chap 20
Chap 20.
- Sana....Sana....Sana...Kim Sana...tỉnh dậy đi...tỉnh dậy đi nào làm ơn...
Dahyun gọi cấp cứu, các bác sĩ chạy đến ngay lập tức.
Sau 30 phút, các bác sĩ đi ra ngoài, Dahyun ngồi ở ghế sảnh bật dậy nhanh chóng, tim cô như muốn ngừng đập.
- Có kẻ làm hại cô ấy đúng không? Hắn ta đâu rồi – bác sĩ Geum hỏi.
- Cô ta chạy trốn rồi, Sana sao rồi?
- Cái kim tiêm kia chứa chất midazolam, là một dạng thuốc độc, làm tê liệt các tri giác, nhưng mới tiêm được ít thôi, và không tiêm đúng tĩnh mạch, nên Sana bị bất tỉnh tạm thời, có thể mai cô ấy sẽ tỉnh lại, chúng tôi vừa tiến hành tiêm nước muối để khử trùng bên trong rồi, mai sẽ theo dõi thêm.
Dahyun thở phào, rồi vào lại phòng bệnh.
Đêm tới, cô leo lên giường, ôm Sana chặt cứng, dù cái giường chỉ là giường đơn, sự chật chội này sẽ làm cho cô gần Sana hơn có đúng không...
Trước khi đi ngủ, cô hôn khắp mặt Sana, dùng tay nghịch nghịch tóc cô ấy, mân mê má, cằm, tai cho sướng đã đời, rồi mới đi ngủ, trong đầu cầu nguyện liên tục, rằng Sana sẽ thức dậy sớm.
Nếu cô không đến kịp, Sandara tiêm thuốc độc thành công vào Sana, cô ấy sẽ như thế nào chứ, nghĩ đến đó cô rùng hết cả mình
Một đêm căng thẳng đã trôi qua như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Dahyun tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở mắt nhấc đầu lên xem là ai, vì cửa phòng bệnh có một tấm kính.
Là Park Jihyo.
- Dahyun, từ lần sau muốn ngủ ở đây thì ngủ trên ghế kia kìa, ghế to mà, em mà cứ như vậy bác sĩ mà thấy được họ đuổi em ra khỏi bệnh viện đó, vì làm phiền bệnh nhân – Jihyo lấy ít trái cây trong giỏ ra, vừa làm vừa phàn nàn.
- Hôm qua Sandara đến đây và tiêm thuốc độc vào người Sana đó, may mà em ngăn kịp, con khốn đó chạy mất rồi, chị xử lý hộ em cái đi – Dahyun tức giận.
- Cái gì?
- Sana giờ đang bất tỉnh chưa biết bao giờ tỉnh lại kìa, bác sĩ đã cấp cứu kịp thời.
- Sao Sandara biết Sana đang nằm ở đây?
- Em cũng chẳng biết nữa.
- Chắc cô ta đang theo dõi em đó, thấy em ra vào bệnh viện này liên tục.
- Chị phải xử cô ta hộ em.
- Ừ được rồi, vậy bây giờ phải chờ Sana dậy hả? – Jihyo nhìn bóng dáng người bệnh kia mà buồn phiền, cô định mang đồ đến đây rồi ăn sáng cùng với Sana.
- Ừm, vẫn đang bất tỉnh.
Dahyun và Jihyo cùng nhau ăn uống trong lúc đợi Sana, nhưng Minatozaki Sana vẫn nằm im như vậy đến tận trưa mà không có chút cải thiện nào. Jihyo rời đi vì có lịch trình riêng, Dahyun ở lại, cô gọi bác sĩ đến khám lần nữa, câu trả lời của bác sĩ vẫn như cũ, là phải chờ đợi.
Dahyun gọi điện cho quản lý Shin báo cáo chuyện này, rồi cô mới biết rằng, Sandara gọi cho quản lý hỏi về tình hình của Sana, với cái giọng thảo mai rằng muốn đến xin lỗi cô ấy. Đó là lý do mà Sandara biết Sana đang ở bệnh viện, thật sự thì quản lý Shin quá mất cẩn trọng.
Kim Suho đã bị kiện và bị xử phạt rồi, Sandara cũng cần phải bị như vậy, cô nhất quyết phải kiện cô ta cho bằng được.
Cho đến gần tối, bầu trời ngả về hoàng hôn, khung cảnh bớt ồn ào lại, Sana cuối cùng cũng mở mắt, cô ấy chớp chớp, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
- Sana... - Dahyun chắn ngang tầm nhìn của Sana, đẩy mặt cô ấy về phía cô.
- ...........
- Nhìn em nè, Sana, chị có ổn không?
- .......... – Sana vô hồn nhìn Dahyun, không nói gì, làm Dahyun sợ chết khiếp.
- Này Sana.....nói gì đi, Kim Sana.... thể hiện gì đi.... đừng bảo chị quên em rồi nhé – Dahyun mỗi lần nói một câu, là nói nhanh như bắn tốc độ, cô run như cầy sấy.
- Chị.....
- Gì cơ....chị nói gì? – Dahyun dán mặt sát hơn vào Sana.
- Chị .....đói quá.
Dahyun đơ người nhìn Sana vài giây, rồi bật cười, thở phào, cách đây vài giây cô còn ngốc nghếch nghĩ rằng Sana sẽ không nhận ra cô cơ đấy.
- Em đặt đồ ăn liền đây.
Sana tập trung vào ăn uống, ăn một cách ngấu nghiến, cứ như bị bỏ đói lâu ngày.
- Ăn từ từ thôi không nghẹn giờ - Dahyun xoa xoa bờ lưng của Sana, cô hôn trộm lên má Sana một cái, vì cô ấy đáng yêu quá.
- Ah...đồ ăn ngon thật.
- Chị có cảm thấy gì không?
- Cảm thấy gì cơ?
- Mệt mỏi, buồn nôn, hay gì đó.
- Không.
- Vậy là tốt rồi – Dahyun mỉm cười, thật may quá Sandara đến khi Sana đang ngủ, cô sẽ không tiết lộ điều này để Sana đỡ phải lo lắng.
---
Một thời gian trôi qua....
Sana tay trái lái xe, tay phải đặt lên đùi người bên cạnh, chiếc xe mới toanh cô vừa tậu đang bon bon trên đường cao tốc.
Hôm nay cô và Dahyun đi biển với nhau.
- Này Minatozaki Sana, chị đang làm cái gì đấy hả? – Dahyun giả vờ thể hiện một cảm xúc rất sốc, mọi phản ứng của cô, dù thế nào thì vẫn bị Sana coi là lố.
- Chị đang làm gì? – Sana nhếch lông mày, dù đang đeo một chiếc kính râm rất ngầu, nhưng cũng không thể che đậy được khuôn mặt đểu cáng của cô.
- Tay chị đang đặt đâu đấy?
- Việc chị đặt ở đấy thì có vấn đề gì?.
- Tập trung lái xe đi, cảnh sát bắt giờ.
- Chị vẫn đang tập trung mà.
- Phải lái bằng hai tay thì mới an toàn được, còn phải chỉnh số nữa chứ.
- Xe ô tô này chạy số tự động em yêu à.
- Nhưng em không thích – Dahyun phàn nàn, mỗi từ thoát ra đều dài ê chề.
- Xe của chị, chị là người lái, chị làm gì là quyền của chị chứ – Sana vừa nói vừa vuốt vuốt đùi Dahyun, lại còn vuốt bên trong, lại còn vuốt gần phía cái chỗ........
Dahyun cựa quậy, bực mình vì đang cố dìm dục vọng xuống mà không được, tý nữa đến khách sạn, cô sẽ cho Minatozaki Sana biết tay.
Sana sau khi xuất viện, vội vội vàng vàng đi học lái xe, lấy bằng, rồi mua xe ngay lập tức. Cứ ngỡ cô ấy mua xe để tặng ba Minatozaki, vì Sana từng hứa với ba cách đây không lâu, nhưng cô lại ưu tiên việc mua xe chở Dahyun đi chơi trước, rồi ba thì cô hẹn tháng sau mua.
Dahyun là người có bằng lái sớm hơn cô, nhưng cô muốn em phải ngồi ghế phụ để cô chở em đi khắp nơi trên thế giới cơ.
- Nhột chết đi được – Dahyun bĩu môi, khoanh tay lại, ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng.
- Thì ai bảo tự dưng mặc quần sooc làm chi vậy, giỏi thì bỏ tay chị ra đê – Sana thách thức.
- Trời nóng thì mặc mát mẻ một chút có sao – Dahyun cãi, vẫn ngồi im không làm gì Sana hết, cô đã ghét trời nóng thì chớ, trời rất nóng, nên cứ hở da được nhiều là cô càng thích, mặc quần thì ngắn, áo cũng hai dây, hở vai hở ngực.
Ngày xưa cô không có vậy đâu, cô bảo thủ kinh khủng, stylish cho mặc hở tí thôi là cô đã quạo lên rồi, bây giờ thì cô lại thích hở càng nhiều càng tốt.
Sức mạnh của thời gian thật tuyệt vời.
- Thì em cứ việc mặc sexy đi, chị có nói gì đâu – Sana nói xong, vô thức liếm môi.
- Chẳng qua chị đang lái xe nên em tha cho chị thôi nha – chất giọng đanh đá của Dahyun làm Sana bật cười.
Dahyun lướt lướt điện thoại rồi đọc được về tin của Sandara, cô ta đã bị kiện về tội cố ý giết người.
- Giết người là sao? Cô ta giết ai? – Sana thắc mắc, hai tay vẫn giữ nguyên hai vị trí cũ.
- Cô ta tiêm thuốc độc vào người chị chứ sao – Dahyun nhẹ nhàng nói và rồi bị giật mình bởi tiếng hét của Sana.
- CÁI GÌ?
- Chuyện cũng từ một tháng trước rồi, không có gì mới, cái hôm chị vẫn còn ở trong viện, Sandara vào buổi đêm nhân lúc chị đang ngủ lén vào phòng bệnh.
- ..........
- Rồi em chạy vào kịp lúc, cô ta chạy đi, kim tiêm chứa thuốc độc bị giữ lại và trở thành bằng chứng.
- Vậy hóa ra em là cứu tinh của chị hả?
- Chứ sao nữa, không có em thì chị tử vong rồi, chị chịu trách nhiệm với đời em đi – Dahyun tranh thủ nói nhiều, đòi hỏi ngay lập tức.
- Chị chỉ có tấm thân này và một chút tài sản thôi, em muốn gì thì cứ lấy hết đi nè.
- Vào thành phố rồi, chị đỗ xe lại đi – Dahyun chỉ vào lề đường bên kia.
- Đỗ xe làm chi?
- Thì cứ đỗ lại đi sao cứ thắc mắc nhiều thế nhờ.
Sana ngoan ngoan vâng lời, táp vô lề.
Cô quay sang định hỏi Dahyun tiếp thì cô ấy ấn nút cởi dây an toàn, kéo cô vào một nụ hôn, cháo lưỡi mãnh liệt.
- Hmmm..mmmm...Dah.....Dahyun – Sana hấp hối, một lúc lâu sau, Dahyun rời ra.
- ........... – Dahyun hài lòng nhìn khuôn mặt thất thần của Sana, muốn phì cười.
- Ôi sao thế... - Sana nhăn mặt than phiền.
- Chị bảo muốn gì thì cứ lấy mà, từ sáng giờ em chưa được hôn chị cái nào đâu đó.
Sana bật cười vì giọng điệu dở hơi của Dahyun, cô ấy luôn chề môi nói chuyện kiểu em bé với cô.
Thật sự thì...Kim Dahyun....thân xác như em bé, tính tình cũng như em bé luôn, suốt ngày nhõng nhẽo, đặc biệt là khi đang hạnh phúc trong tình yêu, chỉ có trên giường là như thèm thịt thôi, đôi lúc năng lượng rất cao át cả Sana.
- Em cần nụ hôn của chị trong bao lâu?
- 1 tiếng 1 lần.
- Vậy thì tối mới đến được biển mất – Sana cười cười, rồi lại nhấn ga đi tiếp.
- Thì từ lần sau nhớ mua ô tô không người lái – Dahyun mặt không cảm xúc, giả vờ nói.
- Loại đó chưa có ở Hàn Quốc.
- Chị tự nghĩ cách đi chứ, em là cứu tinh của chị cơ mà.
- Kim Dahyun, em thay đổi như chong chóng ý, hôm qua rõ ràng còn bảo không cần gì cả, chỉ cần ở cạnh chị thôi.
- Thế rốt cuộc là có chịu hay không?
- Oke chịu – Sana thở dài, Dahyun cười vào mặt cô.
- Woa, Minatozaki Sana, một người yêu lý tưởng – Dahyun giở giọng khen ngợi.
- Chị hoàn hảo đúng không nào – Sana nhân tiện tự cao.
- Có một việc chị không làm được.
- Là gì?
- Là làm em ngừng yêu chị.
Sana phá lên cười với lời tán tỉnh của Dahyun.
Chiếc xe vẫn đang lăn bánh trên con đường hạnh phúc.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro