chap 14
Chap 14.
Sana đứng như một bức tượng ở trước cổng nhà ba mẹ của Dahyun ở Jeju, cô đã tự động đến Seongnam, bấm chuông hoài mà không ai ra mở cửa. Cô bán tính bán nghi rằng gia đình Dahyun hiện đang ở nhà Jeju, nên cô bay một mạch đến đây, không báo cáo với ai hết, với lý do cực kỳ đơn giản, là do quá nhớ Kim Dahyun.
Sống xa Dahyun tận 1 tháng liền là trải nghiệm chưa từng có trong cuộc đời của Minatozaki Sana 7 năm qua, và sau khi cô trải nghiệm điều này, cô cảm thấy thật kinh khủng. Cô đã không hề suy nghĩ gì, đặt một chuyến bay đến Jeju ngay lập tức sau khi quản lý Shin đưa ra thông báo nhóm được nghỉ ngơi một ngày, và sau khi biết gia đình họ Kim đang không ở Seongnam.
Cô cầu mong rằng Kim Dahyun có nhà...
Sau 1 tiếng chuông, 2 tiếng chuông, có người ra mở cửa, là mẹ của Dahyun, bác Kim.
- Chào Sana – bác Kim nở nụ cười tươi, bác lúc nào cũng vậy, dù đã lớn tuổi nhưng giọng như trẻ em, âm vực rất cao vút và đáng yêu, gặp lại con người này, Sana cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn một chút. Mẹ của Dahyun là một nghệ sĩ ghita, chơi nhạc cụ rất giỏi, Dahyun có nhiều tài lẻ là do thừa hưởng gen từ mẹ.
- Dahyun ở nhà đúng không ạ? Con muốn gặp Dahyun, được không ạ?
- Thực ra thì...Dahyun biết con đang đứng ở đây, qua camera trước cổng, nhưng Dahyun chuyển lời rằng con hãy đi về Seoul tiếp tục công việc đi – bác Kim giọng hơi ái ngại.
- Bác chuyển lời giúp con rằng con sẽ đợi ở đây cho đến khi gặp cô ấy thì thôi.
- Sana....
- Con sẽ không lặn lội xa xôi như vậy rồi đi về mà không được việc đâu – Sana nói chắc nịch.
- Rốt cuộc con muốn nói chuyện gì với Dahyun cơ chứ, dạo gần đây con bé thể hiện thái độ hờ hững, có vẻ như không muốn làm idol nữa rồi – bà Kim thể hiện nét hiền từ, giọng rất buồn.
- Con muốn nói nhiều chuyện, cả chuyện công việc lẫn chuyện mối quan hệ của con và Dahyun, bác chuyển lời giúp con nhé, con gọi điện cho Dahyun không được.
- Thôi được – bà Kim gật đầu rồi đóng cửa lại.
Sana ngẩng lên tìm cái camera gắn trước cổng, có phải....Dahyun đang nhìn cô đấy không?
Và khi cô tìm ra cái camera đang ở góc trái ở trên, cô nhìn sâu vào nó, như đang nhìn Dahyun vậy.
Cô chờ, và chờ, và chờ hoài, 1 tiếng trôi qua, 2 tiếng trôi qua, đôi chân cô cảm giác như sắp đổ gục rồi...
Mai cô phải quay lại Seoul để tiếp tục chuẩn bị concert, với sự mỏi mệt của đôi chân này, không biết cô có nhảy nổi không nữa...Và cái bụng cô nó vẫn âm ỉ như thói quen, cô không biết triệu chứng mới này có liên quan gì đến cái bệnh ung thư kia không...
Một khi đã bị ung thư là phải sống tích cực, vậy mà cô không thể tích cực nổi suốt một tháng qua từ khi Dahyun rời khỏi nhóm, bác sĩ bảo cô sẽ sống đến nửa năm, cô e rằng cô sẽ không trụ nổi đến lúc đó.
Có tiếng mở cửa, là Dahyun, Sana mừng rỡ.
- Dahyunie...
- Sao chị ngoan cố vậy? – Dahyun mở lời bằng một tông giọng khó chịu.
- Ngoan cố thì mới gặp được em – Sana không chần chừ, ôm chầm lấy Dahyun, trái tim cô đập rất nhanh, không thể bình tĩnh nổi.
- ..........
- Chị nhớ em, nhớ đến chết đi được – Sana gục mặt vào vai của Dahyun, tay luồn hẳn vào trong áo khoác mỏng của Dahyun, ôm thật chặt không muốn buông.
- ............ - Dahyun run rẩy, cô thật sự muốn ôm lại Sana, nhưng cô sợ rằng nếu cô mềm lòng lúc này, quay về Seoul làm việc, lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn kia, cô sẽ không chịu nổi.
Cô nghĩ rằng việc Sana có mặt ở đây, có thể là do công ty yêu cầu, họ muốn cô quay trở lại nhóm.
- Dahyun, sao em không ôm chị, em không muốn yêu chị nữa hả? – Sana cúi mặt nhìn Dahyun với cặp mắt cún con Shiba, cô cầm lấy tay Dahyun, tự đặt lên eo mình, rồi lại cúi mặt vào vai cô ấy.
- Em sẽ không quay trở lại đâu – tay của Dahyun đã yên vị trên eo Sana rồi, cô không thả xuống, giữ nguyên đó, nhưng tông giọng vẫn không thể mềm mại cho được.
- Chị không đến đây để thuyết phục em quay trở lại.
- Vậy chị đến đây làm gì, rảnh quá hả? – Dahyun mỉa mai.
- Ừ đúng rồi, chị đang rảnh lắm – Sana ngẩng mặt lên nhìn Dahyun, ánh mắt hoàn toàn yêu chiều và tình cảm.
- ............ - Dahyun đờ đẫn nhìn đôi môi đang phụng phịu của Minatozaki Sana, nghị lực chuẩn bị mất dần mất dần.
Cô đã rất nhớ nhung khuôn mặt này bao nhiêu lần trong ngày cơ chứ, rời xa Minatozaki Sana là điều dũng cảm nhất và ngu ngốc nhất Dahyun từng làm gần chục năm nay. Trước đây, khi về nhà thăm ba mẹ trong những kỳ nghỉ, cô cũng chẳng bao giờ về quá 3 ngày, vì chỉ có 3 ngày xa Sana, cô đã nhớ cô ấy muốn chết rồi, nên cô và Sana thường gặp nhau ở ký túc xá sớm hơn các thành viên. Nếu không gặp ở ký túc xá, thì hai người cũng sẽ cùng nhau đi du lịch đâu đó. Trong quá khứ lần duy nhất cô ở xa Sana quá 3 ngày là đợt đó Sana về Osaka tận một tuần liền, cô bất đắc dĩ nên mới phải chờ cô ấy nhiều ngày như vậy thôi chứ cô không hề muốn.
Và bây giờ cô thật sự muốn cắn vào cái đôi môi mời gọi đó một cái...
Nhưng trước khi mất hết nghị lực liêm sỉ, cô thành công trong việc buông một câu chế giễu Minatozaki Sana.
- Chị và bạn trai yêu nhau không hạnh phúc hay sao mà chị cứ làm phiền em hoài vậy?
- Chị chia tay Suho từ rất lâu rồi, còn trước cả cái hôm chúng ta ngủ với nhau.
- Lý do chia tay là gì? – Dahyun ngạc nhiên.
- Chị chưa bao giờ yêu Suho, và cũng không bao giờ yêu anh ta, chị hẹn hò với anh ta vì một lý do khác, và chia tay vì cảm thấy mệt mỏi.
- Không bao giờ yêu mà lại hôn nhau đắm đuối ở dưới sảnh tòa nhà cơ đấy – giọng nói của Dahyun như ăn phải giấm chua.
Sana cứng lưỡi, Dahyun đã nhìn thấy cái cảnh đó....
Mà tại sao gọi là đắm đuối được, chỉ sau vài giây cô đã đẩy anh ta ra rồi.
- Đó không gọi là hôn đắm đuối, chị bị Suho cưỡng hôn, chị đẩy anh ta ra ngay sau đó rồi, mà sao em lại biết...
- Suho gọi em xuống sảnh để chứng kiến cảnh đó – Dahyun vẫn chưa thể ngọt ngào từ nãy giờ, và lúc đó cô cũng không hiểu sao Suho lại biết số điện thoại của cô.
- Hóa ra anh ta xin số em để làm việc này – Sana lẩm bẩm.
- Bây giờ chị mới thấy sự đểu cáng của anh ta hả? – Dahyun giở giọng trách móc.
- Suho xin số em bảo rằng muốn hợp tác song ca một bài nhạc phim gì đó, anh ta hát và em rap, nên chị đưa cho – Sana cắn môi hối lỗi.
Dahyun thở hắt, cười khểnh vì tình huống trớ trêu này.
- Chị là đồ đại ngốc.
- Còn em, em đã chia tay với Sandara chưa, cả công ty biết chuyện Sandara đe dọa và đặt điều kiện với em rồi.
- Cái gì? – Dahyun trố mắt vì sốc.
- Chaeyoung tức giận nên nói hết ra trong phòng họp, còn buột miệng tiết lộ đang yêu thầm Mina nữa.
- ........... – Dahyun cứng lưỡi vì những thông tin mới mẻ ở công ty.
- Em mới là đồ ngốc, em bị thao túng như vậy, tại sao lại không nói với chị?
- Lúc đó chị đang hẹn hò với Suho, em nói ra thì chị định làm gì, chửi bới em và đến đánh Sandara một trận à.
- Đúng là chị rất tức khi biết em đến quán bar và hôn người lạ như vậy, nhưng sau khi biết việc Sandara làm, chị thật sự muốn giết con khốn đó hơn, hiện tại Sandara vẫn đang nhởn nhơ trong công ty mà không ai dám làm gì kể cả chủ tịch Park Jin Young.
- .............
- Sandara nói rằng sẽ công khai mọi thứ sau khi concert ở Nhật kết thúc, nên chị cũng không muốn em trở lại công ty, chị được nghỉ một ngày và đến đây vì nhớ em, vậy thôi.
- .............
- Chị mong rằng em sẽ không lao đầu vào rượu và hành động bừa bãi như vậy nữa, em vốn không uống được rượu mà Dahyunie. Chị xin lỗi vì đã từ chối em hôm đó, thực sự thì lúc đó chủ tịch Park Jin Young bảo chị đóng kịch với Suho để quảng bá bộ phim, nó là một khoản tiền rất lớn, chị đã vì tiền mà làm em đau khổ, chị thật sự xin lỗi.
- ............
- Chị tham vọng tiền bạc và danh vọng cũng chỉ vì muốn cuộc sống của chúng ta sau này được thịnh vượng mà thôi, tình cảm của chị chưa bao giờ thay đổi suốt mấy năm qua, chị luôn yêu em và muốn bên cạnh em.
- Vậy thì tại sao chị lại nói sẽ không ở bên em mãi mãi, chị nói rằng chúng ta không thuộc về nhau, chị quên hả? – những giọt nước long lanh đong đầy khóe mắt Dahyun.
Khi nghe những câu nói tình cảm của Sana lúc này, đáng lẽ cô phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng, nhưng những câu nói tàn nhẫn của Sana vào hôm đó khiến cô không bao giờ quên được.
Trái tim cô như bị xé ra trăm mảnh khi nghe những câu nói tựa nhẹ nhàng mà tàn sát như vậy.
- Dahyunie, em đừng khóc – Sana thống khổ, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên má Dahyun.
Cô thật sự không thể nói chuyện bệnh tật với Dahyun được, cô sẽ đẩy Dahyun vào tột cùng của sự đau đớn mất.
-Thôi chị đi về đi – Dahyun xoay mặt, tránh bàn tay của Sana, cô đã chờ một lời giải thích, nhưng cô không thấy Sana nói gì, cô ấy như muốn né tránh.
- Chúng ta có thể đến một nơi nào đó riêng tư hơn để nói chuyện tiếp được không? – Sana cố gắng níu kéo, tay vẫn ôm Dahyun.
- .............
- Chị đã chờ em hàng tiếng đồng hồ đó, và chị rất mệt rất đói, đằng nào cũng sắp bữa tối rồi, em không đói hả?
---
Sana và Dahyun đặt một phòng khách sạn, vì đói nên đặt đồ bữa tối ăn trong phòng luôn.
Dahyun ban đầu muốn né tránh điều này, nhưng Minatozaki Sana dai như đỉa, nói nhiều, lặp lại nhiều lần, rồi còn thản nhiên xoa xoa bờ lưng của cô nữa, thậm chí còn luồn tay xuống sờ mông cô nữa.
Cô ấy muốn câu dẫn cô...
Và cô ngu ngốc, đâm đầu vào lưới tình của Minatozaki Sana một lần nữa.
Những chuyện liên quan đến Sana, cô đều hành động như một kẻ ngốc vậy.
Hai người nói qua lại về những chuyện thường ngày trong tháng vừa rồi, Dahyun đang chờ đợi một lời giải thích của Sana về cái việc kia, nhưng rốt cuộc Sana đã hoàn toàn né tránh chủ đề đó, ăn uống no nê, rồi Sana lôi bọc thuốc đầy các loại viên ra uống. Việc Sana uống nhiều loại viên như vậy Dahyun vốn đã biết, nhưng hôm nay cô được nhìn gần hơn, cô bắt đầu nghi ngờ.
- Chỉ uống vitamin thôi sao lại uống tận 9 viên cùng một lúc như vậy? – Dahyun hỏi, làm Sana giật cả mình.
- À thì...mỗi loại vitamin là 1 viên.
- Chị thường uống loại vitamin tổng hợp mà, đưa thuốc với bao bì đây em xem nào – Dahyun giơ tay ra yêu cầu.
Sana khựng người, thôi chết, sắp bị lộ rồi.
End chap 14.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro