đật đứng dậy mở đèn. Sau đó dở váy của cô lên. Xác định nước ối vỡ rồi thì nhanh chóng bấm chuông gọi bác sĩ.

"Có đau không? Sao không nói sớm." Thúy Ngân ngồi bên giường nắm lấy tay cô.

"Không đau lắm." Lan Ngọc từ tốn trả lời. Bác sĩ bảo cô có khả năng sinh sớm, quả thật chính là sinh trước một tuần. Cô hiện tại vô cùng bình tĩnh còn hôn lên môi vợ.

Bác sĩ vào kiểm tra rất nhanh liền đẩy chồng nàng vào phòng sinh. Thúy Ngân lấy điện thoại gọi về nhà, sau đó thì ngồi bên ngoài đợi. Còn không ngừng chắp tay cầu nguyện. Đến khi nghe chồng nàng bên trong khó sinh thì nàng ở bên ngoài đã trực tiếp bật khóc. Cơ thể Lan Ngọc ngay từ đầu rất khó thụ thai, đến bây giờ vì không quen với việc sinh con mà khó sinh nên thời gian từng phúc ngồi ở ngoài chờ đợi của nàng như ở trên đóng lửa. Biết vậy Thúy Ngân đã không kéo theo cô rồi.

"Không khóc, sẽ ổn thôi." Mẹ Lê không biết nói gì chỉ đành an ủi con gái.

"Phúc lớn mạng lớn sẽ không có chuyện gì đâu." Ba Lê vừa nói vừa nhìn cánh cửa đang đóng lại kia. Lan Ngọc như con ông, ông làm sao nhìn được con mình có mệnh hệ gì.

Sau hai tiếng chờ đợi cuối cùng bác sĩ cũng đi ra thông báo cả hai bình an, là một tiểu thư, ba cân bảy thì Thúy Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lại ngồi đợi Lan Ngọc được đẩy ra.

"Chồng, em yêu chị." Thúy Ngân thấy cô được đẩy ra thì đi lại nắm lấy bàn tay chồng để lên mặt mình.

"Em rất yêu chị."

"Chị có nghe em nói không... em yêu chồng."

"Ồn quá." Lan Ngọc đang nhắm mắt mê man thì thốt ra một tiếng bằng giọng khàn đặc.

Thúy Ngân : "..."

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro