[NTPN] 31. Hôm nay làm đi...
/31/. Hôm nay làm đi...
Tiếu Lang ôm chặt điện thoại, cảm động đến mức trái tim gần như tê dại... Anh, thiệt con mợ nó anh chính là anh ruột của em mà!!
Mang đôi giày vải được lót bằng băng vệ sinh, Tiếu Lang vui vẻ hí hửng bắt đầu ngày thứ bảy huấn luyện quân sự.
Kỳ thật giai đoạn khó qua nhất của kỳ huấn luyện quân sự chỉ là mấy ngày đầu, đây là giai đoạn yêu cầu kỷ luật và phục tùng tuyệt đối. Mỗi ngày buổi sáng đúng giờ rời giường, dưới ánh nắng mặt trời chói chang đứng liên tục hai ba tiếng, cho dù té xỉu cũng không được giải thoát, những thứ này, đều khiến tâm lý đám sinh viên tràn ngập tuyệt vọng và chán ghét. Yếu đuối muốn bỏ cuộc, nhưng lại không thể không đối mặt...
Kỳ thật đối với đám sinh viên bình thường vốn nhàn tản thành tính như Tần Lâm, tướt đoạt thời gian chơi game của bọn họ trên cơ bản xem như muốn mạng của bọn họ mà!
Chỉ khi nào vượt qua cực khổ ban đầu, điều chỉnh tốt tâm tình, huấn luyện bắt đầu trở nên thú vị hẳn lên.
Sáng dậy sớm đã trở thành một loại quán tính, đứng tư thế quân sự cũng thành một loại bản năng chết lặng, bắt đầu quen phục tùng mệnh lệnh, quẳng hết những phương trình cùng vấn đề học thuật ra sau đầu, cái gì cũng không cần suy nghĩ, mỗi một phút thời gian đều được lên kế hoạch trước, tập thể hành động, bạn sẽ không cảm thấy cô đơn, ngay cả thời gian và tinh lực để thấy hư không cũng không có...
Tiếu Lang hiện tại đang đắm chìm trong loại đơn giản vui vẻ này, còn có cái gì thống khổ hơn việc lòng bàn chân nổi mụn nước mà còn phải tập đi đều chứ? Nhưng thống khổ đi qua lại có 'lót giày tình yêu' quả thật là một loại hạnh phúc to lớn mà!
Qua thêm mấy ngày, buổi sáng huấn luyện viên dẫn đám sinh viên học quyền cước quân đội, làm một ít huấn luyện khác, cả đám nam sinh lớn đầu đã trải qua giai đoạn đau đớn 'tập trung tinh thần không thể cử động', đều phá lệ quý trọng cơ hội có thể tự do co duỗi tứ chi toàn thân này.
Buổi chiều có buổi học về lý luận, đa số sinh viên đều ngủ gà ngủ gật. Một ngày huấn luyện xong rồi đi ăn cơm, khoan khoái mà hát <Nhất nhị tam tứ ca>(*), thoạt nghe cũng không có vẻ quá ngu bức cho lắm. Dưới tình trạng kiệt sức, ăn một bữa cơm tập thể, hương vị so với những món mỹ vị bên ngoài còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần cho kể siết.
(*) Quân ca của Trung Quốc.
Buổi tối ngồi bệt xuống ở dân thể dục hát tốp ca.
Ban đầu Tiếu Lang cảm thấy việc này nhìn rất ngu, nhưng mà rống lên rồi thì lại phấn khởi y như bị tẩu hỏa nhập ma! Kiểu này căn bản không phải so sánh về khả năng ca hát, mà là so khí thế ai mạnh hơn ai! Lớn đầu hết rồi, chỉ rống không thôi sao có thể để kém hơn người khác chứ! Vì thể mọi người ngao ngao ngao, lại ngao ngao ngao, thi xem ai rống càng vang dội hơn!
Lúc ngồi hát tốp ca mỗi lớp đều ngồi thành một vòng tròn, giáo viên hướng dẫn đứng ở giữa vòng tròn chỉ huy.
Giáo viên ngành kiến trúc ngẩng đầu lên: "Đông Tây Nam Bắc Trung!"
Đám sinh viên khoa kiến trúc hát: "Chúng ta cùng hợp ca ~~ Ngũ hồ tứ hải hòa hợp cùng nhau ~~
Chúng ta đều là những ca sĩ giỏi!"
Giáo viên ngành kiến trúc hô tiếp: "Đông Tây Nam Bắc Trung!"
Đám sinh viên ngành kiến trúc lại hát: "Chúng ta đi tham gia quân ngũ, ngũ hồ tứ hải hòa hợp cùng nhau, chúng ta đều là anh em ruột!!!..."
Nếu mà ngày thường nghe đám sinh viên ngành kiến trúc rống lời hát kiểu này, mọi người tuyệt đối sẽ cười thành tiếng. Đây mà cũng là chuyên ngành có điểm trúng tuyển trung bình đầu vào cao nhất Khoa Đại sao? Quy tụ hơn hai mươi mấy thủ khoa ngành khoa học tự nhiên cấp tỉnh và toàn quốc? Rống muốn banh lỗ tai như thế này là thế nào ~~ Ai với các cậu là anh em ruột chứ ~~ Cả đám ngốc bức này...!
...
Nhưng mà đây không phải là ngày thường, là đây là hiện trường hát tốp ca!
Vừa thấy người khác nhanh chân đến trước, đám sinh viên bên ngành Hàng không vũ trụ gấp đến độ ngao ngao kêu, giáo viên hướng dẫn cũng rống lên một tiếng: "Sinh hoạt quân sự có khổ hay không?"
Đám sinh viên ngành Hàng không vũ trụ: "Nghĩ tới đội bóng đá Trung Quốc!" Giáo viên ngành Hàng không vũ trụ: "Đối diện hát thế nào!"
Đám sinh viên ngành Hàng không vũ trụ: "Không hát vang bằng chúng ta!"
Giáo viên ngành kiến trúc không phục: "Cậu nói các cậu hát vang! Vậy tới hát cho bọn này nghe một đoạn đi!"
Đám sinh viên ngành kiến trúc: "Hát đi! Hát đi! Hát đi! Hát đi!..."
Giáo viên ngành Hàng không vũ trụ: "Đối diện chủ động mời, chúng ta không hát có được không?"
Đám sinh viên ngành Hàng không vũ trụ: "Không được!!!"
Giáo viên ngành Hàng không vũ trụ: "Ai anh hùng!!"
Đám sinh viên ngành Hàng không vũ trụ: "Ai hảo hán --! Chúng ta ca hát khắp nơi nơi! Hey~! Khắp nơi nơi!"
Giáo viên ngành Hàng không vũ trụ dẫn đầu hát: "Tôi là người tham gia quân ngũ --!!"
Đám sinh viên ngành Hàng không vũ trụ hát theo: "Có gì khác biệt!!! Chỉ vì chúng ta đều mặc ~ quân trang giản dị!!! Tôi là người tham gia quân ngũ, có gì khác biệt, từ khơi rời xa quê hương, khó khăn gặp lại cha mẹ..."
Cậu rống tôi bè, ngao ngao ngao, ngao ngao ngao, cả đám cùng nhau phát ngốc!
...
Mười tám ngày huấn luyện quân sự rất nhanh liền trôi qua, sau khi tổ chức hội diễn văn nghệ tổng kết, huấn luyện viên chào tạm biệt đám sinh viên.
Anh chàng huấn luyện viên hướng dẫn bọn Tiếu Lang mười tám ngày qua, lúc này đang đứng trên bục, đại diện bọn họ lên phát biểu lần cuối cùng.
"Tôi năm nay mười chín tuổi... Bắt đầu từ hồi tôi học sơ trung, Toán học chưa bao giờ đạt được điểm chuẩn, cho nên vừa tốt nghiệp trung học là lập tức đi lính." Mọi người ồ lên, tiếng cười nổi lên bốn phía.
Huấn luyện viên: "Lên đại học với tôi mà nói chính là hy vọng xa vời, nhất là loại trường học này của mọi người."
Tiếng cười dần dần lặng xuống, mọi người im lặng trở lại, nghe huấn luyện viên tiếp tục nói.
"Tôi bắt đầu tham gia quân ngũ vào năm ngoái, trải qua một năm, mỗi ngày đều như các cậu chán ghét việc đứng tư thế quân đội, tập đội hình đội ngũ, so với các cậu còn khổ hơn, hoàn cảnh cũng kém hơn nhiều... Có đôi khi tôi cũng ảo tưởng bản thân có thể giống như các cậu, ngồi trong phòng học yên tĩnh, chăm chỉ học tập, chăm chỉ đọc sách, chỉ là tôi không có bản lĩnh đó..."
"Cho nên tôi chỉ có thể cố gắng tham gia quân ngũ, người khác đứng mười tiếng đã là cực hạn, tôi có thể đứng mười tiếng lẻ một phút, làm tất cả mọi việc, tôi đều phải bảo bản thân làm tốt hơn người khác một chút, nhanh hơn một chút... Huấn luyện viên của tôi nói cho tôi biết, nhanh một giây có thể cứu được một mạng người."
Mọi người: "..."
Huấn luyện viên: "Tuy rằng đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu câu nói kia là có ý gì." Mọi người: "..."
Huấn luyện viên: "Nhưng mà sau khi tôi gia nhập quân đội, học khóa đầu tiên, chính là phục tùng mệnh lệnh. Cho nên huấn luyện viên của tôi nói rất đúng, tôi phải phục tùng, tôi phải làm được, bất cứ chuyện gì tôi cũng phải làm nhanh hơn người khác một chút, cho dù chỉ là nhanh hơn một giây đồng hồ."
Những sinh viên vừa lên đại học đã bắt đầu những tháng ngày rảnh rỗi hiện tại liền trầm mặc, nghĩ lại đoạn thời gian đã bị mình lãng phí...
Huấn luyện viên: "Một năm sau, tôi được bầu thành tân binh ưu tú, toàn danh hơn hai nghìn người, chỉ có ba mươi tân binh ưu tú, ba mươi người chúng tôi đại biểu cho tân binh, đến nơi này, may mắn làm huấn luyện viên cho các cậu trong vòng mười tám ngày... Mỗi lần các cậu gọi tôi một tiếng huấn luyện viên, tôi đều cảm thấy thật vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, tuy rằng ngay từ đầu tôi đối với các cậu thực nghiêm khắc, tôi biết có vài người trong các cậu hận không thể giết chết tôi, tựa như lúc tôi mới vừa tham gia quân ngũ cũng có thời điểm muốn giết chết huấn luyện viên của tôi vậy..."
Bên dưới lại bắt đầu có tiếng cười, bất quá tiếng cười lần này mang theo rất nhiều tình cảm khó hiểu.
"Tôi rất hâm mộ các cậu, cũng thực sùng bái các cậu, mỗi người các cậu chỉ số thông minh đều cao hơn tôi rất nhiều, các cậu về sau đều là rường cột của nước nhà, mà trách nhiệm của tôi là bảo hộ các cậu, bảo vệ đất nước này!... Tôi chỉ muốn nói với mọi người, mười tám ngày này, tôi rất vui vẻ! Cám ơn mọi người!"
Bao nhiêu người ở trong mười tám ngày này, lòng bàn chân lột mất một tầng da, trên mặt bị phơi nắng thành đen hơn than cốc, bao nhiêu người từng oán giận mệt mỏi, từng oán giận cực khổ, từng oán giận huấn luyện viên đáng giận, nội dung huấn luyện chán nản...
Nhưng mà, giờ này khắc này, toàn thể đám sinh viên ưu tú ở đây đều không nhịn được mà đỏ hốc mắt, cắn môi nghẹn ngào nói không ra lời.
Không biết ai bắt đầu vỗ tay trước, mọi người dùng tiếng vỗ tay để diễn tả sự cảm động không thể nói thành lời của bản thân, dùng sức tới mức tay vỗ đến đỏ lên, vỗ đến đau đớn, cũng không dừng lại, mãi đến khi anh chàng huấn luyện viên đó vẫy tay chào mọi người, rời khỏi phòng...
Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, đa số sinh viên đều khẩn cấp trở về nhà, phòng 313A chỉ còn lại một mình Tiếu Lang, phòng bên cạnh chỉ còn có Tần Lâm ở lại.
Kỳ huấn luyện quân sự của Vương Mân còn chưa chấm dứt, Tiếu Lang không có việc gì làm, liền quét tước dọn vệ sinh ký túc xá một chút, còn giặt giũ sạch sẽ hai bộ quân phục, một bộ đã bị mặc đến rách rồi, bộ còn lại cũng dưới tình trạng mỗi ngày ngâm trong mồ hôi mặn chát mà bị mài mòn đến mỏng tang, bất quá cũng không sao, chỉ là mặc cho Vương Mân nhìn xem thôi mà... A? Mặc cho ảnh xem?
Tiếu Lang trong đầu hiện lên cái bóng đèn nhỏ, bỗng nhiên nghĩ tới việc dùng phương thức gì đón tiếp 'anh trai tốt' của mình!
Đến buổi tối, Tiếu Lang đóng kỹ cửa phòng lại, mở máy tính ra, tìm thêm một tờ giấy trắng, chuẩn bị một cây bút chuẩn bị ghi chú, sau đó, lên mạng tìm: đồng tính luyến ai làm tình như thế nào? (...)
Trong căn phòng tối đen, chỉ có màn hình laptop phát ra ánh sáng lập lòe, rọi vào gương mặt biểu tình thiên biến vạn hóa của Tiếu Lang: khi thì kinh ngạc, chốc lát lại tò mò, chốc lát sau lại ngây ngô cười...
Sau khi xem một bài giải thích cùng một đoạn video trên mang xong, Tiếu Lang sắc mặt đỏ bừng mà tắt laptop đi, trèo lên giường, khóa chặt bản thân lại bên trong chăn, nhớ đến Vương Mân, nhịn không được tự mình DIY một phen, sau đó ừ ừ a a mà hừ nhẹ một hơi, bắn ra trong tay...
Tờ giấy trắng trên bàn học, một chữ cũng chưa viết.
Con người một khi không có chuyện gì làm, liền dễ bị rảnh đến đau cả trứng!
Ngày hôm sau Tiếu Lang mò lên vài diễn đàn đặc biệt, đăng ký tài khoản, lén lút đến thỉnh giáo một ít vấn đề... Phía dưới một đám bạn tốt trả lời giải thích đủ loại, còn đề xuất và loại phương thức làm tình.
Tiếu Lang ở tượng một phen tình cảnh cùng Vương Mân làm mấy loại tình sắc này, huyết khí dâng trào thiếu chút nữa phun máu mũi...
Cậu chạy đến siêu thị gần đó mua một tuýp thuốc bôi trơn, y như kẻ trộm lén lén lút lút đi thanh toán tiền. Trở lại ký túc xá, dựa theo phương thức mà đám bạn hữu trên diễn đàn cung cấp, tẩy rửa sạch sẽ chỗ kia, nằm sấp trên giường, nhếch mông lên, vươn một ngón tay chọt vào cúc hoa của mình. (...)
Vì khiến Vương Mân cảm động một lần, Tiếu Lang xem như hạ 'vốn gốc' tự mình thực tiễn!
Làm trong chốc lát, thậm chí có chút cảm giác, kỳ thật ngón tay còn tàm tạm, nhưng mà vừa nghĩ đến phía dưới kia của Vương Mân đâm vào, Tiếu Lang vừa chờ mong lại vừa thấy đau trứng...
A, chờ mong thế này rốt cục là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình là cuồng M (masochist) sao? Thích bị mấy thứ bự bự to to đâm vào? (...)
Tiếu Lang ngẩn ra một trận miên man suy nghĩ, không thể khắc chế mà phấn khởi...
Sau đó, cậu lại chạy ra cửa hàng nhỏ bên ngoài mua bao cao su, tìm nửa ngày lại tìm được một chợ nông sản, mua một túi cà rốt trở về... Anh, vì anh em cư nhiên chuyện gì cũng dám làm đây này!!
Ngày hôm đó Vương Mân chấm dứt kỳ huấn luyện quân sự, Tiếu Lạng liên tục gọi điện thoại tới, rốt cục lúc ba giờ chiều cũng gọi được.
"Anh! Anh trở về rồi!"
"Ừ, vừa khởi động máy liền nhận được điện thoại của em, ha ha... Bây giờ còn đang trên xe trở về trường học nè."
Nghe được thanh âm ngày nhớ đêm mong, Tiếu Lang cơ hồ rơi lệ đầy mặt, không ngờ bản thân đã đến độ một ngày không gọi điện thoại cho Vương Mân liền khát khao khó nhịn thế này!
Vương Mân hạ giọng hỏi: "Nhớ anh không?"
Tiếu Lang: "Nhớ! Nhớ muốn chết! Wọ ái nị! I Love you! Chờ chút nữa em tới tìm anh ~~ Em trực tiếp đến Kinh Đại chờ anh nhá!"
Vương Mân ý cười đầy thỏa mãn trả lời: "Được."
Trang điểm (?) ăn diện một phen, Tiếu Lang đeo balo lên lưng. Vừa muốn ra cửa, nhớ đến cái gì đó, lại lộn trở về kéo ngăn tủ ra nhét mớ bao cao su chỉ còn hai cái và nửa tuýp thuốc bôi trơn vào túi...
Tiếu Lang tìm được Vương Mân trong đám tân sinh được xe đưa về tận trường học, thấy cậu bị phơi nắng đen đi không ít.
Trải qua kỳ huấn luyện quân sự, trên người Vương Mân tựa hồ nhiều thêm một phần khí chất lạnh thấu xương của quân nhân, khí chất so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều!
Tiếu Lang nhìn đến nuốt nước bọt, nếu không phải bên cạnh có nhiều người qua đường như vậy, cậu đã nhịn không được mà nhào lên!
Trở về ký túc xá cất đồ đạc, Vương Mân liền bị Tiếu Lang kéo ra ngoài, trên đường đi cậu nói: "Không đến Duyệt Lai."
Phắc, em còn chưa nói đi chỗ nào làm sao anh biết!
Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Mân, tâm tình Tiếu Lang lại khó hiểu trở nên tốt vô cùng...
Thiệt là đẹp trai mà!!!
Theo quyết định của Vương Mân, đến một khách sạn tương đối tốt một chút, vào phòng, Tiếu Lang đã khẩn cấp mà ôm lấy cậu, hùng hổ muốn bắt cóc người ta ném lên trên giường...
Vương Mân bắt lấy cánh tay cậu, nói: "Anh còn chưa tắm rửa đó."
Thiếu niên đặc huấn hơn mười ngày, lực cánh tay thực lớn, Tiếu Lang bị túm đến mức nhúc nhích không được...
Cậu chồm tới, dùng sức ngửi ngửi trên cổ Vương Mân: "Không có hôi!"
Vương Mân bật cười, vươn tay giữ chặt sau ót Tiếu Lang, cho cậu một nụ hôn sâu, hôn xong rồi nói:
"Anh đi tắm rửa, em giúp anh."
"Được~~" Tiếu Lang vui vẻ mà làm nhân viên chà lưng, thât trên người Vương Mân những phần bị quần áo che khuất màu da khác biệt rõ ràng với những nơi bị bại lộ như cánh tay hay cổ, rõ ràng đem đi rất nhiều!
Tiếu Lang vuốt ve cánh tay cậu, lại hôn lên lưng cậu, nói: "Socola trắng đen."
Vương Mân: "Ha ha."
Mở nước ấm áp rửa sạch bọt biển trên người cả hai, Tiếu Lang từ phía sau lưng ôm lấy thắt lưng Vương
Mân, nói: "Anh, chúng ta hôm nay làm đi..."
Vương Mân: "... Hả?"
Tiếu Lang: "Làm - tình."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro