Chương 2: Bí mật

"Cậu... là..."

Chưa kịp dứt câu, cô đã tung một cú đá vòng cầu gọn gàng – chuẩn kỹ thuật Taekwondo – vào hông cậu ta. "Đồ chết tiệt nhà cậu! Bao năm không gặp nhau, nên thiếu muối rồi à!"

Cú đá không quá mạnh, nhưng đủ khiến chàng trai khụy xuống nửa bước, ôm hông, vừa cười vừa nhăn mặt:"Aza... vẫn như xưa ha Châu Châu. Đúng là cô bạn thân từ bé của tôi có khác, gặp phát là đã tặng ngay cho tôi cú đá đầy yêu thương! à không là cú đá đầy tình yêu chứ, đau lắm đó~~, vợ à vợ không thương anh à, xoa cho anh một cái đi chứ~~~." vừa nói cậu ta vừa cố gắng níu tay của Châu nhưng chưa kịp chạm đã xém bị ăn một cái bạt tai rồi.

Bé My đứng tròn mắt, tay che miệng ngạc nhiên, rồi bật cười khúc khích. Cả bãi biển như cũng vui lây.

Minh Châu chống nạnh, tay vẫn cầm khăn giấy, đảo mắt lườm:"Cậu làm mất em gái cậu mà còn mặt dày đùa giỡn được à?"

Chàng trai cười hì hì, bước tới xoa đầu My:"Thì tại con bé ham ăn kem chạy mất chứ bộ! Cảm ơn cô bảo mẫu Taekwondo nha~"

Thật ra không phải anh làm lạc mất em gái vì cô bé ham ăn kem, mà là đổi một cây kem để có được phương thức liên lạc của cô mà thôi.

Cô khẽ cau mày có thể là vì không thích cái tên gọi này lắm.

Cô khẽ đáp: "À khoan, sai sai sao ý sao vừa nãy cậu biết cuộc gọi kia là tôi mà chêu trọc như thật ý.......hửm" thiệt ra là muốn xin in4 con nhà người ta mà ngại nhưng mặt của Bách cũng có mỏng gì đâu. Ý chính vẫn là sợ bị từ chối thẳng mà dẫn đến tâm đau co thắt.

Cậu khẽ đáp: "Bí mật...."

Minh Châu nghe xong cũng chỉ biết thở dài, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm lạ thường. Biển chiều nay xanh trong hơn, có lẽ vì ký ức tuổi thơ và người bạn cũ bất ngờ ùa về — vừa buồn cười, vừa thân thương.

Với ánh hoàng hôn tuyệt đẹp Hoàng Tùng Bách nhìn cô với đôi mắt trìu mến, như muốn nói rằng:" Cậu còn nhớ gì không, ngay tại nơi này cậu đã từng hứa rằng,...."

"reng...reng...."

Anh em họ:" Đang đâu đấy, tập trung chỗ hẹn chuẩn bị về rồi, ra nhanh lên đi"

Châu đáp:" Ờm.."

"Hẹn gặp lại " cô vừa nói vừa khua khua cái tay với Bách cho có lệ.

Minh Châu vừa quay lưng bước đi được vài bước, thì lại nghe tiếng chân lẹp xẹp trên cát vang lên phía sau. Cô nhíu mày quay lại: "Này, cậu còn theo tôi làm gì vậy?" – cô hỏi, nửa đùa nửa thật.

Hoàng Tùng Bách vẫn thản nhiên đi sau lưng, vừa đi vừa đút tay túi quần, mặt như không có chuyện gì xảy ra:"Tôi cũng đang ra chỗ tập trung nè."

"Cậu... theo dõi tôi hả?"

"Ơ kìa, oan quá! Chẳng phải đám người đang gọi cậu lúc nãy là anh em họ cậu à? Tôi cũng đi theo nhóm đó mà." Cô nghĩ thầm oan như  Vũ Nương chắc mà kêu ca nhiều.

Minh Châu cau mày, hơi khựng lại: "Khoan... cậu vừa nói gì? Đi với đám... anh em họ tôi?" do chị họ cô túi bụi sửa soạn nên hai người đi sau mà không biết về việc này.

 "Ờ. Trong nhóm đó có thằng Hùng với cái An đúng không? Hai đứa đó bằng tuổi nhau, học chung lớp với tôi. Chúng nó năn nỉ ỷ oi tôi đây mới thèm đi đấy."

Cô đáp lại đúng một từ ngắn ngủi: "ừ.."

" Vậy nên là nếu tôi không gặp cậu vừa nãy thì cũng sẽ gặp lại cậu thôi. Sớm hay muộn. Duyên số ý mà" – Tùng Bách nháy mắt.

Cô đứng yên vài giây, rồi bật cười khúc khích: "Đúng là cái duyên chó gì ấy..."

"hửm, duyên gì thì duyên, nhưng đừng có gọi chồng mình như vậy chứ~~, tổn thương lắm đó~~~." – cậu giả vờ nhăn mặt, nhưng miệng lại cười rõ tươi.

Cô khẽ cau mày mà liếc nhẹ: "Im coi...đừng gọi tôi như vậy nữa, không cậu coi chừng đấy..."

Rồi cô quay đi, bước nhanh hơn, trong đầu bây giờ cô chỉ nghĩ thầm không chửi thẳng mặt hắn được là đồ dở hơi thật là quá tiếc.

 "Đi chậm thôi, lỡ té thì ai cõng về?"

"Không cần. Cậu mà cõng thì tôi thà tự lết còn hơn."

Cô đáp gọn, không ngoái đầu. Nhưng Bách không giận, cậu vẫn chỉ cười, bước nhanh vài nhịp để đi ngang bằng: "Vẫn độc mồm như hồi nhỏ ha."

Câu nói rơi xuống giữa tiếng sóng rì rào, không ai nói thêm gì trong vài giây. Gió vẫn thổi, mà lòng người dường như chao đảo hơn cả mặt biển.

Đằng xa, tiếng gọi vọng lại từ nhóm anh em họ:"Châu ơi, nhanh lên! Chuẩn bị ra xe kìa!"

Cô xoay người, giơ tay vẫy lại: "Biết rồi, tới liền!"

Cậu gật đầu, mắt vẫn dõi theo bóng cô chạy vụt về phía đám người quen, mái tóc bay lất phất trong chiều.

Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên ngay sau lưng, khiến Bách khẽ giật mình: "Nè anh, nhìn người ta vừa thôi. Đừng vì người thương mà quên mất công lao cứu giá của em gái ruột đấy nha."

Giọng con bé vừa trêu vừa đầy "ám khí", khiến Bách ngượng đến đỏ tai.

— "Anh hứa với em là hai cây kem mà mới thấy có mỗi một cái trên tay thôi. Không khẩn trương thì em méc 'chị gái xinh xinh tóc bay bay' kia bây giờ!"

Bách vội đưa tay bịt miệng con bé, mặt méo xệch:" Ngoan đi em, hay muốn anh đây mách lẻo với mẹ chuyện mày có crush, suỵt......biết điều chưa hả" vừa trêu, cậu vừa ra hiệu cho cái My im lặng.

"Anh hai~~,..." giọng nói ngọt sớt như mía lùi cùng cặp mắt trìu mến thân thương.

Bách đành thở dài, rút ví: "Rồi rồi... em thắng. Nhưng mà đừng méc chị Châu." 

*Tác giả: - Người đàn ông này khó mà có thể qua được ải mĩ nhân haizzz....=00

Thank you very much các bạn độc giả rất nhiều.

🃏Góc nhỏ của tác giả: Liệu cậu bạn này có tỏ tình Minh Châu vào chương tiếp theo không?

1, Có

2, Không

3, Do dự

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro