Chương 31: Khăn quàng cổ
Editor: Nabibian
----------
Cách kỳ thi cuối kỳ còn có ba ngày, Lục Chấp nhận được một khoản phí mừng năm mới không nhỏ.
"Chú Tề đưa cậu." Giang Trận đưa phong thư đựng tiền vào tay Lục Chấp, "Nghe nói người ba của cậu tìm tới cửa nên đặc biệt bảo tôi dặn dò cậu vài câu, có việc gì thì nhớ gọi người giúp."
Lục Chấp cầm lấy phong thư: "Ông ta không động vào tôi được."
Lục Chấp của ngày hôm nay không còn là chàng trai trẻ yếu đuối như trước nữa. Đừng nói chỉ là một Lục Khang Phú, cho dù có rất nhiều Lục Khang Phú đi nữa thì ông ta sẽ không thể biết ai đang gây rối với ai.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Giang Trận bẻ nửa quả dưa chuột từ hộp trái cây trên bàn, không rửa sạch, hé miệng cắn một miếng.
"Cậu cố gắng nhẫn nhịn một chút, ông già kia phỏng chừng không tới mấy tháng liền lại đi, phiền chết cậu."
Lục Chấp gật đầu: "Chỉ cần đòi lại tiền là được."
Giang Trận cười nói. Ăn xong một quả dưa chuột, anh vẫy tay rồi rời đi.
Hôm nay trời mưa, ít người uống rượu, làm ăn cũng ít.
Lục Chấp chỉ làm được vài đĩa trái cây trước khi hết đơn đặt hàng. Nhìn đồng hồ, còn chưa tới giờ trực đêm, cậu đã từ dưới bàn kéo ra một cái ghế nhựa, trên ghế đặt sách và bút.
Trên mặt bàn, trừ các loại trái cây và dụng cụ làm việc thì tất cả mọi thứ khác đều bị cấm sử dụng.
Chàng trai cao lớn ngồi xổm bên cạnh ghế, ánh đèn yếu ớt trong phòng thuê, mở sách vở ra viết từng hàng từng hàng trên giấy nháp.
Lục Chấp đối với học có chút hứng thú, nhưng cũng rất chán ghét.
Cậu sinh ra thông minh, điều gì vừa học liền biết. Khi còn bé lớn lên trong căn nhà bùn cỏ cũ nát, người mẹ gầy gò của mình nhắc nhở cậu nên nhặt những loại trai nước nào.
Cậu bé chưa bao giờ đi học mẫu giáo và dành phần lớn thời gian theo chiếc xe ba bánh cũ của gia đình.
Mẹ cầm chiếc chổi cao hơn mình mỗi ngày, dậy trước bình minh và quét dọn những con phố quen thuộc ngày này qua ngày khác.
Sau khi quét vài giờ thì trời đã sáng.
Quán ăn sáng đầu ngõ tràn ngập hơi nước trắng xóa. Người đầu tiên ra mua sữa đậu nành và bột chiên chắc hẳn là bà chủ cửa hàng tạp hóa bên cạnh.
Lúc này, người phụ nữ quét đường xong sẽ đếm chai lọ trên xe ba bánh.
Nếu như được nhiều, Lục Chấp có thể ăn được một cái bánh rán nóng hầm hập, kẹp trứng. Trên vỏ bánh cháy khét còn dính lòng trắng trứng, bên trong bọc lá cháy, trong nước cải bắp có vị ngọt.
Lục Chấp ngồi xổm trong xe ba bánh từng miếng từng miếng ăn bữa sáng, thân thể nhỏ nhắn của cậu bị bao quanh bởi chai lọ và lon cậu nhặt được.
Người phụ nữ phía trước đang đạp xe ba bánh một cách khó khăn, thỉnh thoảng quay mặt lại hỏi Lục Chấp trưa nay cậu muốn ăn gì.
Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi trong ký ức tuổi thơ của Lục Chấp.
Có chuyện gì đó đang xảy ra ở quán bar tối nay.
Vị khách say rượu giơ cao chiếc ghế, đập vào đầu người pha chế rượu khiến đầu cậu ta chảy đẫm máu.
Phải mất gần một đêm mới giải quyết xong việc.
Rạng sáng, Giang Trận và Lục Chấp từ bệnh viện đi ra.
Khuôn mặt trái của Lục Chấp bị xẹt qua , từ đuôi lông mày đến khóe miệng. Vẫn chưa khâu xong, chỉ có điều nếu để lại thì chắc chắn sẽ thành sẹo
"Tiểu Lục ca Linh Dạ của chúng ta đã bị huỷ dung." Giang Trận tiếc hận nói.
Lục Chấp dùng đầu lưỡi chọc quai hàm của mình, thuận miệng phun ra một ngụm nước bọt dính máu: "Lão tử cố ý đấy."
Bị người đánh vào vai, Giang Trận châm điếu thuốc, trêu chọc nói: "Không sao, cậu còn quyến rũ được Thẩm Lê."
Lục Chấp liếc mắt qua: "Bác sĩ có cho hút thuốc không?
"Này, này, cậu còn khạc nhổ lung tung đấy." Giang Trận khinh bỉ nói.
Lục Chấp chăm chú nhìn nước bọt mình vừa nhổ ra, ngồi xổm lấy giấy lau đi.
Giang Trận không nói gì.
Lục Chấp cho giấy vào thùng rác: "Vừa rồi miệng khó chịu, không nghĩ nhiều."
Giang Trận bóp điếu thuốc: "Được, được, được, tôi không hút nữa."
Đợi nửa tiếng, phòng mổ vẫn không có tin tức gì, Giang Trận thấy đã muộn nên đưa Lục Chấp quay về.
"Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, cần đi đâu thì đi. Sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Hạng nhất Giang ca sẽ cho cậu tiền lì xì, mau chóng mà lọt vào top năm đi."
Lục Chấp nghĩ, cái thứ nhất coi như xong.
"Lì xì gì tầm này nữa." Lục Chấp nói.
Cậu còn chưa bao giờ nhận được tiền mừng tuổi.
Loại chuyện trịnh trọng này, dùng giấy lì xì màu đỏ đóng gói, cần một cái cúi đầu nhỏ mới có thể có tiền mừng tuổi mà trưởng bối cho.
Sau khi tách khỏi Giang Trận, trời đã tờ mờ sáng.
Lục Chấp nhét tay vào túi áo khoác, chạy chậm lên chuyến xe buýt sớm nhất bên ngoài bệnh viện.
Bên ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, hình ảnh phản chiếu trên kính cực kỳ rõ ràng. Bên trái khuôn mặt của cậu vẫn còn treo một miếng gạc lớn, bên phải đầy những vết bầm tím và trầy xước.
Kẻ gây rối tiến về phía cậu, ném những cú đấm và dao vào mặt cậu. Lục Chấp dùng ngón tay lạnh lẽo ấn vào khóe mắt phải, khẽ rít lên. Dù bị băng gạc che nửa khuôn mặt nhưng thiếu niên vẫn có đôi lông mày sắc lẹm và đôi mắt dường như ẩn chứa tà khí.
Lục Chỉ nhìn chằm chằm mình trên cửa sổ xe, trong đầu đột nhiên hiện lên một dòng chữ. ---Tôi giàu có và đẹp trai là lỗi của tôi sao? Cậu không có tiền, cậu không cảm thấy bản thân mình đẹp trai.
Hiện tại dung mạo cậu lại bị như vậy, cũng không biết Nguyễn Điềm Điềm còn thích mình hay không.
Vừa nghĩ tới Nguyễn Điềm Điềm, những suy nghĩ rối ren của Lục Chấp dường như bị kéo ra khỏi một sợi chỉ, cùng với bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Điềm Điềm vây quanh, toàn bộ quấn ở trên người cô.
"Cậu thật xấu, tôi sẽ đi tìm Hạ Lương Ngọc!"
Cô bé đẩy mặt cậu ra, xoay người chạy đi tìm tên ngốc kia.
Lục Chấp giật mình tỉnh lại sau cơn mê. Dường như cậu đã ngủ quên khi tựa vào cửa sổ xe. Cậu vỗ mặt mình, ép buộc mình tỉnh táo.
Về đến nhà thay quần áo, Lục Chấp vạch băng gạc ra, thấy được vết dao trên má trái mình.
"Mẹ kiếp." Lục Chấp không khỏi chửi thề.
Vị khách ấy thực sự biết cách vẽ nó, nó giống như một hình tròn rất phù hợp với độ cong của khuôn mặt.
Tiểu cô nương thật sự ghét mình xấu thì làm sao bây giờ?
Lục Chấp cởi bỏ mấy lớp gạc, cuối cùng chỉ còn mấy miếng mỏng treo trên mặt để che mặt. Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn chiếc túi giấy màu xanh lam đặt ở đầu giường, đột nhiên cảm thấy vui vẻ nên lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen bên trong ra, quấn thật chặt quanh mặt, có mùi thơm.
Lục Chấp đóng cửa phòng, trên tay cách một miếng vải, đặt ở giữa mũi hít sâu một hơi.
Thật giống như mùi thơm ngày đó gối lên vai Nguyễn Điềm Điềm, vừa thơm vừa ấm.
Ở nhà trì hoãn một ít thời gian, Lục Chấp mới bước tới giờ đến trường.
Tào Tín nhìn chiếc khăn quấn chặt Lục Chấp, kinh ngạc nói: "Sao cậu lại có khăn quàng lớn như vậy?"
Âm thanh không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai Nguyễn Điềm Điềm.
Lỗ tai thỏ nhỏ khẽ động, trong nháy mắt quay đầu lại, ngửa cằm vươn cổ, sững sờ thấy được Lục Chấp phía sau phòng học.
"Kiều Kiều!" Nguyễn Điềm Điềm cúi người, hưng phấn lắc lắc cổ tay Hồ Kiều như kẻ trộm, "Cậu ấy hình như bị tớ doạ sợ mất rồi!"
Hồ Kiều đang học thuộc lòng bị cô làm cho hoảng sợ, không kịp phản ứng nói cái gì.
"Khăn quàng cổ ý." Nguyễn Điềm Điềm chỉ lên cổ mình, "Lục Chấp quấn khăn quàng cổ của tớ!"
"Đừng tay lại, không biết lại tưởng cậu bị cắt cổ." Hồ Kiều đè bàn tay nhỏ bé vung lung tung của Nguyễn Điềm Điềm lại, ánh mắt liếc về phía sau, "Trời ạ, cậu đan cho cậu ấy mấy cuộn len đấy? Sao to như vậy?"
"Không nhiều, không nhiều." Nguyễn Điềm Điềm vươn ba ngón tay, "Chỉ ba cuộn thôi."
Sau khi Lục Chấp ngồi xuống không tháo khăn quàng ra, hơn nữa tóc mái của cậu có một chút dài, bị nước làm ướt quá nửa chưa khô rũ xuống, che khuất hai mắt. Kết quả là hai cô gái ngồi ở hàng ghế đầu thậm chí còn không nhận ra rằng cậu đang quấn một nửa miếng gạc.
Nhưng Tào Tín - người ngồi cạnh cậu, có thể nhìn rõ.
"Lục ca! Mặt cậu làm sao vậy?!" Tào Tín chỉ làm việc vặt ở quán rượu, không làm ca đêm nên không biết rõ ràng sự việc tối đó.
Lục Chấp nhanh chóng giữ cằm cậu lại, ra hiệu bảo cậu câm miệng.
Tào Tín suýt thì cắn phải lưỡi khi bị nâng cằm như thế này. Chờ Lục Chấp ngồi xuống về sau, cậu mới hạ tông, ghé vào trên bàn, nhỏ giọng nói: "Con mắt thì xanh, khóe môi xước một đoạn, trên mặt còn dán một khối băng gạc, tối hôm qua Linh Dạ xảy ra chuyện?"
Lục Chấp lấy sách của mình ra, "Ừ" một tiếng.
Tào Tín giơ sách lên, che chắn trước mặt mình: "Không có nhiều chuyện chứ? Giang ca không sao chứ?"
"Không sao đâu." Lục Chấp lại nói.
Cậu qua loa lấy lệ với Tào Tín, đột nhiên động tác dừng lại."Tôi quên mang theo bài tập về nhà."
"Lại là lý do này." Tào Tín không đồng tình nói, "Cậu có muốn tôi đổi cho cậu một cái cớ khác không?"
Lục Chấp: "......"
Cậu thật sự không mang theo, hơn nữa còn làm rơi trong phòng bếp của Linh Dạ. Buổi sáng cậu luôn vào bếp làm bài tập trước khi đi, nhưng hôm nay cậu lại đi thẳng đến bệnh viện rồi về trường, quên mất bài tập về nhà.
Vốn dĩ cậu nghĩ nếu mặt bị lấm lem thì trông sẽ đáng tin hơn, nếu không Lão Yến phát hiện ra sẽ lại bị chỉ trích một trận.
Kết quả trực tiếp đụng vào họng súng, cậu trực tiếp được đi du lịch trong văn phòng giáo viên một ngày.
Thật phiền phức.
"Lục ca, sao lại có một sợi chỉ trên khăn quàng cổ?" Ngón trỏ Tào Tín chọc vào trong khăn quàng cổ, ở phía dưới tai trái Lục Chấp móc ra một sợi len.
Đây là quà Nguyễn Điềm Điềm cho cậu!
Lục Chấp trong nháy mắt nóng nảy, trực tiếp đẩy tay Tào Tín ra: "Đừng đụng vào!"
Nhưng Tào Tín cuối cùng cũng tìm được sợi chỉ trong chiếc khăn choàng sẫm màu, lúc này bị Lục Chấp đẩy mạnh liền giật sợi chỉ lôi ra một đoạn len dài hơn nửa mét.
Tào Tín: "......"
Cậu run rẩy buông lỏng ngón tay, cười phá vỡ sự xấu hổ: "Cái khăn quàng cổ này... chất lượng không tốt! Lát nữa tôi có thể đưa cho cậu một cái mới được không?"
Lục Chấp trực tiếp chửi tục mắng, "Con mẹ nó cậu cút cho tôi!" Lục Chấp đá một cước đặt lên ghế Tào Tín, ghế sắt cùng mặt đất tạo ra một đạo âm hưởng chói tai.
Tào Tín hai tay đỡ lấy ghế của mình, bị đá đến một cước trực tiếp chuyển qua đường băng. Cũng quay 45 độ.
Thành công thu hút được sự chú ý của cả lớp.
"Ha ha." Trên mặt Tào Tín mang theo nụ cười khổ tâm, đạp hai chân đem mình cùng ghế cùng nhau dịch qua.
"Lục Chấp, Tào Tín!" Giáo viên lớp ở cửa quát to, "Ra đây phạt đứng cho tôi!!"
Lục Chấp bây giờ hối hận, vô cùng hối hận.
"Con mẹ nó cậu kéo khăn quàng cổ của tôi làm gì?!"
Cậu đứng ở hành lang, cầm chiếc khăn có sợi chỉ trụi lủi trong tay, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tào Tín đuối lý, vội vàng trấn an: "Tôi sai rồi, tôi bồi thường cho cậu cái mới."
"Cút!" Lục Chấp đẩy người ra, "Cậu bồi cái rắm!"
Cô bé nhà cậu tặng cậu phần quà đầu tiên, Tào Tín đền cái quỷ.
"Đứng phạt còn dám nói chuyện!" Giáo viên bộ môn đi vòng từ cửa trước đến cửa sau của phòng học, sau đó đi ra cửa sau mắng hai người đang đứng ở cửa sau.
"Từ khi vào lớp cậu đã không thành thật, đã lâu không đọc sách, thấy lớp trưởng còn nói cậu chưa nộp bài tập, hôm nay cậu..."
Lời nói của cô giáo dừng lại ngay trước mặt Lục Chấp. "Mặt cậu sao vậy?"
Lục Chấp: "......"
Mấy phút trước, cậu còn định đi gặp Lão Yến sau giờ học tự học nhưng xem ra trước khi tan học đã sớm gặp được Lão Yến.
Những điều tồi tệ luôn xảy ra nhanh hơn dự tính.
"Là đánh nhau." Lục Chấp nhìn chiếc khăn trong tay, thở dài.
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi Lục ca cho biết rằng chiếc khăn quàng cổ thật sự là do Nguyễn Điềm Điềm ngọt ngào đan từng mũi từng mũi dệt ra -
"Tào Tín đến chịu chết rồi a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro