chap 19


Chap 19.

- Ngủ với tôi, trên chiếc giường này.

Sana mặt không còn một giọt máu, ánh mắt đỏ rực như thú dữ, thằng khốn đó...vừa nói cái gì.

- Kim Dahyun mới chỉ bị xây xát ngoài da thôi chứ tinh thần còn vững vàng lắm, giờ chứng kiến cảnh người yêu ngủ với người khác, để xem cô ta chịu đựng như thế nào.

Kim Dahyun đau đớn toàn bộ cơ thể, cô nghe thấy hết cuộc hội thoại của Sana và Suho từ đầu tới cuối, cho đến khi cánh cửa cuốn được kéo lên, cô ngẩng đầu nhìn Sana, bóng dáng ấy xuất hiện cách cô 10 mét, người mà cô đã mong đợi suốt cả tuần qua.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Sana, cô rời khỏi nhà và đi ra sân bay ngay lập tức, trên đường đi gặp tai nạn nhẹ, chiếc taxi cô đang ngồi bị xây xát, khi cô bước ra ngoài, thì bầu trời đã tối sầm ngay trước mắt rồi.

Cô bị ai đó bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê, khi cô mở mắt, cô đã thấy mình ở trong một căn nhà hoang u ám, cô bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ, đồ ăn thức uống có người mang đến 3 bữa một ngày, cô đã cố gắng tìm cách trốn thoát nhưng không thể.

Trải qua vài ngày như vậy, cô được bọn họ kéo ra ngoài, rồi chúng nó hiên ngang đánh cô bằng gậy gỗ....

Những cú đánh liên hoàn, làm cô muốn gục ngã...

Cả đời cô, chưa từng bị đánh bởi bất cứ ai dù chỉ là cái tát nhẹ, vậy mà bây giờ cô bị đánh như muốn tử vong. Cô đã quá kiệt sức, cô ngất lịm đi.

Và khi mở mắt trở lại một lần nữa, cô nhận ra mình bị trói chặt vào một chiếc ghế.

Cô đã tự hỏi rất nhiều lần, rốt cuộc kẻ gây ra những chuyện này là ai, có phải là Sandara hay không?? Cô ta tức giận vì cô bỏ đi??

Rồi đến ngày hôm sau cô mới biết thủ phạm là Kim Suho.

Đáng lẽ giờ này cô phải ở cạnh Minatozaki Sana mới đúng, cô ấy vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, chắc hẳn cơ thể sẽ rất mệt và cần thời gian hồi phục, cô ấy cần một bờ vai để dựa, đáng lẽ cô phải có mặt kịp lúc để chăm sóc cô ấy mới đúng.

Kim Dahyun, ngốc nghếch vẫn là ngốc nghếch, Sana đã vào viện rất nhiều lần, và cô không giúp đỡ được cô ấy bất cứ điều gì trong những lần vào viện đó. Cô chỉ dành thời gian để cãi lý với cô ấy, khiến cho cô ấy buồn phiền thêm.

Minatozaki Sana đã yêu cầu hẹn hò với cô một cách chính thức, nhưng mà qua cuộc gọi video điện thoại, cô thực sự muốn nghe lời cô ấy nói một cách trực tiếp.

Cô không thể chờ được giây phút được làm người yêu của Sana.

Vì cô đã chờ rất nhiều năm rồi, nên cô đã rất sốt ruột.

Vậy mà bây giờ cô bị đẩy đến một căn nhà hoang trống hoắc này, với cơ thể bầm dập này, với trạng thái tồi tệ này, cô còn mặt mũi nào để mà đi gặp Sana được cơ chứ.

Rồi ngay lúc này, cô đã được gặp Sana, nhưng ở trong hoàn cảnh này ư, Kim Suho muốn tra tấn tinh thần cô bằng cái yêu cầu chết tiệt kia, hắn ta muốn cưỡng hiếp Sana trước mặt cô sao...

- Nào, nhanh lên – Suho giục khi thấy Sana lặng im quá lâu.

Sana chết đứng, nhìn Dahyun, rồi nhìn qua Suho, cô thật sự muốn gục ngã. Cô đưa tay lên, chậm rãi tháo cởi từng cúc áo sơ mi của mình.

Dahyun sốc nhìn Sana, rồi lắc đầu liên tục ra hiệu Sana đừng làm vậy, nước mắt rơi xuống, cô cựa quậy tay chân thật mạnh, ra sức tháo trói, và không được. Sự bất lực này, như một mũi tên đâm thủng trái tim cô.

Sana nín thở, cởi được 1 cúc áo, 2 cúc áo, 3 cúc áo, Suho tiến thật nhanh về phía cô như một con hổ thèm thịt.

Rồi một tiếng súng nổ lên

*ĐOÀNG*

Suho bước được vài bước thì khuỵu xuống, đầu gối chạm mạnh xuống sàn, máu chảy loang lổ. Sana chớp mắt giật mình, rồi thở phào, Seojoon đã đến rồi.

- Em....dám gọi người? – Suho vừa hấp hối vừa nói oan ức.

- Nhận hình phạt đi Kim Suho, anh đã gây ra quá nhiều tội ác rồi – Sana cài lại nút áo, trong lúc đó đằng sau cô xuất hiện rất nhiều người, tay sai của Park Seojoon.

Kim Suho rút điện thoại ra gọi người, ngay lập tức, một toán người nhảy ra từ bên trong của nhà hoang.

- Chúng mày sẽ không chạy đi đâu được hết.

Park Seojoon tiến tới đứng cạnh Sana.

- Sẽ có người đưa em đến khách sạn gần nhất, anh sẽ cứu Kim Dahyun và mang cô ấy đến đó, em đi trước đi và hãy kiên nhẫn chờ đợi.

- Được rồi – Sana trước khi rời khỏi, liếc nhìn Dahyun lần cuối, bóng dáng cô ấy khuất dần khuất dần vì người của Suho xuất hiện, chúng nó đã hoàn toàn che đi cô ấy.

---

Trong một khung cảnh hỗn loạn, Dahyun buông thả cơ thể, rồi rơi vào trạng thái vô thức...

Cô không thể trụ được nữa, tất cả mọi bộ phận trên cơ thể đều kêu gào thảm thiết, những vết thương hở, cộng với sự siết chặt của dây thừng, cô vừa đau vừa xót.

Cô đã ngất đi, rơi vào trạng thái tiềm thức, cô đã mơ một giấc mơ khủng khiếp, cô đã mơ rằng Sana sẽ không ở cạnh cô đến suốt đời. Có một vài tình tiết đã xảy ra lặp lại trong giấc mơ, cô cũng không hiểu được việc Sana uống những viên thuốc đó liên quan gì đến Suho, qua cuộc hội thoại của họ, giả bệnh án là sao, Suho đã làm gì có lỗi với Sana?

Và cô giật mình tỉnh giấc, chân cô như bị hụt xuống vực một cái, cô mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, với một mùi hương trầm thơm thơm phảng phất cánh mũi.

Người cô đang khỏa thân hoàn toàn dưới lớp mền ấm áp, các vết thương đã được băng bó lại, và cơn đau đã hoàn toàn thuyên giảm, cô đang nằm trên giường, hình như đây là phòng khách sạn thì phải.

Đang có một vài câu hỏi trong đầu thì sau vài phút, Sana bước ra từ phòng tắm.

- Dahyunie – Sana mừng rỡ chạy về phía giường.

Dahyun bật dậy ôm chầm lấy Sana, gục vào vai người đối diện, và lại khóc.

Cơ thể cô lại gào thét vì nó không cho phép cô cử động mạnh như vậy sau khi phải chịu một trận đánh, nhưng cô không thể nằm im được, cô cần Minatozaki Sana đến chết đi được, cô đã khao khát được chạm vào Sana đến mức nào cơ chứ....

- Dahyunie, đừng khóc nữa, chúng ta an toàn rồi – Sana xoa xoa tấm lưng run rẩy của Dahyun, cô rơi nước mắt theo.

Dù đã trải qua bao nhiêu đau đớn, Sana luôn nén nước mắt của chính mình, nhưng khi nhìn trực diện Kim Dahyun, định mệnh của đời cô, cô đã không thể cầm nổi nước mắt nữa rồi.

Nhìn Dahyun ngủ ngon, cô đã rơi nước mắt, giờ nhìn Dahyun được an toàn, cô lại rơi nước mắt tiếp.

Sợ Dahyun bị lạnh, Sana vẫn ôm Dahyun, và từ từ đẩy Dahyun nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cả hai để giữ ấm, nửa người cô đè lên Dahyun và vẫn duy trì cái ôm, và vì Dahyun vẫn đang nhất quyết không buông cô ra.

Tiếng khóc của Kim Dahyun như những cơn sóng dào dạt vậy, cô ấy có rất nhiều nước mắt, nhưng tuyệt nhiên chỉ là rơi nước mắt và tiếng sụt sịt mà thôi. Sau một hồi, không thấy Dahyun sụt sịt nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở đều, Sana vẫn giữ nguyên tư thế không dám động đậy, cô thắc mắc không biết Dahyun nín chưa.

- Dahyun?

- Em xin lỗi, chị vào viện mà em lại không thể ở cạnh chị.

- ..........

- Em là đứa ngốc mà, từ đầu tới cuối, em không tin vào tình cảm của chị, rồi còn giấu chuyện của Sandara nữa, rồi bỏ đi lúc chị vào viện nữa, rồi không liên lạc với chị nữa, rồi lại không thể ở cạnh chị khi chị phẫu thuật xong, em đã không làm được gì cho chị hết, em thật sự xin lỗi.

- Vậy giờ làm người yêu chị để chuộc lỗi nhé – Sana nhấc người dậy, đối diện với Dahyun.

- ......... - ánh mắt nâu lấp lánh của Dahyun chớp chớp nhìn khuôn mặt ở trên.

- Chị đã tỏ tình em trong cuộc gọi video rồi, chị chờ một câu trả lời của em, mà không thấy em nói gì, rốt cuộc câu trả lời của em là có hay không?

- Cuộc hội thoại giữa chị và Suho là sao vậy? – Dahyun tự dưng đổi chủ đề, làm Sana muốn sôi máu.

Ừ thì cô biết Kim Dahyun vốn có cái tính cách kỳ quặc và hay giả ngơ rồi, cô vì cô ấy, lại phải nâng kỹ năng kiên nhẫn của mình lên một mức độ mới.

- Cách đây vài tháng khi chị vào viện chữa họng, bác sĩ chuẩn đoán rằng chị bị ung thư vòm họng, chỉ sống được nửa năm nữa thôi.

- Cái gì? – Dahyun giật mình.

- Nhưng sau cái hôm chúng ta gặp nhau ở Jeju, chị phát hiện ra vị bác sĩ đó bị mua chuộc bởi Suho, chị không có bị ung thư, và chị cứ nghe theo ông ta uống rất nhiều thuốc, nên bị hỏng dạ dày và phải phẫu thuật. Trong thời gian đó chị liên tục từ chối em, vì chị nghĩ rằng chị sẽ không thể cho em hạnh phúc được.

- Minatozaki Sana, chị đúng là đại ngốc mà – Dahyun thay đổi thái độ, chuẩn bị giở giọng trách móc, trong khi trước đó vài phút còn khóc lóc xin lỗi cô.

- Đúng rồi, chị rất ngốc, và chỉ có em được biết điều đó thôi nhé – Sana cúi xuống hôn Dahyun, kéo cô ấy vào một trận đá lưỡi kịch liệt và mãnh liệt.

Sau một hồi, Sana buông ra, sờ vào vết thương trên môi Dahyun, hỏi tỉnh bơ.

- Hôn vậy em có bị đau môi không?

- Chị hôn rồi chị mới hỏi hả? – Dahyun quắc mắt

- Nếu đau em phải kêu chứ.

- Em vừa kêu và chị còn hôn mạnh bạo hơn, thậm chí còn bóp mông em mạnh hơn đấy – Sana chợt nhận ra bàn tay của mình đang yên vị trên mông của Dahyun.

Cô đã sống trên đời này với một ý chí nghị lực vững vàng như nào cơ chứ, nhưng khi ở cạnh Dahyun, thì nghị lực chạy đâu mất tiêu.

- Chị xin lỗi – Sana cười huề, rồi tiếp tục hôn Dahyun, nhưng nhẹ nhàng hơn.

Cô chuyển nơi tấn công xuống cổ Dahyun, vừa rồi khi cởi quần áo cô ấy ra, lau người và băng bó vết thương lại, cô đã rất kiềm chế rồi, vì Dahyun đang bất tỉnh. Bây giờ Dahyun tỉnh lại rồi, cô ấy đáng lẽ phải được nghỉ ngơi, ít ra cũng phải được ăn uống no nê để còn yên giấc, nhưng Minatozaki Sana thực sự không thể kiềm chế được nữa.

Cô muốn ăn thịt Kim Dahyun chết đi được, cô sẽ cẩn trọng, và nhẹ nhàng, tránh các vết thương ra, có được không?

*warning smut*

- Thế rốt cuộc em có làm người yêu chị không? – Sana hỏi lại, cô cắn vào vai Dahyun.

- Chết tiệt Minatozaki Sana, em mà khỏe lại chị biết tay tôi – Dahyun cong người vì khoái cảm, cô bức bối không chịu được.

- Có làm hay không?

- Ahhh....

- Có làm người yêu chị không hả? Nói.

- ........

- Đừng có giả vờ nữa, ướt hết rồi đây này – Sana cười đểu, tay trêu ngươi ở phía dưới.

Đêm hôm nay, Kim Dahyun, cả cơ thể đầy rẫy vết thương, vết thương do bị đánh, cộng với vết thương do vết cắn và dấu hôn Sana để lại nữa.

Sana ngang nhiên nhét một ngón vào trong Dahyun, với một tốc độ thất thường, lúc nhanh lúc chậm, cô lấy tay còn lại, nhét 2 ngón vào miệng Dahyun, để kìm hãm bớt tiếng rên rỉ của cô ấy lại.

- Hmmm...ứm....mm – Dahyun cong người, mút lấy tay Sana một cách mê dại.

*end smut*

....

Sana kéo Dahyun vào lòng ôm chặt, hai người thở hồng hộc vì màn ái tình vừa nãy, rồi cô lại cất tiếng hỏi.

- Thế có làm người yêu chị không? – câu hỏi lần thứ 10 trong một buổi tối.

- Eo ơi hỏi gì hỏi lắm thế, dai như gì ý – Dahyun phàn nàn, mặt vẫn úp vào ngực Sana.

- Em học cái kiểu ăn nói láo toét ấy ở đâu ra vậy? – báo hại mông Dahyun bị Sana tét cho vài cái.

- Ah, đừng làm thế - Dahyun la oai oái.

- Ah đừng làm thế - Sana nhại lại câu nói, với giọng điệu cà khịa.

- Đừng có nhại em – Dahyun bực mình.

- Đừng có nhại em.

- Em không làm người yêu chị nữa.

- Em sẽ là người yêu của chị.

- Chị không nhại nữa hả? – ý đồ cà khịa của Dahyun không thành công, cô ngẩng mặt lên nhìn Sana.

- Em lúc nào cũng muốn cãi thắng chị, chị cho em thắng đấy – Sana tỏ ra quân tử, đôi mắt chuẩn bị sụp xuống, để đi ngủ.

- Ôi sao lại ngủ sớm vậy, em chưa trả lời câu hỏi mà – câu nói của Dahyun làm Sana mở mắt luôn, cô chờ đợi.

- ..................... - Sana đang thực sự mong chờ một câu trả lời.

- À mà thôi, em cũng không định trả lời đâu – Dahyun giả ngơ, làm Sana bực mình, và Dahyun cười vào mặt cô.

Thôi được, vì Kim Dahyun, cô thỉnh thoảng phải làm chúa hề cho cô ấy cười chứ biết sao giờ, cô đã làm Dahyun khóc quá nhiều rồi, cô cần phải đền bù cho đủ.

---

Một thời gian trôi qua.

Dahyun ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh của Sana, ngắm nhìn Sana đang ngủ say.

Một lần nữa Sana lại phải vào viện, để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Vào một hôm, khi hai người đang nằm trên giường, Sana bỗng ôm bụng kêu đau liên tục, rồi Dahyun đưa vô viện. Hóa ra việc phục hồi sau phẫu thuật của Sana diễn ra không tốt, nên bụng cô ấy vẫn còn rất yếu.

Thì đúng rồi, mới phẫu thuật xong, đáng lẽ phải được nằm nghỉ, phải được ăn uống đầy đủ, phải được hoạt động nhẹ, vậy mà sau khi phẫu thuật xong, Sana chạy ra sân bay đến Jeju, xong rồi lại bay về Seoul, xong rồi trải qua 1 tuần tiêu cực như muốn trầm cảm vì Kim Dahyun, xong rồi lại bay đến Jeju lần nữa, xong rồi lại phải lao vào cuộc tranh cãi muốn nín thở với Suho.

Rốt cuộc, cái dạ dày của cô làm sao mà chịu được, nên cô phải vào viện khám lại, rồi bác sĩ yêu cầu ở viện tận một tuần để nhận gói chăm sóc cao cấp, để sự phục hồi được diễn ra nhanh chóng.

Dahyun đã quay trở lại hoạt động với nhóm, và mấy vết thương ngoài da của cô đã hoàn toàn ổn, Sana kể cho cô nghe về các tin đồn trên truyền thông của Sandara và cách đáp trả của Nayeon, cô đã rất bất ngờ. Và cô chủ động gác mọi lịch trình để chăm Sana nguyên tuần này, nhưng quản lý Shin không hài lòng cho lắm, vẫn cố gắng thuyết phục một vài lịch xen kẽ cho cô.

Và hôm nay lúc 9h tối cô có lịch đi thu âm một bài hát liên quan đến chủ đề chống dịch của nhà đài, cô hát cùng với Nayeon và một vài nghệ sĩ của những công ty khác. Dahyun ngồi ăn tối với Sana, rồi chuẩn bị rời khỏi, Sana thì đã ngủ mất tiêu rồi.

Dahyun hôn lên tay Sana, hôn lên môi cô ấy, trán cô ấy, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Công việc kết thúc khá muộn, vì vừa phải phân lại lời hát và thu âm từng đoạn một. Dahyun và Nayeon lên xe để chuẩn bị đi về.

- Về nhà nào – tài xế Jo ấn ga phóng xe đi.

Trên đường đi, Dahyun cảm thấy không ổn lắm, cô bất giác có một cảm giác lo lắng, rồi cô bảo tài xế Jo đừng về nhà.

- Chú Jo, chở con đến bệnh viện Queen đi.

- Sao thế, thăm Sana hả, sáng mai đi cũng được mà, muộn rồi – Nayeon nói.

- Không, em sẽ ngủ ở đó, chú chuyển hướng giúp con nha – Dahyun nói với Nayeon rồi quay sang tài xế Jo.

- Ngày nào em cũng ngủ ở đó rồi, hôm nay cho Sana thở một chút đi – Nayeon bật cười.

- Không được...em cảm thấy không ổn cho lắm....chú quay hướng nha – tài xế Jo xoay vô lăng rẽ trái, hướng về bệnh viện Queen.

Đồng hồ điểm 12h, đã hết hẳn một ngày rồi, sang ngày mới, Dahyun đi thật nhanh vào phòng bệnh của Sana.

Cô biết rằng ở bệnh viện sẽ có các y tá trực đêm để chăm sóc bệnh nhân, thậm chí Sana nằm phòng Vip, chỉ cần ấn nút, sẽ luôn có người chạy đến chăm sóc, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được khi rời Sana lâu như vậy.

Mới chỉ có 3 tiếng, đối với cô là quá lâu rồi.

Dahyun bước vào phòng bệnh, cô thấy một bóng dáng màu đen trong căn phòng tối này, cô hét lên ngay lập tức.

- AI VẬY?

Kẻ lạ mặt kia quay sang rồi chạy đi, nhưng bị Dahyun tóm lại.

- Sandara??

- ..... – Sandara Park không nói gì hết, tay đang cầm kim tiêm, Dahyun hốt hoảng, cô ta vừa làm gì với Sana vậy.

- Đồ khốn, cô vừa làm gì thế hả? – Dahyun giật lấy kim tiêm từ Sandara, rồi tát cô ta một cái thiệt mạnh.

Đến tận bây giờ, cô mới có cơ hội trả thù.

Cô đã hiền thì chớ, nếu đắc tội với cô, thì khôn ngoan mà chạy đi, giờ lại còn xuất hiện trước mặt cô, và lại còn làm hại Sana nữa, chắc chắn cô ta đã tiêm cái gì đó độc vào Sana rồi.

*CHÁT* Sandara nhận thêm một cái tát từ Dahyun.

- CÁI NÀY LÀ CÁI GÌ? – Dahyun hét lên.

Sandara hét lên vùng vẫy và rời khỏi Dahyun, Dahyun vì muốn quay lại xem tình trạng của Sana, nên cũng không cố gắng giữ cô ta lại.

Dahyun chạy lại vào phòng bệnh của Sana, bật hết điện lên, và lay lay cô ấy.

- Sana....Sana....Sana...Kim Sana...tỉnh dậy đi...tỉnh dậy đi nào làm ơn...

End chap 19.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #saida