101-105
Chương 101: Bóng ma tâm lý
Edit & beta: Rya
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Lệ, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng lần lượt trước sau đến trước cửa phòng ngủ của Triệu Ly Nông, muốn đi qua xem cô.
"Học muội, em tỉnh chưa?" Ngụy Lệ là người tới trước, gõ cửa hai lần, cũng không có ai đáp lại, liền ngồi xổm ở cửa, kết quả chờ được Đồng Đồng và Nghiêm Tĩnh Thủy đến.
Ba người ngồi xổm bên ngoài chờ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh, Ngụy Lệ không nhịn được gõ cửa.
Không đợi Ngụy Lệ gõ lại, Triệu Ly Nông rốt cuộc mở cửa nói: "Vào đi."
Cô đã thay quần áo, tuy rằng biểu hiện bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Bất quá chỉ mới một đêm không gặp, cả người như gầy đi trông thấy.
Ngụy Lệ lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giật mình: "Học muội, em..."
"Em không sao." Triệu Ly Nông nhìn ba người vẻ mặt lo lắng, cười nói: "Vết thương sẽ cần một thời gian nữa mới có thể lành lại, không thể hồi phục nhanh như vậy, nhưng phần giảng giải chi tiết cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt, cho nên cần phiền mọi người tiếp tục đến nông trường. "
Phần giảng giải chi tiết của cô không chỉ có chữ viết, mà còn có một số hình ảnh rõ ràng và video đã được mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy xử lý.
"Tay em đau, tổn thương dây thần kinh, chờ lành hẳn rồi làm tiếp." Ngụy Lệ cảm thấy Triệu Ly Nông cần tĩnh dưỡng.
Triệu Ly Nông ngồi vào bàn, mở tài liệu trong quang não ra, cầm bút ghi lại mục tiêu nội dung cần phân tích hôm nay, viết xong liền nhìn bọn họ: "Không có nhiều thời gian đâu. Chờ khi trở về Căn cứ trung ương, em nhất định không rảnh rỗi."
Hơn nữa... sinh viên ở Căn cứ nông học số chín cũng không thể bị hao tổn thêm nữa, bọn họ càng dành nhiều thời gian học tập, càng có nhiều cơ hội tránh khỏi thương vong do thực vật biến dị gây ra.
"Được." Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Triệu Ly Nông, xác nhận cô thật sự có thể dùng tay trái, đột nhiên đồng ý.
"Nghiêm Tĩnh Thủy!" Ngụy Lệ vẫn hy vọng cô ấy có thể phối hợp với mình cùng một trận tuyến.
"Chúng ta đi trước đi." Nghiêm Tĩnh Thủy kéo Đồng Đồng cùng đi ra ngoại thành.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ lập tức ngồi xuống: "Dù sao chị cũng không có việc gì, học muội cần gì cứ nói với chị đi."
Triệu Ly Nông nhìn cô ấy: "Học tỷ, gà trong chuồng của chị thì sao?"
"Chuyển cho bạn học nuôi là được, chị không muốn nữa." Ngụy Lệ xua tay: "Nghiên cứu viên sơ cấp thậm chí còn không thèm nhìn gà của chị nuôi."
Cô ấy chỉ thích nuôi gà nên mới không xử lý chuồng gà, tối hôm qua đã chuyển cho bạn học nuôi ngỗng.
Ngụy Lệ không ngăn cản Triệu Ly Nông, chỉ nhìn cô một tay gõ chữ trên quang não.
Phải nói rằng Triệu Ly Nông cũng sử dụng một tay rất nhuần nhuyễn, như thể cô đã quen với nó, tay phải của cô từ đầu đến cuối không nhúc nhích qua.
Ngụy Lệ cúi đầu nhìn hai tay của chính mình một chút, thời điểm lúc trước gãy xương, cô ấy cũng không quen băng bó, luôn quên mất tay mình bị gãy, không nhịn được cứ theo bản năng mà làm.
Cô ấy gãi gãi mặt, thầm nghĩ: Quả nhiên, một người mạnh mẽ có khả năng tự chủ mạnh mẽ.
Ngụy Lệ không biết, Triệu Ly Nông vừa mới thay thế trạng thái của chính mình trở về quá khứ, những ngày tháng dưỡng thương đó đều ẩn giấu trong đầu, bình thường cô không chạm vào, hiện tại lại hiện lên hết cả.
Căn phòng rất yên tĩnh, Ngụy Lệ đang làm vật trang trí, Tiểu Lệ trong túi đã ngủ, cũng không có kêu lên.
Chỉ có bàn tay trái của Triệu Ly Nông thỉnh thoảng ngừng gõ, chuyển sang cầm bút, viết vào vở mới phát ra tiếng động.
"Ùm."
Quang não hiện ra một vài bức ảnh và video, Triệu Ly Nông dừng lại xem, phát hiện là Hà Nguyệt Sinh gửi đến, chắc cậu đã ở đó được một quãng thời gian, trên người dính không ít bùn.
"Tôi vừa tìm thấy hai loại bệnh tương tự trong cùng một mẫu ruộng, có thể ghi lại và so sánh." Hà Nguyệt Sinh nói: "Tôi đã gửi cho cậu hình ảnh và video so sánh ở đây."
Ngay khi video phát, nó tập trung vào một cây bị bệnh.
"Cho nên sáng sớm cậu ấy không đến là vì đến nông trường." Ngụy Lệ ngồi bên cạnh, nhìn thấy Hà Nguyệt Sinh trong video thì lẩm bẩm.
Sau khi xem xong, Triệu Ly Nông đã tải các hình ảnh và video, xử lý chúng và chèn chúng vào tài liệu của mình.
...
"Học tỷ, em hơi khát nước." Triệu Ly Nông đang một tay đánh chữ đột nhiên dừng lại nói.
Ngụy Lệ đang ở bên cạnh lập tức đứng dậy: "Để chị đi rót nước!"
"Em muốn uống nước trái cây."
"Nước trái cây?" Ngụy Lệ nhìn quanh một lượt cũng không thấy nước trái cây đâu, suy nghĩ một chút, nói: "Chị ra ngoài mua, em đợi chút."
"Được."
Thấy Ngụy Lệ rời đi, Triệu Ly Nông đứng dậy đóng cửa lại, lúc này tay trái cô dùng sức ấn mạnh vào cửa, hai đường gân nổi lên mu bàn tay gầy guộc hơi vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt không thể tả, mồ hôi lạnh như mưa.
Đó không chỉ là cơn đau của vết thương xuyên thấu lòng bàn tay sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng.
Những ký ức đáng lẽ đã bị mờ trong quá khứ hiện ra không thể kiểm soát, cơn đau khi một nửa lòng bàn tay bị máy cắt đứt, cơn đau buốt dây thần kinh do ngày đêm phục hồi trong nháy mắt vượt xa cơn đau thời điểm bị thương, truyền từ xương bàn tay về khuỷu tay, rồi đến đại não.
Triệu Ly Nông dán chặt trán sau cánh cửa, cuối cùng không thể kìm được r3n rỉ, tầm nhìn dần mơ hồ, nước mắt s1nh lý rơi xuống.
...
Sau khi Ngụy Lệ mua nước trái cây, bất tri bất giác phát hiện bản thân có thể bị đẩy đi, lập tức chạy về phòng ngủ của Triệu Ly Nông, nhưng giữa chừng thì dừng lại.
Học muội đẩy cô ấy đi, chắc là không muốn cô ấy biết.
Ngụy Lệ do dự một lúc, cuối cùng bước chân chậm lại, không vội quay về ngay.
Cô ấy đi lang thang một lúc, gọi điện cho Đan Trần, hỏi ông xem có phải thuốc giảm đau không có hiệu quả gì không.
"Không thể nào, đó là loại thuốc giảm đau tốt nhất mà cậu đã kê, nó có hiệu quả cao, nhưng không gây nghiện." Đan Trần đút tay vào túi áo khoác trắng.
"Này..." Ngụy Lệ nghĩ một lúc, nhận ra rằng mình cũng không biết Triệu Ly Nông có đau hay không.
"Làm sao vậy, Tiểu Triệu uống thuốc giảm đau rồi mà vẫn còn đau? Đó chỉ là tiềm thức của đại não áp đặt, càng nghĩ đến vết thương sẽ càng đau." Đan Trần kỳ quái nói: "Có lẽ ngày hôm qua Tiểu Triệu đã chịu đựng, không nên."
"Cũng không phải, quên đi." Ngụy Lệ cảm thấy rằng không thể hỏi được gì từ Đan Trần, vì vậy thẳng thắn cúp máy.
"Học tật xấu này ở đâu thế?" Đan Trần nhìn màn hình tối đen: "Như thế nào có tật xấu giống Diệp Trường Minh?"
Bên kia, Ngụy Lệ nghĩ một lúc rồi gọi lại cho anh họ, anh là đội trưởng Dị sát đội, có lẽ phải chịu nhiều chấn thương và có kinh nghiệm phong phú.
Tuy nhiên, Ngụy Lệ cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào với cuộc liên lạc lần này.
Diệp Trường Minh quá bận rộn, luôn luôn phải làm nhiệm vụ.
Nhưng lần này, sau vài giây, Diệp Trường Minh với ánh mắt lạnh lùng xuất hiện trên màn hình quang não: "Có chuyện gì?"
Ngụy Lệ đã quen với dáng vẻ của anh họ, không thèm để ý: "Anh họ, tay anh có từng bị cái gì đâm xuyên qua không?"
"Không có cảm giác." Diệp Trường Minh khi bị thương nặng, cũng giống như vậy không có bao nhiêu phản ứng.
Ngụy Lệ đột nhiên nhớ tới, trong quân đội có lan truyền tin đồn, đại đa số là bởi vì Diệp Trường Minh trọng thương, mặt cũng không đổi sắc mà tiếp tục chém giết thực vật biến dị.
Cô ấy thở dài: "Quên đi, không đáng tin cậy."
"Triệu Ly Nông làm sao?" Diệp Trường Minh ở đối diện màn hình đột nhiên hỏi.
Ngụy Lệ ngẩng đầu lên: "Tay phải của em ấy bị thương, còn đang viết một số bài giảng chi tiết, đột nhiên em ấy lại đẩy em ra."
Diệp Trường Minh nhớ tới dáng vẻ vội vàng kết thúc liên lạc tối qua của Triệu Ly Nông, mặt không cảm xúc hỏi: "Căn cứ nông học số chín ngay cả thuốc giảm đau cũng không có?"
"Có, cậu nói đã có kê đơn thuốc giảm đau." Ngụy Lệ mang theo một chai nước ép trái cây lớn, đăm chiêu: "Em luôn cảm thấy học muội đang rất đau."
