Chương 9
Bầu trời xé toạc thành từng đường sáng lam rực rỡ.
Mây tụ, sấm dậy.
Một cột sáng khổng lồ từ phương Bắc xuyên thẳng lên thiên không — nơi ấy, Bí Cảnh Thiên Lam đang mở cửa sau trăm năm phong ấn.
Tin lan đi khắp giới tu tiên như lửa cháy khô:
"Bí cảnh mở rồi! Trong đó có di vật của Tiên Nhân Lạc Dương!"
"Nghe nói có cả kiếm hồn và đan tâm cổ đại!"
"Các tông môn lớn đều xuất quân!"
Ngay cả Du Vương Tượng, người vốn ít quan tâm thiên hạ, cũng phải thở dài một tiếng:
"Thời cơ đã đến. Ẩn Lam Tông, đến lúc thử xem mình có thật sự đủ sức đi cùng bọn họ chưa."
Trên đỉnh Lam Vân, sáu người và một tiểu cô nương tụ lại trong đại điện.
Không khí khác hẳn mọi khi.
Không có tiếng đùa, không có bùa nổ.
Chỉ có ánh nhìn kiên định và lặng lẽ chạm nhau trong một niềm tin.
Hàn Vũ khoanh tay, giọng bình tĩnh:
"Ta điều tra rồi. Bí Cảnh lần này chia làm ba tầng. Tầng một là vùng hỗn loạn, ai cũng có thể vào, nhưng tầng hai trở đi phải có ngọc lệnh kích hoạt. Mục tiêu của chúng ta là chiếm lấy ít nhất hai ngọc lệnh."
Linh Diệp nhìn bản đồ bằng linh khí trước mặt, ngón tay gõ nhẹ:
"Các tông môn lớn như Huyền Kiếm, Thiên Sơn, Ngọc Sơn đều đã cử tinh anh đến. Nếu ta muốn chen chân, chỉ có thể dùng đầu óc, không thể dựa vào số lượng."
"Vậy kế hoạch là gì?" — Bạch Ngọc Lâm hỏi, giọng vẫn nửa đùa nửa thật nhưng ánh mắt đã sắc bén.
"Chia làm hai nhóm," — Linh Diệp đáp, "ta, Hàn Vũ và Tiểu Lan vào trung tâm để cướp ngọc lệnh. Còn các ngươi — Lục Hạo, Hạ Vân Nhiên, Tiêu Phong Lạc, Ngọc Lâm — ở vòng ngoài, dụ và phân tán các tông môn mạnh, đồng thời thu thập tài nguyên nhỏ."
"Dụ?" — Hạ Vân Nhiên bật cười, "ta không giỏi đánh, nhưng giỏi... khiến người ta đánh lẫn nhau."
Du Vương Tượng bật cười trầm:
"Tốt. Hãy cho họ thấy, Ẩn Lam Tông không chỉ biết đánh, mà còn biết chơi cờ."
Ba ngày sau – Cửa vào Bí Cảnh
Khung cảnh hệt như một chiến trường thật sự.
Hàng ngàn đệ tử từ các tông môn lớn tập trung, áo choàng phấp phới, linh khí cuộn trào.
Giữa biển người ấy, Ẩn Lam Tông chỉ có bảy người, nhưng dáng đứng thẳng, mắt sáng như sao.
Một đệ tử Huyền Kiếm Môn khẽ khinh bỉ:
"Nhìn kìa, mấy kẻ nghèo đó cũng dám đến à?"
Tiêu Phong Lạc ngáp dài, đáp nhỏ đủ cho Linh Diệp nghe:
"Ta cược với Tiểu Lan, ba ngày nữa bọn chúng sẽ khóc."
Linh Diệp không đáp, chỉ mỉm cười.
Khi cột sáng lam nổ tung, không khí như bị xé rách.
Cả đoàn tu sĩ lao vào trong, mỗi người hóa thành một vệt sáng.
Ẩn Lam Tông — cũng bước vào.
Bí Cảnh – Tầng Một: Rừng Thiên Lam
Cảnh vật hư ảo, cây cao chạm mây, linh khí dày đặc đến mức hít thở cũng khiến kinh mạch rung lên.
Nhưng đồng thời, nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Những linh thú với da lam ngọc, những hố không gian nuốt chửng cả người trong chớp mắt.
"Tiểu Lan, che chắn phía sau." — Hàn Vũ nói.
"Rõ!" — nàng đáp, kích hoạt một trận pháp hình bươm bướm lam, nhẹ nhàng bay quanh nhóm, tạo kết giới.
Linh Diệp đứng đầu, kiếm trong tay lóe sáng.
Một con thú lam lao ra, răng nanh như đao.
Nàng xoay cổ tay, kiếm ánh lên thành đường cong hoàn mỹ, xuyên qua cổ nó không một giọt máu bắn.
Ánh mắt Hàn Vũ khẽ rung — cô giờ đây khác hẳn trước kia: lạnh, chuẩn xác, nhưng vẫn mang nét uyển chuyển khó ai sánh.
"Ngọc lệnh ở trung tâm." — Linh Diệp nói khẽ, "nhưng đường đó... có tới ba tông môn đang chiếm giữ."
"Vậy ta khiến họ đánh nhau." — Hàn Vũ cười lạnh.
Anh lấy ra ba lá bùa của Tiểu Lan, viết vội bằng linh khí, rồi bắn lên không.
Ngay sau đó, từ xa vang lên tiếng la:
"Thiên Sơn Tông cướp ngọc của Huyền Kiếm Môn!"
"Cái gì?! Bọn họ phản ta sao?"
Tiếng gào, tiếng đánh, tiếng nổ dội lại.
Ba tông môn lao vào hỗn chiến.
Trong khi đó, Linh Diệp và Hàn Vũ lặng lẽ len qua, như hai bóng lam trong gió.
Vòng Ngoài – Góc nhìn Bạch Ngọc Lâm
"Ê, Vân Nhiên, đằng kia là đệ tử Ngọc Sơn Tông kìa. Giờ làm gì?"
"Giờ à?" — cô phẩy quạt, mỉm cười, "ta nói chuyện thôi."
Ba phút sau, Ngọc Sơn Tông và Liệt Hỏa Môn bắt đầu chém nhau.
Lý do: "Cô gái bên kia bảo ngươi gọi ta là đồ phế vật!"
"Ta chưa nói gì mà!!"
Bạch Ngọc Lâm lặng lẽ nhìn, thở dài:
"Thật ra, ta thấy cái miệng của Vân Nhiên còn mạnh hơn cả kiếm của ta."
Tiêu Phong Lạc ở xa cười khẩy:
"Cứ để họ tự chém nhau, càng loạn càng tốt. Chúng ta thu tài nguyên, rút lui gọn."
Ẩn Lam Tông không đông, nhưng mỗi người là một mắt xích trong bàn cờ.
Không ai thừa. Không ai yếu.
Trung tâm Bí Cảnh – Trận đoạt ngọc
Một tòa tháp cổ lam bạc vươn lên giữa hồ nước, quanh nó là linh khí xoáy mạnh như bão.
Trên đỉnh tháp, ngọc lệnh phát sáng.
Nhưng khi Linh Diệp và Hàn Vũ đến nơi, họ phát hiện — đã có kẻ chờ sẵn.
"Không ngờ Ẩn Lam Tông dám bước tới đây."
Người nói là Ngọc Thanh.
Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, trên tay là trường kiếm u quang, tu vi đã vượt xa năm xưa.
Sau lưng cô ta là ba đệ tử Huyền Kiếm Môn.
Không khí căng như dây đàn.
Tiểu Lan siết chặt bùa, Hàn Vũ đặt tay lên chuôi kiếm.
Linh Diệp bước lên, giọng nhẹ như sương:
"Ngọc Thanh sư tỷ. Lần này ta không đến để xin lỗi. Ta đến để kết thúc nợ cũ."
Ngọc Thanh cười khẽ, ánh mắt khinh miệt:
"Vẫn là con bé thấp kém đó, tưởng mấy cái trò nghèo hèn của Ẩn Lam Tông có thể sánh được với ta sao?"
"Thử xem."
Không lời báo trước, Linh Diệp lao tới.
Kiếm lam vẽ thành một vòng cung rực sáng, khí kiếm va chạm với kiếm khí u tối của Ngọc Thanh, nổ tung như sấm rền.
Hàn Vũ lập tức chặn hai đệ tử khác, đấu cùng lúc.
Tiểu Lan tung bùa liên tục, từng tấm sáng lên như cánh bướm, bao phủ trận chiến.
Khí linh dao động.
Nước hồ vỡ tung.
Ánh sáng lam rực khắp trời.
Ngọc Thanh nghiến răng:
"Ngươi nghĩ vài năm ở tông nghèo đó khiến ngươi mạnh hơn ta sao?"
Linh Diệp mỉm cười, kiếm đổi hướng, linh khí dồn về tay:
"Không. Nhưng khiến ta học được cách sống sót khi chẳng còn gì. Còn ngươi, chỉ biết dựa vào danh phái."
Một chiêu xoay người, kiếm xuyên qua luồng u khí, đánh bật Ngọc Thanh lùi lại mười bước.
Máu nhỏ từ mép môi cô ta.
Bầu trời dậy sấm.
Ngọc lệnh giữa tháp lam rơi xuống — Linh Diệp tung người chộp lấy, linh lực tỏa sáng.
Trận chiến kết thúc.
Ngọc Thanh khuỵu xuống, ánh mắt vẫn đầy không cam lòng.
Linh Diệp nhìn cô, giọng khẽ mà lạnh:
"Ngươi từng nói ta chỉ xứng làm kẻ chạy vặt. Giờ ta không còn thời gian cho việc đó nữa."
Cô quay lưng đi.
Áo lam tung bay, kiếm sáng lấp lánh.
Hàn Vũ theo sau, mắt vẫn lạnh như băng.
Trên không, Du Vương Tượng đứng nhìn qua kính pháp, khẽ cười:
"Ừ, cũng đến lúc thiên hạ biết rằng — Ẩn Lam Tông không chỉ giỏi đùa, mà giỏi giết."
Dưới ánh sáng lam rực rỡ của bí cảnh, một kỷ nguyên chiến đấu thật sự bắt đầu.
Không còn trò đùa, không còn ánh mắt khinh miệt.
Chỉ còn kiếm, máu, và bản lĩnh — thứ sẽ khắc tên Ẩn Lam Tông vào lịch sử tu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro