-1-

Tôi đẩy cửa vào một căn chung cư xa lạ, nhưng bản thân lại cất từng bước đi đầy dõng dạc, cứ như đây là nhà mình vậy.

Nơi này nhìn chung khá sạch sẽ, bày trí đơn giản, xung quanh được lắp đầy bởi những đồ vật cá nhân, chỉ là, mỗi thứ đều có một cặp.

Và rồi, tôi vô thức liếc sang chiếc ghế sofa bên cạnh ô cửa sổ.

Trống trơn.

Tôi đang tìm ai thế nhỉ?

Chẳng muốn nghĩ nhiều, nhưng chân tôi như thể bị ai đó điều khiển, chạy thục mạng, lao về phía phòng bên cạnh.

Cạch

Âm thanh ấy vang lên cùng lúc với tiếng kẽo kẹt khi cửa phòng bị đạp tung ra.

Căn phòng tối om, chỉ le lói chút ánh sáng xanh nhàn nhạt hắt từ cửa sổ vào.

Trước mắt tôi là một thân ảnh bé nhỏ, nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Đó một là người con trai với vóc dáng gầy gò, làn da trắng trẻo, đôi mắt nay đã xinh đẹp, lại còn điểm lên bằng từng hàng mi dày, cong vút.

Em đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật.

Và kiệt tác ấy không nên điểm lên những sắc đỏ chói mắt đến vậy.

Thân hình em đáng lẽ ra phải cân đối, khoẻ mạnh, cớ sao lại gầy rộc đến thế.
Làn da em lẽ ra nên trắng, hồng hào đầy sức sống, chúng không nên nhợt nhạt như vậy.
Và đôi mắt xinh đẹp tựa ngọc ngà ấy, lẽ ra phải nên mở ra nhìn tôi.

Xin người đừng nhắm chúng lại.

Bức hoạ này, tương phản đến khó chịu.

Tim tôi như thể bị ai bỏ băng vào, lòng lạnh toát, cái cảm giác đau nhói từ ngực truyền khắp cơ thể tôi, cả người tôi khuỵ xuống, tưởng chừng như không thở nổi.

Hốc mắt tôi cay xè, nhưng không hiểu sao vẫn chăm chăm nhìn vào bóng dáng ấy.

Tôi không biết em là ai, tên em là gì, bao nhiêu tuổi, nhà em nơi đâu. Trông em rất quen thuộc, và giờ đây, cái cảm giác đánh mất đi một người vô cùng quan trọng đang cuồn cuộn trào lên trong tâm trí tôi.

-----------

Ting ting...ting ting...

Tiếng chuông báo thức khẽ ngân nga làm Duy Ngọc khẽ choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng đã đeo bám hắn suốt bao năm qua.

Hắn day day thái dương, đầu óc mơ màng vì dư âm của giấc mộng chưa phai.

Duy Ngọc không biết người con trai ấy là ai, vì mỗi mai thức dậy, hắn không thể khắc hoạ đường nét khuôn mặt ấy. Tất cả còn đọng lại trong kí ức chỉ là những vết mực loang lổ, chỉ mơ hồ mường tượng rằng, em ấy rất đẹp, đẹp đến lay động lòng người.

-----

Lại một ngày mới, Bùi Duy Ngọc bước lên chiếc Porsche xa xỉ của mình.

Vừa lái xe, hắn vừa ngẫm nghĩ, có vẻ như điều này bắt đầu từ khi hắn mới mười hai tuổi.

Từ những năm tháng đầu đời, cái tuổi khi vừa mới nhận thức được, Duy Ngọc phải chấp nhận một sự thật tàn nhẫn rằng, ba hắn là kẻ nghiện cờ bạc, luôn chìm đắm trong men rượu và những cuộc ăn chơi xa hoa. Rằng mẹ hắn là người phụ nữ nhu nhược, dường như trong kí ức, bà chưa bao giờ dám cãi ba bao giờ.  Mỗi lần ba hắn trở về nhà, ông ta lại lôi cả hai mẹ con ra đánh đập, đánh chán chê rồi quát tháo, sai vặt.

Tiếng khóc của mẹ, tiếng mắng chửi của ba, và âm thanh loảng xoảng của thuỷ tinh vỡ tan.

Dần đà, mẹ cũng trở nên mệt mỏi, chán chường, dễ cáu gắt, và rồi trút giận, đổ hết mọi lựa chọn sai lầm của bản thân lên chính đứa con mình sinh ra.

"Nếu như không có mày, tao đã có cuộc đời hạnh phúc hơn."

Suy cho cùng, kẻ hứng chịu tất cả vẫn là hắn.

Nợ nần chồng chất, nỗi lo lắng về cơn áo gạo tiền, những lời lăng mạ, hay nhưng trận đánh đau đến chết đi sống lại; tất cả đều gánh nặng lên đôi vai gầy rộc của một đứa trẻ con như Bùi Duy Ngọc.

Và mọi thứ cứ tiếp diễn như thế cho đến khi mẹ hắn bỏ chồng theo một người đàn ông khác. Trước khi đi, lần đầu tiên bà ôm con mình vào lòng, khóc lóc.

"Mẹ xin lỗi."

Mẹ Duy Ngọc chưa bao giờ trao cho hắn lời yêu thương, hay đúng hơn, bà hận hắn.

Một đứa trẻ suốt bao năm tháng đầu đời chưa bao giờ được mẹ ôm, chưa bao giờ được cảm nhận một chút tình yêu thương gia đình; đối với hắn mà nói, đó là một ân huệ. Dù thứ cảm xúc này có là giả dối đi chăng nữa, hắn cam tâm tình nguyện chìm đắm vào nó.

Sau đó là khoảng thời gian địa ngục của cuộc đời Duy Ngọc.

Cha vì hận mẹ, đâm ra hận cả hắn. Là máu mủ ruột thịt của bà ta, cư nhiên sẽ trở thành đối tượng mà ông ta ghét cay ghét đắng.

Những trận đòn dần trở nên dã man.

Duy Ngọc chán ghét điều đó, hắn muốn rời đi. Nhưng hắn cho rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.

Mẹ sẽ quay về, và đón hắn đến một nơi tốt hơn. Một nơi khi mưa không còn sợ dột, khi đông đến chẳng lo rét, khi đói cũng sẽ được ăn no. Và một nơi không còn những tiếng la mắng như kim loại va ken két vào nhau, hay những trận đòn như bão lũ; chỉ còn lại những cái ôm và cái hôn.

Ngày đó chưa từng đến, bà thậm chí chưa từng hỏi rằng hắn sống có tốt hay không.

Chỉ khi đến một ngày, khi ba hắn cầm dao, định lao vào đâm Duy Ngọc. Hắn mới thực sự rời đi. Hắn chạy, vừa chạy vừa la lên, gào thét như kẻ mất trí, cơ thể run lên từng hồi.

"Biết vậy lúc mới sinh mày ra, tao đã dìm mày chết rồi."

Duy Ngọc đi mãi, đi mãi, đến khi mệt, đói lả, thì có người lớn đưa hắn vào đồn cảnh sát, họ khai rằng do sợ có trẻ nhà ai đi lạc.

"Con có bố mẹ không?"

"Bố mẹ con tên gì?"

...

Hàng loạt câu hỏi đưa ra, nó chỉ lắc đầu, nó không muốn trả lời.

Nếu để họ tìm thấy thông tin về bố mẹ mình, Duy Ngọc sẽ 'được' đưa về 'nhà'. Mà có quay về nơi đó, hắn chỉ có đường chết mà thôi.

Sau đó, dưới sự hỗ trợ của cơ quan chức năng, hắn thuận lợi được đưa đến cô nhi viện.

Ở đây, tuy Duy Ngọc khó hoà đồng với bạn bè cùng trang lứa, nhưng ít ra thì hắn vẫn được ăn no, vẫn được mặc ấm, hoàn toàn tốt hơn cuộc sống ở 'nhà'.

Đến một ngày, khi hắn đang học bài, bỗng từ đâu có một cậu nhóc nhỏ hơn hắn 6 tuổi, lon ton chạy vào.

"Anh ơi, anh! Chơi với em nhé."

Sau đó hắn được cho hay, cậu bé ấy tên là Khôi Vũ, bị gia đình bỏ rơi trước cổng cô nhi viện. Vậy mà nó chẳng tỏ ra buồn bã, âu sầu hay bỏ ăn, khóc la inh ỏi như những đứa trẻ khác, nó lúc nào cũng nhoẻn miệng cười tươi.

Dáng dấp nó nhỏ bé, da nó trắng, mặt nó lại càng xinh.

Thật sự Duy Ngọc rất yêu thương cậu bé này, xem nó như em ruột vậy.

Nhưng rồi sau vài năm, có một đôi vợ chồng hiếm muộn đón Khôi Vũ đi, kể từ đó, hai đứa mất liên lạc, nó cũng chưa từng quay về thăm hắn.

Và những giấc mộng như thế bắt đầu, dần đà in sâu vào tâm trí Bùi Duy Ngọc tuổi mười hai, giờ đây là ba mươi hai.

-------

"Anh ơi? Anh ổn không ạ?"

Giọng nói êm ái khẽ truyền vào tai, cắt đứt dòng hồi tưởng còn đang dở dang. Nhận ra bản thân đã bước vào quán cafe lúc nào chẳng hay, Duy Ngọc khẽ ngước lên, đồng tử đột nhiên giãn ra.

Cậu trai này, có gì đó rất quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro