Chương 54: Mật ngọt

Editor: Nabibian
-------------

Nguyễn Điềm Điềm đã quen tiểu đả tiểu nháo, lần đầu tiên hiểu được hôn còn có thể nhận như này.

Lục Chấp tựa hồ thay đổi bộ dáng, tiểu Lục ca ngày thường lạnh lùng điềm tĩnh có chừng mực, hiện tại có chút cáu kỉnh giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không thể kiểm soát.

Hai tay Nguyễn Điềm Điềm đặt trước ngực Lục Chấp, cuối cùng tìm được một tia cơ hội hít thở không khí trong nụ hôn kín không kẽ hở.

"Ngứa......"

Bàn tay không an phận của Lục Chấp đã vén vạt áo lên, tinh tế vuốt ve da thịt mềm mại bên hông.

Nguyễn Điềm Điềm đè cổ tay cậu lại, Lục Chấp cúi người hôn lên môi cô.

"Sao cậu lại xấu tính như vậy..." Nguyễn Điềm Điềm mơ màng màng nói.

Trước đó không lâu còn nghiêm trang cau mày nói đừng như vậy, không cần tìm mình, cậu không thể như vậy. Hiện tại ngay cả người cũng bị cậu còn sờ qua, dừng cũng không dừng lại được.

Nguyễn Điềm Điềm xem như hiểu câu nói "Miệng đàn ông đều lag quỷ gạt người", Lục Chấp người này bề ngoài thoạt nhìn ngoan ngoãn giống như một chú cún pug, đợi đến khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện người này chính là một con sói ăn thịt người không nhả xương.

"Đã bảo cậu đừng trêu chọc." Lục Chấp trong lời nói mang theo hơi thở hổn hển, thanh âm khàn đến không còn hình dáng.

Môi cậu dán lên môi Nguyễn Điềm Điềm, lồng ngực phập phồng kịch liệt: "Đã vén lên rồi, tự mình chịu."

Thật hung dữ!

Nguyễn Điềm Điềm trừng mắt, Lục Chấp chưa bao giờ nói với mình như vậy.

Ngươi không phải Lục Tiểu của ta...... A......Lời còn chưa dứt, lại bị người ôm đầu hôn đến chết.

Nguyễn Điềm Điềm không nghĩ tới, Lục Chấp thực sự là Lục Chấp như vậy.

Cô ngồi bên cạnh bàn, kéo ghế cách xa thiếu niên đang cụp mắt ăn cơm vài mét. Cô quyết định từ giờ trở đi sẽ giữ khoảng cách với Lục Chấp.

Lục Chấp ngẩng đầu: "Cậu làm gì vậy?"

Nguyễn Điềm Điềm hoảng sợ: "Hả?"

Lục Chấp nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Cậu chạy xa như vậy làm gì?"

Nguyễn Điềm Điềm lấy tay quạt gió, quay đầu ngắm phong cảnh chung quanh: "Tớ cảm thấy nơi này mát mẻ hơn."

Môi dưới của cô bé bị rách và có một vết thương đỏ tươi gần bên trái.

Lục Chấp liếm hàm răng của mình, lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.

Môi dưới mềm mịm hơn môi trên, Lục Chấp thích hơn một chút.

Cậu tỉ mỉ ăn xong miếng cơm cuối cùng, buông đũa xuống, lau miệng.

"Lại đây."

Con ngươi đen như mực của Nguyễn Điềm Điềm xoay chuyển: "Ở đây tớ cũng có thể nghe thấy cậu nói chuyện."

Lục Chấp giang hai tay ra, nở nụ cười: "Lại đây ôm mình một cái."

Đôi mắt Nguyễn Điềm Điềm mở to, trong nháy mắt quên sạch quyết định giữ khoảng cách vừa rồi với Lục Chấp, cả người nhảy nhót hai bước liền nhào vào trong lòng Lục Chấp.

Tiểu cô nương không nặng, Lục Chấp nắm lấy đầu gối của cô, nhẹ nhàng ôm ngang lên đùi mình.

"Cậu cười lên thật đẹp." Hai ngón trỏ Nguyễn Điềm Điềm chọc vào khóe miệng Lục Chấp, nhấc lên, "Cậu cười thêm một cái được không?"

Lục Chấp ôm vai Nguyễn Điềm Điềm, cúi đầu muốn hôn cô.

"Sao cậu lại hôn!" Nguyễn Điềm Điềm mỉn cười né tránh.

Cô nhéo lấy môi dưới của mình, lại gần cho Lục Chấp nhìn: "Môi của tớ rách rồi, có phải cậu cố ý cắn hay không?!"

Lục Chấp lấy tay Nguyễn Điềm Điềm ra, cúi đầu hôn ngón tay cô: "Không phải cố ý."

Cậu là tình khó khắc chế, là bất đắc dĩ.

"Đồ lừa đảo." Nguyễn Điềm Điềm kéo lỗ tai Lục Chấp, "Cậu chính là cố ý."

Lục Chấp khẽ cười, mặc cho cô gái trong lòng nhéo tóc kéo lỗ tai.

Cậu cúi người, dán lên đôi môi mềm mại, cố ý hôn lên vết thương, có thể nếm được mùi máu rỉ sét.

Làm ầm ĩ nửa ngày không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu.

Hai người bận rộn dọn dẹp phòng, Lục Chấp trải giường xong, Nguyễn Điềm Điềm là người đầu tiên lăn lên như chơi xấu.

"Tớ muốn được ôm."

Cô nằm ngửa trên giường, vươn tay về phía Lục Chấp. Lục Chấp nhướng mày, nắm lấy tay Nguyễn Điềm Điềm kéo người lên.

Nguyễn Điềm Điềm thuận thế nhào vào trong ngực Lục Chấp bên giường, ôm eo cậu vùi vào trong ngực làm nũng: "Ừm~người ta muốn ôm mà~

"Mình cảm thấy chưa chăm sóc tốt được cho cậu." Lục Chấp vuốt gáy Nguyễn Điềm Điềm, hôn lên tóc cô.

Không biết có phải sợ bị Lục Chấp "thu thập" mình hay không, Nguyễn donut ôm eo cậu, dường như đã bình tĩnh lại.

"Lục Tiểu Chấp." Trán Nguyễn Điềm Điềm đặt vào xương quai xanh Lục Chấp, buồn bực nói, "Cậu hứa với tớ sẽ không làm chuyện gì khiến tớ lo lắng được không."

Động tác trên tay Lục Chấp dừng lại, lập tức dang hai tay ôm chặt cô gái trong lòng: "Được."

Hơn sáu giờ chiều, Nguyễn Điềm Điềm nhận được cuộc gọi cuồng mệnh liên hoàn của Lâm Thư Vũ, không thể không về nhà.

Nhà mới của Lục Chấp vẫn hẻo lánh như trước, trạm xe gần đó chỉ thông xe buýt hai đường. Mặc dù đang là giờ cao điểm tan tầm, nhưng mà trạm xe lại không có một bóng người.

Lục Chấp vẫn có chút lo lắng.

"Đừng lo lắng." Nguyễn Điềm Điềm kéo tay Lục Chấp, "Bên cạnh tớ nói không chừng còn có một đại ca ca đang quan sát đấy!"

Tiểu cô nương càng nói càng hưng phấn, còn xụ mặt khoa tay múa chân vẫy Bạch Hạc.

Lục Chấp bật cười, cúi đầu nói bên tai Nguyễn Điềm Điềm: "Vậy hai chúng ta vừa rồi đều bị anh ta nhìn thấy?"

Nguyễn Điềm Điềm giống như một con khổng tước hoa bị phủi đầu trong nháy mắt im lặng như gà rừng.

Lục Chấp không nhịn được cười ra tiếng.

"Cậu còn cười à." Nguyễn Điềm Điềm cau mày, "Ông nội biết sẽ cắt chân cậu."

"Phòng ở tầng sáu, anh ta có trèo tường sao?" Lục Chấp nói.

Nguyễn Điềm Điềm vẫn không yên lòng: "Nhưng..."

Lục Chấp một tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Điềm Điềm, hôn lên môi cô một cái.

"Lại nói bị nhìn thấy thì sao?" Lục Chấp xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của Nguyễn Điềm Điềm, "Mình vẫn hôn cậu."

Nguyễn Điềm Điềm kinh ngạc cảm thấy buồn cười: "Lục Chấp cậu làm sao..."

Cô luôn cảm thấy Lục Chấp có chỗ nào đó không đúng.

"Trước kia cậy cũng không như vậy." Nguyễn Điềm Điềm đặt tay lên mu bàn tay Lục Chấp, "Hôm nay cậu vì sao..."

"Nghĩ thông suốt rồi." Lục Chấp nhìn Nguyễn Điềm Điềm, "Sau này minh sẽ cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiền."

Nguyễn Điềm Điềm cắn môi dưới, đáy mắt trong nháy mắt tụ một mảnh sương mù: "Thật sao?"

Lục Chấp gật đầu: "Cho nên cậu cũng phải học tập thật tốt, cùng mình thi vào một trường đại học."

Nguyễn Điềm Điềm ra sức gật đầu.

"Chú dì lo lắng cho cậu, nghỉ hè cậu đừng tới tìm mình, ở nhà chăm chỉ đọc sách, chờ khai giảng, chúng ta sẽ ngồi cùng bàn."

Nguyễn Điềm Điềm nhào vào lòng Lục Chấp: "Cậu nhớ giữ lời!"

Lục Chấp rũ mắt nhìn mái tóc đen nhánh của Nguyễn Điềm Điềm, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Xe buýt cách đó vài mét, Lục Chấp móc hai đồng xu ra đưa cho cô: "Về đến nhà thì nhắn tin cho mình."

Nguyễn Điềm Điềm có thẻ xe buýt, nhưng vẫn nhận lấy hai đồng trong lòng Lục Chấp Thủ: "Tớ đi đây."

Nguyễn Điềm Điềm nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay, nụ cười ngọt ngào. Lục Chấp nhịn cười không nổi, sau khi xe buýt đến trạm lại cúi đầu hôn lên môi cô gái.

"Trên đường nhớ cẩn thận."

Nguyễn Điềm Điềm hôm nay xấu hổ muốn chết.

Trong xe buýt tuy rằng cũng không có bao nhiêu người, nhưng hầu như đều tận mắt chứng kiến cảnh cô gái lên xe bị bạn trai hôn. Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng như vậy một chút, nhưng là đã đủ để cho người ta mặt đỏ tai hồng đến buổi tối.

Lục Chấp thối, Lục Chấp thối.

Nguyễn Điềm Điềm nghẹn ngào, sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho Lục Chấp xong thì không định để ý đến cậu nữa.

Bất quá Lục Chấp tựa hồ cũng không có ý định cùng cô nói chuyện lâu dài, trả lời chữ "Được", cũng không có gì khác.

Nguyễn Điềm Điềm vừa nãy bị người trên xe nhìn chằm chằm, hiện tại tức giận không có chỗ rải.

Cô đấm con gấu lớn ở đầu giường một hồi, như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn điện thoại di động một chút, ngồi ở trên giường gọi điện thoại cho Lục Chấp mười năm sau.

"Anh trai thối, hôm nay cậu ấy đặc biệt không giống." Nguyễn Điềm Điềm tựa vào lòng gấu lớn, liên miên cằn nhằn bắt đầu oán giận, "Cậu ấy cắn nát môi em rồi!"

Cô bởi vì phẫn nộ thanh âm lớn, thế nhưng sau khi nói ra miệng lại sợ ba mẹ mình nghe được, lại lặng lẽ hạ thấp thanh âm.

Trước kia ôm cũng không ôm cô, hôm nay còn hôn cô rất nhiều lần, hôn xong lại muốn hôn nữa, thật sắc lang*.

Từ gốc 色狼 (biến thái)

Lục Chấp ở bên kia điện thoại mơ hồ: "Cậu ta hôn em?"

Nguyễn Điềm Điềm "ừm ừm" hai lần.

"Không phải các em còn là vị thành niên sao?" Lục Chấp hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm: "......"

"Thằng nhóc đấy.." Lục Chấp tức giận gãi tóc mình.

Nguyễn Điềm Điềm vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng cậu ấy hứa không làm chuyện khiến em lo lắng, còn nói sẽ học tập chăm chỉ thi vào đại học với em."

Nguyễn Điềm vui vê kéo chân gấu bông lớn: "Cậu ấy còn nói lớp 12 ngồi cùng bàn với em... Nhưng em cũng không thể vứt bỏ Hồ Kiều được!"

Lục Chấp nghe Nguyễn Điềm Điềm nói như đổ hạt đậu, trầm mặc không nói

"Sao anh không nói lời nào?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.

Lục Chấp ho nhẹ một tiếng: "Không, đang nghe em nói mà."

"Nhưng mà em cảm thấy có chút kỳ quái." Nguyễn Điềm Điềm khẽ nhíu mày, "Lục Chấp cậu ấy... không phải người như vậy."

Cho dù cậu có nhịn không được luôn muốn cùng mình thân mật, nhưng cũng không đến mức trước khi cô lên xe nhất định phải hôn một cái như vậy. Còn nói muốn ngồi cùng bàn với cô, vóc dáng Lục Chấp cao như vậy, lão Yến sẽ để cậu ngồi phía trước sao?

"Lục Chấp, cậu ấy thật sự nghĩ như vậy sao?" Nguyễn Điềm Điềm càng nghĩ càng không yên, "Cậu ấy không nói vậy là để dỗ em đấy chứ?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát.

"Hẳn là...... không phải." Lục Chấp nói, "Cậu ta đã đồng ý với em rồi, cũng đừng nghĩ lung tung."

Nguyễn Điềm Điềm "ồ" một tiếng: "Vậy thì tốt......"

"Bảo bối." Lục Chấp đổi đề tài, "Em không sợ sao? Ba anh, còn có anh."

Nguyễn Điềm Điềm có chút mơ hồ: "Ba anh có chút sợ, nhưng tại sao em phải sợ anh chứ?"

Lục Chấp không trả lời câu hỏi của nàng: "Vậy lúc em sợ hãi, sẽ hối hận sao?"

Nguyễn Điềm Điềm ôm lấy đầu gối mình: "Hối hận gì chứ?"

"Cho dù em không tham dự vào những chuyện này, tám năm sau anh sẽ đều xử lý tốt, sau đó trở về tìm em." Lục Chấp nói rất chậm, từng chữ từng chữ gõ vào trái tim Nguyễn Điềm, "Năm mười bảy tuổi em không cần gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, tám năm sau, anh cũng có đủ năng lực..."

"Nhưng anh nhất định sẽ rất vất vả." Nguyễn Điềm Điềm ngắt lời anh, "Một mình anh chắc chắn rất vất vả."

Cô vĩnh viễn cũng không quên được, đêm Lục Chấp bị bệnh. Ngày đó Lục Chấp giống như ngọn núi ở trong lòng cô khóc nói mình thật vất vả như thế nào.

Tuy rằng Nguyễn Điềm Điềm tuy biết mình không thể làm gì, nhưng cô vẫn có thể ôm thiếu niên này, thì thầm với cậu rằng cô thích cậu đến nhường nào. 

"Lục Chấp, nếu mười năm sau em biết hết chuyện về anh, em sẽ tự trách mình năm đó không đủ dũng  khí."

------------
Tác giả có lời muốn nói: Thuộc tính ẩn giấu của Lục ca bắt đầu dần dần lộ ra......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro