[NTPN] 65. Tiểu Tiểu Doraemon

/65/. Tiểu Tiểu Doraemon (*).

(*) Nguyên văn là 叮当 /dīngdāng/, nghĩa là leng keng, lách cách, cũng là tên phiên âm tiếng Quan

Thoại của mèo máy Doraemon. Cám ơn bạn Zổ đã giúp mình từ này nhé *hun chùn chụt* Vương Mân cảm mạo vừa mới chuyển tốt hơn một chút, Tiếu Lang đã bị lây bệnh rồi.

Bất quá hai người cùng ăn cùng ở, vi khuẩn lây truyền quá mực thuận tiện, cùng bị cảm mạo cũng không thể tránh được.

Thật vất vả mới khỏi hẳn, nhiệt độ không khí cũng dần ổn định lại.

Ngày hôm đó sau khi ăn xong cơm chiều, hai người xuống lầu tản bộ.

Buổi chiều gió thu nhẹ thổi, sảng khoái hợp lòng người, đi đi một lúc, lại không nỡ trở về, hai người đơn giản đi vòng ra khỏi tiểu khu hướng đến chợ đêm ở lân cận Kinh Đại.

Phía Đông trường đại học có một khu phố dài khoảng 100 mét, là nơi hoạt động chủ yếu của đám sinh viên vào ban đêm.

Một bên phố là một chuỗi các quán ăn bình dân đồng giá nào là 'vịt nướng Bắc Kinh', 'canh cá nấu sữa', 'Tương cay em gái cũng phải thích' (*) ...; bên phải là một loạt các quầy hàng nho nhỏ, các quầy này bán đủ các chủng loại vật phẩm, giá lại rẻ, từ chén bát nồi chảo đến thau chậu mền chiếu, cho tới kềm cắt móng tay sách lậu phim 18+, không có gì bạn không thể tìm thấy, chỉ có thứ bạn không ngờ được.

(*) Cái món này tên nó vậy đó, nguyên văn là 湘妹妹辣得爽 :'( Cỏ hỏi cả Baidu cũng hem ra, ai biết giúp một tay đi TvT

Mỗi khi tối đến, đám sinh viên rộn ràng nhốn nháo chen chúc đến đây, hoặc tụm năm tụm ba đến các tiệm ăn, hoặc kết thành đám mà đi dạo quầy hàng.

Tiếu Lang và Vương Mân đến nơi này, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, người đến người đi, náo nhiệt không dứt.

Chợ đêm có một chỗ tốt, chính là mông lung mờ ảo -- Cả con phố nếu chỉ liếc mắt nhìn một cái, thoạt nhìn thì đèn đuốc sáng trưng, kỳ thực không phải.

Con người trong hoàn cảnh u ám, tầm mắt sẽ tự nhiên bị nguồn sáng hấp dẫn, ví dụ như ánh đèn chớp nhoáng của bảng hiện đặt ngoài mặt tiền cửa hàng, đám trang sức giá rẻ trên vỉa hè phản xạ ánh sáng lấp la lấp lánh.

Được màn đêm tô đậm, những thứ này so với ban ngày càng có thể khiến cho quần chúng nảy sinh hảo cảm.

So với những cụm cây u ám hay ghế đôi trong rạp chiếu phim, nhóm tình nhân cũng càng thích bầu không khí chợ đêm hơn, bởi vì khi họ sóng vai đi cùng nhau, những người ở cách xa năm mét không ai có thể nhận ra được, ngẫu nhiên một vài ngọn đèn đường dừng lại trên người, sẽ chiếu ra khuôn mặt trẻ tuổi của hai người, cùng với tươi cười ấm áp.

...

Vương Mân hất hất cằm, chỉ về hướng một quầy bán áo ngủ ở một góc xéo bên kia: "Nhìn con mèo Doraemon kia kìa, có giống em không?"

Chỉ thấy giữa một đám áo ngủ trên quầy, có một cái áo ngủ in hình chú mèo máy Doraemon.

Tiếu Lang: "Cái gì chứ, chỗ nào giống em!"

Vương Mân: "Hồi năm lớp 10 em toàn mặc áo T-shirt Doraemon, hiện tại anh nhìn thấy Doraemon đều sẽ nghĩ đến em... Mấy cái áo đó giờ còn không?"

Tiếu Lang: "Sớm đã bị mẹ em làm khăn lau rồi, anh không nói em cũng quên luôn!"

Vương Mân cười nói: "Nếu không mua cho em một cái nhé?"

Đang nói, chợt có vài nữ sinh đi đến trước quầy, chọn chọn bỏ bỏ rồi hỏi: "Ông chủ, cái áo ngủ này giá bao nhiêu một cái?" Nói là áo ngủ, kỳ thật càng giống như một cái áo phông vừa dài vừa rộng, mặc lên người ước chừng đến tận đầu gối.

Cô bé đang hỏi là một cái áo có in hình Hello Kitty, ông chủ bán hàng trả lời: "Hai mươi tệ."

Một nữ sinh khác hỏi: "Ba mươi mua hai cái được không?"

Ông chủ: "Ôi, tôi nhập hàng cũng không có giá này đâu..."

Nữ sinh: "Ông chủ, mười lăm đi! Nếu không tôi không mua đâu." Ông chủ: "Ai ai, lấy hai cái đi!"

...

Đợi mấy nữ sinh kia đi rồi, Vương Mân và Tiếu Lang tiến lại hỏi: "Ông chủ, lấy cho một cái áo ngủ

Doraemon này đi."

"Đây là của nữ sinh, nam sinh chính là loại này." Ông chủ chỉ chỉ cái áo ngủ in hình Winnie the Pooh bên cạnh.

Tiếu Lang xách cái áo loại nam sinh lên nhìn, kích cỡ thật lớn, đây chắc chắn là cho cỡ người như Tê Hùy Thành và Vu Trí Chí!

"Có số đo nhỏ hơn một chút không?" Tiếu Lang hỏi.

Ông chủ nói: "Có một size thôi, không sao đâu, đều có thể mặc cả!"

Vương Mân nghĩ nghĩ, nói: "Lấy một cái áo Doraemon cỡ nữ sinh đi."

Tiếu Lang trừng mắt, ánh mắt nói: Em mới không cần mặc áo ngủ của nữ!

Vương Mân cười như không cười nhìn cậu một cái, kiên trì ý của mình.

Tiếu Lang đỏ mặt giải thích với ông chủ: "Ảnh mua cho bạn gái ảnh". (... Sao có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi thế này!)

Ông chủ cười cười, vươn hai ngón tay ra: "Hai mươi tệ."

Tiếu Lang thấy Vương Mân muốn trả tiền, liền la lên: "Vừa rồi hai nữ sinh kia chỉ trả có 15 tệ, ông cũng cho bọn này 15 đi!"

Ông chủ: "Vậy hai người cũng mua hai cái đi!"

Tiếu Lang: "..."

Rời khỏi quầy hàng, Vương Mân không quên giễu cợt Tiếu Lang: "Chút tiện nghi ấy cũng phải chiếm mới chịu."

Tiếu Lang 'hừ' một tiếng, nói: "Em thấy cái áo rách này chỉ cần 5 tệ tiền vốn."

Vương Mân: "Tiểu Doraemon, người ta mỗi ngày bày quầy buôn bán cũng không dễ dàng."

"Anh mới là tiểu Doraemon." Tiếu Lang nói xong, cảm thấy kêu Vương Mân là tiểu Doraemon có chút không thích hợp, lại sửa miệng, "Anh là đại Doraemon."

Vương Mân: "Ừm, Nobita."

Tiếu Lang: "Shizuka ~~~"

Vương Mân không còn lời gì để nói, tranh cãi với người này, mãi sẽ không dừng được.

Đi một lúc, Tiếu Lang lại thấy vài món đồ mới lạ, liền chạy sang nhìn.

"Cư nhiên có cả vật trang sức của Uchiha Itachi nè!!" Tiếu Lang hưng phấn ngồi xổm xuống xem.

Cậu gần đây xem <Naruto> đến nghiện rồi, nửa tháng mà xem gần 400 tập, có lẽ đối với thân phận 'anh trai' này có hảo cảm khó hiểu, sau khi xem Naruto, Tiếu Lang đối với người anh trai 'Itachi' của Sasuke này hoàn toàn quỳ gối.

Vật trên tay Tiếu Lang là một chuỗi vòng cổ lòe lóe phát sáng, hoa tai hình cây quạt có ảnh vẽ của Uchiha Itachi, "Nii-san ~~~" (*) Dùng từ trong anime để hình dung, trạng thái của Tiếu Lang lúc này chính là hai mắt hình trái tim cộng thêm chảy nước miếng... (*) Cách gọi anh trai trong tiếng Nhật.

Vương Mân thì ngồi xổm xuống bên cạnh cậu xem mấy thứ khác.

Trang sức để trên tấm thảm, phỏng chừng chỉ là chút đồng sắt thô phủ một tầng hợp kim bạc bên ngoài, nhưng trong hộp lại có một đôi nhẫn đặt song song, kiểu dáng khiến Vương Mân rất thích.

Vương Mân lấy hai cái nhẫn qua, trầm mặc một lúc không lên tiếng rồi mới đưa cho người bán: "Lấy hai cái này."

Tiếu Lang ở bên cạnh còn đang cò kè mặc cả với ông chủ -- "Hai mươi tệ? Phắc! So với áo ngủ còn đắt hơn! Mười tệ mới mua!"

"..."

Gần tám giờ, hai người dẹp đường hồi phủ.

Dọc theo đường đi, Tiếu Lang thấy Vương Mân thỉnh thoảng nâng lòng bàn tay lên xem, không biết đang đùa nghịch cái gì, liền hỏi: "Đang xem cái gì vậy?"

Vương Mân kéo tay Tiếu Lang qua, trong tiềm thức Tiếu Lang cảm thấy có chuyện gì đó phát sinh, không khỏi rụt lại một chút, lại bị Vương Mân dùng sức nắm chặt, sau đó một thứ lạnh lẽo được đeo vào ngón áp út của cậu...

Tiếu Lang thu tay về nhìn, giật mình nói: "Vừa rồi mua?"

"Ừa, cảm thấy rất đẹp." Vương Mân cho Tiếu Lang nhìn tay mình, "Cùng kiểu." "Bao nhiêu tiền vậy..." Tiếu Lang nhìn chằm chằm cái nhẫn không chuyển mắt.

Vương Mân: "Không đắt, mang theo chơi đi, chờ về sau sẽ mua cái khác tốt một chút."

Bất quá chỉ là hàng giá rẻ bán trên vỉa hè, cũng không phải là ngày hay trường hợp đặc biệt gì, Vương Mân tặng nhẫn lại làm cho Tiếu Lang cảm động đến hốc mắt lên men.

Tiếu Lang nắm chặt tay cậu, tim đập bùm bùm bùm, tình yêu nồng đậm đến mức nhấn chìm cả bản thân.

...

Quanh tiểu khu so với chỗ chợ đêm yên tĩnh hơn nhiều, đèn đường cũng sáng hơn, chung quanh không có người, chỉ có chỗ phía trước cách hai người chừng 50 mét, có một chàng trai độ tuổi không chênh lệch với Tiếu Lang và Vương Mân nhiều lắm, phỏng chừng cũng là sinh viên thuê nhà trọ ở gần đó.

Tiếu Lang và Vương Mân lắc la lắc lư trở về, bởi vì an tĩnh, thanh âm hai người nói chuyện cũng không khỏi đè thấp.

"Trở về mặc áo ngủ cho anh xem hén..."

"Không sợ chút nữa anh lột đồ em ra hả..."

"Ai lột ai chứ..."

Đi rồi lại đi, Vương Mân chợt phát hiện có gì đó là lạ.

"Nhìn người phía trước đi." Cậu nhỏ giọng nói với Tiếu Lang.

Tiếu Lang ban đầu còn không chú ý tới, Vương Mân nhắc nhở cậu mới phát giác, người nọ đi một chút lại ngừng một chút, cảm giác rất mất tự nhiên.

Đúng lúc này, đối phương bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng ra phía sau một cái...

Bởi vì khoảng cách không quá gần, lại là buổi tối, thấy không rõ bộ dáng, nhưng khi cậu ta nhìn thấy phía sau có người, rõ ràng dừng bước lại... Phản ứng này, khiến cho người ta có chút kỳ quái!

Tiếu Lang sợ tới mức nắm chặt tay Vương Mân: "Có phải cướp hay không?"

Vương Mân nắm lại tay cậu, trấn an nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Tiếu Lang nghe giọng điệu bảo vệ của Vương Mân, lập tức kiêu ngạo nói: "Em cũng không sợ!"

Chúng ta có hai người, bên kia chỉ có một, hai thằng còn trai còn sợ một tên cướp vặt hay sao? Hừ, đừng sợ đừng sợ!

Vương Mân khẽ cười một tiếng, nắm tay cậu giữ nguyên vận tốc đi về phía trước.

Người nọ đi so với hai người chậm hơn rất nhiều, khoảng cách ba người càng ngày càng gần, còn 30 mét, 10 mét... Sau cua quẹo phía trước chính là chỗ ở của Vương Mân và Tiếu Lang, người nọ đi phía trước bọn họ, cư nhiên cũng đi cùng một hướng mà quẹo vào!

Điều này khiến cho bọn Tiếu Lang càng thêm khẩn trương, nín thở ngưng thần, đi đến thật cẩn thận.

Bởi vì trong lòng có nghi ngờ, bọn họ càng thấy người kia hành động lén lút, tiếp đó khi quẹo vào con hẻm, hai người đều theo bản năng mà thả chậm cước bộ, sợ đụng phải cái gì đó.

Vừa quẹo vào, người khả nghi kia cư nhiên lại đứng cạnh một bụi cỏ ven đường mà... hút thuốc.

Nơi này là khu dân cư, tùy tiện rống lên một tiếng, liền có rất nhiều cái đầu vươn ra từ cửa sổ nhìn xuống, nếu người nọ muốn hành hung gây án, cũng quá không biết chọn địa điểm rồi!

Vương Mân đi ở phía ngoài, lúc bước ngang qua, phát hiện đối phương cũng đang xem xét mình, bị nhìn chăm chú như vậy, trong nháy mắt cậu cảm thấy không được tự nhiên, đi qua rồi không khỏi quay lại nhìn lần nữa, lại thấy người nọ một bộ biểu tình so với mình còn kinh ngạc hơn, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái gì đó!

Vương Mân nhíu mày, cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Mãi đến khi về đến nhà, sau khi đóng cửa lại, mới thở phào một hơi.

Vương Mân lúc này mới phát hiện, bắt đầu từ lúc này, tay cậu và tay Tiếu Lang vẫn luôn nắm chặt chưa từng tách ra, lòng bàn tay hai người đều toát cả mồ hôi!

"Rốt cục là ai vậy?" Tiếu Lang rót hai ly nước ấm cho hai người uống trấn an.

Vương Mân tiếp nhận cái ly Tiếu Lang đưa tới, vừa nói: "Ai biết được, nói không chừng là tới xem phòng ở."

"Phụt!" Một ngụm nước ấm của Tiếu Lang thiếu chút nữa phun ra ngoài, "Tối mù tối mịt, xem phòng ở cái gì! Đến 'hẹn hò lén lút' còn đáng tin một chút!"

Lúc này đến phiên Vương Mân phun nước, bất quá, Tiếu Lang nói cũng đúng, nếu là làm việc kia, hành vi vừa rồi ngược lại có thể hiểu.

Tiếu Lang thở dài: "Cũng không biết ở nhà nào, nhìn bộ dáng hẳn là cùng tòa nhà với chúng ta, không phải trên lầu cũng là dưới lầu, nếu là trên lầu buổi tối chúng ta còn có thể nghe hiện trường diễn luôn."

Vương Mân: "..."

Tiếu Lang: "À, anh nói lúc hai chúng ta làm chuyện kia, người dưới lầu có thể nghe thấy hay không?"

Vương Mân cười mắng: "Ngu ngốc, em xem sàn nhà làm bằng giấy sao? Lại nói anh cũng không làm đến kịch liệt như vậy đi? Hay là... Em muốn chơi giường chấn một lần? Ừm, anh có thể cột em vào chân giường..."

Tiếu Lang: "Cút ~!"

Vương Mân đi tắm rửa xong, Tiếu Lang đùa nghịch chiến lợi phẩm mua được từ chợ đêm về, trang sức có hình 'Nii-san', nhẫn Vương Mân tặng, còn có một cái áo ngủ.

Tiếu Lang nghĩ nghĩ, đặt vòng cổ lên tủ đầu giường chỗ Vương Mân bên kia, xem như đáp lễ cho cái nhẫn.

Về phần áo ngủ... Tiếu Lang run rẩy giơ cái áo ngủ Doraemon kia lên ngửi ngửi, ui...

Nằm trên giường xuyên qua cửa kính nửa trong suốt nhìn thân thể mông lung của Vương Mân, xoang mũi Tiếu Lang một trận nóng lên.

Chờ Vương Mân đi ra, cậu nhanh chóng ôm khăn tắm chạy vọt vào, trong vòng ba phút đã tắm xong, thay áo ngủ mới... Không xong, có chút ngắn rồi.

Kích cỡ áo ngủ của nữ sinh mặc trên người thiếu niên cao 178cm, rõ ràng có chút, ừm, hở hang!

Trong nháy mắt khi Tiếu Lang đẩy cửa phòng tắm ra, ánh mắt Vương Mân liền thay đổi.

Người nào đó lò dò bước ra, thấy Vương Mân trên giường, 'thẹn thùng' mỉm cười, từng bước một tới ben giường, sau đó nhấc chân bò lên.

Da thịt thiếu niên sạch sẽ lại giàu co dãn, khuôn mặt mới vừa tắm rửa có chút hồng nhuận, mang theo hơi nước, tựa như hương thơm cây cỏ tản ra sau cơn mưa.

Một cỗ nhiệt lưu tặng vọt lên trong lòng Vương Mân, chờ Tiếu Lang đi đến bên cạnh mình, Vương Mân ôm cậu áp sát vào người mình, một hơi cắn lên đôi môi hồng nhuận kia, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, khát khao bắt đầu hút mút.

Một trận anh tới em đi, em lui anh tiến, khó tách khó rời, hôn đến mức toàn thân hai người đều nóng lên.

Tiếu Lang thích trong lúc hôn nhau liền dùng sức ôm lấy thân thể Vương Mân, Vương Mân không muốn bị trói buộc, thường sẽ khống chế lực đạo của đối phương lại, cuối cùng người thua tất nhiên là Tiếu Lang lực cánh tay không bằng người ta, bị người yêu gắt gao ôm vào trong ngực, từ tiến công ban đầu biến thành phòng thủ, từ ban đầu đòi hỏi lại chuyển thành chống đỡ sau đó.

...

Vương Mân hôn môi, vừa vén cao áo ngủ Tiếu Lang lên sờ da thịt của cậu, không ngoài dự liệu, Tiểu Tiểu háo sắc bên dưới lớp áo ngủ không mặc cái gì cả, hạ thân trần trụi rộng mở mặc người ta vuốt ve đùa nghịch.

Mãi đến khi không đủ dưỡng khí, hai người mới chịu tách môi ra, sửa thành gặm cắn các bộ vị khác của nhau.

Đôi mắt, lỗ tai, cằm, cổ, xương quai xanh đều là những nơi không thể tránh thoát, nhưng xuất phát từ vấn đề hình tượng, bọn họ sẽ không lưu lại dấu hôn ở những vị trí dễ bị lộ ra bên ngoài trên người đối phương.

Áo Doraemon đã bị vén lên đến tặng cổ, tựa như khăn quàng cổ quấn quanh, lộ ra một mảng lớn bờ ngực của đối phương.

Vương Mân vùi đầu cày cấy trong chốt lát, Tiếu Lang lắc lắc thân mình cầu xin tha thứ: "Ư ~ Đừng có cắn mãi chỗ đó, cũng không có sữa cho anh đâu..."

Vương Mân: "..."

Bị nặng nề cắn một ngụm, vừa lòng mà nghe tiếng kêu của người dưới thân, cái người 'tham ăn' kia mới chịu buông tha cho mảnh đất ngọt ngào đó, chuyển sang bên khác.

...

"Tiểu Tiểu..." Lúc đi vào, thanh âm Vương Mân khàn khàn nỉ non bên tai Tiếu Lang, "Tiểu Doraemon của anh."

Tiếu Lang muốn nói, Doraemon (*) đã sớm bị anh vò thành một khối ném dưới chân giường rồi kìa, đáng giận!

(*) Doraemon này là nói cái áo ngủ in hình mèo máy của Tiếu Lang ấy.

Nhưng ngoại trừ rên rỉ 'Ư ư a a', cậu căn bản không thể phát ra bất cứ thanh âm nào khác...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #danmei