Chương 10: Bầu Không Khí Im Lặng

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn ngủ nhấp nháy bên bàn học. Zephys vẫn nằm đó, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng ánh mắt của Nakroth cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. Cảm giác bị theo dõi vẫn không buông tha cậu, và có một phần nào đó trong cậu cảm thấy sợ hãi.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một luồng hơi ấm từ bên cạnh, rồi một âm thanh vang lên nhẹ nhàng:

- "Cậu không ngủ được sao?" Giọng Nakroth khàn khàn, nhưng không có vẻ tức giận hay khó chịu. Chỉ là một câu hỏi trôi qua nhẹ nhàng.

Zephys hơi ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn không trả lời ngay. Cảm giác bối rối và lo lắng khiến cậu không thể mở lời. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Nakroth bên cạnh, gần đến mức cậu có thể nghe thấy nhịp thở của hắn.

Nakroth đứng dậy, không nói gì, nhưng rồi... hắn ngồi xuống giường, cúi xuống nhìn Zephys. Những cử động của hắn không có vẻ vội vã, như thể đã chuẩn bị từ trước. Cậu ngẩng lên nhìn, cảm thấy như không thể chống cự.

Nakroth thở dài, rồi đột nhiên kéo cậu vào lòng. Cảm giác ấm áp và vững chãi của hắn khiến Zephys có chút hoảng hốt, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng... cảm giác này rất an toàn, rất khác so với những lần cậu cảm thấy bị đe dọa.

- "Ngủ đi." Nakroth thì thầm, giọng hắn ấm áp lạ thường, không giống như vẻ lạnh lùng mọi khi. Cánh tay hắn vòng qua người Zephys, kéo cậu vào gần hơn, để cả hai cùng nằm trong một không gian nhỏ hẹp.

Zephys không thể phủ nhận rằng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy như được bao bọc trong vòng tay của một ai đó. Hơi thở của Nakroth vững vàng, nhịp đập của trái tim hắn cũng hòa vào hơi thở của cậu. Cảm giác này không giống như cảm giác sợ hãi khi cậu cảm thấy bị theo dõi nữa. Thay vào đó, nó như một sự dịu dàng kỳ lạ, một sự ấm áp khiến cậu không muốn rời đi.

Cả hai người im lặng trong đêm tối. Dường như không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng thở đều đều của Nakroth, và cái ôm chặt khiến Zephys dần dần cảm thấy thư giãn.

Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Nakroth truyền sang mình, và không lâu sau, cậu không còn cảm thấy lo lắng, cũng không còn căng thẳng nữa. Mặc dù trước đó vẫn còn cảm giác như bị theo dõi, nhưng trong vòng tay này, Zephys cảm thấy... an toàn.

Dần dần, cậu cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu, những lo âu dần bị cuốn đi trong giấc ngủ sâu. Cảm giác ấm áp của Nakroth như xóa tan hết mọi căng thẳng trong lòng cậu. Và rồi, trước khi kịp nghĩ thêm gì nữa, Zephys chìm vào giấc ngủ, ôm chặt Nakroth trong mơ.

Nakroth, tuy không nói gì, nhưng đôi tay hắn vẫn giữ chặt lấy Zephys, như thể muốn bảo vệ cậu, không để cậu phải lo lắng thêm bất kỳ điều gì. Trong khoảnh khắc đó, cả hai chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh và bình yên đến lạ.

- Hết chương 10 -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro