Ngọn gió cùng ánh trăng


Một buổi chiều đầu xuân, khi cái lạnh cuối đông vừa tan, phố phường bừng tỉnh với sắc xuân rạng rỡ. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây anh đào, chiếu xuống những cánh hoa mỏng manh bay theo gió. Sắc hồng nhạt phủ lên con phố nhỏ, mang đến vẻ đẹp dịu dàng pha chút man mác. Hương hoa thoang thoảng trong không khí, đánh thức mọi giác quan của người qua lại.

Lệ Sương Nguyệt trong bộ áo dài lụa trắng bước chầm chậm qua con phố quen thuộc. Mái tóc đen nhánh xõa ngang lưng, đôi mắt sâu thẳm chất chứa những nỗi buồn không thể gọi tên. Những ký ức cũ kỹ vẫn đeo bám trong tâm trí, khiến từng bước chân cô thêm nặng nề. Đang mải mê với dòng suy nghĩ, bỗng dưng một giai điệu từ quán cà phê nhỏ cuối phố khiến cô khựng lại. Tiếng đàn piano, vừa dịu dàng vừa da diết, cuốn lấy mọi âm thanh khác, khiến không gian như ngưng đọng. 

Cánh cửa gỗ cũ kêu khẽ khi Nguyệt bước vào quán. Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn nhỏ tạo nên không khí ấm cúng, trầm lặng. Tiếng đàn vẫn vang lên từ góc phòng, nơi chàng trai đang lặng lẽ chơi nhạc. Anh có mái tóc đen, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm, như chôn giấu bao câu chuyện chưa kể. Nguyệt đứng lặng, bị cuốn hút bởi từng ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, như đang kể lại một ký ức đầy xúc cảm.

Cô không thể rời mắt. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như chỉ còn cô và âm thanh vang vọng từ đôi bàn tay anh. Khi bản nhạc dừng lại, không gian chìm trong tĩnh lặng. Nguyệt chợt nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường. Chàng trai quay lại, đôi mắt họ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi nhưng chứa đựng bao cảm xúc không thể nói thành lời. Anh khẽ nở nụ cười, dịu dàng nhưng mang chút buồn.

"Em thích âm nhạc chứ?" – giọng anh trầm ấm, vang lên giữa không gian tĩnh lặng. 

Nguyệt gật đầu, mắt vẫn dán vào cây đàn.

"Tiếng đàn của anh... như làm thời gian ngừng trôi."Cô nói khẽ, chân thành mà không cần hoa mỹ. 

Anh cười, ánh mắt dịu dàng pha chút cô đơn. "Âm nhạc là thứ duy nhất không nói dối," anh đáp, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa khiến người nghe xao động.

Họ trò chuyện thêm chút nữa, không nhiều lời nhưng sâu sắc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai dường như cảm nhận được sự đồng điệu hiếm hoi. Khi Nguyệt rời khỏi quán, trái tim cô xao động. Bước chân trên con phố đầy hoa anh đào, cô biết rằng từ giây phút ánh mắt họ gặp nhau, một ngã rẽ mới đã mở ra trong cuộc đời.

Những ngày sau đó, cuộc gặp gỡ tại quán cà phê nhỏ cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí Lệ Sương Nguyệt. Cô không thể xóa bỏ hình ảnh người con trai với đôi mắt chứa đựng cả bầu trời giông bão và những ngón tay dịu dàng lướt qua từng phím đàn. 

Mỗi lần ngang qua con phố đó, tiếng nhạc như vọng lại từ một không gian nào xa xôi, kéo cô vào những ký ức mong manh nhưng đầy cảm xúc. Cô biết mình không thể tránh được việc quay trở lại nơi ấy, như con thiêu thân lao vào ánh sáng.

Một chiều cuối tuần, Nguyệt tìm đến quán cà phê cũ, nơi mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên như lần đầu cô bước chân vào. Chiếc piano vẫn đứng đó, lặng lẽ và cũ kỹ, nhưng hôm nay không có tiếng đàn. Cô chậm rãi bước đến, đưa tay chạm nhẹ vào những phím đàn lạnh lẽo, như đang tìm kiếm cảm giác quen thuộc. Đột nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói trầm ấm mà cô không thể quên.

"Em lại đến rồi." Vũ Minh Phong đứng đó, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút ngạc nhiên. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt vẫn mang nét trầm mặc nhưng dường như có gì đó mềm mại hơn. Khoảnh khắc ấy, Nguyệt cảm thấy như mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại hai người họ trong không gian nhỏ bé này.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt thoáng lấp lánh. "Tôi không nghĩ rằng anh sẽ còn ở đây," cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được chút hồi hộp trong giọng nói.

"Đây là nơi mà anh luôn tìm đến khi cần được yên tĩnh," Phong nói, bước lại gần chiếc piano và ra hiệu mời cô ngồi xuống bên cạnh. Nguyệt ngập ngừng trong giây lát nhưng rồi cũng ngồi xuống. Không gian giữa hai người chỉ còn là một khoảng cách nhỏ, vừa đủ để cảm nhận được hơi ấm từ nhau. "Em có chơi nhạc không?" Phong hỏi, ánh mắt tò mò nhưng không gượng ép.

"Không giỏi lắm, nhưng em thích nghe," Nguyệt khẽ đáp, tay cô chạm vào phím đàn, cảm giác như đang nắm lấy một chút gì từ quá khứ. Phong lặng lẽ nhìn cô, rồi đặt tay mình lên phím đàn. Ngón tay anh lướt nhẹ, âm thanh đầu tiên vang lên, trầm ấm và đầy cảm xúc. Không phải bản nhạc mà cô từng nghe hôm trước, mà là một giai điệu mới, dịu dàng và ấm áp.

Nguyệt chăm chú lắng nghe, từng nốt nhạc như thấm vào tận cùng tâm hồn cô. Cô không nói gì, chỉ cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp điệu mà Phong tạo ra. Khi bản nhạc kết thúc, họ cùng im lặng, như thể không muốn phá vỡ không gian đang tồn tại giữa họ. Nhưng trong mắt cả hai, sự im lặng ấy không phải là khoảng cách, mà là một lời hứa chưa được thốt ra.

Phong khẽ nghiêng người, đôi mắt anh nhìn vào cô, sâu thẳm nhưng không áp đặt. "Nếu một ngày em muốn lắng nghe, anh sẽ luôn ở đây," 

anh nói, giọng nói không mang theo bất kỳ sự ép buộc nào, chỉ là một lời mời gọi nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Nguyệt cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Cô không thể phủ nhận rằng có một sự kết nối lạ kỳ giữa họ, thứ mà cô chưa từng cảm thấy với ai khác.

"Nếu một ngày nào đó anh muốn đàn, em sẽ luôn lắng nghe."

Sau buổi gặp đầu tiên, những cuộc gặp gỡ tiếp theo giữa Lệ Sương Nguyệt và Vũ Minh Phong diễn ra như một dòng chảy tự nhiên. Họ không hẹn trước, không cần phải nói quá nhiều, chỉ đơn giản là để số phận đưa đẩy hai người về cùng một nơi, như thể định mệnh đã an bài. Quán cà phê nhỏ dưới hàng cây anh đào nở rộ dần trở thành điểm hẹn quen thuộc của cả hai, nơi họ tạm quên đi những nỗi buồn riêng để sống trong khoảnh khắc hiện tại.

Vào một buổi chiều mưa nhẹ, Nguyệt bước vào quán, mái tóc cô hơi ướt, những giọt nước còn đọng lại trên vai áo. Phong đã ở đó, như thường lệ, ngồi bên chiếc piano cũ. Anh ngước lên khi cô xuất hiện, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên gương mặt trầm tĩnh. Anh đưa cốc trà nóng trong tay cho cô như một thói quen cũ,

 "Em đến đúng lúc lắm," anh nói, gõ nhẹ vào phím đàn, âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Anh vừa nghĩ ra một giai điệu mới, muốn em là người đầu tiên nghe."

Nguyệt ngồi xuống cạnh anh, cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh và tiếng mưa rơi bên ngoài. Giai điệu Phong chơi lần này dịu dàng, nhưng chất chứa nỗi buồn khó tả, như thể mỗi nốt nhạc đều mang theo tâm tư nặng trĩu mà anh không thể thốt ra. 

Cô lặng im lắng nghe, để mọi cảm xúc dồn nén trong trái tim cùng hòa quyện vào từng phím đàn. Khi bài nhạc kết thúc, cả hai chỉ ngồi đó trong im lặng, không ai lên tiếng, nhưng dường như họ đã hiểu nhau hơn rất nhiều qua từng giai điệu.

Những ngày sau đó, họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc giản dị nhưng đáng nhớ. Nguyệt thường đến quán cà phê từ rất sớm, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ nhìn những người qua lại trên phố. Phong xuất hiện lúc nào cô không hay, lặng lẽ đặt trước mặt cô một ly trà nóng. Cô mỉm cười, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Họ nói với nhau về những điều nhỏ bé trong cuộc sống – những ước mơ dở dang, những nỗi đau chưa kịp lành. Đôi khi, chỉ cần nhìn nhau, không cần lời nào cũng đủ để cảm nhận được sự đồng điệu.

Rồi cô và anh bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Anh chủ động hẹn cô đi ăn, đi dạo trong những buổi chiều mát mẻ hay cùng nhau thưởng thức cốc cà phê nóng trong quán quen vào những ngày mưa. Cô vốn là người khép kín, ít khi mở lòng với ai, nhưng trước sự kiên nhẫn và sự quan tâm tinh tế của anh, từng chút một, cô bắt đầu phá bỏ những rào cản trong lòng mình.

Một buổi tối, anh đưa cô ra một bãi cỏ rộng nơi có thể nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Họ trải một tấm thảm nhỏ, cùng nằm xuống, lắng nghe tiếng gió và ngắm ánh sao lấp lánh. Cô khẽ quay sang, nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút tò mò.

"Sao dạo này anh tốt với em vậy?" – cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió.

Anh im lặng một lúc, rồi mỉm cười.

"Tao cũng không biết nữa. Có lẽ... tao muốn ở bên em nhiều hơn, nhìn thấy em cười, nghe em nói."

Câu trả lời của anh khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn. Cô quay đi, cố che giấu đôi má ửng hồng. Một khoảng lặng ấm áp bao trùm giữa hai người, chỉ có tiếng gió và tiếng nhịp đập từ hai trái tim như đang hòa cùng một nhịp.

Rồi một ngày đông nọ cũng đến, anh ngỏ lời yêu với cô.

"Lệ Sương Nguyệt, anh thích em. Cả đời này, anh chỉ thích em thôi. E..em làm bạn gái anh được không? Anh muốn sau này, mỗi lần đàn đều là em nghe đầu tiên."

"May mà có em, cuộc đời này mới dịu dàng với anh hơn một chút."

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và tự nhiên, khiến cô bất ngờ. Cuộc đời của cô, thế mà còn có một đoạn đường yên bình thế này sao?

Chỉ là đoạn đường bình yên này cũng không kéo dài được lâu..

Một buổi chiều, khi mùa xuân đã qua đi, để lại những cơn gió se lạnh thổi qua những con phố nhỏ, Vũ Minh Phong bắt đầu trở nên khác lạ. Anh không còn đến quán cà phê như trước, những lần gặp gỡ thưa dần, và khi có mặt, anh luôn tỏ ra mệt mỏi, đôi mắt không còn ánh lên sự sáng ngời như trước. Nguyệt chú ý đến sự thay đổi ấy, nhưng cô không dám hỏi, sợ rằng câu hỏi ấy sẽ phá vỡ cái không gian yên bình mà họ đã cùng xây dựng.

Một ngày cuối tuần, Nguyệt đến quán cà phê, nhưng Phong không có mặt. Cô ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh hoa anh đào rơi nhẹ nhàng xuống đất. Cô cảm giác có một điều gì đó đang trôi dần ra khỏi tầm tay mình, như những cánh hoa rơi, dù có cố gắng níu giữ đến mấy cũng không thể.

Chỉ còn lại chiếc đàn cũ, nơi Phong đã từng ngồi chơi những bản nhạc dành riêng cho cô, nơi mà mọi ký ức đẹp về anh đều được lưu giữ. Nguyệt cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, đôi tay run rẩy đặt lên phím đàn, nhưng không thể tạo ra âm thanh nào ngoài những tiếng thở dài nghẹn ngào.

Một lần nữa sau lần đó, cô quay trở lại chiếc đàn ấy. Cuối cùng, Nguyệt nhìn thấy một lá thư được đặt trên bàn, ngay trước chiếc ghế nơi Phong thường ngồi. Bức thư không có tên người gửi, nhưng Nguyệt không cần nhìn vào chữ ký, cô đã biết đó là Phong.

Với đôi tay run rẩy, cô mở bức thư ra. Những dòng chữ viết vội vã, nhòe đi vì nước mắt của anh làm cô nghẹn ngào. Phong đã viết:

"Nguyệt, em yêu của anh,

Nếu một ngày em không còn nhìn thấy anh bên cạnh, xin em đừng nghĩ rằng anh đã hết yêu em. Thực ra, anh yêu em nhiều đến mức, chỉ còn một cách duy nhất để bảo vệ em: rời xa em. Anh không đủ mạnh mẽ để tiếp tục nhìn thấy em gánh chịu nỗi đau mà anh mang lại. Mỗi giọt nước mắt của em như khắc sâu vào tim anh, từng ngày, từng giờ.

Anh đã tự hỏi hàng ngàn lần: liệu tình yêu của anh có thực sự mang lại hạnh phúc cho em, hay chỉ là thêm gánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của em? Nguyệt à, anh nhận ra rằng tình yêu này, dù có sâu đậm đến đâu, cũng không đủ để giữ em bên anh nếu điều đó khiến em đánh mất nụ cười. Và anh biết, nụ cười của em là thứ quý giá nhất trên đời mà anh không có quyền hủy hoại.

Anh rời đi không phải vì em không quan trọng, mà vì em quá quan trọng với anh. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh, là lý do anh cảm thấy mình còn một chút giá trị giữa cuộc sống đầy khắc nghiệt này. Nhưng chính vì yêu em, anh hiểu rằng hạnh phúc của em không nên bị trói buộc bởi một người như anh – một người không thể mang lại cho em sự an yên mà em xứng đáng có được.

Anh đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ bảo vệ em bằng tất cả những gì anh có. Nhưng đau lòng thay, cách duy nhất anh có thể làm điều đó lại là rời xa em, để em không phải sống trong nỗi buồn, lo lắng hay sợ hãi vì anh. Em xứng đáng được yêu thương một cách trọn vẹn, bởi một người tốt hơn anh, bởi một người có thể mang đến cho em một tương lai rạng rỡ, chứ không phải một con đường đầy giông bão.

Xin em đừng tìm anh, đừng chạy theo một kẻ như anh nữa. Hãy sống tiếp, mạnh mẽ và hạnh phúc, vì đó là điều anh mong muốn hơn tất cả. Dù anh không còn hiện diện trong thế giới của em, trái tim anh vẫn mãi hướng về em, từng nhịp đập của nó vẫn khẽ gọi tên em, mỗi giấc mơ của anh vẫn chỉ có hình bóng em.

Nguyệt à, hãy mỉm cười, hãy sống thật rực rỡ. Đừng khóc vì anh, bởi nước mắt của em là thứ duy nhất anh không thể chịu đựng nổi.

Anh yêu em. Yêu đến đau lòng, yêu đến mức sẵn sàng tự mình biến mất chỉ để em được bình yên.

Vĩnh biệt, ánh trăng nhỏ của anh."

Nguyệt ngồi lặng, đôi tay run rẩy đặt bức thư xuống, trong lòng như bị xé nát. Những dòng chữ cuối cùng của Phong khiến cô vừa nghẹn ngào vừa thấu hiểu. Anh yêu cô đủ sâu để chọn cách rời xa, tránh cho cô phải chứng kiến cảnh anh dần hao mòn vì bệnh tật. Phong không muốn cô phải chịu đựng thêm đau khổ khi anh không còn sức chống chọi. Đó là sự tôn trọng, sự hy sinh cuối cùng anh dành cho tình yêu của họ.

Nguyệt khẽ khép mắt, giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nhận ra rằng mình không thể níu giữ quá khứ, nhưng cũng không thể lãng quên. Dù trái tim đau đớn, cô tự nhủ sẽ sống tiếp, sẽ mạnh mẽ như lời Phong mong muốn. Nhưng mỗi khi đêm xuống, ánh mắt cô vẫn hướng về bầu trời, nơi cô tin rằng Phong đang dõi theo, gửi đến cô tình yêu vĩnh cửu. Nguyệt sẽ luôn nhớ về anh, và với từng nhịp thở, cô biết tình yêu ấy không bao giờ mất đi – chỉ biến thành sức mạnh giúp cô bước tiếp.

Nguyệt ngồi lặng yên, ánh mắt trống rỗng nhìn vào bức thư cuối cùng của Phong. Mỗi câu chữ như đâm sâu vào trái tim cô, vừa làm đau đớn, vừa khiến cô thấu hiểu. Phong yêu cô đến mức chọn cách ra đi để không phải chứng kiến sự tàn lụi của mình, để cô không phải sống trong nỗi đau thấy anh dần mất đi. Anh mong cô có thể tiếp tục cuộc sống mà không phải chịu đựng sự mất mát ấy. Cô hiểu, nhưng trái tim cô lại không thể chấp nhận sự thật. Phong yêu cô đến thế, nhưng tại sao lại phải bỏ đi mà không cho cô cơ hội ở bên cạnh, chăm sóc anh trong những ngày cuối cùng?

Nguyệt không thể chịu đựng sự thiếu vắng của Phong. Dù anh đã ra đi để cô không phải nhìn thấy anh đau đớn, nhưng trong trái tim cô, không có gì có thể thay thế được anh. Cô không thể sống tiếp trong sự im lặng và tuyệt vọng này. Ngay cả khi biết việc tìm anh có thể vô vọng, cô quyết định lên đường.

Cô đi qua từng con phố, từng bệnh viện, hỏi về Phong, hy vọng có ai đó biết về anh. Mỗi câu trả lời chỉ là sự im lặng, hoặc ánh mắt tiếc nuối của những người không thể giúp đỡ. Nhưng Nguyệt không thể từ bỏ. Mỗi nơi cô đến, trái tim cô lại càng thêm nặng trĩu. Cô sợ, cô lo lắng, nhưng mỗi lần ra đi, cô lại tự nhủ phải tiếp tục, phải tìm ra Phong. Vì chỉ có anh mới làm trái tim cô bình yên trở lại.

Cuối cùng, khi sự kiệt quệ về thể xác gần như đã chiếm lấy cô, Nguyệt bước vào bệnh viện cuối cùng. Mệt mỏi và tuyệt vọng, cô ngồi xuống và nghe bác sĩ nhắc đến cái tên mà cô đã cầu xin từ bao lâu nay. Cảm giác nghẹn ngào bao trùm khi bác sĩ dẫn cô đến một căn phòng nhỏ. Trái tim cô thắt lại khi bước vào. Trên chiếc bàn gỗ đơn giản, một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm im lìm. Khi mở nắp, cô nhìn thấy bình tro cốt của Phong. Cô không thể tin vào mắt mình. Làm sao có thể như vậy được? Phong, người cô yêu, sao có thể đi nhanh như thế?

Nguyệt khụy xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy chiếc hộp như ôm lấy toàn bộ tình yêu mà cô đã dành cho anh. Nước mắt cô trào ra không ngừng. "Còn tôi... tôi còn chưa kịp nói với anh lời nào..." Cô nghẹn ngào, giọng đầy đau đớn. Nhìn vào chiếc hộp, dường như Phong vẫn còn ở đó, chỉ là anh không thể nghe cô nữa. Cô vùi mặt vào bàn tay, không thể ngừng nức nở.

Một giây trôi qua, rồi thêm một giây nữa, tất cả những kỷ niệm về Phong ùa về trong đầu Nguyệt. Cô nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, nhớ những buổi chiều ngồi dưới cây anh đào, nhớ những bản nhạc Phong sáng tác riêng cho cô. Những nụ cười, cái nắm tay ấm áp giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm mờ nhạt trong một thế giới không có anh. Nguyệt không còn nghe thấy những giai điệu ngọt ngào từ cây đàn của Phong, không còn cảm nhận được cái siết tay ấm áp nữa. Chỉ còn lại một sự tĩnh lặng lạnh lẽo, như gió mùa đông vây quanh.

Cô ngồi đó, bên chiếc hộp nhỏ, trong căn phòng trắng xóa, nơi tất cả mọi thứ dường như đang vỡ vụn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Nguyệt biết rằng dù Phong không còn ở đây, tình yêu của anh sẽ mãi ở lại trong trái tim cô. Dù anh đã đi, nhưng anh sẽ vẫn luôn ở một nơi nào đó, dõi theo cô, bảo vệ cô, yêu cô. Tình yêu ấy sẽ không bao giờ phai mờ, không bao giờ rời xa.

Nguyệt nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhưng cảnh vật trước mặt vẫn không thay đổi. Đôi mắt cô trống rỗng, mờ mịt như sương, không còn ánh lên chút hi vọng nào. Cô không muốn tin đây là sự thật. Cô không thể tin người con trai cô yêu đến tận cùng, người đã hứa sẽ ở bên cô suốt đời, giờ đây chỉ còn là một ký ức nhói đau.

Gió lạnh thổi qua, như muốn xuyên thấu cả cơ thể gầy guộc của cô. Nguyệt siết chặt bức thư trong tay, những dòng chữ viết vội của anh đã bị nhòe đi bởi nước mắt cô rơi xuống không ngừng.

Cô quỳ xuống bên hộp tro cốt của anh, đôi tay run rẩy chạm vào phiến đá lạnh lẽo khắc tên anh. Cái tên mà cô từng gọi hàng ngàn lần trong hạnh phúc, giờ đây chỉ còn vang lên trong nghẹn ngào đau đớn.

Cô gục đầu xuống, trái tim như bị bóp nghẹt, từng hơi thở đều trở nên nặng nề như thể có ai đó đang cướp đi sự sống của cô. Cô nhớ lại những kỷ niệm, từng giây từng phút bên anh, tất cả như một cuốn phim quay chậm đau đớn trong đầu cô.

Hình ảnh anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, bàn tay anh ấm áp nắm lấy tay cô giữa những ngày đông lạnh giá. Giọng anh trầm ấm mỗi khi thì thầm bên tai cô: "Nguyệt, em là cả thế giới của anh." Tất cả giờ chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vỡ, găm vào tim cô từng vết dao sắc nhọn.

Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía chân trời xám xịt. Cô hét lên, một tiếng hét đầy bất lực.

Những năm tháng sau cái chết của Phong, Nguyệt không còn là cô gái đầy sức sống như trước kia. Cô sống trong đau khổ và nỗi nhớ nhung không bao giờ nguôi ngoai. Dẫu đã cố gắng sống tiếp, nhưng trái tim cô luôn mang một vết thương không thể lành. Mỗi ngày trôi qua, cô lại cảm nhận sự trống vắng, sự thiếu vắng của Phong trong từng khoảnh khắc.

Cô không bao giờ rời xa chiếc piano cũ mà Phong từng chơi. Mỗi ngày, Nguyệt ngồi bên cây đàn, tay lướt nhẹ trên những phím đàn nhưng không thể chơi nổi một giai điệu trọn vẹn. Những nốt nhạc mà Phong đã dành riêng cho cô giờ đây chỉ như những tiếng thở dài, những bản nhạc bị bỏ dở. Cô không biết mình đang sống vì điều gì nữa, ngoài việc giữ lại những ký ức ngọt ngào của một tình yêu đã qua.

Mùa đông của nhiều năm sau, mái tóc cô đã pha sương, những nếp nhăn bắt đầu hiện rõ trên gương mặt. Nhưng trong đôi mắt ấy, nỗi đau vẫn không phai mờ. Mỗi ngày, cô vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, như tìm kiếm một bóng hình đã khuất. Thỉnh thoảng, cô nghe thấy tiếng cười của Phong trong gió, cảm giác như anh vẫn còn ở đó, chỉ là không thể chạm vào được.

Vào những buổi chiều tối vắng lặng, khi màn đêm buông xuống, Nguyệt lại nhớ những buổi chiều họ từng ngồi bên nhau dưới gốc cây anh đào. Cô nhớ cả những lúc Phong ngồi chơi đàn cho cô nghe, những giai điệu dịu dàng mà anh đã dành riêng cho cô. Cô nhớ ánh mắt anh, sự ấm áp trong cái ôm, và những lời hứa anh đã nói. "Em sẽ luôn bên anh, phải không?" Phong từng hỏi, và Nguyệt đã hứa. Nhưng giờ, cô chỉ có thể một mình giữ lời hứa ấy, một mình sống tiếp trong nỗi cô đơn vô tận.

Cuối cùng, vào một ngày mùa thu, khi Nguyệt đã ở độ tuổi xế chiều, cô ngồi bên chiếc piano cũ, đôi tay run rẩy nhưng vẫn đặt lên phím đàn. Một lần nữa, những nốt nhạc bắt đầu vang lên, nhưng lần này không còn là giai điệu dịu dàng của Phong. Đó là những tiếng đàn khô khốc, nặng nề, như sự vật vã của chính trái tim cô. Mỗi tiếng đàn là một nhịp đập cuối cùng của trái tim đang cạn kiệt, nhưng cũng là lời tiễn biệt cuối cùng gửi đến người yêu dấu. 

Cô không biết nữa, cũng không nhớ đã bao đêm mình tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi, lại mơ về những ngày xưa cũ khi còn anh, rồi anh lại biến mất. Cô cũng không còn nhớ bao lần mình đến quán cà phê cũ như một thói quen, ngó vào tìm chiếc đàn piano ấy.

Khi Nguyệt khép mắt, cô cảm nhận được hình bóng Phong bên cạnh. Không phải trong thực tại, mà trong những giấc mơ, nơi mà nỗi đau không còn tồn tại, và nơi tình yêu vẫn còn sống mãi, không bao giờ phai nhạt. "Phong, anh có nghe thấy không?" Cô thì thầm trong giấc ngủ, cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm mà cô tưởng chừng đã vĩnh viễn mất đi. Và trong khoảnh khắc đó, Nguyệt biết rằng dù thời gian có trôi qua, dù cô có già đi, thì tình yêu ấy vẫn không bao giờ tàn phai.

"Tôi nhớ ngọn gió thổi qua trái tim tôi, nhưng ngọn gió ấy không về nữa..''

"Rốt cuộc, trong cuộc đời mỗi người, sẽ luôn có một người lướt qua, không ở lại lâu dài, nhưng lại để lại dấu ấn không bao giờ phai. Với anh, người đó là em. Và với em, chắc chắn anh cũng vậy."

Nguyệt ngồi trước khung cửa sổ, đôi mắt mờ mịt hướng ra bầu trời đêm tĩnh lặng. Những lời anh từng nói, từng hứa, giờ đây chỉ còn vang vọng trong ký ức. Đôi bàn tay cô vô thức vuốt nhẹ qua từng dây đàn mà anh đã để lại, những nốt nhạc câm lặng như trái tim cô lúc này.

"Bao nhiêu năm như vậy rồi, vì anh không đàn cho em nghe, nên em không thích anh nữa," cô khẽ cười chua xót. Lời nói dối ấy cô từng thốt ra với hy vọng khiến anh đừng bận lòng về cô nữa, nhưng hóa ra người bị tổn thương nhất lại là chính cô.

Cô đặt bàn tay lên trái tim mình, cảm nhận từng nhịp đập đau đớn. "Thực ra, em đã nghĩ, nếu em không gặp anh thì liệu kết cục của chúng ta có tốt hơn không? Em sẽ không phải mang theo một nỗi nhớ day dứt, mãi mãi nhung nhớ một người mà em biết là sẽ không thể trở về."

Cô ngừng lại, đôi mắt chớp nhẹ để ngăn dòng nước mắt chực trào. "Nhưng rồi em lại nghĩ, có lẽ chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Một sợi dây vô hình, dù không thể giữ anh lại, cũng không thể cắt đứt. Định mệnh của chúng ta là yêu nhau, dù cái kết chẳng trọn vẹn. Dù sao thì, em không hối hận. Anh đã khiến em biết yêu, biết đau, và biết thế nào là sống hết mình cho một người."

Cô khẽ ngước lên, nhìn bầu trời đầy sao, như thể đang tìm kiếm hình bóng của anh ở nơi xa xôi ấy. Một ngôi sao băng lướt qua, mang theo ánh sáng chói lòa và biến mất. Cô mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười đẫm nước mắt.

"Chỉ là..." cô thì thầm, giọng nói nhẹ như gió, nhưng chất chứa cả một trời đau thương. "Chỉ là kiếp sau, cầu xin chúng ta đừng gặp lại nữa. Bởi vì yêu anh đau đến vậy, em không biết liệu mình còn có đủ dũng cảm để trải qua thêm một lần nữa."

"60 năm là đủ để quên một bóng hình. Không yêu anh nữa, nhưng cũng không thích ai được nữa."

Những ngọn gió vẫn thổi, những chiếc lá vẫn rơi, nhưng không thể mang đi nỗi buồn đang đè nặng trong tim cô. Phong đã rời xa, nhưng bóng hình anh mãi mãi là một phần của cô – một phần đau đớn và đẹp đẽ nhất trong cả cuộc đời này.

"Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ, tung nhiên bi lương dã thị tình."*

*May mắn ba kiếp được gặp chàng, dù có bi thương cũng là tình.

Hoàn toàn văn_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro