-2-
"Anh...anh ơi?" Cậu thấy bản thân bị nhìn chằm chằm như thế, trông có vẻ hơi lúng túng.
"À...ừ...lấy anh ly espresso."
"Dạ vâng, mình thanh toán ngay tại quầy giúp em nhé ạ."
Hắn lấy trong túi ra chiếc thẻ đen, làm cậu trai kia có phần sửng sốt, cậu thế mà lại được gặp đại gia hàng thật giá thật ngoài đời sao.
"Em...tên gì nhỉ?"
"Em tên Khôi Vũ ạ." Cậu vừa nói vừa cười cười, tay chỉ vào thẻ tên nhân viên của mình.
"Khôi Vũ? Phạm Khôi Vũ!?" Duy Ngọc dường như thét lên, may mà quán vắng, nếu không có mà muối mặt.
Cậu dường như hơi bối rối nhưng vẫn cười tươi cho qua chuyện.
"Vâng, Phạm Khôi Vũ ạ."
"Anh là Duy Ngọc, em nhớ không?"
Cái tên này nghe vừa thân thuộc, nhưng chẳng hiểu sao giờ đây lại quá đỗi mơ hồ với Khôi Vũ, cậu chẳng biết phải phản ứng làm sao, ngắt ngứ mãi chẳng thốt lên câu nào.
"Vâng...à-dạ... em không rõ nữa ạ."
Duy Ngọc dường như hơi quê, hắn ho khẽ rồi lắp bắp chữa cháy vài câu cho qua chuyện.
------
Sau đó, Duy Ngọc mặt dày đến quán Khôi Vũ dường như mỗi sáng.
Ban đầu hắn dự chỉ định gặp lại người em trai cũ. Nhưng không hiểu từ lúc nào, mọi lời nói, mọi hành động lại thành vun vén, để ý, dỗ dành, giống như đang cưa cẩm con nhà người ta. Cơ mà Khôi Vũ lại gần như chẳng có thái độ bài xích gì cả, lúc nào cũng cười cười, thậm chí còn hưởng ứng theo.
Chỉ là Duy Ngọc thấy nó dường như có chút gì đó kì lạ hơn, ánh mắt nó dường như không còn trong vắt như trước, nụ cười cũng chẳng còn rực rỡ như xưa.
"Em... dường như hơi khác so với hồi nhỏ."
"Khác...khác sao ạ?" Nó gãi đầu, mãi cũng không nhớ được hồi nhỏ tính cách bản thân trông như thế nào.
"Ừ...chắc do anh nhầm."
"Nếu trước đây, em có từng quen biết anh thật...chắc em đã quý anh lắm đấy."
Duy Ngọc chợt thấy hơi chạnh lòng.
-----
Gần đây hắn thấy Khôi Vũ dường như hơi mất tập trung hơn thường lệ, bèn hỏi dò.
"Dạo này trông em hơi gầy thì phải?"
"Vâng, chắc là do em thiếu ngủ thôi."
"Làm ca sáng rồi tối còn đi học à?"
Khôi Vũ mím môi, lắc đầu.
"Em nghỉ học rồi ạ."
Cậu nói rồi tránh ánh nhìn của hắn.
"Vậy giờ em ở đâu?"
"Em thuê phòng trọ gần đây thôi, cũng rẻ."
"Ở một mình à?"
"Dạ. Mà chắc cũng phải dọn sớm."
"Dọn? Sao thế?"
"Chủ nhà muốn tăng tiền thuê. Em trả không nổi."
Hắn ngập ngừng vài giây.
"Em tính ở đâu tiếp?"
"Chắc em sẽ tìm chỗ khác..."
Duy Ngọc suy nghĩ một lát, rồi rủ rê.
"Hay là... qua chỗ anh ở đi."
"Hả? Ở với anh á?"
"Ừ. Nhà anh còn dư phòng, cũng gần đây thôi. Tiện đi làm."
Khôi Vũ tròn mắt nhìn hắn, vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Anh nói thật hả?"
"Anh đùa với em bao giờ chưa?"
"Nhiều."
Nó ngẫm nghĩ một lát, nhìn vào số dư tài khoản ít ỏi của bản thân, mà bản thân chẳng lí do gì để từ chối cả. Vì thế nên hai hôm sau, Khôi Vũ đã kéo một chiếc vali nhỏ đến căn hộ của Duy Ngọc.
Hôm nó chuyển đến, trời đổ mưa tầm tã, tiếng sấm sét vang rền khắp nơi.
Làm hắn bỗng chốc nhớ về ngày hôm ấy.
Cái ngày khi trời đổ mưa to, Khôi Vũ vậy mà rời đi không lời tạm biệt.
Khi cơn giông bất chợt kéo đến, từng đợt tạt ầm ầm vào bên cửa sổ, thi thoảng có luồng sáng tỏ vào bên trong.
Những lúc thế này, nó thường trùm kín chăn, co người trong chăn rồi khóc rấm rứt đến tận khuya. Và cũng như mọi lần, Duy Ngọc sẽ bước sang giường bên, ôm nó vào lòng, dỗ dành nó đến khi ngủ say.
Đêm nay cũng chẳng phải ngoại lệ.
Chỉ là hôm đó trên giường vắng bóng người, chỉ để lại lớp chăn gối được gấp phẳng phiu.
Duy Ngọc bỗng chốc hoảng hốt, đi khắp cô nhi viện tìm người. Tìm từ hành lang rộng lớn đến từng chiếc tủ áo nó hay chơi trốn tìm cũng chẳng thấy đâu.
"Vũ ơi, Timeo ơi!!"
Tiếng gọi tên cùng tiếng từng tiếng bước chân vang lên từng hồi. Dẫu hắn có gọi đến khản cả cổ, cũng chẳng có lấy một hồi âm.
Duy Ngọc nhìn ra ngoài trời, hắn quyết định chạy ra sân.
Đúng là như trực giác mách bảo, hắn tìm được người.
Nhưng trước mắt Duy Ngọc giờ đây là hình ảnh Khôi Vũ được đưa lên một chiếc xe hơi cùng một cặp vợ chồng xa lạ.
Chiếc ô che không hết được cơn mưa, từng giọt nước lăn dài trên má cậu.
Nhưng Duy Ngọc không thể phân biệt nổi, đó rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.
Hắn bỗng chốc hiểu ra tất cả, nhưng tự dặn lòng không được buồn, nó chẳng qua chỉ là đi gấp quá không kịp chào mà thôi.
Dẫu vậy, ngực hắn vẫn đau âm ỉ như bị ai đó bóp chặt.
Trước đây, khi nhà hắn đổ vỡ, ba say rượu còn mẹ thì chỉ biết mắng nhiếc, hắn chưa từng rơi nước mắt. Thế nhưng đêm hôm đó, hắn cứ khóc mãi chẳng ngừng; như thể chỉ khi nước mắt hòa cùng cơn mưa ngoài kia, mọi nỗi buồn mới có thể tan mất.
Hắn sợ nó đi rồi sẽ không quay về nữa, hắn sẽ cô đơn và bị bỏ rơi hoàn toàn.
Và sự thật chứng minh những suy nghĩ của hắn là đúng.
Sau cái ngày ấy, Duy Ngọc tự nhủ sẽ không để bản thân quan tâm đến chuyện đó thêm nữa. Thời gian rồi cũng góp phần bào mòn những góc sắc nhọn nhất của nỗi buồn, để rồi khi gặp lại lại Khôi Vũ, cảm giác ấy lần nữa trào dâng lên khắp tâm trí, hệt như thuở ban đầu.
------
Đến giữa đêm, hắn lần nữa bị đánh thức bởi tiếng sấm vang dội ngoài kia.
Cảm giác lo lắng bỗng trào dâng trong tâm trí hắn.
Khôi Vũ bên kia phòng liệu có ổn không? liệu có còn như hồi nhỏ mà trốn trong chăn lén lau nước mắt nữa không?
Hắn nhoài mình dậy khỏi chiếc giường êm ái, nhanh chóng sang kiểm tra xem thế nào.
Cốc cốc cốc
"Vũ ơi em ngủ chưa?"
Không có hồi âm.
Do dự mãi hắn mới khẽ lay tay nắm cửa, để rồi nhận ra bên trong đã khoá trái từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro