[NTPN] 29. Bạn hữu à, tui hiểu mà.

/29/. Bạn hữu à, tui hiểu mà.

Chuyện của mình? Dụ Niên có chút kinh hoàng.

Trước khi nghỉ đông hai người có nhắn tin qua lại, kỳ thật cũng chỉ xem như là hơi hiểu nhau hơn một chút, bất quá chỉ là bề ngoài.

Dụ Niên đối với việc ngày ngược lại cũng không ghét, còn có loại cảm giác 'Nếu như là Dương Gia Dược, nói sẽ không thấy ngại', vì thế, đơn gian có khởi đầu, liền có thể nói hết...

Từ cuộc sống của mình ở quê nhà, thời thơ ấu, nói đến giai đoạn trưởng thành, trong đó không thể tránh khỏi nhắc tới Dụ Duyệt, cùng với nguyện vọng bản thân đến Bắc Kinh để tìm anh.

Đêm yên tĩnh, thanh âm người đến người đi dần dần biến mất, tựa như chỉ còn lại thanh âm bản thân lầm bầm lầu bầu.

Dương Gia Dược trầm mặc lắng nghe, ngẫu nhiên hỏi một câu 'Sau đó thì sau', dẫn dắt cậu tiếp tục.

Rõ ràng còn chưa quen thuộc đến mức có thể nói sạch sẽ cả gốc gác gia đình, nhưng so với ngày hôm đó ngồi dưới tàng cây bạch quả tán gẫu với Vương Mân, Dụ Niên cảm thấy lúc này còn nói được nhiều hơn.

Không có thâm tình sâu nặng, cũng không quá đỗi thăng trầm, bản thân tựa như một người sống khép kín, không chút tình cảm mà kể lại từng chuyện một trong quá khứ, chỉ còn lại một thân thoải mái.

Những phiền muộn trong quá khứ, ủy khuất và bàng hoàng, tựa như đều theo gió đêm tán đi.

Dương Gia Dược cứ như vậy yên tĩnh không nói lời nào mà lắng nghe, ánh mắt thâm trầm nhìn hồ nước tối đen như mực ở phía trước, không có bất kỳ lời bình luận nào, cũng không phát biểu bất cứ cảm nghĩ gì, thậm chí còn không 'có qua có lại' mà nói vài chuyện liên quan đến mình.

Dụ Niên lại tuyệt nhiên không để ý, cậu lại thích Dương Gia Dược an tĩnh như vậy.

Tuy rằng không có bất cứ tiếp xúc gì, lại bởi vì có anh ở bên cạnh làm bạn mà ấm áp, đến nỗi cho dù đêm khuya gió lạnh, cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Dụ Niên quay đầu đi, nhìn về phía Dương Gia Dược...

Hóa ra một thanh niên giỏi về việc dùng tươi cười nắm bắt nhân tâm của người khác, nếu rơi lệ, hiệu quả công tâm sẽ càng thêm mãnh liệt hơn trước.

Mãi đến thật lâu về sau, Dụ Niên vẫn còn có thể tinh tường nhớ rõ trên gương mặt nghiêng góc cạnh phân minh của Dương Gia Dược, một dòng nước mắt chưa khô, ánh mắt bi thương u buồn tựa như trẻ nhỏ lạc đường, kiến tất cả mọi người không đành lòng tổn thương anh.

"Làm sao vậy..." Ngay tại một khắc đó Dụ Niên cũng bị tay chân luống cuống, "Anh không sao chứ..."

Dương Gia Dược vẫn không nói tiếng nào, chỉ là lắc lắc đầu, sau đó, lại là hai giọt lệ to như hạt đậu chảy xuống từ đôi mắt to đen như bảo thạch đen kia, trực tiếp lộp bộp rớt lên trên quần bò.

"Anh, anh... Đừng khóc mà..." Bản thân cũng không cảm thấy khó chịu, lại khiến một người thanh niên trưởng thành nghe đến khóc, nói đến đây, coi như tài ăn nói của mình có tiến bộ... nhỉ.

Dụ Niên nhẹ giọng mà an ủi Dương Gia Dược, vỗ nhẹ lên vai anh, trong lòng ngoại trừ cảm động, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Ha ha, bình thường thấy bộ dáng tự tin bừng bừng của anh, không thể tưởng được còn có thời điểm nhạy cảm như thế này...

Dương Gia Dược liếc về phía Dụ Niên, thấy ánh mắt mang theo ý cười của cậu, nháy mắt có chút xù lông: "Cười cái gì mà cười, ai khóc hả!" Hung tợn nói xong, một phen kéo người trước mắt về phía mình...

Dụ Niên: "Hả?"

Dương Gia Dược vươn tay gắt gao ôm lấy cậu, cằm đặt trên vai cậu, mũi dán vào vành tai cậu... Tim Dụ Niên đập tăng tốc, không hiểu gì cả.

Ở bên tai cậu phì phì phun nhiệt khí, Dương Gia Dược bỗng nhiên mở miệng gọi, "Em trai..."

"..." Dụ Niên ngây người một chút, anh vừa gọi mình là cái gì?

Dương Gia Dược buông Dụ Niên ra, đã khôi phục sắc mặt cười tà khí khi gặp người khác, "Làm em nuôi không được sao?"

Dụ Niên không còn gì để nói, đẩy tay Dương Gia Dược ra: "Không được."

Dương Gia Dược hừ một tiếng, ánh mắt hồng hồng thoạt nhìn có chút hung thần ác sát: "Người muốn nhận tôi làm anh trai xếp hàng dài tới tận cổng trường đó, cậu còn ghét bỏ tôi!" Cái tên giả vờ thành con thỏ vẻ mặt thuần lương, mấy phút sau đã lộ ra đuôi chó sói...

"Tôi có anh trai rồi, nhận thêm một người nữa làm chi." Dụ Niên bất đắc dĩ nói.

"Không cần thì thôi." Ngữ điệu tức giận y chang trẻ nhỏ lại khiến Dụ Niên nhịn không được bật cười,

Dương Gia Dược lại nói: "Không làm em trai tôi, vậy làm vợ tôi cũng được." (Ó.Ò)

Dụ Niên muốn đánh anh, Dương Gia Dược vươn tay che trước người mình, nói: "Đùa thôi mà!"

Hai người ngồi thêm một lúc, Dụ Niên hỏi: "Anh còn nhớ nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt hay không?"

Dương Gia Dược: "Queen?"

Dụ Niên: "Ừm, khi đó, cảm giác rất kỳ quái."

Dương Gia Dược: "Kỳ quái như thế nào?"

"Cảm thấy trước kia đã gặp anh rồi, tựa như là người trong ký ức, rất quen thuộc, có thể bởi vì anh lớn lên giống anh trai tôi, lúc ấy tôi còn nghĩ, anh có phải là anh trai của tôi không..." Dụ Niên cười cười, nói tiếp, "Ánh mắt của anh rất đẹp, anh nếu là nữ, tôi phỏng chừng sẽ nhất kiến chung tình với anh."

Đây là lần đầu tiên Dương Gia Dược nếm được tư vị bị người khác đùa giỡn đến mặt đỏ tim đập, không thể tưởng tượng được bản thân cũng có ngày hôm nay, thật sự là thời thế xoay vần!... Bất quá tên nhóc này vừa mới nói ai là nữ?!!

Bản thân Dụ Niên cũng bị không khí phiến tình vừa rồi làm cho sắp nôn đến nơi, cậu ngượng ngùng cúi thấp đầu.

-- Một cái cúi đầu thẹn thùng kia, dưới ánh trăng màu da như ngọc, hai gò má đỏ ửng, lông mi rung động, cùng với nhịp tim đập gần như nổ tung... Dương Gia Dược kinh ngạc nhìn cậu, nhất thời quên nói chuyện.

...

Sau đó, hai người từ trên núi giả đi xuống, Dụ Niên đưa Dương Gia Dược đi đến cửa Nam, dọc theo đường đi lại hàn huyên một ít chuyện gần đây của hai người.

Dụ Niên rất bận, Dương Gia Dược cũng tương tự.

Chẳng qua Dụ Niên bận phần lớn là việc riêng, Dương Gia Dược lại có rất nhiều việc công. Anh ở Khoa Đại có chức vị quan trọng, năng lực mười phần, cho nên thường xuyên được đề cử tham dự chủ trì một ít hoạt động hoặc là đại biểu trường học cùng đi diễn thuyết.

Ngoài ra, cuối tuần anh còn phải dùng thân phận 'A Tư' đi 'làm thêm', cho nên đối với hai tháng không liên hệ, Dụ Niên cũng có thể hiểu được.

Dụ Niên không để trong lòng, ngược lại bản thân Dương Gia Dược lại thấy áy náy, đêm đó sau khi trở về liền gởi tin nhắn cho Dụ Niên, nói qua tuần sau lại đến thăm cậu, cũng chúc cậu ngủ ngon.

Ngày hôm sau Dụ Niên vừa mới ăn xong điểm tâm, nhìn thời gian trên di động, lại thấy một tin nhắn chưa đọc, mở là nhìn xem, là Dương Gia Dược hỏi mình đã thức dậy chưa.

Dụ Niên trả lời: "Dậy rồi, điểm tâm cũng ăn rồi."

Dương Gia Dược: "Tôi còn nằm trên giường đây, cậu dậy mấy giờ? Sớm như vậy."

...

Sau đó hai người thường xuyên dùng SMS nhắn tin trò chuyện, tuy rằng đều là những chuyện bình thường không chút ý nghĩa, nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Dụ Niên không thể tin được, một tuần trước đây mình còn cảm thấy cô đơn.

Cuộc sống thật sự là kỳ quái, có một số việc, bạn càng trông chờ mong đợi điều gì đó, nó càng không đến; mà những khi bạn không chút để ý, nó lại đến không hề báo trước.

Hạ tuần tháng 5, Dụ Niên nghỉ việc gia sư, cũng giảm bớt thời gian làm việc partime mà học tỷ giới thiệu, bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ của học kỳ sau.

Thời tiết càng ngày càng nóng, trong ký túc xá của Kinh Đại vẫn chưa trang bị điều hòa bắt đầu tràn ngập hương vị mồ hôi của thân thể trẻ tuổi cùng mùi hôi chân. Vương Mân xưa nay có tính nghiện sạch sẽ không thể không mỗi ngày chấp hành công tác của người dọn vệ sinh, buổi sáng thức dậy việc làm đầu tiên chính là mở cửa sổ thông gió ra, buổi tối trước khi trở về ký túc xá cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới dám tiến vào không gia đầy 'hương vị tuyệt vời' này...

Mục Đào mỗi ngày đều đi ra ngoài, lại thường xuyên tha 'rác rưởi' trở về! Mỗi lần trở về tắm rửa đổi quần áo xong, ném quần áo bẩn lên trên giường rồi lại đi tiếp, mãi đến khi không còn quần áo mặc nữa, mới thu dọn lại cầm đến phòng giặt tẩy để giặt.

Nhưng mà so với Tề Huy Thành, Mục Đã đã tính là tốt hơn nhiều rồi! Dựa theo cách nói theo trào lưu hiện tại, Tề Huy Thành tuyệt đối được xếp vào 'Đại trạch nam cấp cốt hôi', ngoại trừ lên lớp, cậu chàng không đi đâu cả. Thậm chí bình thường ăn cơm cũng lười bỏ ra năm phút đi ra quán cơm, mà là gọi thức ăn ngoài đưa đến ký túc xá dưới lầu rồi mới xuống lấy.

Ba người còn lại cũng không rõ Tề Huy Thành ở lại ký túc xá rốt cục làm cái khỉ gì, ăn xong mì ăn liền và hộp đựng thức ăn cũng không thèm vất, để nguyên trên bàn học, cả ngày đêm ngồi ghì mặt vào màn hình máy tính...

Mục Đào cười trêu chọc cậu chàng mỗi ngày ở lỳ trong ký túc xá xem phim đen, Tề Huy Thành nói mình đang xem Võ Lâm Ngoại Truyện, còn phải lên BBS nói chuyện phiếm, xem tin tức bát quái, chơi game, nói chuyện với bạn học cùng lớp vân vân...

Tóm lại, cậu ở ký túc xá luôn có chuyện làm mãi không xong, cậu cũng là một người bận rộn mà.

Sau đó mỗi lần Vương Mân trở về ký túc xá, đầu tiên sẽ giúp Tề Huy Thành thu dọn rác rưởi chung quanh bàn học của cậu ta, quần áo của cậu chàng cũng là trường kỳ quấn lại nhét bên trong chậu rửa mặt, tản mát ra mùi vị kỳ quái.

Vương Mân thừa dịp Tề Huy Thành không có mặt, trực tiếp mua cái thùng đựng quần áo, nhét hết đám quần áo bẩn tất thối của cậu chàng vào đó rồi nhét vào bên dưới bàn học của cậu chàng, làm xong còn phải dùng nước ấm và dung dịch rửa tay rửa mấy lần, lúc này mới cảm thấy thư thái một chút.

Sau khi Tề Huy Thành trở về, Vương Mân mang theo xin lỗi nói mình bị viêm mũi, thường xuyên mẫn cảm, cho nên mua mấy cái thùng dọn dẹp hết mấy thứ có mùi trong ký túc xá...

Vì thế Tề Huy Thành thật sâu cảm ơn Vương Mân đã chấm dứt giúp mình chuyện đại phiền lòng này, Vương Mân không còn gì để nói, chính cậu ta còn không chịu nổi cư nhiên vẫn có thể chịu đựng sinh hoạt giữa một đống rác, quả nhiên là thiên hạ vô địch lười biếng!

Nếu so sánh Dụ Niên và hai người bọn họ, thì sạch sẽ hơn rất nhiều: giặt quần áo tắm rửa, đồ đạc cá nhân chưa bao giờ ném lung tung!

Vương Mân đối với điểm này của cậu rất thưởng thức, ít nhất so với Tiếu Lang tốt hơn nhiều, Tiếu Lang cũng là một đại vương lôi thôi!

Nhưng Dụ Niên ở trước mặt Vương Mân vẫn phải cam bái hạ phong, thích sạch sẽ cùng tinh thần khiết nghiện có bản chất khác nhau! Cho ví dụ, Vương Mân là loại người cho dù làm 'mộng xuân' thì ngoại trừ quần lót, ngay cả drap giường chăn mềm gì đều phải đem đi tẩy giặt hết...

Đương nhiên Vương Mân sẽ không làm mộng xuân, thời điểm cậu nghĩ tới loại sự tình này chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Tiếu Lang là được.

Đám nam sinh trong ký túc xá mà có một người như vậy ở cùng, đây tuyệt đối là phúc phần của mọi người.

Dưới dự dẫn dắt và giám sát của Vương Mân, tình trạng vệ sinh của ký túc xá phòng 208 luôn luôn cầm cờ dẫn đầu trong toàn bộ tòa nhà, khi hội sinh viên tổ chức kiểm tra vệ sinh thậm chí còn ngửi được một cỗ hương vị không khí mới mẻ trong phòng túc xá của bọn họ (đó là Vương Mân dùng nước hoa phun lên).

Cuối tuần Tiếu Lang đến Kinh Đại tìm Vương Mân, tiến vào phòng túc xá của bọn họ tựa như trở về C1-042 ở Hoa Hải!

Đây là điển hình phong cách 'ký túc xá nơi có Vương Mân'... Không khí thật trong lành! Thiệt hoài niệm!

Phòng 313 của bọn họ đã hoàn toàn tiến hóa thành điển hình của 'ký túc xá thuần nam sinh', Tiếu Lang cũng không dám để Vương Mân đến Khoa Đại tìm cậu, sợ Vương Mân bị 'độc khí' xông cho ngất xỉu!

Hai người vốn định buổi chiều cùng đến phòng tự học ở thư viện, Tiếu Lang mượn thẻ sinh viên của Tề Huy Thành, đang định xuất phát, có một học trưởng trong đội bóng rổ tìm Vương Mân nói chuyện, Vưng Mân bảo Tiếu Lang ở lại ký túc xá chờ mình.

Tiếu Lang và Tề Huy Thành tụm lại xem một tập phim Võ Lâm Ngoại Truyện, bộ phim này Tề Huy Thành đã xem lần thứ hai, một tập cũng không xót, có chút lời thoại kinh điển còn thuộc nằm lòng...

Tiếu Lang lại là lần đầu tiên xem, cười đến ngã qua ngã lại, nhớ kỹ tên định trở về cũng tìm xem thử.

Sau đó Tề Huy Thành lên BBS, Tiếu Lang cũng không tiện nhìn, vì vậy nhảy sang bàn học của Vương Mân đọc sách chuyên ngành của cậu.

Sách của Vương Mân rất sạch sẽ, mở ra xem rất ít khi thấy có ghi chú gì, ngay cả phác họa cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngẫu nhiên nhìn thấy một hai câu được đánh dấu đậm lên, Tiếu Lang còn đặc biệt đọc đọc, đoán xem những lời này là thế nào mà có thể lọt vào mắt Vương Mân.

Nhìn trong chốc lát, Vương Mân gởi tin nhắn tới, nói còn phải mất một tiếng nữa mới có thể trở về, bảo Tiêu Lang nếu có nhàm chán thì mở laptop của cậu ra chơi, Tiếu Lang mở máy ra, nhảy ra cửa sổ mật mã đăng nhập, nhập vào mật mã sinh nhật của mình, chẳng chút hồi hộp mà tiến vào màn hình Windows.

Một bên mừng thầm là dạo một vòng trong máy tính, mở các loại folder chưa file văn bản ra xem, phát hiện máy tính của Vương Mân cũng sạch sẽ y chang sách vở của cậu, ngoại trừ vài file luận văn này nọ, căn bản không có thứ nào khác.

Mở ra một folder khác có tên gọi là 'Tiểu Tiểu' ra, bên trong là ảnh chụp chung của mình và Vương Mân, mấy thứ này cậu cũng có, trên mạng trường cũng có, chẳng qua mấy tấm trên mạng đều khá an toàn, những ảnh chụp ôm ấp thân cận tứ chí tiếp xúc đa số đều hoàn hảo mà cất giấu ở đây...

Tề Huy Thành bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Sao cậu lại mở máy tính của Vương Mân vậy?!"

Tiếu Lang: "Hả? Làm sao vậy?"

Tề Huy Thành sờ sờ mũi, có chút châm chọc nói: "Đồ của cậu ta không cho bọn này đụng vào, có một lần còn nghiêm túc nói rõ ràng trong ký túc xá nữa kìa."

Tiếu Lang có chút xấu hổ, giúp Vương Mân giải thích: "Cái đó, anh của tui chính là loại tính cách này, ông đừng để trong lòng ha, trước kia lúc ảnh học trung học, người khác ngồi trên giường của ảnh, ảnh cũng phải đi giặc drap giường nữa kìa... (trừ mình ra, hắc hắc)"

Tề Huy Thành nói: "Tui đâu để ý đâu, con người cậu ta ở chung rất tốt, ai chẳng có chút cổ quái chứ."

Khóe miệng Tiếu Lang run rẩy: Vậy vừa rồi ông nói đến âm dương quái khí như vậy làm chi, khiến tui còn nghĩ ông khó chịu với anh tui nữa chứ!

Tề Huy Thành cười nói: "Ông còn có thể chơi máy tính của cậu ta nữa hả, cậu ta không chửi sao?"

Tiếu Lang đắc ý dạt dào: "Tui là em trai ảnh mà, của ảnh chính là của tui!"

Tề Huy Thành: "Ha ha, tình cảm hai người thiệt tốt ha! Bất quá mà nói, lúc Vương Mân nghiêm túc

thiệt đáng sợ..."

"..." Bạn hữu à, tui hiểu mà.

Tiếu Lang nhớ tới bản thân trước kia lục ví Vương Mân, xài tách của Vương Mân, mỗi một biến hóa nhỏ xíu cậu cũng đều có thể phát hiện, hơn nữa còn thờ ơ lạnh nhạt chờ mình thẳng thắn nhận lỗi, đã cảm thấy lông tơ dựng thẳng đứng.

Con người Vương Mân sẽ không bao giờ cãi nhau với người khác, cậu cảm thấy cãi nhau cũng không được việc gì, nếu cậu không thích hoặc là chán ghét bạn, ánh mắt và khí tràng có thể đông chết bạn rồi, hoặc là âm trầm thiết kế một chuỗi việc khiến bạn khó chịu, khiến bạn có giận cũng không có chỗ phát tiết.

Nhưng trên cơ bản rất ít người có thể khiến cho Vương Mân tức giận, đối với những việc hoặc những người cậu không có hứng thú luôn áp dụng thái độ không nhìn, cụm từ 'không thích' này từ một trình độ nào đó đã chứng tỏ sự để bụng đối với một người hoặc một việc, cậu cũng không có thời gian rỗi đâu mà quan tâm.

Một tiếng sau Vương Mân trở về, đầu đầy mồ hôi, cậu nhỏ giọng mắng một câu, nói: "Bị chộp tới làm cu li."

Vương Mân vừa khai giảng liền tham gia đội bóng rổ của trường, hầu hết các đội nhóm đều sẽ túm đám sinh viên hoàn toàn mới này làm cu li, Vương Mân cũng khó trốn khỏi vận mệnh nô dịch, buổi chiều học trưởng đến tìm cậu, nói sân bóng rỗ được thêm một đám bóng mới, bảo đám sinh viên năm nhất thu hết đám bóng cũ dọn đến kho chứa bên ngoài cửa Nam hết đi.

Vương Mân lau một phen mồ hôi, nói: "Không được, anh đi tắm một cái đã."

Tiếu Lang nhìn cậu ướt đẫm mồ hồi, quần áo ẩm ướt dán trên hai khối xương bả vai, cơ bắp trên lưng cân xứng tuyệt đẹp, không khỏi nuốt nước bọt một cái.

Vương Mân cầm theo khăn mặt đi ra ngoài, Tiếu Lang ngồi trong phòng ký túc xá chờ đến cả người khô nóng, khí huyết quay cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #danmei