Một buổi tối không gặp, người cô thật giống như đã gầy đi rất nhiều, trên mặt không có chút huyết sắc, giống như mắc bệnh nặng.
"Nếu cô ấy đã đẩy em đi, cũng đừng vội tới đó." Diệp Trường Minh nói xong liền cúp máy.
"Ồ." Ngụy Lệ đứng trước tòa nhà trong nội quyển, quyết định lượn một vòng.
...
Triệu Ly Nông dựa lưng vào cửa, hốc mắt hơi đỏ, bộ quần áo sạch sẽ mới thay bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sau khi hồi phục một chút, cô mới phát hiện trên quang não có thêm mấy tin nhắn.
—— Từ Diệp Trường Minh.
[Lúc trước ở Quế Sơn có phải bị thương ở bàn tay hay không?]
Triệu Ly Nông đột nhiên giật mình.
Khi cô ra khỏi Quế Sơn, tay phải của cô đã bị trật khớp, Diệp Trường Minh đã sửa lại nó, nhưng những gì anh nói... Anh có phát hiện ra điều gì không? Ngay khi Triệu Ly Nông nghi ngờ, Diệp Trường Minh đã gửi một tin nhắn khác.
[Uống thuốc giảm đau, hẳn là sẽ không đau nữa, trừ phi có bóng ma tâm lý.]
.
Chương 102: Chúc ngủ ngon
Edit & beta: Rya
Ngụy Lệ đi một vòng rồi quay lại, thấy Triệu Ly Nông vẫn đang ngồi viết gì đó trước bàn.
Cô ấy cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng khi đặt nước trái cây lên bàn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy gáy Triệu Ly Nông, làn da trắng nõn non nớt mỏng manh phủ một tầng mồ hôi lạnh, còn có cả lưng cũng bị ướt.
Lúc này mới giữa tháng 6, nhiệt độ tăng cao, nhưng trong tòa nhà nội quyển đã luôn có máy điều hòa trung tâm, nên nếu ở bên trong, chỉ cần không vận động dữ dội, cơ bản không ra mồ hôi.
Ngụy Lệ vẫn là nhịn không được hỏi: "Học muội, em... có phải là rất đau không?"
Triệu Ly Nông dừng lại bàn tay trái đang đánh chữ, quay mặt nhìn cô ấy, khóe môi hơi cong lên: "Hiện tại không sao cả."
"Thật sao?" Ngụy Lệ nhìn chằm chằm vào mặt cô, xác nhận Triệu Ly Nông không có việc gì, nói: "Nếu như đau quá, liền nằm xuống nghỉ ngơi, phục hồi thân thể rồi mới có thể tiếp tục."
Triệu Ly Nông đồng ý: "Được."
Diệp Trường Minh vừa gửi hai tin nhắn, vừa như thể tùy tiện hỏi thăm, vừa như thể nhắc nhở cô rằng cô đã cư xử rất kỳ lạ, nhưng điều đó lại khiến Triệu Ly Nông đột nhiên cảnh giác.
Đây không phải là thế giới ban đầu của cô, cho dù là tương lai của cùng một thế giới, thân thể của cô cũng sẽ khác.
Ở đây, tay phải của Triệu Ly Nông không có vết sẹo bị cắt đứt kia.
Đây hẳn là lần đầu tiên cô bị thương, những hồi ức khôi phục kia không thuộc về Triệu Ly Nông này.
Những ký ức trong quá khứ lại bị cưỡng ép phong ấn lại, Triệu Ly Nông khống chế bản thân không nhớ lại mà tập trung vào hiện tại.
Thời gian về sau, ngoại trừ Ngụy Lệ thỉnh thoảng mang theo đủ loại trái cây đến cửa, Hà Nguyệt Sinh, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng đều chạy quanh nông trường, cố gắng hết sức để thu thập tất cả tư liệu hình ảnh.
Thực tế việc đi thực tiễn lần này khiến ba người họ hiểu thấu đáo hơn những kiến thức mà họ đã ghi nhớ trong đầu, trong khoảng thời gian đó họ cũng gặp phải thực vật biến dị một vài lần, nhưng thủ vệ quân vẫn theo sát mấy người họ, cho nên không có ai bị thương nữa.
...
"Vết thương đang hồi phục rất tốt." Đan Trần nhìn kết quả kiểm tra lại, có chút bất ngờ: "Vài ngày nữa, có thể sắp xếp phục hồi chức năng."
"Thần kinh hồi phục thế nào?" Hà Nguyệt Sinh đứng ở bên cạnh lập tức hỏi: "Nó có ảnh hưởng đến cử động ngón tay của cậu ấy không?"
Đan Trần liếc nhìn Triệu Ly Nông đang ngồi, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng mấy người Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh cô lại có vẻ lo lắng.
"Điều này vẫn chưa thể hoàn toàn xác nhận, phải đợi cô ấy thích ứng như thế nào." Đan Trần nói: "Nhưng xét theo xu hướng hiện tại, có lẽ sẽ không quá tệ."
Ông đã thực hiện ca phẫu thuật thành công, Triệu Ly Nông cũng khôi phục rất tốt, chỉ cần giữa chừng không có gì ngoài ý muốn, sinh hoạt bình thường sẽ không có vấn đề.
"Nó có ảnh hưởng đến kỳ sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp của cậu ấy không?" Nghiêm Tĩnh Thủy trông lo lắng và cau mày: "Cháu nghe nói rằng đôi khi bàn tay bị thương sẽ nhói lên mà không có lý do."
Cô ấy đã kiểm tra tài liệu, còn âm thầm hỏi những thủ vệ quân đã từng bị thương ở tay có ảnh hưởng đến dây thần kinh, bọn họ nói rằng bàn tay bị thương sẽ đột ngột cảm thấy đau nhói trong quá trình phục hồi chức năng.
Đan Trần nhìn Triệu Ly Nông ở trước bàn hơi cúi đầu, ký tên bằng tay trái: "Bài kiểm tra viết của nghiên cứu viên sơ cấp kéo dài hai giờ. Nếu cô ấy có thể viết bằng tay trái, cô ấy có thể sử dụng tay trái của mình, về phần kiểm tra thực hành... Thời điểm vào thi thì uống thuốc giảm đau, đề phòng vạn nhất."
Sát hạch nghiên cứu viên được tổ chức ba năm một lần, việc này rất quan trọng cho nên không thể sơ sẩy.
"Chờ lúc mọi người rời đi, thì quay lại để kiểm tra lần nữa." Đan Trần nói: "Tôi sẽ kê thêm một số loại thuốc giảm đau, Tiểu Triệu, cháu phải mang theo bên mình."
"Cảm ơn bác sĩ Đan." Triệu Ly Nông đặt bút xuống, ngẩng đầu lên sau khi ký kết.
Đan Trần xua tay: "Mau khỏe lại đi, nếu không bọn họ sẽ quấy rầy tôi cả ngày."
Triệu Ly Nông nhìn mấy người Hà Nguyệt Sinh bên cạnh, không khỏi mỉm cười: "Sắp khỏe rồi."
Vốn đã từng được sư huynh sư tỷ chăm sóc, nhưng bây giờ có bạn bè bên cạnh.
Cô vẫn rất may mắn.
...
Cuối tháng 7, kỳ thi cuối cùng của Căn cứ nông học số chín đã kết thúc, nhiều sinh viên nông học đã thu dọn hành lý về nhà, còn một số ít sinh viên còn lại ở lại đây, chuẩn bị cho làn sóng ươm giống, chuẩn bị cho vụ thu.
Đoàn người Triệu Ly Nông cũng sắp rời đi và đến Căn cứ trung ương, chờ đợi cuộc sát hạch nghiên cứu viên bắt đầu.
Chu Thiên Lý đã đặc biệt mời bọn họ đến dùng bữa tối.
Tuy nhiên, Căn cứ nông học số chín không có nhà ăn dành cho một gia đình, vì vậy Chu Thiên Lý đã đặt bữa tối ở tầng năm của căn tin, nơi có độc một phòng khách.
Ngược lại, ông không thường xuyên sử dụng phòng khách ở tầng này, mà là do một số nhân viên quản lý của Căn cứ nông học số chín sử dụng.
Chu Thiên Lý không phải là viện trưởng đầu tiên của Căn cứ nông học số chín, vì vậy nơi này không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ông, nhưng kể từ khi ông trở thành viện trưởng, ông đã tuyển dụng nhiều sinh viên chuyên ngành chăn nuôi hơn, và theo đó, các cán bộ chăn nuôi cũng nhiều hơn.
Bây giờ ít nhất ông đã có một nửa quyền lên tiếng.
Đối với bữa tối này, Chu Thiên Lý đã tự mình tích lũy rất nhiều điểm và gọi một bàn đồ ăn và rượu ngon.
"Viện trưởng," Triệu Ly Nông đi vào ngồi xuống, mở quang não lên, đưa một xấp tài liệu lớn cho ông, đồng thời từ trong ba lô lấy ra hai quyển sổ thật dày, cùng nhau đẩy tới trước mặt ông.
Chu Thiên Lý sửng sốt: "Đây là?"
"Tài liệu bên trong có liên quan đến việc giảng giải với phần tài liệu lần trước, một ít hình ảnh về bệnh trạng và video đã xử lý cũng ở bên trong đó, toàn bộ biên soạn xong, có thể trực tiếp phát ra ngoài." Triệu Ly Nông đã tháo thạch cao, lòng bàn tay được quấn băng gạc, mặc dù không thể tự do cử động, nhưng so với trước đây tốt hơn nhiều, cô mở sách ra: "Đây là một số tài liệu mở rộng, có thể coi là phiên bản cao cấp, nhưng tụi em không có thời gian để tiếp tục sắp xếp chúng thành một văn bản điện tử, viện trưởng có thể chụp ảnh và gửi chúng đi"
Sáng sớm mai mấy người họ phải ngồi tàu về Căn cứ trung ương.
Chu Thiên Lý đưa tay lật qua hai quyển sổ ghi chép trên bàn, trang nào cũng đầy chữ viết, không chỉ có chữ ngay ngắn, thỉnh thoảng còn có những nét vẽ bằng bút xanh ở góc trên bên phải, thậm chí còn có chú thích ở phía dưới quyển sổ. Nó rõ ràng trong nháy mắt.
Triệu Ly Nông nói rằng đã quá muộn để sắp xếp, nhưng trong mắt Chu Thiên Lý, hai quyển sổ lớn này hoàn toàn không cần phải sắp xếp.
Chu Thiên Lý vẫn đang lật giở các ghi chú của cô ra, rồi à lẩm bẩm: "Quá tốt rồi..."
Ông rất vui.
Chu Thiên Lý đã từ một cán bộ chăn nuôi mà được thăng chức lên một nghiên cứu viên cao cấp, ông nghĩ rằng có thể thay đổi Căn cứ nông học số chín, nhưng sau đó ông phát hiện ra rằng mình không thể dẫn dắt sinh viên nông học, hướng chuyên nghiệp của ông chỉ có thể để sinh viên đi theo con đường chăn nuôi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Nghiêm Thắng Biến thành công đề cử Chu Thiên Lý làm viện trưởng của Căn cứ nông học số chín.
Ông không thể ảnh hưởng đến bất cứ điều gì.
Trong những năm qua, Chu Thiên Lý đã giao thiệp với những nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp kia, thậm chí đến mức lấy lòng, bởi vì muốn có được sự giúp đỡ từ những nghiên cứu viên nông học đó.
Đáng tiếc hầu như không có nghiên cứu viên nào nguyện ý ra tay, chỉ có La Phiên Tuyết hai năm trước đã ra tay giúp đỡ.
Nhưng chỉ một lần đó, sau đó thì La Phiên Tuyết đã đi theo Nghiêm Thắng Biến, liên tục quay cuồng trong các hạng mục, không thể rảnh rỗi để ra tay.
Chu Thiên Lý mặc dù lo lắng, nhưng ông không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chờ đợi.
Trong khoảng thời gian đó, ông không ngừng chứng kiến sinh viên bởi vì thực vật biến dị mà chết đi, tưởng rằng hàng năm nhìn thấy rồi có thể quen, nhưng mỗi học kỳ nhìn thấy báo cáo, lại không thể bình tĩnh được.
Bất quá, ông không ngờ rằng sẽ có sinh viên xuất hiện, mà lại là sinh viên ban C. Từ việc chia sẻ đáp án về cách chữa bệnh, còn thẳng thắn hợp tác với Nghiêm Tĩnh Thủy công bố tài liệu ra ngoài.
Mỗi một bước đều đã hoàn thành tâm nguyện của Chu Thiên Lý.
"Ngày mai, tôi sẽ gửi tài liệu cho tất cả sinh viên." Chu Thiên Lý cầm hai quyển sổ: "Sẽ quét và gửi hai quyển sổ này, cũng viết tên em vào đó Tiểu Triệu."
Triệu Ly Nông nói: "Viện trưởng, không phải tên của em."
Chu Thiên Lý hồi phục sau khi kích động, ngước mắt nhìn mấy người trẻ tuổi ngồi đối diện, lập tức hiểu ra và thay đổi lời nói: "Tên của các em."
Triệu Ly Nông lắc đầu: "Hai quyển sổ này được gửi đi, bất cứ ai cũng có thể thêm hoặc sửa chữa nó."
Chu Thiên Lý sửng sốt: "Ý em là ..."
"Hai quyển sổ này không phải để hướng dẫn, mà là để mọi người tham khảo." Triệu Ly Nông nói: "Nó liên quan đến một số điều em đã thấy trước đây. Em hy vọng mọi người có thể tiếp tục viết lên đó."
"Được! Được!" Chu Thiên Lý phản ứng lại, liên tiếp nói vài câu được, ông nắm thật chặt hai quyển sổ: "Tôi sẽ gửi nó lên diễn đàn Căn cứ nông học số chín, sau này bất cứ ai cũng có thể cùng viết."
Kiến thức về thực vật biến dị trong này đã đạt đến trình độ của một nghiên cứu viên, lấy trình độ hiện tại của các sinh viên Căn cứ nông học số chín vẫn còn kém xa, Chu Thiên Lý không nghĩ có bất kỳ sinh viên nào sau này có thể tiếp tục viết, ngay cả khi có sinh viên có được trình độ này, hầu hết đều xuất thân từ những gia tộc kia.
Tuy nhiên, Chu Thiên Lý vẫn đồng ý ngay lập tức.
Thời khắc này, ông dường như nhìn thấy được tương lai của Căn cứ nông học số chín.
"Đến đây, uống một ly." Chu Thiên Lý cẩn thận đặt hai quyển sổ vào trong túi xách, sau đó đứng dậy chủ động nói: "Tôi muốn cảm ơn mấy đứa."
Mấy người họ rót đầy ly và đứng dậy đáp lễ Chu viện trưởng.
"Năm ngoái, tỷ lệ tử vong của sinh viên tại Căn cứ nông học số chín bắt đầu giảm, và học kỳ này đã giảm đáng kể." Chu Thiên Lý đỏ mặt, vẻ mặt khó giấu được sự phấn khích: "Bọn họ, tôi ... rất vui."
Ngoại trừ Chu Thiên Lý, chỉ có Ngụy Lệ là uống uống rượu, những người khác đều uống nước trái cây.
Trên thực tế, ông chỉ uống một vài ly rượu, nhưng lại giống như đã vẻ say.
Chu Thiên Lý đã làm viện trưởng những năm này, ông đã quá mệt mỏi, mỗi học kỳ đều nhìn những sinh viên trẻ tuổi chết đi, họ cùng đường mạt lộ hoặc muốn lập nghiệp, nhưng cuối cùng họ lại chết dưới đám thực vật biến dị, còn ông thì không thể làm bất cứ điều gì.
"Tôi mời mấy đứa!" Chu Thiên Lý nói mời, nhưng lại một mình rót đầy rượu, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.
Thấy ông liên tiếp uống mấy ly, Triệu Ly Nông rốt cuộc đưa tay ngăn lại: "Viện trưởng, ngày mai còn phải gửi tài liệu đi."
"Được, tôi uống một ly rồi không uống nữa." Chu Thiên Lý vui cười hớn hở rót ly rượu cuối cùng, sau khi uống xong thì đặt xuống.
Hai mắt ông đỏ chót, lại che lấp nói: "Rượu này nồng, có chút khó chịu."
"Hơi nồng, ngày mai tụi em còn phải ngồi tàu, không thể uống nhiều." Hà Nguyệt Sinh cầm lên một lon nước trái cây, đứng dậy rót một ly đưa cho Chu Thiên Lý: "Viện trưởng, chúng ta uống nước trái cây thôi."
"Được." Chu Thiên Lý nhận lấy.
Ngụy Lệ đã uống gần một nửa chai rượu, nhìn vào cái chai, gãi mặt: Rượu này là rượu ngọt, độ cồn không cao.
Bất quá...
Ngụy Lệ liếc nhìn đám đàn em, bọn họ thật giống như cho rằng rượu này có nồng độ cồn cao, còn lặng lẽ im lặng, giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu viện trưởng.
Bữa tối này ăn rất lâu, đến mười giờ tối mới kết thúc.
"Mấy đứa làm tốt sát hạch." Chu Thiên Lý đứng ở cửa căn tin số một nói với mấy người bọn họ: "Khi đến thời điểm đó, tôi cũng sẽ đến kỳ sát hạch nghiên cứu viên, sau đó viện trưởng sẽ vì mấy đứa mở thêm một bàn tiệc ăn mừng."
"Vậy thì tụi em có thể đợi viện trưởng." Hà Nguyệt Sinh cười vang, nói.
Ngụy Lệ giơ tay: "Lần sau em còn muốn uống rượu ngọt này."
Chu Thiên Lý đồng ý với từng người một, nhìn theo mấy người họ trước khi trở về tòa nhà trong nội quyển.
...
Mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy lần lượt ra khỏi thang máy, chỉ còn lại Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh.
Hà Nguyệt Sinh lấy từ trong túi ra một vật tròn cỡ lòng bàn tay, đưa cho Triệu Ly Nông: "Cho cậu."
Triệu Ly Nông cúi đầu: "Đây là gì?"
"Máy sưởi tay." Hà Nguyệt Sinh nhét vào tay cô: "Sau khi nạp điện, nó có thể tạo ra nhiệt trong 48 giờ. Ban đêm cậu có thể phủ nó lên mu bàn tay. Tôi nghe nói nó rất tốt cho việc hồi phục."
Cửa thang máy mở ra, Hà Nguyệt Sinh sải bước ra ngoài: "Tiểu Triệu, Tôi đi ngủ trước, chúc ngủ ngon."
Triệu Ly Nông ngẩng đầu, trước khi cửa thang máy nhanh chóng đóng lại: "Chúc ngủ ngon."
.
Chương 103: Mở ra quyền hạn
Edit & beta: Rya
Vào ngày 15 tháng 8 sắp tới, sẽ có một cuộc sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần, bao gồm các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp.
Đoàn người của Triệu Ly Nông đã lên tàu đến Căn cứ trung ương vào ngày cuối cùng của tháng 7.
"Cái này cho cậu." Trước khi lên tàu, Nghiêm Tĩnh Thủy lấy từ trong túi ra một đồng xu kiểu cũ, nói với Triệu Ly Nông: "Như thế này, cậu có thể rèn luyện sự linh hoạt của đôi tay."
Cô ấy nhét đồng xu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình, nhẹ nhàng chuyển động, đồng xu lăn từ giữa hai ngón tay sang ngón út, và với một chuyển động khác, nó trở lại vị trí ban đầu.
Ngụy Lệ từ phía sau khẽ ló đầu ra: "Rõ ràng là em đang làm khó dễ người khác, mấy động tác tay này tay ngay cả chị cũng không làm được."
Nghiêm Tĩnh Thủy lạnh lùng liếc Ngụy Lệ một cái: "Chị cái gì cũng không chuẩn bị, lại muốn vu khống em."
Ngụy Lệ đầu đầy dấu chấm hỏi, kéo Đồng Đồng đang đi tới từ phía sau, tự tin nói: "Chỉ có một mình em là âm thầm chuẩn bị đồ cho học muội, còn chúng tôi thì không ai chuẩn bị cả."
Đồng Đồng lắc đầu, ánh mắt cực kỳ vô tội, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Em chuẩn bị xong rồi."
Đồng Đồng lấy trong túi ra một lọ tinh dầu thơm nhỏ đưa cho Triệu Ly Nông: "Tôi mua một ít tinh dầu làm bằng cánh hoa từ một bạn học cùng lớp. Ly Nông, buổi tối trước khi đi ngủ cậu có thể bôi vào tay."
Ngụy Lệ: "?"
Cô ấy không cam lòng, quay đầu chỉ vào Hà Nguyệt Sinh đang ở phía sau: "Cậu chưa chuẩn bị gì phải không?"
Hà Nguyệt Sinh đã nghe thấy những gì họ nói, bước tới đẩy ngón trỏ của Ngụy Lệ ra: "Thật xin lỗi, tối qua em đã đưa nó cho Tiểu Triệu rồi."
"...Cậu đưa cái gì?" Ngụy Lệ sửng sốt.
"Máy sưởi tay." Hà Nguyệt Sinh chậm rãi nói.
Ngụy Lệ lập tức cười nhạo: "Mùa hè rồi, còn đưa máy sưởi tay."
"Học tỷ, cái này gọi là chườm nóng."
Ngụy Lệ lập tức tội nghiệp nhìn Triệu Ly Nông: "Chắc chắn là bọn họ bàn bạc riêng mà không nói cho chị biết."
Đáng khinh! Cô ấy là người duy nhất không chuẩn bị quà phục hồi chức năng.
"Học tỷ, chị hiểu lầm rồi." Hạ Nguyệt Sinh lười biếng nói: "Tụi em chỉ là có hiểu biết lẫn nhau mà thôi."
"Được rồi." Triệu Ly Nông đặt tay trái lên vai Ngụy Lệ: "Học tỷ, lên tàu đi."
Ngụy Lệ xoay đầu sang ba người kia làm cái mặt quỷ.
Sau khi lên tàu, Đồng Đồng bảo Triệu Ly Nông thử hương thơm của tinh dầu xem có thích mùi này không, lần sao có thể điều chỉnh cái khác.
"Tinh dầu tự làm so với mua bên ngoài rẻ hơn nhiều." Ngồi ở giữa ba chiếc ghế trong cùng một hàng, Đồng Đồng nghiêng người về phía trước nhìn Triệu Ly Nông: "Tôi cũng học được cách điều chế những tinh dầu khác, Ly Nông, cậu thích mùi hương nào, lần sau tôi có thể thử điều chế."
Tinh dầu ở đây là một thứ hàng xa xỉ.
Triệu Ly Nông mở lọ, nhỏ một giọt lên tay phải, xoa xoa mu bàn tay một lúc.
"Sau khi thoa xong, có thể dùng máy sưởi tay." Hà Nguyệt Sinh ở cùng hàng bên ngoài lối đi đề nghị.
Lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy không cuốn theo, sẽ là bất lịch sự.
Cô ấy lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói với Triệu Ly Nông ở hàng ghế sau: "Sau khi cậu chườm nóng xong, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng đồng xu để rèn luyện sự linh hoạt của ngón tay."
Ngụy Lệ ngồi bên trong bĩu môi: "Chị nghĩ bọn họ chẳng qua là đang tranh sủng mà thôi."
Nói xong, cô ấy lấy Tiểu hoàng kê từ trong túi ra, chỉ vào chiếc máy sưởi tay mà Triệu Ly Nông vừa lấy ra: "Học muội, thứ này phải nạp điện, rất phiền phức, tại sao không sử dụng cái này, lông tơ tự động làm nóng và vô cùng mềm mại."
"Nhưng nó có thể gảy phân." Hà Nguyệt Sinh vặn lại.
Ngụy Lệ nghẹn ngào: "...Tiểu Lệ gần đây đều ngủ, vì vậy không có gảy."
Triệu Ly Nông nhìn con Tiểu hoàng kê trong tay, không khỏi nhíu mày: "Nó còn chưa tỉnh à?"
"Không phải, nó đang ngủ mà." Ngụy Lệ xòe lòng bàn tay ra, con gà mới lớn bằng một bàn tay có thể bọc tròn lại: "Còn chưa mở mắt, đã lâu không ăn không uống."
"Có kiểm tra chưa?" Triệu Ly Nông đưa tay trái ra sờ Tiểu hoàng kê, mềm mại ấm áp, nó vẫn còn sống.
Ngụy Lệ nói: "Chị đã mượn thiết bị kiểm tra của bệnh viện căn cứ, hết thảy đều bình thường, thậm chí có chút thừa dinh dưỡng."
"Nó..." Triệu Ly Nông nghĩ đến chốc lát hỏi: "Từ lúc vô tình gặp phải lục bình dị biến thì bắt đầu ngủ sao?"
Ngụy Lệ gật đầu: "Đúng vậy, sau khi chị mang nó ra ngoài thì vẫn cứ ngủ. Chị nghi ngờ rằng nó có thể đã ăn một phần lục bình dị biến."
"Trước ở Khâu Thành, nó ăn thực vật dị biến rồi ngủ." Ngụy Lệ nuôi nó lâu như vậy, đối với trạng thái của Tiểu hoàng kê rất rõ ràng: "Chị cảm thấy nó ăn thực vật dị biến cấp độ càng cao thì càng ngủ càng lâu, nhưng lần này là lâu nhất."
Sau khi nghe điều này, Triệu Ly Nông nói: "Lục bình dị biến đó có thể đạt gần cấp A."
"Gần cấp A?" Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn còn đứng đăm chiêu: "Khó trách ngày hôm đó nó đã bắt đầu khô héo mà rễ vẫn có thể duỗi dài."
Thông thường, thực vật dị biến bị nhiễm thuốc lỏng sẽ khô héo và chết ngay lập tức, trừ khi đó là thực vật dị biến cấp A, nhưng cuối cùng thì lục bình dị biến vẫn chết dưới họng súng của thủ vệ quân, cho thấy nó không phải là cấp A.
"Còn kém cấp A một chút, bất quá..." Triệu Ly Nông dừng một chút, nói: "Có thể loại thực vật dị biến này sẽ có nhiều hơn."
Cây hoa quế dị biến ở Quế Sơn đột nhiên thăng cấp chính là một ví dụ.
"Vậy thì chị phải nói với anh họ một tiếng." Ngụy Lệ lập tức nói: "Nếu họ gặp phải một loại thực vật dị biến cấp B như lục bình dị biến thì nên quay trở lại, nếu không chuẩn bị thì sẽ dễ dàng bị thương."
"Bọn họ hoạt động ở tuyến đầu, nếu như có loại khuynh hướng này, có thể rất nhanh sẽ biết." Triệu Ly Nông nghĩ về Diệp Trường Minh, anh nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác.
"Ngoại trừ ăn thực vật dị biến, nó còn có năng lực đặc biệt nào không?" Đồng Đồng hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn con Tiểu hoàng kê nằm trên tay Ngụy Lệ, đột nhiên nói: "Phân càng hôi hơn."
Ngụy Lệ: "?"
"Đừng có tung tin đồn thất thiệt!" Ngụy Lệ tức giận nói.
Con Tiểu hoàng kê đang ngủ mê man thì đá chân, gầm gừ giận dữ chíp một tiếng, nhưng âm thanh rất nhỏ.
Triệu Ly Nông nhìn một chủ một gà hoàn toàn bị Nghiêm Tĩnh Thủy bắt bí, cúi đầu để che giấu nụ cười không nhịn được ở trên mặt.
...
Khi năm người đến Căn cứ trung ương, từng người liền tách ra.
Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ trở về Thượng nội thành, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng thuê một căn nhà đối diện nhau trong nội thành, có thể sinh hoạt bình thường, trong khi Triệu Ly Nông trở lại tiểu khu.
Trong thời gian mấy người họ nghỉ ngơi, Chu Thiên Lý đã phát đi tài liệu giảng giải và hai quyển sổ lớn.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín bởi học kỳ này có người chỉ điểm nên thành tích cuối học kỳ càng tốt hơn, xác suất gặp phải thực vật dị biến cũng giảm xuống, khi bọn họ nghỉ hè trở về cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chí ít mỗi người đều có một hướng đi.
Bọn họ không còn mờ mịt khi đối mặt với cây trồng, cũng không cần quyên góp tiền khắp nơi để có được một vài câu đáp án hợp lý, chỉ cần họ nghiên cứu kỹ hướng dẫn phần tài liệu kia, sau đó tăng cường thời gian gieo trồng, một ngày nào đó họ sẽ có thể trồng thành thạo các loại cây trồng này, hạn chế tối đa tỷ lệ dị biến.
Nhưng không nghĩ tới, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, trên diễn đàn của Căn cứ nông học số chín đã có tài liệu giảng giải chi tiết, còn có hai bản quét ghi chép về thực vật dị biến.
Sau một ngày im lặng, tất cả các nhóm trong Căn cứ nông học số chín đều điên cuồng vuốt màn hình của bọn họ.
[Tài liệu này giải thích rất chi tiết, so với phần tài liệu kia còn lớn gấp đôi.]
[Ai viết? Thật chi tiết, trước kia có rất nhiều nội dung xem không hiểu, hiện tại lập tức hiểu được.]
[Cuối cùng tôi cũng biết cây quất của tôi ở học kỳ trước đã chết như thế nào!]
[Còn ai nữa, chắc là đám người Triệu Ly Nông, tôi có tin tức ngầm, nghe nói tay phải của cô ấy bị thương, mà cô ấy vẫn đang dùng tay trái viết tài liệu giải thích chi tiết này, để có thể viết xong trước khi rời khỏi Căn cứ nông học số chín.]
[Tôi cũng nghe nói rằng Triệu Ly Nông thức khuya mỗi đêm để viết, mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy phải ở nông trường để xem các vấn đề về cây trồng cho các bạn học khác.]
[Các tân sinh viên hiện tại thật may mắn, trước có Nghiêm Tĩnh Thủy đăng tài liệu, sau lại có Triệu Ly Nông đăng tài liệu giảng giải chi tiết. Không giống như những năm của chúng ta, chúng ta sống sót nhờ số phận.]
Đây là cảm thán của sinh viên lớp lớn.
Những lời tương tự đã được thảo luận trong mỗi nhóm, nhưng có một sự đồng thuận nhất trí kỳ lạ về những đóng góp của mấy người Triệu Ly Nông.
Tất nhiên, mấy người Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh không biết gì về việc này.
Ngụy Lệ là người duy nhất xong chuyện thì phủi áo bỏ đi, che giấu thành tích và danh tiếng của mình.
Quãng thời gian trước, bởi vì Triệu Ly Nông viết mấy thứ này mà quên ăn cơm, Ngụy Lệ đã nhận nhiệm vụ mang đồ ăn cho cô.
Vì vậy, mỗi ngày, Ngụy Lệ sẽ đến căn tin số một hoặc số hai để truyền bá về những gì mấy người Triệu Ly Nông đang làm, đồng thời đề cập đến năng lượng mà mấy người họ đã bỏ ra cho việc đó.
Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến việc báo đáp, mà chỉ muốn viết ra tài liệu chi tiết để các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có được kiến thức về cây trồng. Nghiêm Tĩnh Thủy cũng thẳng thắn, chỉ muốn quyển, cố gắng làm mọi thứ thật tốt.
Về phần Hà Nguyệt Sinh, kể từ khi Triệu Ly Nông bị thương lần trước, cậu đã trở nên trầm tính hơn rất nhiều, nói chuyện trong nhóm cũng giảm đi đáng kể, người khác không để ý, nhưng Ngụy Lệ cũng là một người hay nói nhảm đã để ý, cậu căn bản không quan tâm đ ến chuyện này, hoàn toàn là để giúp Triệu Ly Nông thu thập dữ liệu và hình ảnh.
Đồng Đồng cũng chỉ nghe theo Triệu Ly Nông.
Ngụy Lệ thì khác, cô ấy không thích chịu khổ.
Các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có thể nhận được nhiều tài liệu như vậy mà không phải trả tiền, ít nhất họ nên biết cảm kích mấy người Triệu Ly Nông.
Nhưng Ngụy Lệ không làm gì cả, cô ấy chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với những người khác trên đường đi lấy cơm mà thôi.
Cô ấy vẫn là cô nông dân nuôi gà trong sạch và giàu có mà thôi.
Ôi không đúng, toàn bộ gà cô ấy đã chuyển đi hết rồi.
...
Chu Thiên Lý đã tạo một chuyên mục đặc biệt dành cho hai quyển sổ ghi chép của Triệu Ly Nông trên diễn đàn Căn cứ nông học số chín, ghim nó ở đầu trang để thông báo rằng bất kỳ ai cũng có thể tiếp tục viết.
Dưới cái nhìn của ông, hai phần ghi chú này đang đặt nền móng cho các nghiên cứu viên sơ cấp.
Hiện tại phần lớn sinh viên trồng trọt ở Căn cứ nông học số chín là vì tránh cho cây trồng dị biến, hi vọng trồng trọt bình thường bán lấy được tiền, thành tích cao, thuận lợi tốt nghiệp. Không trồng phải các loại thực vật dị biến, liền có thể bảo vệ sự an toàn của bản thân.
Tuy nhiên, nếu một sinh viên có mục tiêu cao và nền tảng tốt, nhưng lại không có bối cảnh nên không thể tiếp xúc và hiểu các loài thực vật dị biến, thì hai quyển sổ này chắc chắn là một ngọn đèn dẫn đường.
Tuy nhiên, Chu Thiên Lý không có ôm ấp bất cứ kỳ vọng vào việc tiếp tục viết thêm.
Hầu hết các sinh viên nông học trong Căn cứ nông học số chín đều chưa đạt đến trình độ để có thể viết tiếp.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Chu Thiên Lý, chuyên mục này mới mở được ba ngày, một nghiên cứu viên sơ cấp đã trò chuyện riêng với ông.
Nghiên cứu viên số 335: [Chu viện trưởng, tôi nghe được một số tin tức, muốn hỏi Diễn đàn Căn cứ nông học số chín có thể mở cửa cho sinh viên đã tốt nghiệp không? Về thực vật dị biến, mấy năm nay tôi cũng có ghi chép một số ít, muốn cho sinh viên tham khảo. ]
Khi Chu Thiên Lý nhận được tin này, ông đã sững sờ chừng nửa ngày.
Nghiên cứu viên số 335: [Tôi biết mình chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, trình độ có thể ở mức trung bình, nhưng có thể giúp đỡ một chút cũng là vinh hạnh của tôi. ]
Sau khi Chu Thiên Lý nhìn thấy tin nhắn thứ hai, nhất thời quay mặt đi, hơi ngẩng đầu lên, cố nén lửa nóng trong mắt.
Từ số hiệu của nghiên cứu viên, có thể thấy được đối phương đúng là một nghiên cứu viên sơ cấp bình thường, nhưng Chu Thiên Lý đối với con số này không có ấn tượng gì, chỉ có một khả năng, số hiệu này là số mới thêm vào, không phải truyền thừa, đủ để chứng tỏ rằng xuất thân của đối phương cũng bình thường.
Phần lớn những nghiên cứu viên sơ cấp bình thường này đều phải từng bước nỗ lực, nhưng họ đều là nhân vật phụ trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, trừ khi họ may mắn tham gia vào một hạng mục lớn, hoặc họ là những người cực kỳ tài năng, sau ba đến năm năm, họ sẽ có thể đạt thành tích cao, nếu không thì mãi cho đến khi nghỉ hưu, có thể cũng không được thăng chức thành nghiên cứu viên trung cấp.
Tất nhiên, nếu tìm được chỗ dựa để được vào đội ngũ, cũng có thể nhanh chóng đi lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của Chu Thiên Lý dần dần trở nên kiên định, ông trả lời với đối phương: [Hiện tại, diễn đàn không thể mở quyền hạn ra bên ngoài, nhưng xin cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ thuyết phục Ủy ban Căn cứ nông học số chín, đảm bảo quyền hạn của trang web sẽ được mở ra với bên ngoài.]
Chu Thiên Lý cứng rắn trưng cầu ý kiến của Ủy ban Căn cứ nông học số chín. Lần đầu tiên ông trở mặt với một số gia tộc, không còn đè thấp làm nhỏ nữa.
Dù sao ông cũng là nghiên cứu viên cấp cao, sản nghiệp của gia đình ông liên quan đến việc cung cấp gia súc, dù sao thì mấy người của các gia tộc được xếp vào Ủy ban đến cùng vẫn cho mở ra quyền hạn.
Vào thời điểm này, người của các gia tộc nghĩ rằng đây là kết thúc, nhưng họ không biết đó mới chỉ là bắt đầu.
Tia lửa thắp sáng, ngọn lửa thảo nguyên, không thể cưỡng lại.
*Ngọn lửa thảo nguyên: Được miêu tả là ngọn lửa đủ mạnh để đốt cháy cả một vùng đồng bằng. Trạng thái ẩn dụ của sự việc đã bước đầu hình thành, khó có thể cản trở sự phát triển và lớn mạnh của nó.
Một tuần sau, tất cả các căn cứ lớn đều nhận được tin tức.
—— Căn cứ nông học số chín đã chính thức mở ra quyền hạn đăng nhập cho người bên ngoài với tư cách là du khách.
.
Chương 104: Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên
Edit & beta: Rya
Vào ngày diễn đàn Căn cứ nông học số chín mở quyền đăng nhập, nghiên cứu viên số 355 đã đăng ghi chú của chính mình ở cuối ghi chép trên chuyên mục diễn đàn.
So với những ghi chép của Triệu Ly Nông, được chuẩn hóa đến mức có thể gọi là sách giáo khoa, có vẻ hơi ngổn ngang, nhưng không ngăn cản người khác nhìn rõ nội dung được viết trên đó.
Phần ghi chép này bổ sung thông tin của rất nhiều thực vật dị biến cấp thấp, để mọi người hiểu rõ hơn về phương hướng của thực vật dị biến mà mọi người đã quen thuộc với từng loại cây trồng.
Nghiên cứu viên số 355 đăng nhập với tư cách là du khách, không có thông tin liên hệ, nickname ẩn danh được tạo ngẫu nhiên, lần sau đăng nhập sẽ là nickname mới.
Trong ngày đầu tiên khai trương, trang web của Căn cứ nông học số chín dường như không có nhiều thay đổi, lượng like ở chuyên mục này chỉ tăng vài trăm like so với trước.
Vào ngày thứ hai mở ra quyền hạn, trong chuyên mục vẫn chỉ có ghi chép của Triệu Ly Nông và ghi chép được đăng bởi nghiên cứu viên số 355.
Vào giữa đêm khuya ngày thứ ba, đột nhiên có một ghi chép khác về thực vật dị biến trong chuyên mục, vẫn với một nickname ẩn danh ngẫu nhiên.
Đánh giá chữ viết tay của ghi chép này, chúng thuộc về những người khác nhau.
Cho đến tận đêm khuya ngày thứ năm, chuyên mục này nổ tung hơn mười mấy bình luận, phần lớn đều là ghi chép viết tay, thậm chí còn có một phần minh họa thao tác các dụng cụ thí nghiệm cơ bản, không có ảnh chụp, tất cả đều là hình vẽ, bằng bút gel màu đen.
Kể từ đêm hôm đó, số lượng bình luận cho chuyên mục không ngừng tăng lên, điều kỳ lạ là không ai đăng tài liệu, giống như họ đã thống nhất ghi vào sổ tay, sau đó quét rồi bình luận lên.
Mấy người Triệu Ly Nông không chú ý đến những dòng chảy ngầm này, bởi vì ngày tham gia sát hạch đã đến.
...
Ngày đó, cổng vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương vô cùng sôi động.
So với sát hạch cán bộ trồng trọt hàng năm, sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần tuyệt đối là điểm nhấn nổi bật.
Đặc biệt, trong số thí sinh tham gia sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, bọn họ đã công tác trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương, nhưng hôm nay họ bị cản ở bên ngoài, chờ đợi để được vào, đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng.
Hai lối vào đường lớn bị các loại xe nhỏ chặn lại, trong đó có rất nhiều xe do nghiên cứu viên sơ cấp sống ở Thượng nội thành lái đến, hôm nay không thể trực tiếp lái vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương, bọn họ đang bị thủ vệ quân dẫn đến bãi đậu xe trên bãi đất trống chuyên biệt.
"Có nhiều người hơn tôi tưởng tượng." Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nông nhìn thấy cảnh tượng sát hạch nghiên cứu viên, không thể nào so sánh được, do đó không mở miệng.
Ngụy Lệ ngồi xổm trên bậc thang cuối cùng của lối vào Viện nghiên cứu, những thủ vệ quân bên cạnh đã lạnh lùng liếc nhìn cô ấy nhiều lần, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng muốn đi qua đuổi cô ấy.
Ngụy Lệ giả vờ như không nhìn thấy, một tay chống cằm: "Có nhiều không? Chị nghĩ so với những năm trước ít hơn một nửa."
"Cán bộ trồng trọt ít đi rất nhiều." Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở cửa, nhìn những dòng xe chậm rãi di chuyển, nói: "Nhưng có không ít nghiên cứu viên sơ cấp."
Mỗi căn cứ có quá nhiều cán bộ trồng trọt, ban đầu các gia tộc muốn đề bạn một nhóm người tiến vào trở thành nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng tiêu chí sát hạch đã thay đổi, nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp được đồng thời tiến hành, các gia tộc chỉ có thể chiếu cố nghiên cứu viên sơ cấp trước.
Ngoài ra, có rất ít cán bộ trồng trọt muốn thử vận may.
Nhưng nhìn chung, số lượng cán bộ trồng trọt đến tham gia sát hạch lớn hơn nhiều so với các nghiên cứu viên sơ cấp.
"Viện nghiên cứu nông học Trung ương không phải gần như trống rỗng trong hai tháng qua sao?" Hà Nguyệt Sinh cũng bắt chước Ngụy Lệ ngồi ngay trên bậc thang. "Các nghiên cứu viên sơ cấp đã chạy ra khỏi Căn cứ trung ương để thực hành."
Cũng không biết cậu đã nghe bát quái từ đâu, so sánh với Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ ở Thượng nội thành còn linh thông hơn.
"Một nửa số nghiên cứu viên còn sống trở về đều bị bệnh nặng, nghe nói thủ vệ quân cũng đang điên cuồng huấn luyện." Hà Nguyệt Sinh vui vẻ nói: "Bọn họ đều sợ chết."
Các thủ vệ quân không trực thuộc nhiều năm ở các căn cứ khác nhau đều lệ thuộc vào súng, trong vài tháng qua, bọn họ được phân cho các nghiên cứu viên sơ cấp và buộc phải rời khỏi căn cứ, một số thủ vệ quân phản ứng chậm chạp trực tiếp ở lại bên ngoài, đến hài cốt cũng không còn.
Với việc đột ngột tăng thêm thời gian thực hành, các nghiên cứu viên sơ cấp và thủ vệ quân giống như một đàn cá mòi bị bỏ vào trong một đám cá trê, họ bị k1ch thích đến mức phải thay đổi và hành động.
Lần sát hạch nghiên cứu viên này sẽ kéo dài trong hai ngày, ngày đầu tiên sẽ thẩm tra mấy tiêu chuẩn thành tích để đăng ký tham gia sát hạch, ngày tiếp theo sẽ là một bài kiểm tra viết và phỏng vấn.
Hôm nay là ngày chính thức thi viết và phỏng vấn, 9 giờ bắt đầu ra trận, những người tham gia sát hạch đều phải chờ ở bên ngoài.
Triệu Ly Nông đang ở đối diện Viện nghiên cứu nông học Trung ương, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn bức tượng ở giữa phía trên, bên tai cô vang lên nhiều giọng nói khác nhau, cô đang làm trống mọi thứ trong tâm trí.
"Đã lâu không gặp."
"La Phiên Tuyết?" Thấy có người tới, Ngụy Lệ theo bản năng đứng lên khỏi bậc thang.
Dù sao thì Tiểu La Phiên Tuyết cũng là một "con nhà người ta" nổi tiếng ở Thượng nội thành, vì vậy cô ấy phải giữ một chút hình tượng.
Triệu Ly Nông quay lại và nhìn thấy La Phiên Tuyết đang ăn mặc lịch sự, cô gật đầu khi đối diện với ánh mắt của cô ta.
"Vừa rồi ở trong xe tôi đã nhìn thấy mấy người." La Phiên Tuyết vén tóc rối bên tai, thành khẩn nhìn Triệu Ly Nông: "Tôi đã đọc qua bài luận văn của cô, viết rất tốt, tôi có thể cũng không viết ra được. Đáng tiếc nghiên cứu viên không thể vượt cấp sát hạch, nhưng tôi hy vọng sau này có cơ hội ra ngoài để nghiên cứu chung với cô."
"Được." Triệu Ly Nông đồng ý nói.
La Phiên Tuyết cũng có chút vui mừng khi nghe câu trả lời đồng ý của cô, vì vậy cô ta nói thêm vài câu: "Trang web của Căn cứ nông học số chín đã mở cửa cho bên ngoài, cậu đã viết ghi chép trên chuyên mục của diễn đàn chưa? "
"Chuyên mục?" Triệu Ly Nông mấy ngày nay bận ôn tập, còn đang học hóa học từ Phong Hòa, nên cô không có thời gian để ý đến Căn cứ nông học số chín, nhưng cô rất nhanh nhớ lại những gì Chu viện trưởng đã nói trước khi cô rời đi, đại khái cũng hiểu rõ: "Ghi chép về thực vật dị biến sao? Là tôi viết."
La Phiên Tuyết chân thành nói: "Tôi thấy bọn họ đang bình luận bên dưới, cảm thấy rất thú vị. Khi tôi có thời gian, tôi chắc chắn sẽ tổng hợp những tài liệu từ vài năm trước gửi lên."
"Nếu có tài liệu của nghiên cứu viên La, sinh viên của Căn cứ nông học số chín sẽ được hưởng lợi rất nhiều." Triệu Ly Nông không biết về các bình luận, nhưng cô cảm thấy La Phiên Tuyết sẽ có nhiều tài liệu về thực vật dị biến hơn tất cả bọn họ.
Đây là một chuyện tốt.
"Mở rồi!"
"Có thể vào!"
Các thí sinh đang chờ ở cửa đột nhiên xông tới.
"Tôi đi trước." La Phiên Tuyết nói với mấy người bọn họ: "Nghiên cứu viên trung cấp sắp bắt đầu rồi."
Sát hạch của Nghiên cứu viên trung cấp bắt đầu sớm hơn nửa giờ, sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp bắt đầu muộn hơn.
"Thật sự có rất nhiều người bình luận trong chuyên mục." Ngay khi La Phiên Tuyết đề cập đến nó, Nghiêm Tĩnh Thủy đã đăng nhập vào diễn đàn Căn cứ nông học số chín. "Chờ sau khi sát hạch xong, tôi sẽ vào chuyên mục bình luận."
"Em quyển* học muội chưa đủ sao." Ngụy Lệ tặc lưỡi nói: "Tại sao còn quyển lấy La Phiên Tuyết?"
*quyển của quyển vương.
Nghiêm Tĩnh Thủy nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Dù sao, em cũng có thời gian."
Đối với cô ấy, vạn vật vạn người đều có thể quyển.
"Đi thôi, vào trước đi." Hà Nguyệt Sinh đứng lên, ra hiệu mấy người đi vào.
Sau khi xác minh danh tính thí sinh, từng thí sinh bắt đầu bước vào phòng thi để chuẩn bị cho phần thi viết kéo dài trong hai tiếng đồng hồ.
So với sát hạch cán bộ trồng trọt thì lần này giám sát nghiêm khắc hơn, đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Ly Nông khi bước vào, mặc dù có ba mươi bàn, nhưng phòng sát hạch vẫn cảm giác trống rỗng, trước sau trái phải không chỉ có giám thị, mà toàn bộ quá trình còn có thủ vệ quân ôm thương tuần tra.
—— Chuông vang lên.
Triệu Ly Nông xóa bỏ mọi suy nghĩ, cụp mắt xuống và bắt đầu đáp đề.
Cô trả lời quá nhanh, chưa đầy hai giờ đã viết xong, thậm chí còn kiểm tra lại, cuối cùng giơ tay nộp bài trước.
Giám thị trong phòng thi: "..."
Không có quy định nào không cho nộp bài sớm, Triệu Ly Nông được thuận lợi thả ra.
Không cho người bên ngoài vào, bọn họ không cùng tòa nhà với sát hạch nghiên cứu viên cấp trung cấp.
Triệu Ly Nông không nhìn thấy mấy người Hà Nguyệt Sinh, vì vậy cô tìm một góc cầu thang ngồi xuống, nhấp vào chuyên mục diễn đàn của Căn cứ nông học số chín, muốn xem bên dưới đã bình luận những gì.
Trong chuyên mục này không ai nói chuyện, chỉ có các ghi chép và hình ảnh không ngừng được cập nhật liên tục.
Triệu Ly Nông nhìn một lúc lâu cho đến khi tay phải thắt lại giống như bị co giật.
Tình trạng này thường xảy ra trong quá trình phục hồi chức năng, cô không lạ gì với nó.
Triệu Ly Nông vén băng gạc trong lòng bàn tay phải, vết thương đâm xuyên đã mọc da thịt, nhìn không ra là đã từng bị đâm xuyên, mặt ngoài bôi một lớp thuốc màu vàng nâu, rất nhanh sẽ không cần bôi thuốc mỡ nữa.
Trong lần kiểm tra lại cuối cùng, bác sĩ Đan cho biết, theo tình hình hồi phục hiện tại, lòng bàn tay của cô sẽ không lưu lại sẹo.
Sau một chốc, các cơn co thắt dừng lại.
Triệu Ly Nông đeo băng gạc và bước vào phòng vệ sinh, cô mở một căn phòng và đóng cửa lại.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi ra ngoài.
"Có phải đó là ghi chép cậu đã viết không?"
Một giọng nói đột ngột từ bên ngoài vang lên khiến cô không kịp mở cửa.
"Ghi chép gì?"
"Giả vờ đi, tôi nhận ra chữ viết của cậu."
"Tôi cũng nhận ra chữ viết của cậu, chủ tầng 21."
Bên ngoài đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nước chảy từ vòi.
Người lên tiếng trước ho khan vài tiếng: "Cậu không biết tôi, tôi cũng không biết cậu."
"Được!"
Vòi nước đã tắt, hai người cũng không vội vã ra ngoài, vẫn còn trò chuyện.
"Sao không đăng tài liệu, sao lại viết tay, dễ bị nhận ra."
"Mọi người đều viết tay, tôi đăng tài liệu rất khó coi, hơn nữa không phải cậu cũng ghi chép bằng tay sao? "
"Khụ... nhiều người dám lén lút viết tay như vậy, nhiều thêm tôi một người thì có sao?"
Lại là một khoảng im lặng, hai người đột nhiên cười lớn.
"Vậy cũng tốt."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Đi thôi, buổi chiều còn phải thu dọn địa điểm sát hạch."
Khi tiếng bước chân dần xa, Triệu Ly Nông đứng dựa vào cửa một lúc lâu, khóe môi cô khẽ cong lên, một lúc sau cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Khi cô vừa đi ra, vừa vặn kết thúc bài kiểm tra viết của kỳ sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp.
Mấy người Hà Nguyệt Sinh nhanh chóng đã tìm tới, nhưng Ngụy Lệ đang ở một tòa nhà khác, họ hẹn nhau đợi ở căn tin tự phục vụ.
Ngày hôm nay thí sinh trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương được ăn trưa miễn phí, các cán bộ trồng trọt vừa làm bài xong đã vội vàng chạy đến đó.
"Ở đây!" Ngụy Lệ đã sớm chiếm chỗ cho bọn họ, ở chiếc bàn thủy tinh giữa lầu một.
"Học tỷ, sao chị đến sớm vậy?" Đồng Đồng đi vào hỏi.
Ngụy Lệ dương dương tự đắc: "Chị đã nộp bài thi sớm."
"Bài thi thế nào?" Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi xuống ghế hỏi.
"Đương nhiên là rất tốt." Ngụy Lệ rất tự tin vào bản thân, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: "Chị giúp mấy người chuẩn bị đồ ăn, vừa mới cướp được mấy cái chân gà to này từ một đám nghiên cứu viên sơ cấp."
Triệu Ly Nông ngồi xuống, dùng tay phải gắp chiếc đùi gà, đặt vào đ ĩa của Ngụy Lệ, còn mình thì ăn những món khác.
"Em không muốn ăn sao?" Ngụy Lệ thấy thế hỏi.
Triệu Ly Nông lắc đầu: "Ăn không vô."
Cô không đam mê ăn uống, cũng không thích đồ nhiều dầu mỡ.
"Vậy chị ăn giùm em nhé!" Ngụy Lệ đắc ý nói, cô ấy cắn một miếng, nhớ ra điều gì đó liền nói: "Sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp của chúng ta sẽ diễn ra vào cuối buổi chiều, ở đó có thể gặp được tất cả nghiên cứu viên cấp cao ở đó."
"Nếu như tương lai muốn thăng lên nghiên cứu viên cao cấp, ai phụ trách phỏng vấn?" Hà Nguyệt Sinh đột nhiên hỏi.
"Cái này..." Ngụy Lệ sửng sốt, vô thức gãi gãi mặt.
Nghiêm Tĩnh Thủy đẩy các món ăn trên đ ĩa sang một bên: "Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên sẽ tham gia kỳ thi."
Triệu Ly Nông vội ngước mắt lên: "Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên vẫn còn ư?"
.
Chương 105: Cuộc họp hỏi đáp hay sát hạch?
Edit & beta: Rya
"Đương nhiên còn." Nghiêm Tĩnh Thủy uống một ngụm nước: "Mặc dù các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã nghỉ việc ở Viện nghiên cứu, nhưng họ có quyền lựa chọn các nghiên cứu viên cao cấp."
Triệu Ly Nông nắm chặt chiếc đũa của mình, kìm nén cảm xúc bất chợt dâng trào trong lòng, bất động thanh sắc* hỏi: "Ai là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên? Tôi ở Viện nghiên cứu chưa từng nghe qua."
* Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
"Nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có rất nhiều, bất quá... có người đã tạ thế, có người trọng thương an dưỡng, còn có người đã biến mất." Nghiêm Tĩnh Thủy giải thích: "Hiện tại, có mười nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên phụ trách kỳ thi của nghiên cứu viên cao cấp."
Cô ấy nhắc đến mấy cái tên, Triệu Ly Nông đều không quen thuộc, ngay cả họ cũng khác biệt.
Lông mi Triệu Ly Nông cụp xuống, ánh mắt rơi vào trong đ ĩa, trong lòng nặng trĩu, cô còn tưởng rằng mình có thể nghe thấy một cái tên quen thuộc nào đó.
Trong lĩnh vực nông học, giáo sư hướng dẫn thuộc trình độ hàng đầu, tài chính dành cho các hạng mục rất lớn, nếu không cũng sẽ không có tiền để đưa bọn họ đi huấn luyện, trình độ mấy vị sư huynh sư tỷ cũng không thấp, chỉ cần bọn họ sống sót, hẳn sẽ không bị mai một.
Triệu Ly Nông nới lỏng đôi đũa: Có lẽ chỉ là có ca sĩ Trương Dao Mâu là ở thế giới song song.
Trong tiềm thức, cô không muốn nghĩ về một khả năng khác.
"La, Diêu, Lý, Bành, Đan, có vẻ như một nửa thế hệ đầu tiên đều là trưởng bối của các nghiên cứu viên cao cấp?" Hà Nguyệt Sinh nhướn mày hỏi, đếm họ của thế hệ đầu tiên.
"Hầu như là vậy." Nghiêm Tĩnh Thủy không phủ nhận: "Những người xuất thân từ gia tộc của nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có thể đạt được vị trí cao."
Nghiêm Thắng Biến cũng xuất thân từ gia tộc của nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, nhưng trưởng bối không đạt được thành tựu xuất sắc như trong nhóm nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.
"Hầu hết các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đều có sức khỏe không tốt." Ngụy Lệ vẫn nghe cuộc trò chuyện, ăn xong đùi gà, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Trước đây nhiều người đã tiếp xúc gần với thực vật dị biến, để lại di chứng cũng là chuyện bình thường, ông ngoại chị vẫn đang nằm tịnh dưỡng."
"Biểu chiều còn sát hạch, tôi hơi lo lắng." Đồng Đồng thở dài: "Đến lúc đi vào đối mặt với tất cả các nghiên cứu viên cao cấp, tôi chỉ từng thấy họ trên tin tức."
"Yên tâm đi." Ngụy Lệ cam đoan: "Nhiều thí sinh như vậy, bọn họ nhớ không nổi đâu, mẹ chị nói, trong mắt nghiên cứu viên cao cấp, tất cả mọi người đều là rác rưởi, bọn họ nói cái gì cũng giống như chó đánh rắm không ra hơi."
Đồng Đồng bị lời này của cô ấy chọc cười: "Không phải mọi người, vẫn luôn có những thí sinh xuất sắc."
Ngụy Lệ nhìn Triệu Ly Nông đang ở bên cạnh, ngay lập tức thay đổi lời nói: "Đúng, vẫn có."
Triệu Ly Nông cúi đầu ăn cơm, tâm tư bay xa, không có chú ý tới cuộc nói chuyện trên bàn ăn.
...
Sát hạch vào lúc một giờ chiều, bởi vì sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp là do nghiên cứu viên cao cấp tiến hành phỏng vấn, cho nên nghiên cứu viên sơ cấp tham gia sát hạch nghiên cứu viên trung cấp đi vào trước, cán bộ trồng trọt phải yên lặng chờ đợi bên ngoài.
Mỗi cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài năm phút, mặc dù vậy, đến gần sáu giờ thì tất cả các bài sát hạch nghiên cứu viên trung cấp mới kết thúc.
Cán bộ trồng trọt còn chưa thể vào, bởi vì nghiên cứu viên cao cấp cần nghỉ ngơi.
Trong phòng thi, một dãy bàn dài được đặt cạnh nhau, nghiên cứu viên cao cấp và Diệp Chấn Sơn đang ngồi trước bàn.
"Đã hơn năm giờ rồi." Lý Chân Chương ngồi ở giữa, giơ tay xoay cổ, hỏi nhân viên bên cạnh: "Bài thi buổi sáng đã xem rồi à?"
Nhân viên mở ra quang não ra kiểm tra: "Viện trưởng, toàn bộ đã xong hết."
Lý Chân Chương gật đầu: "Loại bỏ những thí sinh không đạt bài thi viết trước, sau đó chúng ta sẽ tiến hành vòng sát hạch tiếp theo."
Có nhiều cán bộ trồng trọt hơn các nghiên cứu viên sơ cấp, nếu không làm như thế, vòng phỏng vấn sát hạch này đến rạng sáng cũng không kết thúc được.
Những nghiên cứu viên cao cấp khác không có ai phản đối, những năm trước xử lý cũng giống như vậy, muốn sát hạch thành công, nhất định phải thông qua các vòng.
"Bọn họ rốt cuộc là bị làm sao?" Đan Vân dùng chân đá vào chiếc bàn dài, vừa định gác chân lên bàn, bà mới nhớ tới bên cạnh còn có anh rể, cuối cùng vẫn kiềm chế được, hai tay khoanh lại, hừ lạnh một tiếng: "Từng người từng người một ấp a ấp úng, viết cái gì cũng không giải thích được, còn nghiên cứu thực tiễn".
"Là có chút kém." La Liên Vũ ngồi rất đoan chính, trên mặt nhưng khó nén vẻ uể oải, bà ta mới vừa từ ngoài căn cứ chạy tới: "Hơn sáu mươi nghiên cứu viên sơ cấp, không có mấy người giải thích được tại sao."
Tào Văn Diệu đẩy mắt kính một cái, quay đầu nhìn La Liên Vũ: "Tiểu La đáp không tệ, tôi thấy cô ấy tương lai tiền đồ vô lượng."
Năm phút phỏng vấn sát hạch không phải dài lắm, chủ yếu là các câu hỏi của nghiên cứu viên cao cấp về các hạng mục nghiên cứu trước đây của thí sinh và các bài luận văn đã công bố.
Hầu hết các nghiên cứu viên sơ cấp đều đưa ra những câu trả lời lộn xộn, nói bằng ngôn ngữ của con người, nhưng không ai có thể hiểu được, toàn nói bừa bãi.
"Bình thường con bé sẽ có thể biểu hiện tốt hơn." La Liên Vũ sắp xếp tất cả các biểu mẫu đã được ghi trong tay. "Lần này, sẽ không có bao nhiêu người thăng lên nghiên cứu viên trung cấp."
Tào Văn Diệu nhếch miệng, liếc nhìn Đan Vân, thấy bà đang rung chân dưới bàn.
"Thà thiếu không ẩu." Nghiêm Thắng Biến đè đè thái dương, lật xem bảng biểu trên bàn, "Khang Lập cũng không tệ lắm, rất ổn."
Chậc, nhìn bà đắc ý chưa kìa, không phải chỉ là một nghiên cứu viên trung cấp thôi sao.
Thoạt nhìn, Khang Lập không phải là người sẽ làm ra được chuyện gì.
"Loại những thí sinh không đủ tư cách, mau tiến vào vòng sát hạch tiếp theo càng sớm càng tốt." Diệp Chấn Sơn ngồi ở phía xa mở miệng nói, không ngừng trả lời sự vụ quân đội trên quang não.
Lý Chân Chương lịch sự nói: "Nhân viên đã ra ngoài rồi, chúng ta có thể bắt đầu ngay."
Nhân viên vừa mới nhận lệnh, khi ra ngoài liền đưa danh sách không đủ tư cách lên màn hình công khai.
"Những người trượt bài thi viết không được tham gia vòng sát hạch tiếp theo." Nhân viên dẫn những cán bộ trồng trọt bị loại ra ngoài.
"...Không có tên của chúng ta." Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào màn hình công khai nhiều lần, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Lệ nửa người dựa vào Nghiêm Tĩnh Thủy: "Chị mệt mỏi, để chị dựa vào."
Sau nhiều giờ, Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn ngồi thẳng, ngay cả hai tay của cô cũng phải đặt thẳng với đầu gối, còn cô ấy thì thấy ngứa mắt!
"Ngồi lên." Nghiêm Tĩnh Thủy vô cảm giơ thẳng một bên vai, đẩy Ngụy Lệ ra.
Ngụy Lệ vẫn dán lấy: "Ai nha, chị muốn dựa thì sẽ dựa vào."
"Chỉ có chị là ngồi cũng ngồi không xong." Nghiêm Tĩnh Thủy định lấy những người khác bên cạnh làm ví dụ để dạy cho Ngụy Lệ một bài học, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ly Nông bên cạnh đang nhắm mắt dựa vào ghế, Hà Nguyệt Sinh ngồi ở phía xa nhất tự mình chiếm ba chiếc ghế rồi nằm xuống ngủ.
Chỉ có Đồng Đồng nhìn sang lộ ra hai lúm đồng tiền, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Nếu không phải hai chân Đồng Đồng đang vắt chéo, bộ dạng sẽ rất ngoan ngoãn.
Nghiêm Tĩnh Thủy cố gắng nhắm mắt lại, cố gắng nhắm mắt làm ngơ.
Ngụy Lệ tựa đầu vào bên tai Nghiêm Tĩnh Thủy, nhỏ giọng như quỷ mị: "Tiểu Triệu và Tiểu Hà đang ngủ, em cũng đi ngủ đi, Tiểu Nghiêm, cuộn người lại đi!"
Trán Nghiêm Tĩnh Thủy giật giật gân xanh, hít sâu một hơi, giữa lúc Ngụy Lệ nghĩ rằng sắp bị đẩy ra một lần nữa, cô ấy thật sự cuộn người ngay tại chỗ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ngụy Lệ: "..."
Vẫn cuộn lại thật sao? Nửa giờ sau, sát hạch vòng thứ hai lại bắt đầu, các cán bộ trồng trọt đang đợi ở sảnh lần lượt bước vào.
Nếu trong mắt của nghiên cứu viên cao cấp, những lời nói của nghiên cứu viên sơ cấp trước đây như chó đánh rắm không kêu, thì đáp án của cán bộ trồng trọt hiện tại giống như một vòng thảm họa mới.
Ngay cả Diệp Chấn Sơn là một quân nhân, cũng có thể nghe thấy lỗi sai.
Càng về sau, một người còn chưa tới ba phút, đã bị hỏi cho sụp đổ, rời khỏi phòng thi.
Tuy nhiên, cũng có những cán bộ trồng trọt chân chính từng bước một thăng tiến, tuy rằng kiến thức không nhiều nhưng cũng hiểu tương đối tường tận về công việc trồng trọt của mình, vẫn có thể giải đáp vấn đề.
Một nguyên nhân khác là trước khi sát hạch hôm nay, bọn họ may mắn đăng nhập vào diễn đàn của Căn cứ nông học số chín, nhìn thấy các loại ghi chép do một số nghiên cứu viên sơ cấp gửi đến, một số cán bộ trồng trọt đột nhiên cảm thấy minh mẫn.
"Tiếp theo." Nghiêm Thắng Biến thay đổi một biểu mẫu khác, tâm trạng của ông ta hôm nay rất tốt.
Bất kể là người của gia tộc nào, hiện tại độ khó sát hạch đã tăng lên, ít nhất những người có thể tiến vào đều có chút năng lực, chứ không phải chỉ là những nghiên cứu viên không có lý tưởng.
Về phần biểu hiện của cán bộ trồng trọt, những năm trước so với hiện tại kém hơn, có người đúng là làm được việc, chỉ là không làm được thành tích tốt mà thôi
Nghiêm Thắng Biến nghĩ đến các ghi chép trên diễn đàn của Căn cứ nông học số chín, khuôn mặt của một cán bộ trồng trọt trẻ tuổi không thể không xuất hiện trong đầu ông ta.
Ông ta không ngờ rằng cô vẫn sẵn sàng ra mặt.
Còn tưởng rằng sau lần trước, Triệu Ly Nông sẽ tránh đi những chuyện tương tự.
Trước khi thí sinh tiếp theo bước vào, máy quang não văn phòng trước mặt nghiên cứu viên cao cấp sẽ nhảy ra tất cả thông tin của đối phương, sau đó bọn họ sẽ đặt câu hỏi dựa trên bài luận văn và kinh nghiệm thể hiện trên thông tin.
【Tên: Cán bộ trồng trọt số 168 – Triệu Ly Nông...】
Thông tin về thí sinh tiếp theo hiện ra trên màn hình quang não.
Lúc này, một số nghiên cứu viên cao cấp đang dựa lưng vào ghế có chút uể oải lại có những biểu cảm khác nhau.
Một bên nhân viên chờ đợi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy trên mặt đất có mấy âm thanh kéo ghế nhẹ, nhìn thấy mấy vị nghiên cứu viên cao cấp sắc mặt thoáng thay đổi.
Tào Văn Diệu và Lý Chân Chương liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Tiếp theo, hai người muốn hỏi Triệu Ly Nông một câu "đàng hoàng."
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, nhân viên bên trong tiến lên mở cửa, cán bộ trồng trọt trẻ tuổi chậm rãi đi vào, bầu trời đêm ngoài cửa sổ hành lang ở sau lưng cô, tỏa sáng rực rỡ.
Diệp Chấn Sơn tắt quang não đi, ngẩng đầu nhìn vị cán bộ trồng trọt trẻ tuổi đi vào: "Cô là người đã mang về một lọ hạt giống cây dướng dị biến cấp A phải không?"
Một số nghiên cứu viên cao cấp dồn dập nhìn về phía Diệp Chấn Sơn, ngày hôm nay đây là lần đầu tiên ông mở miệng hỏi.
Diệp Chấn Sơn đại diện cho thân phận của nghiên cứu viên cao cấp số 2 đã qua đời, bản thân ông không biết bất kỳ kiến thức chuyên môn nào, vì vậy trong quá trình sát hạch ông sẽ không đặt câu hỏi và chỉ cho điểm các thí sinh dựa trên thành tích của họ.
Triệu Ly Nông bắt gặp ánh mắt của Diệp Chấn Sơn, gật đầu: "Vâng."
Cô đi đến khu vực của thí sinh, khuôn mặt bình tĩnh không lay động, thậm chí còn hơi lạnh nhạt, vấn đề của nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên vẫn ảnh hưởng đến cô.
"Công bố 8 bài luận văn trong kho dữ liệu của Viện nghiên cứu trong vòng ba tháng, chúng đã có người trích dẫn." La Liên Vũ lật tư liệu của cô lên, nhìn Triệu Ly Nông đang đứng đối diện: "Cô rất lợi hại."
Triệu Ly Nông không lên tiếng, chờ đợi câu nói tiếp theo của bà ta.
Quả nhiên, La Liên Vũ bắt đầu đặt câu hỏi về nội dung luận văn của cô, bà ta là một nghiên cứu viên cao cấp, các câu hỏi rất sắc bén sâu sắc.
Tào Văn Diệu đang chuẩn bị làm khó dễ người, trong lòng thầm khâm phục, những câu hỏi ông ta vừa chuẩn bị chỉ có thể tạm so sánh được mà thôi, thật không hổ là La tổ trưởng.
Nhưng Triệu Ly Nông gần như vừa khi bà ta dứt lời liền mở miệng trả lời ngay.
Đan Vân đã buồn ngủ đến mức muốn ngủ luôn, ngay lập tức nhướng mày, chuẩn bị xem một vở kịch hay.
Nghiêm Thắng Biến cũng đặt bút viết trong tay xuống, nhìn Triệu Ly Nông ở đối diện, trong mắt hiện lên vẻ suy tư sâu sắc.
"Có thể." La Liên Vũ gật đầu, nhường quyền đặt câu hỏi cho người khác, cúi đầu chấm điểm.
Tào Văn Diệu nóng lòng muốn đặt câu hỏi, ông ta chỉ muốn nhìn thấy Triệu Ly Nông ăn quả đắng, tốt hơn là lộ ra vẻ mặt lúng túng luống cuống, có như vậy thì sao này ông ta mới có thể châm biếm Đan Vân.
Triệu Ly Nông đứng đối diện, vẻ mặt bình tĩnh trả lời câu hỏi, tâm tình cô thật sự không tốt nên nhất thời không nhịn được nữa.
Tào Văn Diệu nghe xong mặt xanh mét, đáp án hoàn hảo đến mức, sau này nghĩ đến câu hỏi ông ta đã nghĩ kỹ xong thì không hỏi ra được.
Triệu Ly Nông này, thật tà môn.
Trong vòng năm phút, một số nghiên cứu viên cao cấp ngoại trừ Đan Vân và Diệp Chấn Sơn, thậm chí cả Nghiêm Thắng Biến cũng đặt câu hỏi xong, mỗi câu hỏi cô đều trả lời chi tiết.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều hiểu rằng những câu hỏi mở rộng từ trong những bài luận văn mà cô viết, căn bản không làm khó được cô.
Đến cuối cùng, chín người liên tiếp đặt bút xuống, yên lặng lắng nghe cô nói.
"Đã hết năm phút, còn muốn hỏi cái gì sao?" Triệu Ly Nông nói ngắn gọn, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn về phía đồng hồ đối diện trên cùng.
"..."
Đang sát hạch cô, hay là sát hạch bọn họ?
Thấy không ai lên tiếng, Triệu Ly Nông hơi khom người về phía hàng nghiên cứu viên cao cấp, quay người rời đi.
Phòng thi rơi vào im lặng, cuối cùng Đan Vân phá lên cười, lười biếng nói: "Thật hiếm thấy, hôm nay có người cho chúng ta một bài học."
Rõ ràng Triệu Ly Nông đang đứng đối diện để tham gia sát hạch, trả lời các câu hỏi của nghiên cứu viên cao cấp, nhưng kết quả giống như cô đang tổ chức một cuộc họp hỏi đáp, mà ngược lại các nghiên cứu viên cao cấp ngồi đó không tìm được cơ hội để đặt câu hỏi.
"Coi như bà may mắn." Tào Văn Diệu liếc nhìn Đan Vân, chua chát nói.
Lúc trước tại sao ông ta không tuyển Triệu Ly Nông vào tổ đội của mình?
Đan Vân cười nói: "Tào trọc, cuối cùng ông cũng nói một vài câu tiếng người."
Nghe thấy cái biệt danh này, Tào Văn Diệu sắc mặt tối sầm lại.
"Trình độ của cô ấy không chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp." Diệp Chấn Sơn khó có khi phát ra tiếng nói, ông nhìn ra ngoài cửa, ấn tượng của ông về Triệu Ly Nông càng sâu sắc hơn. "Cô ấy có chút bản lĩnh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro