96-100
Chương 96: Máy vi tính cũ
Edit & beta: Rya
"Đoàn tàu G32 đến Căn cứ nông học số chín sắp khởi hành, xin mời hành khách chuẩn bị lên tàu."
Trong sảnh chờ, đài phát thanh đang phát thông báo.
"Tàu của chúng ta tới rồi." Hà Nguyệt Sinh đứng dậy nhắc nhở.
Nghiêm Tĩnh Thủy, Đồng Đồng liền tắt não quang đang phát video về thực vật dị biến, cùng nhau đứng dậy, chuẩn bị lên xe.
Triệu Ly Nông tay nắm chặt rương hành lý, đứng dậy khỏi ghế, cô nhìn xung quanh cậu, những hành khách này tựa hồ không khác gì những hành khách mà cô nhìn thấy lần đầu tiên khi cô đến ngồi tàu Căn cứ trung ương bằng, hầu hết bọn họ đều vội vã, ăn mặc chỉnh tề, đơn giản nhưng có chút tinh tế khác biệt.
Phòng chờ trở nên sôi nổi hơn, bọn họ túm năm tụm ba trò chuyện, cẩn thận có thể nghe thấy bọn họ đang trò chuyện về phương diện trồng trọt.
Hà Nguyệt Sinh lùi lại một bước, quay đầu nhìn cô: "Đi thôi."
Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần, đi theo bước chân của cậu, thông qua cửa quay, lên tàu G32, đi thẳng đến Căn cứ nông học số chín.
Lần này, Nghiêm Tĩnh Thủy không ngồi ở ghế hạng nhất mà chọn ngồi cùng xe với bọn họ.
Bốn người ngồi chung một khoang, Đồng Đồng và Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi cùng một hàng, Hà Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh Triệu Ly Nông.
"Mấy tháng không về Căn cứ nông học số chín, cảm giác như đã lâu lắm rồi." Đồng Đồng nhìn xung quanh cậu, nhớ ra điều gì đó, hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy: "Cậu có ở trên chuyến tàu cho tân sinh viên ngày khai giảng không?"
"Không có." Nghiêm Tĩnh Thủy suy nghĩ một chút: "Trước một ngày tôi đã đi máy bay trực thăng tới."
"Máy bay trực thăng?" Hà Nguyệt Sinh ở hàng sau đứng, khuỷu tay chống ở chỗ dựa ghế trước, có chút tiếc nuối nói: "Tôi chưa bao giờ ngồi qua. "
"Tôi chưa bao giờ ngồi qua. " Đồng Đồng lộ ra hai cái lúm đồng tiền: "Nhưng trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ tới có thể ngồi trên xe của Dị sát đội."
Nghiêm Tĩnh Thủy giải thích: "Ngày đó thuận tiền ngồi máy bay của Chu viện trưởng trở về."
Nghiêm Thắng Biến có một địa vị đặc biệt, đồng thời có địa vị khác nhau trong lòng mọi người ở mỗi căn cứ, cũng sẽ không cho con gái mình đặc quyền.
Hà Nguyệt Sinh quay đầu, hỏi Triệu Ly Nông: "Tiểu Triệu, cậu có muốn đi máy bay trực thăng không?"
Triệu Ly Nông im lặng một lúc rồi nói: "... Sau khi chúng ta trở thành nghiên cứu viên, chúng ta sẽ luôn có cơ hội ngồi trên máy bay trực thăng."
Kỳ thật trước đây cô không chỉ ngồi qua, thậm chí còn thi giấy phép lái máy bay tư nhân.
Trong tay của giáo sư hướng dẫn có rất nhiều hạng mục, một số hạng mục chiếm diện tích lớn vô cùng, máy bay trực thăng nông nghiệp thường được yêu cầu để phun thuốc trừ sâu, nhưng máy bay trực thăng bay cần thời tiết tốt, đôi khi mời người phụ trách lái máy bay đến sẽ bỏ lỡ các điều kiện thích hợp, chậm trễ trong một hoặc hai ngày, thiệt hại do sâu bệnh gây hại cho cây trồng sẽ tăng gấp đôi.
Vì vậy, vào kỳ nghỉ hè của một năm nào đó, giáo sư hướng dẫn đã trực tiếp thu xếp cho sinh viên của mình, đưa họ rời khỏi công việc để tham gia kỳ thi lấy bằng phi công tư nhân, sau khi kiểm tra thể chất, học lý thuyết, thời gian bay 40 giờ, hai tháng sau đó chỉ còn lại cô và sư huynh Giang Tập vượt qua bài thi, các sư huynh sư tỷ khác thì học đứt quãng mãi đến kết thúc kỳ nghỉ đông mới thi xong.
Cuối cùng, vị giáo sư giàu nứt đố đổ vách đã đặt mua hai chiếc trực thăng nông nghiệp, một loạt máy bay không người lái, một loạt máy móc bảo vệ thực vật khác cho sinh viên sử dụng.
Triệu Ly Nông vẫn có một số bằng lái xe trong tay, tất cả đều được lấy trong bảy năm đó, trước đây cô đã nghĩ đến việc tham gia vào nhiều ngành công nghiệp khác nhau, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị trì hoãn trong lĩnh vực thực nghiệm cho luận án tốt nghiệp của mình, vừa mở mắt ra lại đi tới... đây.
"Gần đây, những nghiên cứu viên sơ cấp của Viện nghiên cứu nông học đều đăng ký ra ngoài." Hà Nguyệt Sinh chống cằm: "Nghe nói gần 80% người đăng ký tham gia sát hạch lần này đều không có đủ thời gian thực hành."
Triệu Ly Nông liếc nhìn Hà Nguyệt Sinh, rõ ràng giống như cô mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu các loại thí nghiệm, viết một bài luận văn, nhưng cậu vẫn có thời gian để nói chuyện phiếm.
"Nghiên cứu viên sơ cấp lúc trước không đi ra ngoài thực hành sao?" Đồng Đồng quay đầu hỏi.
Khóe miệng Hà Nguyệt Sinh ngoắc ngoắc sang một bên: "Nghiên cứu viên sơ cấp đủ phúc lợi rồi, trước đây trả lời câu hỏi có thể kiếm thêm tiền, cơm ăn áo mặc đều không cần lo lắng. Tại sao lại liều mạng rời khỏi Căn cứ trung ương? Nếu là tôi, tôi cũng không muốn ra ngoài."
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu tham gia kỳ sát hạch nghiên cứu viên chỉ để ăn ngon mặc đẹp ư?"
"...Không phải." Hà Nguyệt Sinh bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy, lập tức thay đổi lời nói, nghiêm nghị nói: "Tôi chỉ muốn để người khác được ăn ngon mặc đẹp."
Triệu Ly Nông cười không ra tiếng.
Trên đường đi, mấy người nhìn thấy hai bên đường núi của căn cứ đang xây tường cao, cách Căn cứ nông học số chín càng ngày càng gần, ước chừng một hai năm nữa sẽ hoàn thành.
Khi họ đến nơi, lúc xuống xe, Viện trưởng Chu Thiên Lý đã đợi sẵn ở cổng căn cứ.
Nghiêm Tĩnh Thủy đi ở phía trước, là người đầu tiên phát hiện ra Chu Thiên Lý: "Viện trưởng?"
Chu Thiên Lý nhìn thấy mấy người bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười, bắt tay từng người một: "Tháng trước ở phòng họp không có cơ hội nói chuyện với mấy đứa, lần này có thể trò chuyện vui vẻ."
Có chiếc xe bảy chỗ chuyên biệt ở cửa đợi mấy người bọn họ, Chu Thiên Lý mời họ lên đó.
"Lúc trước Đan tổ trưởng đã nhắc nhở tôi kiểm tra chuyện trong tra bức tường trắng ở khu phía đông, nhưng không phát hiện được gì cả."
Chu Thiên Lý ngồi ở vị trí ghế phụ lái, quay đầu nhìn Triệu Ly Nông ở hàng thứ hai: "Bất quá bài luận văn do sinh viên Ngụy Lệ phát biểu ngày đó tôi đã đọc quan, trong luận văn đó cũng có bằng chứng thuyết phục, có thể chứng minh rằng thực vật ký sinh trên động vật, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thú vị."
Lúc trước Chu Thiên Lý cũng đã ở bên ngoài căn cứ, nhưng phần lớn động vật dị biến ông gặp đều là tự thân dị biến, không có liên quan gì đến thực vật.
"Thực vật dị biến đã thay đổi môi trường sinh tồn." Triệu Ly Nông nói: "Lệ dương mặc dù thiếu hụt nhưng lục lạp cũng có khả năng quang hợp, lại không có hệ thống rễ hấp thụ nước, trước đây chỉ ký sinh trên thực vật, nhưng sau khi di biến thì lệ dương đã có thể ký sinh trên động vật."
Thực vật dị biến không chỉ phát triển to lớn và nhanh chóng sinh trưởng nữa, bọn chúng đã bắt đầu tiến hóa để tìm kiếm các chất dinh dưỡng mạnh mẽ hơn.
Trên đường tiến vào nội thành, Chu Thiên Lý và Triệu Ly Nông đã nói chuyện rất lâu, một người nói về những dấu hiệu dị biến của động vật trong những năm gần đây, người kia nói về những gì họ nhìn thấy, nghe thấy khi ở bên ngoài.
"Chỉ mới đi ngoài có mấy tháng, đã có thể đạt được thu hoạch lớn như vậy." Đánh giá của Chu Thiên Lý dành cho cô lại cao lên không ít: "Sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn.".
"Là do may mắn, đụng phải không ít mấy loại động thực vật khác nhau." Triệu Ly Nông cảm thấy đây là vấn đề thời cơ.
Khi xe dừng lại, Chu Thiên Lý cười nói: "Đổi lại thành những nghiên cứu viên khác, e rằng phải nói vận may không tốt, toàn đụng phải các thực vật dị biến xa lạ."
Bốn người ở mấy hàng sau xuống xe, bọn họ đều đến nội quyển.
"Phòng ngủ trước đây của mấy đứa không có giữ lại, trong khoảng thời gian này cứ ở trong tòa nhà nội quyển đi." Chu Thiên Lý mở quang não lên, ấn ấn vài cái, sau đó đưa cái vòng tay lần lượt đến gần từng người bọn họ: " Số phòng, mã khóa được gửi đến cho mấy đứa, chỉ cần tới đó trực tiếp quét liền có thể mở được."
Theo con số mà quang não nhận được, Triệu Ly Nông đi đến phòng riêng của mình, ấn vòng tay lên cửa phòng, trong nháy mắt liền mở ra.
Sau khi cô đi vào thu dọn phòng, tắm rửa xong thì mở quang não lên, nhìn thấy tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh.
Cậu đã gửi số phòng của cậu.
Mật thám Hà tổng: [Tiểu Triệu, cậu có rảnh không? Đến phòng tôi đi, cho cậu xem cái này.]
Triệu Ly Nông ngạc nhiên, lập tức trả lời: [Chờ một chút.]
Vài phút sau, cô đi đến cửa phòng Hà Nguyệt Sinh, giơ tay gõ cửa.
Hà Nguyệt Sinh rất nhanh đã mở cửa phòng, nhường đường bên cạnh: "Mời vào."
"Xem cái gì vậy?" Triệu Ly Nông bước vào, hỏi.
"Ngồi đi." Hà Nguyệt Sinh đi tới bàn học, kéo ghế ra để Triệu Ly Nông ngồi xuống, cậu ngồi ở bên kia, sau đó cẩn thận mở một chiếc khóa kéo ở giữa chiếc ba lô màu xám để cô xem bên trong có gì: " Đoán xem nó là gì."
"Đây là..." Triệu Ly Nông nhìn thấy một chiếc hộp vuông mỏng màu đen.
Hà Nguyệt Sinh đưa tay lấy nó ra, sau đó mở hộp ra, chiếc đ ĩa CD quen thuộc nằm bên trong chiếc hộp mỏng màu đen.
Hà Nguyệt Sinh đắc ý nói: "Không phải lúc trước cậu nói muốn nghe album "Dao Mâu" đó sao, tôi dùng hai tấm poster kia mới được người bạn kia cho mượn."
Triệu Ly Nông im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên hỏi cậu: "...Làm thế nào để phát cái này?"
Ở đây cô chỉ nhìn thấy quang não, chưa từng nhìn thấy máy vi tính cùng với những thứ tương tự như đầu đ ĩa DVD.
Hà Nguyệt Sinh dường như đang chờ đợi câu nói này của cô, nhướng mày mở khóa kéo dài nhất của ba lô: "Tôi vừa mua một chiếc máy vi tính cũ và một đầu ghi DVD gắn ngoài."
"Chờ một chút phát cho cậu nghe." Hà Nguyệt Sinh đặt máy vi tính cũ cùng đầu ghi DVD gắn ngoài từ trong ba lô ra, suy nghĩ xem cách sử dụng như thế nào.
Triệu Ly Nông ngồi ở bên cạnh, nhìn động tác mới lạ của cậu, nhìn xuống kích động muốn làm thay cậu, yên lặng chờ đợi một trận thao tác như mãnh hổ của cậu.
"Cái máy vi tính kiểu cũ này là do tôi mua, tôi đã tốn rất nhiều điểm, nghe nói ngày xưa người ta dùng nó để làm việc." Hà Nguyệt Sinh tự tin mở máy tính xách tay ra.
Triệu Ly Nông nhìn rõ khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh trên màn hình đen, họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cậu hỏi: "Tại sao không sáng?"
"...Có phải là không có điện không?" Triệu Ly Nông nhắc nhở.
Hà Nguyệt Sinh chợt hiểu ra, quay người lại lấy từ trong ba lô ra một dây sạc máy tính khác: "Phải, cần phải sạc."
Quang não trên cổ tay bọn họ không cần cáp sạc, điều này khiến cậu nhất thời quên mất.
Hà Nguyệt Sinh cắm điện cho máy vi tính cũ, hai người đợi chừng nửa ngày, máy vi tính cuối cùng từ từ khởi động, hiển thị một hình nền chờ có khung cảnh kiến trúc.
Cậu có chút sửng sốt trong chốc lát, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thấp giọng nói: "... Đây là cựu thế giới sao?"
Ánh mắt của Triệu Ly Nông nhìn thấy hình nền chờ của máy vi tính, đồng tử co rụt lại, đây là một tòa địa danh của Trung Quốc.
Hai người đều có suy nghĩ riêng nhìn chằm chằm màn hình chờ hồi lâu, cuối cùng Triệu Ly Nông hoàn hồn: "Cậu chưa từng mở lên sao?"
"Không có, mấy ngày trước tôi mới mua được." Hà Nguyệt Sinh nói: "Nó vừa mới được sửa xong."
Vừa nói, một bên cậu vừa bật quang não của mình lên, trên đó còn có cả sách hướng dẫn vận hành.
"Đầu ghi DVD này phải được kết nối với máy tính." Hà Nguyệt Sinh cảm thấy mới lạ khi cắm hai dây ngắn vào đầu ghi DVD bên ngoài, sau đó cắm đầu kia vào máy vi tính cũ.
Đèn tín hiệu màu xanh lục của đầu DVD gắn ngoài sáng lên rồi kêu xèo xèo.
Hà Nguyệt Sinh vẫn đang đọc sách hướng dẫn vận hành, hoàn toàn không biết cách sử dụng nó.
Triệu Ly Nông xem hướng dẫn, chỉ vào một dòng: "Nhấn nút dài ở giữa để bật ra nơi đặt đ ĩa CD."
Hà Nguyệt Sinh nhìn dọc theo ngón tay của cô, thở dài: "Không hổ là Tiểu Triệu, đọc nhanh như gió."
Không, chỉ là cô biết cách sử dụng, cho nên đặc biệt chọn ra câu này mà thôi.
Hà Nguyệt Sinh nhấn nút ở giữa ổ ghi DVD, đúng như dự đoán, một ngăn kéo nhảy ra hiện khoảng trống đặt đ ĩa CD, cậu cân nhắc trước mới đem đ ĩa CD bỏ vào.
"Trực tiếp để vào rồi đẩy mạnh là được." Triệu Ly Nông ở bên cạnh nói.
Sau khi Hà Nguyệt Sinh làm theo lời cô, đầu ghi DVD lập tức phát ra âm thanh quay tròn. Cũng may trong máy vi tính xách tay không có nhiều nội dung, Hà Nguyệt Sinh lại tìm thấy nút phát bằng cách xem sổ hướng dẫn vận hành.
"Nghe kỹ đi." Hà Nguyệt Sinh cố ý ngồi thẳng dậy, giả vờ thành thạo giới thiệu với Triệu Ly Nông: "Album này còn có nội dung video, hẳn là rất hay."
Hai người đều có chút căng thẳng, Triệu Ly Nông thậm chí còn bắt đầu để nín thở, nghĩ rằng tối nay có thể nhìn thấy Trương Dao Mâu.
Hà Nguyệt Sinh nhấp vào nút phát, loa ở cả hai bên máy vi tính lập tức phát ra khúc nhạc dạo đầu, dòng chữ "Dao Mâu" xuất hiện trên màn hình.
Album bắt đầu phát! Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, âm thanh dường như đột nhiên bị mắc kẹt như đờm của người già.
"Kẽo kẹt lạp ―― chi ―― "
Màn hình lập lòe, đầu tiên là biến thành đỏ xanh đen, cuối cùng toàn bộ màn hình tối đen, khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông lại lần nữa xuất hiện.
Triệu Ly Nông vốn là đang khẩn trương: "..."
Chương 97: Bệnh cháy lá sớm
Edit & beta: Rya
"Đùng!" Hà Nguyệt Sinh vươn tay trực tiếp đóng máy vi tính xách tay lại, lẩm bẩm: "Làm lại lần nữa."
Cậu rút dây cắm cắm lại, thử mở máy tính lên phát tiếp, tiếng kẽo kẹt bắt đầu chuyển biến thành tiếng rít.
Hà Nguyệt Sinh chỉ có thể vội vàng rút cáp của đầu ghi DVD bên ngoài, nhưng máy tính vẫn xanh đỏ.
"Cái máy vi tính kiểu cũ mà cậu có hình như là đồ bỏ đi." Triệu Ly Nông chậm rãi nói, ánh mắt rơi vào màn hình máy vi tính xách tay.
Sắc mặt Hà Nguyệt Sinh tối sầm lại: "Người sửa chữa đồ cũ kia không đáng tin cậy, thật lãng phí tiền bạc."
Triệu Ly Nông vươn tay cầm lấy đầu DVD bên ngoài, nhấn nút ở giữa, lấy đ ĩa CD album bên trong ra.
Hoa văn trên album CD đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ nội dung.
Ngoại hình của Trương Dao Mâu được in ở mặt trước, hoàn toàn giống với người trên poster, góc trên bên phải có một dòng chữ nhỏ của album "Dao Mâu – Kỷ niệm".
Cô không cần nghe cũng biết album CD này là cùng một lô sản phẩm với món quà năm đó cô tặng sư huynh.
Album CD này là phiên bản kỷ niệm giới hạn, Triệu Ly Nông không đuổi theo các ngôi sao, để có thể thuận lợi cướp lấy album này, cô đã dành trước một tuần lễ thời gian học hành để luyện tập thao tác, còn cố ý đoạt các album khác để luyện tốc độ tay của mình.
"Không biết cuốn album này bao nhiêu tuổi rồi." Triệu Ly Nông bình tĩnh hỏi: "Để lâu nó có bị hỏng không?"
"Không biết được số năm cụ thể." Hà Nguyệt Sinh chỉ vào cuốn album trong tay cô: "Nhưng đại khái chắc 50 tuổi rồi, bạn của tôi nói album này là bằng đ ĩa nhôm thông thường, tự nhiên tuổi thọ chỉ chừng 50 năm. Một số ít CD mạ vàng 24k, bảo quản tốt, tuổi thọ có thể đến trăm năm."
Triệu Ly Nông cụp mắt đăm chiêu, năm này là Dị biến năm 43, nếu như thế giới này là tương lai thế giới của cô... Có lẽ thực vật dị biến xuất hiện vào lúc cô bị bất tỉnh, hoặc là một vài năm sau, tóm lại, sẽ không quá xa.
"Album này chắc tuổi thọ không được bao nhiêu." Hà Nguyệt Sinh không còn cách nào khác, đành phải cất chiếc máy vi tính cũ bị hỏng đi: "Quên đi, lần sau tìm được một chiếc máy vi tính cũ hữu dụng, tôi sẽ phát cho cậu nghe."
Triệu Ly Nông hoàn hồn, đặt chiếc đ ĩa CD vào chiếc hộp mỏng màu đen, đẩy nó đến trước mặt cậu: "Cất album đi."
Hà Nguyệt Sinh nhận lấy, cùng bỏ hết vào ba lô, cậu quay sang nhìn Triệu Ly Nông, hỏi kế hoạch của cô: "Trong thời gian này, cậu sẽ làm gì?"
Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến kỳ sát hạch nghiên cứu viên sơ cấp, với trình độ của Triệu Ly Nông, cô chắc chắn có thể vượt qua, bây giờ đã đến Căn cứ nông học số chín, viện trưởng Chu Thiên Lý cũng không có yêu cầu cụ thể gì, đại khái mấy người họ cứ làm theo ý mình.
"Ngày mai chúng ta đi xem một chút đi." Triệu Ly Nông còn chưa hoàn toàn nghĩ ra.
...
Ngày hôm sau, Triệu Ly Nông thật sự đi đến nông trường.
Cô đi lên rồi đi xuống, ngồi một mình trên xe buýt.
Triệu Ly Nông đi trên cánh đồng, nhìn bốn phía, rõ ràng xung quanh đã có nhiều sinh viên nông học hơn so với khi cô ở đây.
Dựa theo quần áo và khuôn mặt của những người này, có không ít sinh viên lớp A.
"Triệu Ly Nông!" Một nam sinh nhìn rất quen mắt đi ngang qua, nhìn thấy cô liền cười toe toét.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, nhận ra đối phương, chính là bạn học cùng lớp trước đây — Mạng sống quan trọng.
Sắc mặt của cậu ta khá hơn trước một chút, không còn vẻ gầy gò đáng sợ nữa.
"Sao cậu lại quay lại?" Nam sinh tò mò hỏi.
Triệu Ly Nông mỉm cười: "Nói đúng ra, tôi vẫn chưa tốt nghiệp."
"Vậy thì cậu vẫn là sinh viên lớp nông học ban C của chúng tôi." Nam sinh vui vẻ hỏi: "Cậu sẽ học cùng chúng tôi chứ?"
Triệu Ly Nông không trả lời, thay vào đó cô nhìn những người xung quanh, hỏi: "Hôm nay có bài kiểm tra sao? Có nhiều sinh viên ban A quá".
Sinh viên ban A rất dễ nhận ra, ai cũng có nước da hồng hào, quần áo sạch sẽ, ít nhất có một thủ vệ quân ở bên cạnh họ.
"Không có kiểm tra." Nam sinh quay đầu lại liếc nhìn, bĩu môi: "Bọn họ phát hành rất nhiều nhiệm vụ nhưng không có nhiều người tiếp nhận, mỗi người đều bận rộn gieo trồng trên mảnh đất của mình."
Sau khi Mạng sống quan trọng giải thích, Triệu Ly Nông mới hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Kể từ khi phần tài liệu kia được công bố, các sinh viên ban B, ban C như nhặt được kho báu, những chỗ không hiểu sau khi học tập, lại trải qua thực hành, rất nhanh không chỉ thu được kiến thức, mà ruộng vườn thu hoạch được cũng rất dồi dào.
Cây trồng thu được sản phẩm rồi đem đổi lấy điểm khiến sinh viên bỗng dưng "giàu có", bọn họ cũng không ngần ngại bỏ điểm ra xem đáp án, lại đi thuê đất mua hạt giống gieo trồng tiếp, chỉ cần họ biết là bệnh gì thì có thể kê thuốc đúng bệnh.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, mùa màng chưa được thu hoạch, các sinh viên vẫn chưa đạt được sự tự do về kinh tế, nhưng họ có hy vọng sẽ ngày càng khấm khá hơn.
Những công việc bình thường như nhổ cỏ, hái rau củ của sinh viên ban A ngày càng ít người tiếp nhận.
Ai không sợ thực vật dị biến? Đặc biệt là các sinh viên ban C, không ai có khả năng thuê thủ vệ quân, bọn họ là người có tỷ lệ thương vong cao nhất, mảnh đất của mình còn chưa rõ, ai biết mảnh đất của người khác có chui ra thực vật dị biến hay không? Một số sinh viên ban A chỉ rụt rè trốn sau lưng, sinh viên muốn thuê người cũng không có ai, đành phải tự mình ra tay.
Điều mấu chốt chính là, bởi vì phần tài liệu kia, trình độ của sinh viên ba ban đã bị thu hẹp lại rất nhiều, sinh viên ban A không có ưu thế tuyệt đối, vì vậy họ không thể không cảm thấy khủng hoảng, sau đó đành phải ra ngoài trồng trọt.
Trước kia sinh viên ban A gia cảnh khá giả, có nhiều điểm mua đáp án, mua các loại hạt giống, thuê thủ vệ quân, tốt nghiệp cơ hồ là chuyện đương nhiên, khác nhau chỉ là chênh lệch giữa cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt mà thôi.
Với tầng thân phận này, vẫn có thể tiếp tục đi lên, lại có phúc lợi, nếu chu kỳ tuần hoàn tích cực này tiếp tục, ngay cả khi hoàn cảnh gia đình không phải ngày càng tốt hơn, cũng sẽ không quá tệ.
Ngược lại, hơn phân nửa ban C có lẽ sẽ ngày càng tệ hơn.
Bây giờ, phần mấu chốt nhất này đã bị phá vỡ bởi phần tài liệu kia.
Vạch xuất phát của các sinh viên ban B, ban C vốn lạc hậu đã trực tiếp được kéo lên một bước dài, gần với các sinh viên của ban A rất nhiều.
"Học kỳ này ban C trồng cái gì?" Triệu Ly Nông hỏi.
"Khoai tây." Nam sinh nói: "Còn có đậu phộng và đậu nành nữa."
Triệu Ly Nông đi theo cậu đến khu vực cánh đồng của ban C, muốn kiểm tra tình hình, vừa đến đó, đã có bạn học cùng lớp phát hiện ra cô, đầu tiên là giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, vội vã chạy đến hỏi han cô.
"Khoai tây của tôi trồng bị bệnh cháy lá sớm, nhưng phun thuốc thì hoàn toàn vô tác dụng." Nữ sinh chỉ vào cây trồng trên ruộng của mình, lo lắng nói: "Tuần trước tôi đã phun thuốc Azoxystrobin 25% nhưng không có tác dụng gì, bảy ngày trước tôi đã đổi sang Carbendazim 50% nhưng vẫn không hiệu quả."
Bài tập cuối cùng của học kỳ này chủ yếu là khoai tây, khoai tây nữ sinh gieo vào mùa xuân đã đến giai đoạn trung và hậu kỳ, nhưng nữ sinh không ngờ rằng cây trồng lại bắt đầu bị bệnh trên diện rộng.
Nữ sinh ngày nào cũng lật giở phần tài liệu kia, không những đã thuộc lòng mấy loại bệnh trạng của khoai tây mà còn có thể nhẩm tên tất cả các loại thuốc phòng bệnh nhưng vẫn không chữa được.
Các bạn học bên cạnh khuyên nữ sinh nên tiêu hủy những cây bị bệnh ở khu vực này trước khi dị biến xảy ra. Nhưng nữ sinh không cam lòng, vẫn đợi đến được hiện tại, nếu không thấy Triệu Ly Nông, buổi chiều nay sẽ nhổ đi phá hủy cây khoai tây trên mẫu ruộng này.
"Để tôi đi xem một chút." Triệu Ly Nông đi tới mẫu ruộng kia.
"Tiểu Triệu!" Phía sau truyền đến âm thanh của Hà Nguyệt Sinh, Triệu Ly Nông quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh cậu còn có hai người nữa.
Không cần phải nói, đó chính là Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng, bên cạnh cũng có Chu viện trưởng, còn mang theo một nhánh thủ vệ quân.
"Lần sau ra ngoài nhớ mang theo thủ vệ quân." Chu Thiên Lý đi tới nói, khu vực nông trường của Căn cứ nông học số chín không phải là nơi an toàn, Triệu Ly Nông đã trở lại, ông không thể để cô gặp chuyện được.
Triệu Ly Nông gật đầu, đồng ý: "Em qua đó xem mẫu ruộng của bạn học này một chút."
Chu Thiên Lý cử động tay, nhánh thủ vệ quân liền đi theo bảo cô.
Trên bờ ruộng vốn chỉ có mấy người, trong nháy mắt đã xuất hiện thêm một đống người, xa xa có sinh viên cũng đang chậm rãi đi tới, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Ly Nông không để ý đến những người xung quanh, cô chỉ mang nữ sinh đến gần mẫu ruộng kia, kiểm tra lá và thân của khoai tây.
"Cậu có biết trước đây mẫu ruộng này đã trồng những gì không?" Triệu Ly Nông hỏi.
Nữ sinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là ngô."
Ban đầu mảnh đất này là do sinh viên khóa trên canh tác, đầu năm bọn họ mới chuyển đến đây.
"Thời kỳ sinh trưởng hoa nở tốt không?"
"Không nhiều lắm."
Triệu Ly Nông gật đầu, tiếp tục nhìn lá khoai tây, một lúc sau quay lại hỏi nữ sinh: "Sao cậu lại nghĩ bọn chúng bị bệnh cháy lá sớm?"
Bệnh cháy lá sớm ở khoai tây
Nữ sinh sửng sốt, sau đó giải thích: "Những bệnh đó tôi đã xem kỹ rồi, chỉ có thể so sánh triệu chứng của bệnh cháy lá sớm. Lá của chúng bị bệnh, trên đầu phiến lá xuất hiện những đốm nâu, lá ở giai đoạn sau cũng có hiện tượng khô héo."
"Cậu có đào củ lên xem sao?" Triệu Ly Nông lại hỏi.
Nữ sinh lắc đầu: "Không có."
Triệu Ly Nông nhìn xung quanh, Hà Nguyệt Sinh đột nhiên từ phía sau đưa ra một cái xẻng nhỏ.
"Cám ơn." Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhận lấy.
Đầu tiên cô nhổ một cây khoai tây, dưới gốc có một củ khoai tây nhỏ, sau đó dùng xẻng đào lên, lấy ra hai củ khoai tây nhỏ.
"Hãy nhìn củ của nó." Triệu Ly Nông phủi bùn trên khoai tây, đặt chúng lên bờ ruộng. "Bệnh cháy lá sớm sẽ làm hỏng củ, tạo thành những vết lõm hình tròn màu nâu sẫm. Củ này có không?"
Nữ sinh đưa tay ra, lật mấy củ khoai tây nhỏ, lắc đầu: "Không có."
"Bệnh cháy lá sớm sẽ gây ra những đốm nâu trên lá, ranh giới rõ ràng, hình thành vết bệnh gần giống hình tròn, giai đoạn hậu kỳ, mép ngoài của vết bệnh sẽ chuyển sang màu vàng, còn bị đục lỗ, toàn bộ thối đen, nếu ngửi kỹ sẽ có mùi thối." Triệu Ly Nông chỉ vào những củ khoai tây nhỏ trên bờ ruộng: "Củ cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Những dấu hiệu khác cũng không giống như bệnh trạng.
"Đây không phải là bệnh cháy lá sớm sao? " Nữ sinh cuối cùng cũng nhận ra.
Triệu Ly Nông đứng lên lắc đầu: "Có đôi khi, chỉ nhìn một chút triệu chứng cũng không nhất định là loại bệnh đó."
"Vậy bọn chúng..." Nữ sinh không hiểu ra sao: "Bị bệnh gì?"
Các bệnh khác thậm chí không thể phù hợp với các triệu chứng.
Triệu Ly Nông nhìn những chiếc lá khoai tây trên cánh đồng: "Lá già cùng với mép lá lúc đầu chuyển sang ố vàng, sau đó hình thành các đốm nâu, nhưng phần gân lá ở giữa vẫn có màu xanh. Theo thời gian, toàn bộ lá chuyển sang màu nâu đỏ hoặc khô héo rồi rụng đi phải không?"
Nữ sinh nhớ lại sự thay đổi của những củ khoai trên ruộng trong thời gian này, lập tức gật đầu.
"Cậu chỉ nhìn thấy những đốm nâu và khô héo rụng đi, cậu đã bỏ qua những triệu chứng khác." Triệu Ly Nông chỉ vào một cây khoai tây gần họ nhất: "Ví dụ như lá của chúng cong xuống, một số lá già có màu đồng, sự tăng trưởng chậm lại."
Nữ sinh nhìn dọc theo những ngón tay của cô, quả thật là như thế.
"Không phải bệnh." Triệu Ly Nông quay đầu nhìn nữ sinh: "Khoai tây trong ruộng của cậu thiếu kali."
Nữ sinh sửng sốt: "...Thiếu kali?"
"Cây khoai tây là loại tinh bột, phải cần có kali có thể thúc đẩy quá trình tổng hợp Carbohydrate của củ." Triệu Ly Nông giải thích: "Bón phân kali kịp thời trong thời kỳ ra hoa cũng có thể tăng cường khả năng kháng bệnh của cây khoai tây."
Bệnh thiếu kali ở khoai tây
Đôi khi các triệu chứng thiếu hụt chất dinh dưỡng của cây tương tự như ở giai đoạn đầu của bệnh trạng, nhưng quan sát và thực hành nhiều hơn vẫn có thể giúp phân biệt được.
"Vậy bây giờ tôi bón thêm phân kali." Nữ sinh sau khi hiểu ra, liền lặp đi lặp lại.
"Bón nhiều phân hữu cơ hơn, cậu có thể bón kali sulfat và tro thực vật ở cả hai bên. Sau khi lấp đất, hãy phun kali dihydrogen phosphate lên lá, nồng độ khoảng 0,2% đến 0,3%." Triệu Ly Nông nhắc nhở: "Hoặc là phun với dung dịch tro và phân thực vật 1% cũng được."
"Được." Nữ sinh nhanh chóng bật não quang của mình, viết ra tất cả những gì cô nói: "Tôi nhớ rồi."
Ở bên cạnh, Nghiêm Tĩnh Thủy đang đứng trên bờ ruộng, nhìn Triệu Ly Nông bên dưới, từ nãy đến giờ, mỗi lời cô nói đều không thừa bao nhiêu.
Đại khái từ câu hỏi trong thời kỳ sinh trưởng hoa có nở tốt không, cô ấy đã có đáp án.
Nghiêm Tĩnh Thủy biết các triệu chứng thiếu kali ở khoai tây, bệnh cháy lá khoai tây, cô ấy có thể đọc thuộc lòng không sót một từ nào, nhưng cô ấy không thể làm được như Triệu Ly Nông ... là hạ bút thành văn.
Lời cô nói quá trôi chảy, như thể cô đã từng trồng trọt rất nhiều năm.
Nghiêm Tĩnh Thủy tự hỏi liệu bản thân có rời khỏi Căn cứ nông học số chín quá sớm hay không.
"Tại sao em hỏi mảnh ruộng này trước đây đã trồng những gì?" Viện trưởng Chu Thiên Lý vẫn đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi.
Triệu Ly Nông nhìn lên, cười nói: "Bệnh cháy lá sớm của khoai tây có liên quan đến các vụ mùa trước, ở khu vực đất bị bệnh, có thể trồng luân canh ba năm các loại cây trồng như ngô, cải thảo là tốt nhất. Mảnh ruộng này năm trước đã trồng ngô, có thể loại trừ được bệnh cháy lá sớm."
Chu Thiên Lý chợt nhận ra, gật đầu: "Thì ra là như vậy."
.
Chương 98: Lục bình
Edit & beta: Rya
Đại đa số các sinh viên giống như nữ sinh ở ban C không hoàn toàn thông hiểu đạo lý này, hầu hết chỉ đọc lướt qua phần tài liệu để so sánh các triệu chứng bệnh trạng một cách máy móc.
Đây là một chuyện sức bình thường.
Cây trồng sinh trưởng cần có thời gian, trong khoảng thời gian này sẽ luôn phát sinh các loại vấn đề, cho dù nắm vững kiến thức cũng không thể lập tức chữa hết các triệu chứng.
Vì vậy, sinh viên chuyên ngành nông học cũng cần có thời gian để hiểu, nắm rõ từng vấn đề một để lý giải.
Các sinh viên tại Căn cứ nông học số chín thiếu sự giảng dạy có hệ thống, không có nhiều kinh nghiệm trồng trọt, vì vậy họ không thể sử dụng phần tài liệu để tự biến hóa cho bản thân sử dụng, điều này rất phổ biến.
Bản thân Triệu Ly Nông đã từng được tiếp xúc với một loạt các hệ thống tài liệu đã được chuẩn hóa, xem qua vô số tài liệu mở, còn có một giáo sư hướng dẫn cực kỳ ưu tú ở bên cạnh làm cố vấn với áp lực cao, sau bảy năm, lúc này cô mới có thể dễ dàng phân biệt các vấn đề khác nhau.
Cô không cảm thấy vui mừng, chỉ hy vọng các sinh viên của Căn cứ nông học số chín có thể nhanh chóng tiếp thu nội dung của phần tài liệu kia.
Bọn họ đang ở trong một thế giới dị biến, mục tiêu của sinh viên nông học không chỉ là trồng các loại cây trồng khác nhau, đảm bảo sự vận hành trơn tru của căn cứ, mà còn nghiên cứu, khám phá các thực vật dị biến.
Chỉ bằng cách này, bọn họ mới có thể theo kịp tốc độ của thực vật dị biến, để con người có thể tránh khỏi sự thương tổn từ bọn chúng, thậm chí còn được hưởng lợi từ đó.
Sự cố khoai tây khiến Triệu Ly Nông nhớ lại, cô đã thảo luận với mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy, quyết định đem phần tài liệu kia thực hiện một số so sánh và giải thích chi tiết cặn kẽ hơn.
Người viết bài so sánh, giải thích vẫn là Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh phụ trách đến nông trường quan sát các vấn đề của sinh viên nông học gặp phải ở thực địa, nếu bọn họ có thể tự giải quyết thì lập tức tiêu hóa ngay tại chỗ, còn nếu không cách nào nhận biết thì liên hệ với cô.
Nói tóm lại, tất cả các vấn đề gặp phải đều được ghi lại, tóm tắt, cuối cùng giao cho Triệu Ly Nông, người sẽ tóm tắt các bệnh thông thường như chứng bệnh thiếu độ phì, thiếu chất và các vấn đề khác, đồng thời giải thích các vấn đề khó hiểu khác trong phần tài liệu.
"Còn mệt hơn là ngày đêm nghiên cứu số liệu trong phòng thí nghiệm." Hà Nguyệt Sinh ngồi bệt xuống đất cạnh bàn của Triệu Ly Nông: "Mũi tôi đều dính đầy bùn."
"Cả ngày hôm nay các cậu đã làm gì vậy? " Triệu Ly Nông viết xong một đoạn giải thích, quay đầu nhìn mấy người Hà Nguyệt Sinh hoặc đang ngồi hoặc đang đứng.
"Có mấy mảnh ruộng xảy ra vấn đề." Nghiêm Tĩnh Thủy tinh thần phấn chấn đứng lên: "Để tìm ra là bệnh khuẩn gì, hôm nay tôi đã đến mấy mẫu ruộng đó lấy chút hàng mẫu, dự định đến phòng thí nghiệm tròng tòa nhà nội quyển để đo lường."
"Tôi nói chỉ cần một chút là được rồi, cậu lại đòi lấy một đống." Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay vô lực lên, chỉ vào bản thân và Đồng Đồng, người cũng đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt đăm đăm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chúng tôi sẽ chịu không nổi."
Đồng Đồng gật đầu tán thành.
Nghiêm Tĩnh Thủy lặng lẽ bĩu môi, khi Triệu Ly Nông nhìn sang, lại nhanh chóng trở về vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Lệ đào nhiều hơn các cậu, cũng không thấy nó kêu mệt."
Hà Nguyệt Sinh: "?"
Đồng Đồng lại biểu lộ: "Tiểu Lệ không thể nói chuyện, lúc đó nó đã mệt đến nổi không thể chíp một tiếng nào."
"Chỉ là đào đất thôi." Nghiêm Tĩnh Thủy nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ các cậu cần phải tăng cường vận động, công việc đồng áng cần phải có thể lực, gặp phải thực vật dị biến có thể chạy trốn, mới có khả năng tự cứu lấy mạng mình."
Hôm nay cô ấy rất hưng phấn, thời điểm cày xới mặt đất, có loại cảm giác có một nơi thuộc về mình.
Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy rằng bất kể lúc nào bản thân tiếp xúc với cánh đồng và cây trồng nhiều hơn, nhất định có thể sớm đuổi kịp Triệu Ly Nông!
Khi nghĩ đến việc truy đuổi theo Triệu Ly Nông, cô ấy không cảm thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí có thể lật tung một mảnh đất.
Triệu Ly Nông nghe ba người nói chuyện thì cười cười, một lúc sau mới hỏi: "Học tỷ gần đây đang bận cái gì vậy? Vẫn chưa gặp mặt."
Ngụy Lệ thích nhất là tham gia náo nhiệt, sau khi biết mấy người họ trở lại Căn cứ nông học số chín, cũng chỉ trong nhóm hú hét vài lần, mấy ngày nay cũng không biết đang làm gì, rõ ràng là ở chung trong nội quyển, nhưng chưa từng gặp mặt.
"Chị ấy đang tìm một bạn học nuôi ngỗng để hợp tác." Hà Nguyệt Sinh biết một chút.
Không giống như Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng, sau khi rời khỏi Căn cứ nông học số chín thì nhổ hết cây trồng và hoa hồng, Ngụy Lệ vẫn nhốt gà trong chuồng, nhờ người giúp ném thức ăn vào máy cho ăn tự động, thỉnh thoảng giúp dọn phân gà.
Khi trở lại Căn cứ nông học số chín, việc đầu tiên Ngụy Lệ làm là dọn dẹp chuồng gà, bởi vì rất nhiều trứng không được lấy ra kịp thời, đã có thêm rất nhiều gà con, diện tích không đủ, trong đàn gà lại dễ dàng phát sinh tranh cướp và bị nhiễm bệnh.
Gần đây, Ngụy Lệ đang bận rộn mở rộng chuồng gà, nhân tiện cũng muốn hợp tác với các bạn cùng lớp đang nuôi ngỗng, muốn đồng thời nuôi dưỡng chung.
"Nuôi ngỗng?" Nghiêm Tĩnh Thủy nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, Ngụy Lệ không phải chỉ một lòng với gà sao? "Cảm ơn." Hà Nguyệt Sinh lấy khăn giấy từ Đồng Đồng đưa tới lau mũi: "Nghe nói phân ngỗng tốt cho gà, giảm bệnh tật, hơn nữa ngỗng còn có thể đuổi chồn và chuột."
Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày: "Sao chỉ nói với cậu?"
"Cậu ấy là mật thám." Triệu Ly Nông không hề kinh ngạc.
Sau khi nghe những gì hai người nói, Hà Nguyệt Sinh ngồi khoanh chân trên mặt đất, đảo mắt: "À."
Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy khó hiểu.
Đồng Đồng cũng đang ngồi dưới đất chậm rãi giơ tay lên, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Mấy ngày trước học tỷ Ngụy Lệ đã nói chuyện này trong nhóm, hai người hẳn là chặn nhóm rồi."
Nhóm là một nhóm nhỏ, chỉ có năm người, lúc trước rời khỏi Căn cứ trung ương đã tạo nên.
Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn nhau, sau đó ngầm nhìn đi chỗ khác, một người thì xem quang não, một người nhìn bùn dính giữa móng tay, bộ dáng đã rõ ràng.
"Nếu Ngụy Lệ biết chắc chắn sẽ tìm các cậu tính sổ." Hà Nguyệt Sinh lạnh lùng nói.
Triệu Ly Nông ho khan một tiếng: "Lát nữa đi gặp học tỷ xem."
Cô vừa viết tài liệu giải thích chi tiết, lại bị tin nhắn liên tục nhảy ra quấy rầy, cho nên tạm thời chặn tin nhắn, bởi vì quá bận chỉ vùi đầu viết, cho nên đã quên mở ra.
"Ngụy Lệ bây giờ hẳn là đang khu Đông." Hà Nguyệt Sinh giơ tay nhìn thời gian: "Hiện tại có thể đi tìm chị ấy."
Triệu Ly Nông tắt quang não, mấy người họ cùng nhau đi về hướng ngoại thành.
Trên đường đi, Ngụy Lệ – người đã bị chặn, biết mấy người họ tìm tới mình cho nên rất vui mừng, liền gửi định vị.
Bình khí xui xẻo: [ Mau tới đây, chị chờ mọi người, cùng đi bắt một con ngỗng lớn!]
...
Bốn người đến chuồng gà ở khu Đông, Ngụy Lệ đang ngồi xổm ở cửa ăn chân gà, thỉnh thoảng xé một ít vụn gà cho Tiểu hoàng kê đang dựa vào chân mình, một người một gà đã ăn một cách ngon lành.
"Mọi người tới rồi!" Ngụy Lệ nhiệt tình bưng một đ ĩa từ phía sau ra: "Gà tươi mới vừa làm, gà nướng muối. "
Thế là năm người ngồi xổm xuống, kề bên là Tiểu hoàng kê, cùng nhau chia một đ ĩa gà nướng muối.
"Khá ngon." Hà Nguyệt Sinh làm việc cả ngày thật sự rất đói, gần như quên mất bóng đen tâm lý trước đó.
"Học tỷ, chị muốn nuôi ngỗng sao?" Đồng Đồng lau tay xong hỏi.
Ngụy Lệ gật đầu: "Chị muốn thử cùng nuôi gà và ngỗng."
Đĩa gà nướng muối ăn sạch sẽ, Ngụy Lệ bế Tiểu Lệ bỏ vào túi, nói với đám người Triệu Ly Nông: "Đi thôi, dẫn mọi người đi chọn ngỗng thật lớn."
Toàn bộ khu đông đều là sinh viên chăn nuôi, chuồng ngỗng cách đó không xa.
"Này, ngỗng của cậu đâu?" Ngụy Lệ bước vào liền chào các bạn cùng lớp, phát hiện bên trong trống rỗng.
"Bị mượn đi hết rồi." Bạn học theo bọn họ ra ngoài: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, chúng tôi xây dựng hệ thống nuôi cá tôm, lục bình và ngỗng sao?"
Lúc này Ngụy Lệ mới nhớ ra: "Ngỗng của cậu đi ăn lục bình à?"
"Bọn họ mang đến một đợt lục bình mới, vừa giúp cho tôi tiết kiệm thức ăn." Bạn học dẫn bọn họ tới bên ao: "Cuối năm chúng tôi muốn vượt cấp thi sát hạch cán bộ chăn nuôi, nhất định phải lập chút thành tích."
Một số sinh viên thủy sản, sinh viên chăn nuôi đã tham gia vào cấu trúc hệ thống, trong ao nuôi cá, tôm, còn có cá chạch, bên kia có một ao nhỏ thả lục bình tạo thành một khu nước cạn, trong đó còn thả tôm sông và chạch, để cá trong áo có thể vò nát lục bình làm thức ăn cho cá, phân ngỗng có thể dùng làm chất dinh dưỡng cho lục bình, một lần đạt được nhiều lợi ích.
"Tôi cần hai mươi con ngỗng lớn." Ngụy Lệ nói: "Để tôi chọn con thật tốt."
"Được!" Bạn cùng lớp sẵn sàng đồng ý: "Ngỗng của tôi không tệ."
Mấy người Triệu Ly Nông đi theo phía sau, đi bộ đến bên bờ ao, quả nhiên thấy một đàn ngỗng đang ăn những chiếc lá lục bình non vừa được vớt lên.
Bên bờ ao có mấy sinh viên thủy sản trang bị đầy đủ, mặc áo mưa một mảnh chống thấm và đi ủng, mỗi người cầm trên tay một cây chĩa dài đang vớt lá lục bình cho ngỗng ăn.
Ngụy Lệ vẫy tay chào bọn họ, các sinh viên thủy sản cầm một cây chĩa dài đi tới.
Ngụy Lệ cũng biết những sinh viên thủy sản này, cho nên đã đến chào hỏi họ.
"Các cậu cũng trở lại à?" Một vị học trưởng chuyên ngành thủy sản nhìn bọn người Triệu Ly Nông, cười hỏi: "Trở thành cán bộ trồng trọt cảm giác thế nào?"
Triệu Ly Nông không quen biết đối phương, nhưng vẫn là khẽ gật đầu: "Rất tốt."
"Vậy là được, chờ chúng tôi cũng vượt cấp sát hạch." Cả người học trưởng ướt sũng, nước theo chiếc áo mưa chảy xuống một mảnh.
"Không phải sau khi tốt nghiệp thì các cậu có thể trực tiếp trở thành cán bộ chăn nuôi sao?" Ngụy Lệ hỏi.
Một nữ sinh khác tháo găng tay ra, cười: "Chúng tôi muốn trải nghiệm cảm giác thi vượt cấp".
"Được, vậy tôi đợi các cậu đến tìm tôi." Ngụy Lệ nhìn về phía đàn ngỗng bên rồi: "Xong rồi thì cho tôi mượn hai mươi con."
Sinh viên chuyên ngành thủy sản đồng ý, cởi áo mưa ra, chuẩn bị giúp cùng bắt ngỗng.
Hai mươi con ngỗng lớn, họ phải bắt đi bắt lại vài vòng, cũng may bốn người của Triệu Ly Nông cũng xắn tay áo, sẵn sàng cùng nhau bắt.
"Hôm nay không có một ngày nghỉ ngơi." Hà Nguyệt Sinh lắc đầu thở dài.
"Tăng cường vận động." Nghiêm Tĩnh Thủy đi ngang qua, bỏ lại bốn chữ.
Ngụy Lệ vừa nghe Hà Nguyệt Sinh phàn nàn, quay đầu lại nói: "Ở đây so với bên ngoài căn cứ tốt hơn nhiều, không có thực vật dị biến cấp cao."
"Chíp!"
Ngụy Lệ vừa dứt lời, con Tiểu hoàng kê trong túi áo đột nhiên ló đầu kêu một tiếng.
Bước chân Triệu Ly Nông dừng lại, nhìn con Tiểu hoàng kê: Loại âm thanh này... không phải là lần đầu tiên xuất hiện.
.
Chương 99: Tay phải
Edit & beta: Rya
"Chờ đã." Triệu Ly Nông đột nhiên gọi mọi người dừng lại.
Ngụy Lệ vốn là đi phía trước, nghe vậy quay đầu lại, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh nghiêm túc nói với Ngụy Lệ: "Hãy rút lại những gì chị vừa nói ngay lập tức."
"Hả? Nói cái gì?" Ngụy Lệ trong nháy mắt bối rối, thấy Nghiêm Tĩnh Thủy khom lưng nhặt lấy cây chĩa dài trên mặt đất, mũi nhọn cây chĩa dưới ánh mặt trời phát ánh sáng lạnh lẽo, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ lại bản thân vừa nãy nói cái gì, vội vã giơ tay lên, hét lên: "Thu hồi! Thu hồi!"
Hà Nguyệt Sinh hòa giải: "Sẽ không đến nỗi đó đâu."
Nếu như cậu không khom lưng nhặt cây chĩa ở dưới đất lên, lời này của cậu sẽ tin là thật.
"Học tỷ, thà tin rằng có, còn hơn là không." Đồng Đồng nhìn quanh một lượt, sau đó quay người nhặt chiếc nĩa dài phía sau lên.
Ba sinh viên chuyên ngành thủy sản vừa ném mấy cái chĩa dài đi, vừa cởi áo mưa một mảnh nhìn nhau thất thần, không hiểu sao vẫn nói cười rôm rả câu cuối cùng, khoảnh khắc tiếp theo liền cầm cây chĩa lên.
"Làm sao vậy?" Bạn học nuôi ngỗng còn tưởng rằng bọn họ muốn đánh nhau, vội vàng đi tới khuyên bảo: "Có chuyện gì thì thương lượng, đừng động thủ."
"Đúng đúng, đừng động thủ."
"Có gì thắc mắc thì cứ nói đi, cây chĩa này rất sắc, cẩn thận làm người khác bị thương." Ba sinh viên chuyên ngành thủy sản khác cũng lần lượt đi tới, vây quanh bọn người Nghiêm Tĩnh Thủy, ân cần khuyên bảo.
Triệu Ly Nông vẫn đang nhìn con Tiểu hoàng kê đang trong túi của Ngụy Lệ ló đầu ra, trước mỗi lần thực vật dị biến xuất hiện công kích con người, nó sẽ kêu một tiếng, nhưng vừa kêu xong, xung quanh tựa hồ như sóng êm gió lặng.
Ngụy Lệ vẫn đang cố gắng biện minh cho mình giữa đám đông: "Mặc dù tôi được biết đến như một cái bình khí xui xẻo, nhưng không phải mỗi ngày đều rò rỉ, yên tâm đi, hôm nay chắc chắn sẽ không có ..."
"Rầm!"
Trong ao nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy dữ dội, mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, ánh mắt của các sinh viên chuyên ngành thủy sản và sinh viên chăn nuôi ngỗng trong nháy mắt trợn to: một cây lục bình đột nhiên từ trong ao nhỏ vọt ra khỏi mặt nước, những chiếc lá hình bầu dục màu xanh lục nhanh chóng mở rộng ra, thân điên cuồng vươn cao, lộ ra hoa lục bình căng phồng ở phía trước, vô số rễ bên dưới bị nhổ lên khỏi mặt nước vươn dài vào những ao lớn khác, khuấy động nước trong các ao đều cuộn trào.
Điều quan trọng nhất là đàn tôm cá dày đặc được xâu thành chuỗi trên rễ nhảy múa, ngay sau đó, những chiếc thân rễ mảnh khảnh phân hóa đâm vào đám cá tôm, quấn lấy con cá đang bơi ngược lại, cuốn lấy và nuốt chửng chúng.
Mùi tanh nồng của tôm cá trong phút chốc lan tỏa khắp mặt ao.
Các sinh viên chuyên ngành thủy sản chưa bao giờ nhìn thấy một loại thực vật dị biến cấp cao như vậy, họ sửng sốt một lúc, sau đó đầu óc ba người khí huyết dâng trào, vô thức muốn lao xuống ao.
"Thành tích cuối kỳ của tôi!"
"Cá mất hết rồi!"
"Tôi sẽ liều mạng với nó!"
"Đừng kích động! Nó là thực vật dị biến!" Bạn học nuôi ngỗng tỉnh táo lại vọt tới kéo quần áo phía sau lưng của hai bạn học đang tuyệt vọng, liều mạng kéo về phía sau.
Triệu Ly Nông đã sớm tóm lấy Ngụy Lệ, quay đầu nhìn mấy người Nghiêm Tĩnh Thủy: "Rút lui, thông báo cho thủ vệ quân."
Sau khi bọn họ trở về, Chu viện trưởng tạm thời trao quyền điều phối thủ vệ quân của Căn cứ nông học số chín cho bọn họ.
"Đã thông báo." Hà Nguyệt Sinh tắt quang não, ngẩng đầu lên nói.
Ngụy Lệ đưa tay mò vào súng của mình: "Xong rồi, tôi để súng trong xe."
Mấy người trầm mặc, Triệu Ly Nông: "Chạy!"
Nghiêm Tĩnh Thủy tiến lên, tóm lấy học tỷ đang lao về phía cái ao, nhanh chân kéo về phía mấy người đang chạy, một tay cầm cây chĩa dài, tay kia kéo người đẩy về phía sau cho Đồng Đồng: "Đi mau!"
Năm người ở Khâu Thành đã quen nhìn thấy thực vật dị biến, đột nhiên nhìn thấy lục bình dị biến trong ao, cũng không bị sợ hãi, nhưng ba sinh viên chuyên ngành thủy sản lại bị k1ch thích bởi cái chết của tất cả tôm cá, liều mạng muốn chiến đấu với thực vật dị biến.
"Ngỗng, ngỗng, ngỗng!"
Sinh viên nuôi ngỗng còn đang lôi kéo sinh viên thủy sản, đang chuẩn bị chạy trốn, quay đầu lại nhìn thấy đàn ngỗng của mình cũng bị quấn chặt, lập tức buông hai người bọn họ ra, cũng muốn xông tới cái ao, cố gắng mang về một con ngỗng.
"Đừng có xúc động, huynh đệ, năm sau lại chiến tiếp!" Hai sinh viên chuyên ngành thủy sản vốn tâm tình đang tan nát, đột nhiên khôi phục lại, mỗi người nắm lấy một tay của cậu ta lôi ra ngoài.
Một đám người giãy giụa liều mạng chạy ra ngoài, Ngụy Lệ đưa tay vuốt miệng, sắc mặt tái nhợt, không thể tin lẩm bẩm: "Thật sự là xui xẻo như vậy sao? Mình chỉ nói một câu mà thôi."
"Học tỷ, chị mới biết sao?" Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại: "Bất quá, vừa rồi Tiểu Triệu trực tiếp coi chị là tiên nhân hình người, cũng có ý nghĩa rất tốt."
Triệu Ly Nông nắm lấy cánh tay Ngụy Lệ chạy ra ngoài: "Là còi báo động hình gà."
Ngụy Lệ: "?"
Cho dù cô ấy yêu gà đến mức nào, trông cũng không giống gà! "Nó đến rồi!" Nghiêm Tĩnh Thủy đang ở cuối cùng cầm chiếc chĩa dài, đâm mạnh vào những chiếc rễ dị biến đang vươn ra, chỉ là lục bình có rất nhiều rễ, sau khi bị đâm một hai nhát mới bị thu hút sự chú hướng đến chính mình.
Nhiều rễ mọc ra quấn quanh chiếc chĩa dài trong tay Nghiêm Tĩnh Thủy, sau khi cô ấy dùng sức nhổ cây chĩa ra, những chiếc rễ mới lại quấn lấy chiếc chĩa dài.
"Tiếp lấy!" Hà Nguyệt Sinh dừng lại, ném thanh chủy thủ của mình về phía Nghiêm Tĩnh Thủy.
Nghiêm Tĩnh Thủy cầm thanh chủy thủ nghiêng sang một bên, sau đó ấn mạnh chiếc chĩa dài vướng víu xuống đất, sau đó cúi xuống dùng thanh chủy thủ chém về phía cây chĩa dài, tất cả rễ cây quấn trên đó đều đứt lìa.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, những chiếc rễ đó đã quay trở lại.
May mắn thay, Nghiêm Tĩnh Thủy đã cầm thanh chủy thủ và chiếc chĩa dài lùi lại một bước.
"Tắc đường rồi!" Bạn học đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại.
Lục bình dị biến có quá nhiều rễ, khi thân cây tiếp tục vươn lên, nó dễ dàng chặn mọi đường đi của bọn họ, quấn bọn người Triệu Ly Nông trong "tấm lưới" do rễ bao phủ, chiếc lá hình bầu dục trên cùng kéo dài, trên không trung che kín toàn bộ cái áo.
Từ khi bắt đầu dị biến, cho đến hình dáng hiện tại, không quá ba phút.
Tất cả mọi người buộc phải tựa lưng ép sát vào nhau.
Bọn họ sợ sẽ bị xuyên thủng giống như đám tôm cá kia, chờ đợi những cái rễ này siết chặt lại, cuối cùng sẽ nuốt chửng mọi người.
"Dẫn dụ chúng!" Hà Nguyệt Sin đứng ở rìa cầm chiếc chĩa dài, bị lục bình dị biến nhìn chằm chằm, vài sợi rễ đột nhiên nhô ra không ngừng mở rộng để quấn lấy chiếc chĩa dài.
Triệu Ly Nông quay lại, nhìn thấy một màn này, lập tức xoay người lấy thanh chủy thủ ba cạnh, dùng hết sức để cắt đứt những sợi rễ kia.
Cô nhớ tới Hoàng Thiên nói trên thanh chủy thủ ba cạnh có nước thuốc, bất kỳ thực vật dị biến dưới cấp A, chạm vào đều sẽ chết.
Khoảnh khắc Triệu Ly Nông cắt bỏ sợi rễ, những sợi rễ đó thật sự bắt đầu có dấu hiệu khô héo, thậm chí bắt đầu lan rộng lên trên.
"Vẫn là đồ của anh họ dùng tốt." Thấy thế, Ngụy Lệ tâng bốc lên một câu.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng đã kết thúc, đã có một cây lục bình dị biến đã chuẩn bị hành động tương tự, điều khiển rễ cây ở phía bên kia để đâm Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông.
"Ngồi xuống!" Nghiêm Tĩnh Thủy xoay cái chĩa dài thành một vòng, quấn lấy đám rễ đang đâm tới, không tiếp tục cùng đám lục bình dị biến dây dưa, vội vàng ném cái chĩa dài trong tay ra, chờ cả cây khô héo.
Tuy nhiên, bởi vì có một mình cô ấy nên cuối cùng vẫn có sơ suất.
Một rễ lục bình dị biến nhảy ra khỏi bùn, hướng vào tay cầm thanh chủy thủ ba cạnh của Triệu Ly Nông đang nửa ngồi nửa quỳ.
Mọi người nhìn thấy lục bình dị biến bắt đầu khô héo, tính cảnh giác hạ xuống.
Lần này, không ai nhận thấy điều gì bất thường.
"Phốc —— thử ——"
Một âm thanh nhẹ nhàng nhưng dị thường rõ ràng vang lên bên tai Triệu Ly Nông, cô cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện lòng bàn tay phải của mình đã bị đâm thủng, máu tươi chảy xuống.
"Tiểu Triệu!"
"Chíp!"
Ngụy Lệ nhìn thấy, lập tức hai tay chạy tới nắm lấy sợi rễ, mặc kệ sợi rễ cây kia có mọc ra rễ khác hay không, dùng sức nhổ ra. Ngụy Lệ có thể cảm thấy cái rễ quằn quại trong lòng bàn tay mình, thậm chí còn có dấu hiệu to lên.
Hà Nguyệt Sinh ở đầu dây bên kia ném chiếc nĩa dài trong tay xuống, xé lớp áo lót bên trong, đắp lên lòng bàn tay Triệu Ly Nông để cầm máu.
Cơn đau dữ dội lan xuống cánh tay, cuối cùng lên đến não.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Triệu Ly Nông tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nhìn lên đám lục bình dị biến phía trên, những sợi rễ to phồng kia đã ngừng khô héo, mơ hồ có dấu hiệu quay đầu lại.
"Chết tiệt!" Ngụy Lệ chưa kịp ném sợi rễ cây ra khỏi tay, một sợi râu mỏng khác lại mọc ra từ rễ cây, quấn lấy tay cô ấy.
Tại thời điểm này, Ngụy Lệ đã nghĩ xong làm tay giả màu gì.
"Chíp!"
Con Tiểu hoàng kê trong túi nhảy lên tay Ngụy Lệ, há mỏ ngoạm lấy sợi rễ cô ấy đang cầm, cũng không biết trong miệng nó có phải là giấu cái cưa hay không, cứ như vậy mà há mỏ ngoạm lấy, sợi rễ bằng ngón tay trong nháy mắt bị nó ngoạm đứt.
Ngụy Lệ đã có thể thoát khỏi rễ lục bình dị biến, ngay lập tức vỗ nhẹ vào sợi mỏng trên mu bàn tay.
Con Tiểu hoàng kê không đứng vững ngã xuống, đập cánh mấy cái rồi đáp uỵch xuống đất.
"Bang bang bang—"
Ngay tại khi mọi người cho rằng lục bình dị biến sắp phản kích, bên ngoài một loạt tiếng súng vang lên, toàn bộ đều đánh trúng thân cây lục biến dị biến khổng lồ đang phình to.
Thủ vệ quân cuối cùng đã đến!
Không đến mười giây, lục bình dị biến tựa như bị lửa thiêu đốt, toàn thân bị khô héo, ầm ầm đổ xuống.
"Đi ra ngoài trước." Nghiêm Tĩnh Thủy nói với mọi người.
Ngụy Lệ lo lắng nhìn bàn tay bị bó lại của Triệu Ly Nông, lớp vải trắng đã nhuộm màu đỏ tươi: "Học muội, phải đưa học muội đến bệnh viện ngay lập tức!"
Thủ về quân từ bên ngoài xông vào, đám người Triệu Ly Nông được hộ tống đi ra ngoài.
Ngụy Lệ đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy trong túi trống không, nghĩ tới điều gì, vội quay người nhặt con Tiểu hoàng kê dưới đất lên, bỏ trở lại trong túi, lúc này mới coi như đã yên tâm.
Không ai quan tâm đ ến sự biến mất của hệ thống rễ lục bình dị biến bị gãy vỡ kia.
"Ợ."
Tiểu hoàng kê trong túi đánh nấc lên một tiếng, hai mắt trống rỗng nằm ở trong túi, cuối cùng cũng theo tần suất lay động mà ngủ thiếp đi.
...
Trước khi Triệu Ly Nông lên xe, cô đã xoay người lại, liếc nhìn cơ thể khô héo và gục ngã của lục bình dị biến.
Sau khi lên xe, cô mím chặt môi im lặng, sợ tiếng nói của mình lọt ra ngoài, người khác sẽ phát hiện ra nỗi đau của mình.
Thấy cô cau mày, Hà Nguyệt Sinh hỏi: "Rất đau sao?"
"Chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn sẽ rất đau." Sắc mặt Ngụy Lệ trở nên khó coi: "Sớm biết không rủ mọi người đến."
Đồng Đồng ngồi ở hàng ghế thứ hai, nhìn thủ vệ quân ở ghế phụ lái: "Ở đây có hộp dụng cụ y tế không?"
"Có, trong..."
"Để tôi vào ngồi." Nghiêm Tĩnh Thủy từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một hộp dụng cụ y tế.
Hà Nguyệt Sinh ngay lập tức di chuyển từ hàng thứ ba sang hàng thứ hai, Ngụy Lệ di chuyển đến cửa sổ để Nghiêm Tĩnh Thủy vào.
Nghiêm Tĩnh Thủy vừa bước vào, Hà Nguyệt Sinh ở hàng ghế thứ hai đã đóng cửa xe, yêu cầu thủ vệ quân lái xe đến bệnh viện.
"Để tôi giúp cậu khử trùng." Nghiêm Tĩnh Thủy mở hộp thuốc, lấy bông gòn tẩm cồn, thuốc xịt cầm máu ra, tháo lớp lót quấn quanh lòng bàn tay cô: "Sẽ hơi đau."
Triệu Ly Nông nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, ép mình nhìn vào tay phải của mình, khàn giọng nói: "Cầm máu xong đừng băng lại."
Nghiêm Tĩnh Thủy đồng ý: "Được."
Có vết xe đổ từ Quế Sơn, tốt nhất là kiểm tra vết thương sau bị thương.
.
Chương 100: Không đau sao?
Edit & beta: Rya
Bệnh viện căn cứ.
Khi Đan Trần nhận được tin báo, ông vội nhanh chóng xoay người chạy về phía khoa cấp cứu.
Lúc đầu ông còn tưởng là Ngụy Lệ bị thương, nhưng khi bước đến cửa khoa cấp cứu, mới nhận ra đó là Triệu Ly Nông.
"Máu đã ngừng chảy, vết thương vẫn chưa được băng bó, cần kiểm tra vết thương." Nghiêm Tĩnh Thủy bước sang một bên, nói với bác sĩ Đan vừa bước vào.
"Để tôi xem một chút." Đan Trần kéo miếng gạc trên tay Triệu Ly Nông ra, dưới lòng bàn tay có một vết thương xuyên thấu: "Loại thực vật nào gây tổn thương?"
"Lục bình dị biến." Sắc mặt của Triệu Ly Nông vẫn tái nhợt, nhưng đã bình tĩnh lại: "Bộ rễ của nó phân hóa thành những sợi râu mỏng, chỉ cần kiểm tra xem còn sót lại rễ cây nào trong vết thương hay không."
Đan Trần nắm tay Triệu Ly Nông đặt dưới kính lúp y tế, ông cúi đầu cẩn thận kiểm tra một hồi, ấn ấn ngón tay, quan sát phản ứng rồi đứng dậy: "Không còn rễ lưu lại, nhưng cần phải lập tức phẫu thuật."
"Phẫu thuật? Không phải máu đã ngừng chảy rồi sao?" Ngụy Lệ đang đứng cạnh cô, cho rằng đến kiểm tra rồi băng bó là được.
"Có vấn đề với dây thần kinh giữa của cô ấy, khiến ngón giữa và ngón áp út bị mất cảm giác." Đan Trần bảo họ đi ra: "Cần phải phẫu thuật ngay lập tức."
Triệu Ly Nông sửng sốt, nhìn xuống tay phải của mình, cô cho rằng là đau đớn dẫn đến mất cảm giác.
Ngay sau đó Đan Trần đưa Triệu Ly Nông đến phòng phẫu thuật, bỏ lại bọn người Ngụy Lệ.
...
Ngoài phòng mổ.
"Dây thần kinh bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến cử động tay phải của cậu ấy sao?" Hà Nguyệt Sinh im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc mắt nhìn phòng phẫu thuật, trên mặt lộ ra vẻ bất an: "Phải xem tình huống tổn thương, nếu hồi phục tốt ở giai đoạn sau có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì."
Bất kể là loại tổn thương nào ảnh hưởng đến thần kinh, đều là một điều vô cùng rắc rối.
...
"Ca phẫu thuật đã thành công." Đan Trần nhìn Triệu Ly Nông, vì đã được tiêm thuốc tê nên lúc này cơn đau gần như bằng không, nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt vì mất máu, ông dừng lại một chút rồi nói: "Mặc dù mô ngoài đã được khâu lại và giải phẫu thành công, nhưng tổn thương dây thần kinh giữa rất phiền phức, giai đoạn sau cần tích cực phục hồi chức năng. Nếu hồi phục tốt, cử động tay phải sẽ không có gì đặc biệt khó khăn."
Nếu như hồi phục không tốt, tay phải có thể bị ảnh hưởng suốt đời.
"...Cháu hiểu rồi." Triệu Ly Nông không thể diễn tả cảm giác của cô, cô có một trí nhớ tốt đến mức có thể dễ dàng nhớ lại tất cả những thống khổ trong quá trình hồi phục.
"Không cần quá lo lắng." Đan Trần nói: "Tay nghề của tôi rất tốt, chỉ cần cháu khôi phục tốt, xác suất khôi phục bình thường cao tới 80%. Thuốc dùng cũng là loại tốt nhất, hơn nữa thậm chí có thể không để lại sẹo."
"Cám ơn." Triệu Ly Nông nhớ lại chuyện trước kia của mình, cảm xúc cũng không quá cao.
Đan Trần cũng có thể hiểu được, trong lòng thở dài, thầm nguyền rủa thế giới chết tiệt này, ngoại trừ thủ vệ quân, mỗi tháng ông đều muốn cứu chữa cho một số sinh viên bị thương nặng bởi thực vật dị biến, trên thực tế có thể được đưa vào bệnh viện đã là một điều may mắn, phần lớn sinh viên đụng phải thực vật dị biến, về cơ bản hài cốt cũng không còn.
Tay phải của Triệu Ly Nông được bó thạch cao cố định, chậm rãi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ngay khi cô vừa bước ra, một số người đang dựa vào tường đợi đã vây quanh cô.
Ngụy Lệ nhìn Đan Trần phía sau: "Cậu, dây thần kinh tay của học muội thế nào rồi?"
"Thành công rồi." Đan Trần nói: "Chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ hồi phục."
Đồng Đồng cau mày tới gần hỏi: "Ly Nông, cậu có cảm thấy khó chịu không?"
Triệu Ly Nông nhìn thấy mấy người họ vây đến, chợt nhớ tới lúc trước cũng là như vậy, giáo sư cùng với các sư huynh sư tỷ lo lắng đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra liền như ong vỡ tổ vây lại đây.
Khóe môi cô hơi cong lên, trừ khi nhìn kỹ mới phát hiện ra, vẻ u sầu lúc trước đột nhiên biến mất: "Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, cho nên không thấy đau."
"Học muội, tay em bị đau không tiện." Ngụy Lệ nghiêm túc nói: "Chị dọn đến ở cùng em."
"Không!"
"Em không đồng ý."
"Không tốt lắm đâu."
Đan Trần, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng không hẹn mà đồng thời hô lên.
Ngụy Lệ, người hết lòng muốn chăm sóc cho học muội: "?"
"Quên đi." Đan Trần làm một người cậu nhưng không chút lưu tình: "Ngay cả bản thân cháu còn chưa chăm sóc tốt cho mình."
"Tôi sẽ chuyển đến."
"Tôi có thể dọn vào."
Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng bên cạnh lại đồng thời lên tiếng.
"Không cần." Triệu Ly Nông từ chối: "Một mình tôi có thể sinh hoạt bình thường."
"Nhưng..." Ánh mắt Nghiêm Tĩnh Thủy rơi xuống cánh tay phải bó thạch cao của cô: "Cậu không tiện lắm."
Người vẫn đứng ngoài xa nhất là Hà Nguyệt Sinh vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: "Tay của cậu bị thương, tạm thời cần có người chăm sóc."
"Không sao đâu." Triệu Ly Nông giơ tay trái lên, nói dối: "Tôi không thuận tay phải, tay này vẫn còn sử dụng được."
Lời nói của cô luôn đáng tin, mấy người thật sự không nghi ngờ gì, vì thế thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi xuất viện, viện trưởng Chu Thiên Lý cũng vội vã chạy tới, nhìn cánh tay phải bị thương của Triệu Ly Nông một lúc lâu, cuối cùng bảo cô khi đến khu nông trường của Căn cứ nông học số chín nhất định phải mang theo thủ vệ quân.
...
Lúc về đến nơi ở, cũng đã gần mười giờ tối.
Triệu Ly Nông cúi đầu ngồi trên ghế, thuốc tê dần dần mất đi tác dụng, cảm giác đau đớn quen thuộc bắt đầu quét qua người cô, trán cô rất nhanh đã rịn ra mồ hôi lạnh, tay trái khoát lên bàn nắm chặt lại, đến khi quá đau, cô mới mở túi thuốc, tìm thuốc giảm đau ở bên trong, trực tiếp lấy một viên nuốt xuống.
Gần mười phút sau, thuốc giảm đau mới bắt đầu phát huy tác dụng.
Lưng áo Triệu Ly Nông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô xác nhận mình đã tốt hơn một chút, lúc này mới có thời gian hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc chiều.
Cây lục bình dị biến kia... bị thủ vệ quân giế t chết, đủ để chứng minh nó không phải thực vật dị biến cấp A, nhưng thanh chủy thủ ba cạnh của cô cũng làm tổn thương cây lục bình dị biến.
Nếu thuốc lỏng trong thanh chủy thủ ba cạnh giống như đạn dược, có thể cấp độ của lục bình dị biến là cấp A, nhưng lại không thể hoàn toàn bằng nhau nên cuối cùng vẫn chết.
Chỉ là cô không thể hoàn toàn xác nhận liệu thuốc lỏng được phủ trên thanh chủy thủ ba cạnh có giống với đạn dược kia hay không, hay tác dụng của thuốc lỏng sẽ giảm khi tiếp xúc với không khí so với việc bọc trong một viên đạn.
Triệu Ly Nông nhớ cô có số liên lạc của Diệp Trường Minh, vì vậy cô lấy não quang từ trong túi ra, gửi cho anh một tin nhắn hỏi thăm: [Diệp đội trưởng, xin hỏi loại thuốc lỏng phủ lên trên thanh chủy thủ ba cạnh có giống với thuốc trong viên đạn hay không? Thuốc để lâu ngoài không khí có bị ảnh hưởng gì không?]
Sau tin nhắn này, cô còn gửi thêm một bức ảnh về thanh chủy thủ ba cạnh.
Nó vốn đã bị rơi xuống đất, nhưng Hà Nguyệt Sinh đã nhặt lên, trả lại cho cô khi ở bệnh viện.
Sau khi Triệu Ly Nông gửi ảnh xong, cô dựa vào lưng ghế, hạ tay trái xuống, nắm chặt thành nắm đấm.
Thuốc giảm đau không thể ngăn được cơn đau, cơn đau trong lòng bàn tay của Triệu Ly Nông vẫn ở đó, cơn đau buốt do rễ lục bình dị biến xuyên qua dần dần bắt đầu chồng lên hình ảnh cô bị thương ở Cựu thế giới.
Triệu Ly Nông nhắm mắt lại, cho dù trong phòng chỉ có một mình cô, cô cũng chỉ là cố nén thở ra một hơi.
Rất nhẹ, rất chậm.
Có vẻ như điều này sẽ khiến cô quên đi vết thương ở tay phải.
Quang não trên mặt bàn đột nhiên rung lên, một màn hình nhỏ nhảy ra.
Triệu Ly Nông dùng sức mở mắt ra, nhìn thấy cuộc gọi đến của Diệp Trường Minh hiển thị trên màn hình quang não thì không khỏi ngẩn ra.
...
Khi Diệp Trường Minh nhận được tin nhắn, anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ, mới trở về Căn cứ trung ương.
Khi nhìn thấy người gửi, anh nhướng mày một cái, nghĩ đến phong cách hành vi của Triệu Ly Nông, anh biết rằng chắc cô đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới gửi tin nhắn hỏi về thuốc lỏng trên mặt thanh chủy thủ ba cạnh.
Bằng không theo bình thường, đối phương chí ít sẽ lịch sự để ý thời gian hiện tại.
Diệp Trường Minh xuống xe địa hình, cũng không vội nghỉ ngơi, anh đứng ở bên cạnh xe, trực tiếp bấm thông tin liên lạc gọi video cho Triệu Ly Nông, anh lười gõ chữ.
Cuộc gọi vang lên hồi lâu, ngay lúc Diệp Trường Minh còn tưởng rằng đối phương không người tiếp máy, cuộc gọi video đột nhiên sáng lên.
"Tay cô làm sao vậy?" Diệp Trường Minh thoạt nhìn thấy trên cổ của Triệu Ly Nông trên có quấn băng gạc.
Triệu Ly Nông nghe thấy giọng nam trẻ tuổi quen thuộc thì sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh.
Vừa rồi tay phải cô lại bị đau nên muốn tắt liên lạc, chắc là do đau nhói nên tay trái không nhấn đúng nút gác máy.
"Ở Căn cứ trung ương mà cũng bị thương sao." Diệp Trường Minh nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.
Sắc mặt anh lạnh lùng: "Thủ vệ quân ở Viện nghiên cứu đều chết hết?"
Cô ở Khâu Thành hơn ba tháng đều không có bị thương.
Yết hầu của Triệu Ly Nông giật giật, đảm bảo mình không ra tiếng kêu đau đớn, sau đó chậm rãi nói: "Tôi ở Căn cứ nông học số chín, tình cờ đụng phải một loại thực vật dị biến cấp cao, tôi muốn hỏi anh chủy thủ ba cạnh ..."
Thực tế, cô đã rất đau đớn đến nỗi lỗ tai không nghe rõ lắm, cũng không biết giọng điệu của mình không ổn như thế nào, chỉ là cố gắng chống đỡ tinh thần, muốn biết câu trả lời.
Diệp Trường Minh dứt khoát cắt ngang lời cô: "Thuốc lỏng bôi lên thanh chủy thủ ba cạnh cũng giống như thuốc trong viên đạn, tiếp xúc với không khí sẽ không bị giảm hiệu quả."
Anh nhìn người đối diện, hiển nhiên là không nghe rõ.
Diệp Trường Minh lặp lại lần nữa.
Triệu Ly Nông nắm chặt bàn tay trái của mình, cô không bao giờ nuôi móng tay, nhưng bây giờ đầu ngón tay của cô gần như c ắm vào da thịt của lòng bàn tay, chỉ có như vậy cô mới có thể tỉnh táo khỏi cơn đau.
Lần này cô đã nghe thấy.
"...Như vậy sao." Triệu Ly Nông chậm rãi nói: "Cảm ơn, tôi cúp máy trước."
Sau đó, cô buông tay trái ra, ấn tắt cuộc gọi trên màn hình quang não.
Ngay khi người thanh niên trên màn hình biến mất, Triệu Ly Nông không khỏi há hốc mồm, cô cụp mắt nhìn bàn tay phải của mình, chỉ có thể như vậy mới xác nhận nửa bàn tay của mình không bị máy cắt đứt.
...
"Đội trưởng, anh không đi sao?" Tả Hoa quay đầu, nhìn thấy Diệp Trường Minh còn đứng ở cửa xe, lớn tiếng hỏi.
Diệp Trường Minh lấy lại tinh thần, nhìn đội viên: "Các cậu về trước đi."
Bọn người Tả Hoa cũng không để ý tới, liền xoay người đi nghỉ ngơi.
Diệp Trường Minh đứng đó một lúc lâu, cuối cùng bấm vào liên lạc của Ngụy Lệ, hỏi cô ấy loại thực vật dị biến cấp cao nào đã xuất hiện ở Căn cứ nông học số chín.
Ngụy Lệ trời sinh nói nhiều, hôm nay Triệu Ly Nông lại bị tai nạn, biết trên tay có thể sẽ có di chứng, trong lòng chật vật không có chỗ nào để trút giận nên lập tức trút hết lên người anh họ đối diện.
"Hôm nay em đi mượn ngỗng của bạn học cùng lớp, có mấy người học muội đi cùng, không nghĩ tới gặp phải lục bình dị biến. Mới đầu thì không sao, nhưng học muội dùng thanh chủy thủ ba cạnh cắt đứt lục bình dị biến, mắt thấy nó bắt đầu khô héo rồi, nhưng không ngờ rễ ở phía lại chui ra khỏi lòng đất. " Ngụy Lệ thở dài: " Lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn, xung quanh đó có ao, rễ lục bình dị biến chắc là khắp mặt đất."
"Vậy là Triệu Ly Nông đã bị thương à?" Diệp Trường Minh hỏi.
"Đúng vậy, nó đâm thẳng vào lòng bàn tay của học muội, tuy rằng học muội vẫn không kêu đau, cảm giác đó chỉ là một vết thương bình thường, nhưng cậu nói đã tổn thương dây thần kinh gì gì đó, có 20% khả năng sẽ để lại di chứng." Ngụy Lệ lặp lại: "Lẽ ra em không nên để bọn họ đi cùng, nhưng em không mang khẩu súng theo bên người mà để trong xe, nếu có súng thì đã không có chuyện gì. "
Diệp Trường Minh ngắt lời cô ấy: "Tự mình rút kinh nghiệm, ghi nhớ kỹ trong lòng."
Anh trực tiếp cúp máy.
Ngụy Lệ vô cùng nghi ngờ anh họ chỉ muốn nghe thực vật dị biến, cô ấy lại phiền phức đi nói đông nói tây.
"Nhưng mà..." Ngụy Lệ gãi đầu: "Làm sao anh họ biết học muội bị thương?"
Bên kia, Diệp Trường Minh cúp máy, cụp mi xuống che giấu suy nghĩ sâu sắc: Không đau? Ngược lại thì cô trông như đang đau đớn đến mức không thể nghe rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro